Trong thâm tâm Đỗ Hà không hề cho rằng Nam Hồng là hung thủ giết người, cũng không thấy được Nam Hồng phu nhân thông dâm với Phổ Huệ, nếu Nam Hồng là hung thủ vậy có rất nhiều vấn đề không cách nào giải thích, cũng nghĩ không thông nhưng thái độ của Nam Hồng lại khiến cho người hoài nghi, nhất thời cũng không thể nghĩ gì khác.
Hắn quyết định yên lặng theo dõi kỳ biến, đợi sau khi làm rõ hết thảy những nghi vấn rồi mới cân nhắc.
Nam Hồng nói dối bị Tôn Phàm vạch trần, trên mặt cũng hiển lộ vẻ xấu hổ, nhưng lại trầm mặc không nói, không có ý định mở miệng giải thích.
- Như thế nào? Không lời nào để nói rồi hả?
Kỳ thật trong lòng Đoạn Kiền Chí cũng có chút nghi hoặc nhưng khả năng Nam Hồng thật sự quá lớn, không thể không khiến hắn coi trọng. Nhất là Nam Hồng lại giấu diếm chuyện đêm qua càng khiến người cảm thấy hắn có chuyện.
Nam Hồng trầm giọng nói:
- Ta không có giết Phổ Huệ, càng không có giết tiện nhân này. Ta thừa nhận vào nửa tháng trước khi biết được tiện nhân có thai thì có khảo vấn tỳ nữ mang thư cho tên dâm hòa thượng Phổ Huệ kia nhiều lần, nhất thời tức giận đánh một trận rồi sau đó cũng không gặp lại. Một tiện nhân dâm loàn và một hòa thượng không thủ thanh quy không đáng cho ta phạm tội sát nhân.
Đỗ Hà hỏi:
- Ngươi nói là tỳ nữ chỉ đem thư giao cho Phổ Huệ mà không phải bắt gian tại giường? Sẽ không sợ đánh lầm người sao?
- Hừ, ta thu được trên người tên dâm hòa thượng này một bức thư tình, còn giả sao?
Nam Hồng nói lên việc này thì khẽ nghiến răng, cũng không phải vì thống hận vợ phản bội mà vì đội mũ xanh vốn rất mất mặt.
Đoạn Kiền Chí lại một lần nữa hỏi Nam Hồng đêm qua đi đâu.
Nam Hồng vẫn trầm mặc, một lúc sau mới nói:
- Dù sao ta không có sát nhân, đi chỗ nào không liên quan chuyện của các ngươi.
Đỗ Hà cười nói:
- Hiện tại tất cả chứng cứ đều chống lại ngươi, không thành thật thì thị phi hắc bạch, chúng ta đều có kết luận......
Nam Hồng vẫn không mở miệng.
Đoạn Kiền Chí sai người bắt giữ hắn lại, chờ bổ sung thêm căn cứ mới lại thẩm vấn.
Cao Dương nhìn Nam Hồng bị áp đi, tức giận tới mức dậm chân:
- Tên vô liêm sỉ này rất đáng hận, giết người vẫn còn nghênh ngang, chẳng lẽ cứ khách khí mà không cần dùng hình sao? Đánh vào mông hắn vài cái xem có thành thật khai báo không......
Đỗ Hà nhìn theo bóng lưng Nam Hồng, cười nói:
- Hình pháp không phải thích dùng là dùng..... Huống chi, là hung thủ khả năng không lớn......
- Nói như thế nào?
Đoạn Kiền Chí kỳ thật cũng có hoài nghi, nếu không đã không nói chuyện nhẹ nhàng như vậy.
- Thứ nhất, từ thái độ của Nam Hồng lộ ra hắn không hề có tình cảm gì với vị phu nhân kia. Một người chắc chắn sẽ không vì một người mà mình không có tình cảm để giết người. Thứ hai, Nam Hồng hiển nhiên đã hiểu lầm, Phổ Huệ vừa điếc lại vừa câm hơn nữa hắn lại xấu xí, lời nói xấu xí cũng không đủ. Hồng phu nhân không nói đẹp như tiên nữ nhưng cũng là dung mạo thượng đẳng, không có lý nàng thông dâm với một hòa thượng như vậy. Theo ta đoán chừng, hơn phân nửa là có người vì hắn vừa điếc lại vừa câm, không tiết lộ chuyện ra ngoài nên để hắn đi đưa thư mà thôi. Thứ ba, ta vẫn cảm thấy Nam Hồng không thể đánh ra một chưởng kia. Có lẽ lực lượng hắn rất lớn, có thể nhờ vào chưởng lực bẻ gãy cổ người khác nhưng người chết không chỉ gãy cổ mà còn bị vỡ xương gáy, điều này không chỉ thuần túy do lực lượng. Với cái nhìn của
kẻ tập võ thì một chưởng kia bao hàm nội công, trong Hoằng Phúc tự này ta biết có một người có thể, chính là Tuệ Không.
