Tam Quốc Chí với tư cách là một trong nhị thập tứ sử, kỳ thật cũng không bằng nên nói, Tam Quốc Chí là do người ta tự biên tự diễn thêm vào, đương nhiên cũng không phải là do Trần Thọ ghi sử bất công, cũng không phải khuyết thiếu công tâm khi ghi sử.
Mà là nhân lực có hạn, một người có năng lực thế nào, cũng không có khả năng đem toàn bộ tư liệu dung nhập vào trong sử sách.
Lúc Nam Bắc triều, Tống Văn Đế bảo Trần Thọ ghi lại Tam Quốc Chí, mà Bùi Tùng Chi là phụ tá để làm chuyện này. Bùi Tùng Chi mượn nhờ lực lượng của quốc gia, dụng tâm thu thập tư liệu lịch sử còn sót lại, bổ sung những chỗ thiếu và uốn nắn sai lầm. Mà ghi sử và chuyện của nhân vật, Bùi Tùng Chi có bình luận, mà Trần Thọ không lo liệu chuyện này, Bùi Tùng Chi cũng tiến hành phê bình. Bùi Tùng Chi có kiến thức uyên bác, dẫn sách đầu đuôi nguyên vẹn, không có thêm bớt vào. Vì chú thích Tam Quốc Chí, hắn đã thu thập hơn một trăm năm mươi loại tài liệu nguyên thủy thời kỳ Tam Quốc Chí, dẫn chứng rộng rãi và giữ nguyên văn, số lượng lời chú thích còn nhiều gấp ba nguyên văn.
Mà Tam Quốc Chí bây giờ cần thêm hai chữ
"Bùi chú" (chú: có nghĩa là chú thích, mà Bùi chú là do người họ Bùi chú thích), chỉ có thêm hai chữ này, mới có thể tính toán là Tam Quốc Chí trong nhị thập tứ sử.
Đỗ Hà làm những chuyện như ngày hôm nay, cũng không kém Bùi Tùng Chi bao nhiêu, thời điểm này hắn vận dụng toàn bộ tri thức của mình vào việc chỉnh đốn và cải cách lại cho hoàn thiện, không chút do dự chú thích thao thao bất tuyệt, giải thích rõ ràng. Có một ít chỗ không bàn mà hợp với lịch sử, dễ dàng phạm sai lầm, làm cho người có tâm lợi dụng nó để vượt qua, cho nên phải bổ sung rõ ràng.
Phần lớn thời gian nghỉ ngơi của Đỗ Hà là làm chuyện này..
Luật Lễ có gần mười vạn chữ, muốn chú thích từng chỗ, cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Đây không phải là ghi tiểu thuyết, có thể ghi loạn vào trong đó, với tài năng của Trưởng Tôn Vô Kỵ, Luật Lễ hơn mười vạn chữ, cũng phải tốn hơn ba năm, có thể thấy được mỗi chữ trong đó, mỗi một câu hắn đã trải qua cân nhắc kỹ càng mới ghi vào. Đỗ Hà tự hỏi trên phương diện luật pháp, hắn kém Trưởng Tôn Vô Kỵ, chỗ dựa của hắn chỉ là tri thức hơn ngàn năm mà thôi, cho nên sửa chữa đặc biệt cẩn thận.
Hơn nửa tháng qua đi, hắn cũng chỉ sửa chữa được hơn vạn chữ mà thôi. Nhưng trong hơn vạn chữ này, Đỗ Hà chỗ đánh dấu chú giải cũng hơn một vạn hai ngàn năm trăm chữ, so với nội dung nguyên bản còn nhiều hơn.
Nếu đúng là sửa một chữ, được một lượng vàng. Như vậy Đỗ Hà hiện tại đã có hơn một vạn lượng vàng rồi.
Con số này quá mức khổng lồ, Trưởng Tôn Vô Kỵ mười phần là không thể lấy ra được.
Hôm nay cao thấp Đỗ phủ vô cùng đặc biệt, bởi vì, song sinh Tiểu Bảo Nhi và Bách Hợp của Đỗ Hà, đã tới ngày đầy tháng.
Đỗ Hà cũng không phải ưa thích phô trương, nếu có khả năng hắn chỉ hi vọng chỉ có người nhà mà thôi, gọi thêm Phòng Di Ái, La Thông, Tiết Nhân Quý, Lý Kính Nghiệp là những hảo hữu sinh tử, cùng tới đây chia vui. Nhưng chuyện này không thực tế, người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Người trong quan trường, càng là như thế.
Đỗ Hà trà trộn trong Thượng Thư Tỉnh, mà đại sự như đầy tháng con trẻ, không mời người trong quan phủ tới, hiển nhiên không nói nổi, mà trong lòng của bọn họ cũng có chút phiền phức khó chịu, cho rằng mình xem thường bọn họ. Đồng dạng, mời bọn họ, cũng phải mời thêm những quan viên khác, tất cả đều phải mời.
