Thấy Trưởng Tôn hoàng hậu cùng Trường Nhạc đều nói giúp cho mình, Cao Dương càng thêm nắm chắc, đi tới bên phải Lý Thế Dân lôi kéo cánh tay hắn, làm nũng nói:
- Phụ hoàng xem đi, Trường Nhạc tỷ tỷ đã đồng ý…Có Trường Nhạc tỷ tỷ xem chừng, Cao Dương sẽ không gặp rắc rối đâu. Huống chi Cao Dương là thật tâm muốn cầu phúc cho phụ hoàng cùng mẫu hậu…
Hai mắt nàng đẫm lệ lưng tròng, nước mắt cơ hồ sắp lăn xuống.
Lý Thế Dân vỗ vỗ tay Cao Dương nói:
- Được rồi, phụ hoàng tin tưởng lòng hiếu thảo của con…Nhưng dù sao cũng phải nói trước, nếu con gây thêm phiền toái cho Trường Nhạc, lần sau đừng hòng trẫm chấp thuận cho con xuất cung.
Hắn ra vẻ nghiêm khắc nói.
Cao Dương hô to vạn tuế, vui sướng ôm cổ Lý Thế Dân hưng phấn kêu to, một lúc lâu mới chịu an phận trở lại.
Trong mắt Tiểu Hủy Tử cùng Lý Trì đều tỏa ánh sáng, cũng có chút dị động kêu lên mình cũng muốn đi.
Trưởng Tôn hoàng hậu giả vờ đáp ứng, nhưng hiển nhiên sẽ không thật sự cho họ đi cùng.
Lý Thế Dân thấy Cao Dương vui vẻ như thế, cũng có chút yên lòng, lập tức dùng tay gõ lên mặt bàn nói:
- Đi thì có thể đi, nhưng thân phận của các con dù sao cũng là công chúa, không phải người thường, an toàn thứ nhất. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Trưởng Tôn hoàng hậu cũng gật đầu đồng ý, đây cũng là bất hạnh của hoàng gia. Làm hoàng hậu của một nước, những chuyện tương tự từng nhìn thấy rất nhiều, nghiêm nghị nói:
- Hoàng thượng nói rất đúng, an toàn không thể qua loa…Mặt khác tốt nhất không cần gióng trống khua chiêng quấy nhiễu dân chúng. Sự kiện như thế tin tưởng dân chúng trong Trường An cũng đi nhiều, vì cầu phúc mà quấy nhiễu dân sẽ làm trong lòng ta bất an!
Trưởng Tôn hoàng hậu là một trong những hoàng hậu hiền lành nhất trong lịch sử, tính cách thật đặc biệt. Cả đời của bà chưa từng làm ra bất cứ chuyện gì quấy nhiễu dân chúng, đồng thời còn không ngừng khuyên bảo Lý Thế Dân cũng ít làm những hoạt động gây nhiễu bách tích.
Nếu nói Lý Thế Dân là một thanh bảo kiếm vô cùng sắc bén, vậy Trưởng Tôn hoàng hậu là một vỏ kiếm thật giản dị tự nhiên. Sự tồn tại của bà làm cho Lý Thế Dân có chút thiếu hụt trong tính cách trở thành một vị đế vương gần như hoàn mỹ.
Lý Thế Dân khó xử nói:
- Vậy thì có chút khó làm, ngày mai rầm rộ thế nào trẫm có thể tưởng tượng được. Loại tình huống như vậy nếu không phái thêm nhân thủ chỉ sợ khó thể bảo đảm được an nguy của Trường Nhạc với Cao Dương…có rồi!
Hắn vỗ tay cười nói:
- Hộ vệ bình thường không làm được, nhưng có cao thủ như Thanh Liên hộ tống tin tưởng có thể bảo đảm vẹn toàn, vậy đem an nguy của Trường Nhạc với Cao Dương giao cho hắn đi.
Trưởng Tôn hoàng hậu cũng gật đầu đồng ý:
- Hà nhi xử sự thận trọng, có hắn đi theo thần thiếp cũng yên tâm.
Trường Nhạc nói:
- Như vậy không tốt đi…phu quân đang làm việc tại Thượng Thư Tỉnh, xử lý đều là đại sự quốc gia, sao có thể bởi vì chuyện riêng mà không lo làm việc?
- Không sao…
Lý Thế Dân không để Trường Nhạc nói tiếp, liền nói:
- Cơ cấu Đại Đường vận chuyển sẽ không vì thiếu vài người mà chậm trễ đại sự. Huống chi tiểu tử kia quả thật có thể gánh vác mọi chuyện giao cho hắn, đến nay chưa từng có việc nào hắn không thể hoàn thành. Dù có giao thêm nhiệm vụ cho hắn cũng không làm mệt được hắn.
Từ sau khi trở về từ Tiết Duyên Đà, hắn đã tiếp nhận công việc trong Thượng Thư Tỉnh. Có Đỗ tướng hắn muốn nhàn hạ cũng có thể được, xem như cho hắn nghỉ phép, nghỉ ngơi một chút…Huống chi trượng phu bảo hộ thê tử là việc thiên kinh địa nghĩa, hắn dám không dụng tâm sao? Cứ quyết định như vậy!
Hắn xử lý thật dứt khoát, nhưng trên mặt lại mỉm cười có vẻ vui sướng khi người gặp họa, có thể để Đỗ Hà vào Thượng Thư Tỉnh làm việc, một thân kiêm nhiệm tới mấy chức vụ chính là kiệt tác của hắn.