Đoạn Kiền Chí gật đầu đồng ý, hắn dùng lực xoa huyệt Thái Dương nói:
- Tướng quân nói không phải không có lý, nhưng Tướng quân chớ quên. Phổ Huệ trước khi chết để lại một chữ Nam, ngoại trừ Nam Hồng, ta không thể nghĩ ra người khác. Đây là điểm mấu chốt nhất, bởi vì chỉ có Phổ Huệ là biết mặt thật của hung thủ. Suy đoán của chúng ta dù hợp lý nhưng lại không có chứng cứ. Chỉ có chữ Nam kia là thật, nếu quả thật hung thủ không phải Nam Hồng mà là người khác thì tướng quân sao giải thích được chữ Nam?
Đỗ Hà thở dài nói:
- Không cách nào giải thích.
Đối mặt với hung án liên hoàn này, hắn cũng cảm thấy vô cùng đau đầu.
Đỗ Hà có đầu óc thám tử, giỏi về suy luận nhưng tất cả chứng cứ trước mắt chỉ là chữ Nam của Phổ Huệ.
- Cho nên, ta vẫn cảm thấy Nam Hồng có hiềm nghi lớn nhất......Dùng hình tra rõ hắn đêm qua đi đâu.
Đoạn Kiền Chí đã có mục tiêu, chiến ý cũng dấy lên.
- Tốt...... Chúng ta mỗi người đi một ngả. Ngươi theo mạch của ngươi, ta theo mạch của ta, chắc chắn sẽ có đáp án đúng.
Đỗ Hà cười, vỗ tay một cái, cũng không phản đối lựa chọn của Đoạn Kiền Chí, trên thực tế bởi vì Phổ Huệ ghi chữ Nam mà hắn không chỉ một lần đặt nghi vấn trên người Nam Hồng, chỉ là hắn không thấy bất kỳ lý do nào để chứng minh Nam Hồng là hung thủ.
- Ta để Vương Hưng lưu lại giúp ngươi......bản thân đi Nam phủ một chuyến xem có manh mối gì không.
Đoạn Kiền Chí làm việc quyết đoán, nói đi là đi.
Đỗ Hà cũng không vội tìm manh mối gì, trong đầu một mực hồi tưởng từ đầu xem có lầm lẫn ở đâu.
Hắn nhớ tới cảm giác kỳ quái khi xem bản báo cáo tử thi của Phổ Huệ, cảm giác này nhất định không phải là ảo giác, nhất định có chỗ mình đã bỏ qua.
Hắn nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ.
Cao Dương thấy dáng vẻ này của Đỗ Hà muốn giúp lại không thể, gấp đến dẫm chân.
Trường Nhạc cũng có chút đau lòng nhìn trượng phu, nhưng nàng biết Đỗ Hà lúc này cần nhất là sự yên tĩnh nên kéo Cao Dương lại.
- Phổ Huệ trúng kiếm, kiếm đâm xuyên phổi khiến xuất huyết trong tràn vào đường hô hấp, từ đó nghẹt thở tựa như người chết đuối.
Ngạt thở mà chết.
- Đúng là ngạt thở mà chết.
Đỗ Hà sáng mắt, cao giọng nói:
- Ta nghĩ ra rồi, Phổ Huệ chết vì ngạt thở.
Hắn thấy Trịnh Nguyên Bách vẫn chưa đi, mừng rỡ như điên nhảy tới trước mặt:
- Lão nhân gia, Phổ Huệ quả thật chết vì ngạt thở?
Trịnh Nguyên Bách thấy Đỗ Hà lại một lần nữa hoài nghi thì vốn định phát tác nhưng thấy cặp mắt chờ đợi thì nén lại:
- Hai mắt Phổ Huệ lồi ra, trong mắt hiện đầy tơ máu, chính là ngạt thở mà chết.