Trường Nhạc nghe Lý Thế Dân nói chợt ngượng ngùng, cũng không tiếp tục phản đối.
Trong lúc họ còn đang thương nghị, không ai phát hiện Cao Dương đứng một bên ánh mắt đã cười híp lại, khóe môi vểnh lên, trên mặt hiện ra vẻ ngoài ý muốn nhưng còn mang theo vẻ thích thú vô tận, cho dù có người phát hiện cũng chỉ có thể cho rằng nàng đang cao hứng vì ngày mai có thể cùng xuất hành.
Ai có thể nghĩ ra được ý nghĩ thực sự trong đáy lòng nàng?
Vào đêm hôm đó, bên trong Hoằng Phúc Tự trang nghiêm, một hắc y nhân mặc bào phục rộng rãi nhưng dáng người nhỏ xinh mượn dùng đêm tối tiến vào sương phòng trong hậu viện, nhẹ nhàng gõ của một căn phòng trong biệt viện.
Cửa phòng mở ra, một thân ảnh thân hình khôi ngô xuất hiện bên trong cửa.
Trong một khắc thân ảnh kia vừa xuất hiện…
Hắc y nhân lao vào lòng thân ảnh kia, không ngờ chính là một vị nữ tử, hơn nữa còn là một phụ nhân dáng người yêu kiều linh lung lả lướt. Đôi mắt trong vắt như bảo thạch, trong đêm đen lại lóe lên sáng ngời.
Thân thể nàng vì kích động cùng hưng phấn mà không ngừng run rẩy lên.
Thân ảnh cảm thụ được thân thể mềm mại động lòng người trong tay, xốc lên áo choàng của nàng, làm mái tóc mây của nữ tử tuôn xuống, gương mặt tươi cười mị hoặc lộ ra hình dáng diễm lệ dưới ánh nến. Xinh đẹp như đào mận là từ tốt nhất dùng để hình dung vẻ đẹp của nàng.
- Người xấu, người ta một khắc cũng không thể chờ đợi, chỉ tháng này ta sống một ngày chẳng khác gì một năm, chịu đủ tra tấn vì tưởng niệm ngươi, nếu không thể thường xuyên gặp mặt, người ta càng không sao chịu nổi…
Mỹ nhân ân trọng, thân ảnh kia tựa hồ nhận lấy kích thích, phát ra một tiếng gầm nhẹ, bế bổng nàng lên ôm đến bên giường, tiếp theo là một trận tiếng hô hấp yêu kiều thở gấp.
Loại thanh âm kia xuyên qua căn phòng, nhộn nhạo trên bầu trời thanh tĩnh của Phật môn.
Thật lâu thanh âm ổn định lại, đôi nam nữ đã lắng xuống lửa dục ôm cùng một chỗ ngủ say.
Thời gian dần dần trôi qua, canh ba giờ Dần đã đến.
Thân ảnh kia dùng sức vỗ bờ mông đầy đặn trong lòng mình, cười nói:
- Được rồi, tiểu mỹ nhân, đừng ngủ nữa, phải đi về, miễn làm cho người ta phát hiện.
Nói xong đôi tay lại không ngừng lướt trên gò ngực tròn đầy mềm mại.
Nữ tử kiều mỵ cười khúc khích vài tiếng, giãy dụa trong lòng nam nhân, cười nói:
- Không đi, từ nay về sau ta không cần về nữa…
Hai tay của nam nhân chợt ngừng lại, trầm giọng nói:
- Có ý tứ gì?
Nữ tử kiều mỵ tiếp tục trêu đùa cười nói:
- Ta có rồi, mang thai cốt nhục của ngươi…chúng ta đi thôi, xa chạy cao bay, đi một nơi không ai quen biết chúng ta. Sống thật tốt, ta không chịu nổi cuộc sống tại Nam gia!
Nam nhân nổi giận nói:
- Ngươi nói chuyện ma quỷ gì đây, một khi chúng ta bỏ trốn, cố gắng mấy năm nay của ta không phải là uổng phí. Ngoan, nghe lời, phá thai đi…
Trong mắt nữ tử kiều mỵ hiện lên vẻ giận dữ, tát lên mặt nam nhân mắng:
- Ngươi hỗn đản…
Nam nhân giận dữ rít:
- Nếu không thế này, ta ở gần đây mua cho ngươi một ngôi nhà, sau này ngươi ở lại đó, thế nào?
Nữ tử kiều mỵ lảo đảo đứng dậy, gầm nhẹ nói:
- Những ngày sống lén lút thế này lão nương đã thấy mệt mỏi, hôm nay nếu ngươi không cho ta một câu trả lời thuyết phục, ta sẽ đem bí mật của ngươi giũ ra hết, ai cũng không đạt được…
Nàng còn chưa nói xong đã bị một cái tát hung hăng giáng xuống, cả người bị té sấp dưới giường.
Nữ tử kiều mỵ ôm mặt, trong mắt hiện lên oán độc vô tận, chạy ra khỏi phòng hô to:
- Thích…
Nàng còn chưa thốt ra, sau gáy đã bị trúng một chiêu, chết ngay tại chỗ.
Nam nhân nhổ nước bọt, lạnh lùng nói:
- Dám phá hỏng đại sự của ta, chết là đáng tội!