Đỗ Hà lại càng nhíu mày.
Sức chịu đựng nín thở của một người dài ngắn khác nhau nhưng tuyệt không đến nỗi không đủ để viết một cái tên.
- Phổ Huệ chết vì ngạt thở, vậy thì hắn có đủ thời gian để viết ra tên sát nhân, sao lại chỉ viết một chữ?
Phát hiện này khiến mạch suy nghĩ của Đỗ Hà đã có đột phá hoàn toàn mới nhưng nghi vấn cũng theo đó sinh ra.
Là vì bị uy hiếp hay là hắn chỉ có thể ghi được một chữ Nam?
Điều đầu tiên là không có khả năng vì Giới Không xuất hiện thì dung mạo hung thủ sẽ bị phát giác nên hắn sẽ không quay lại.
Chẳng lẽ là bởi vì Phổ Huệ chỉ có thể viết một chữ?
Hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện buồn cười, Phổ Huệ vừa điếc lại vừa câm, ở thời đại này, ai có được bản lĩnh dạy hắn?
Bản thân lại có thể chủ quan đến mức không nghĩ đến chuyện này.
Người thường thường cũng như Đỗ Hà, bị chuyện trước mắt thu hút mà không nghĩ đến chuyện đơn giản nhất.
Nghĩ vậy, Đỗ Hà lập tức bảo Vương Hưng dẫn tới mấy vị hòa thượng có quan hệ tốt với Phổ Huệ để tìm hiểu lại.
Ba vị hòa thượng có quan hệ tốt với Phổ Huệ trước sau đi đến.
Đỗ Hà phát hiện trong ba người có Giới Không, liền hỏi:
- Giới Không, Phổ Huệ là trúng kiếm chết ngay hay vùng vẫy một hồi lâu.
Giới Không nói:
- Không chết ngay nhưng cũng không quá lâu, chỉ chừng năm sáu mươi nhịp thở.
Thời gian này chừng hơn một phút đồng hồ, đủ để viết một cái tên đầy đủ.
- Phổ Huệ không biết chữ?
Đỗ Hà hỏi tiếp.
Giới Không đáp:
- Phổ Huệ vừa điếc lại vừa câm, sao học được chữ.
Đỗ Hà thầm nghĩ:
- Đúng là bởi vì Phổ Huệ vừa điếc lại vừa câm lại không biết chữ, cho nên mới có người yên tâm bảo hắn đưa thư. Dù cho Huệ Phổ hiếu kỳ mở thư cũng không biết nội dung bên trong, quả thật tính toán tỉ mỉ. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Hắn tiếp tục hỏi:
- Phổ Huệ trời sinh vừa điếc lại vừa câm sao? Chắc không phải chứ?
- Hắn là trời sinh không nói gì.
Người lên tiếng là một tiểu hòa thượng tên là Phổ Minh:
- Hắn là trời sinh không nói gì nên sau khi cha mẹ qua đời thì thân nhân không ai muốn nuôi, phương trượng đại sư đem hắn vào chùa chừng nửa năm thì lâm bệnh nặng sinh ra điếc.
Đỗ Hà càng phì cười, trong đầu nghĩ đến một chuyện hắn gặp sáng nay.
- Đại ca ca, ngươi biết viết chữ sao?
- Thật tốt quá, Đại ca ca, ngươi dạy ta viết chữ dế nhũi đi.
- Ngày hôm qua, một tiểu gia hỏa từ nông thôn bắt nạt ta, dán hai chữ này sau lưng ta khiến ta bị Tiểu Thúy chê cười. Hôm nay ta muốn báo thù, hắn từ nông thôn đến, ta dán hai chữ dế nhũi sau lưng hắn để Tiểu Thúy chê cười lại hắn.
- Đại ca ca không dạy, vậy thì ta sẽ viết.
- Cha ta bán rùa, trên cái sọt vẫn dán chữ Rùa, từ nhỏ ta đã thấy, vậy ta sẽ viết.
Câu chuyện của hai đứa bé không ngờ trở thành mấu chốt để Đỗ Hà phá án.
Đúng là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt......
Kỳ thật Phổ Huệ đã sớm nói cho bọn họ biết danh tự của kẻ sát nhân, hơn nữa đã viết ra, chỉ là cả đám đều lâm vào mê chướng!