Bởi vì tránh mời phiến diện, cho nên số quan viên được mời cũng nhiều hơn tám mươi.
Tiệc rượu cũng không phải là bày loạn ngồi sao thì ngồi, phải phân chủ yếu và thứ yếu.
Bởi như vậy, Đỗ Hà và đám hảo hữu nhất định phải ngồi cuối cùng.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Đỗ Hà khó xử.
Đỗ Hà nhìn danh sách thật dài trên tay, thật khó khăn sắp xếp vị trí.
Người hiện đại đối với chỗ ngồi dự tiệc rượu, cũng không quá coi trọng. Nhưng người cổ đại rất quan tâm tới vị trí khi ngồi, bởi vì một vị trí ngồi mà đánh đập tàn nhẫn, thậm chí có khối người biến thành cừu địch sinh tử. Cho nên người cổ đại đối với chuyện sắp xếp vị trí ngồi, phi thường chú ý, giống như xếp hàng chờ công chứng, cần phải sắp xếp hợp lý, đây là một chuyện không dễ dàng gì.
Quản sự trong phủ sắp đi phát thiệp mời cho từng quan lại quyền quý, nhưng đang chờ quyết định cuối cùng của Đỗ Hà.
Đỗ Hà nhìn thấy danh ngạch trên tay, hắn đang suy nghĩ, đầu tiên là ghế cho các vương tử. Tuy nói Đỗ Hà cùng con của Lý Thế Dân không có qua lại quá nhiều, nhưng dù sao Trường Nhạc cũng là người trong hoàng gia, Tiểu Bảo Nhi, Bách Hợp là cháu ngoại trai gái của bọn họ, bọn họ thân là cậu, không mời không được.
Ghế đầu tiên không thể làm khác, không hề nghi ngờ, ghế đó phải lưu lại cho Đạo Hạ hoàng tử đi thay cho Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân với tư cách hoàng đế, nếu như ngồi cùng hàng với thần tử, sẽ có gián thần kháng nghị (gián thần: tức là chức quan can gián nhà vua), mà hắn cũng không muốn như vậy. Lý Thế Dân cực kỳ ân sủng với Đỗ Hà, nếu như hôn lại tự tham gia đầy tháng của Tiểu Bảo Nhi, Bách Hợp, Ngụy Chinh, Mã Chu là những gián thần sẽ ghé vào tai của hắn mà nói này nói kia.
Lần trước Lý Thế Dân vì lo lắng Trường Nhạc gặp nguy hiểm, không để ý dáng vẻ mà đi tới Đỗ Phủ, làm cho Ngụy Chinh, Mã Chu nói ra một hồi.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.comMà trước khi cử hành yến hội, Lý Thế Dân đã truyền tin tức tỏ vẻ chính mình không đến, nhưng sẽ cho một vương tử đi thay hắn, đến đây chúc mừng, trong lời nói cũng có chút tiếc nuối, tỏ vẻ phải đợi sau khi thân thể Trường Nhạc khôi phục lại, thì bảo nàng mang Bách Hợp đi tới gặp hắn vài ngày. Về phần Tiểu Bảo Nhi, Lý Thế Dân tỏ vẻ quân tử không đoạt yêu thích của người khác, để lại cho song thân của Đỗ Hà chơi với cháu.
Đối với cách nói này của Lý Thế Dân, Đỗ Hà tỏ vẻ trơ trẽn, chỉ cần không phải mù lòa, có thể nhìn ra Lý Thế Dân thiên vị nữ ngoại tôn của mình. Nhưng mà, Trưởng Tôn hoàng hậu cũng hi vọng Trường Nhạc có thể mang theo Tiểu Bảo Nhi theo, đối với hai thân gia của phu nhân, nam trọng nữ khinh nam, nữ trọng nam khinh nữ, hợp lại thành một đôi quái dị.
Về phần chuyện thứ hai, chính là Lý Thái.
Đối với Lý Thái, Đỗ Hà không có tình nguyện, chỉ hi vọng cái tên tính tình không coi ai ra gì này, đừng làm rộn xảy ra chuyện là được.
Kế tiếp chính là công khanh, Tần Quỳnh, Úy Trì Kính Đức, Trình Giảo Kim là những lão tướng của Đại Đường, kế tiếp là Tô Định Phương, Tiết Vạn Triệt là những tướng lãnh tầm trung, cộng thêm một ít quan viên Thượng Thư Tỉnh, cộng thêm bọn người mà Đỗ Hà quen biết như La Thông, Phòng Di Ái.
Nhìn thấy hảo hữu ngồi cuối cùng, Đỗ Hà thật sự băn khoăn, nếu như có thể, hắn thật sự muốn xếp bọn họ lên chỗ của Lý Thái. Những người này đều là tri kỷ sinh tử của hắn, nhưng có thể đánh đồng với Lý Thái sao?
Đỗ Hà đem mấy chi tiết, điều chỉnh lại cẩn thận, cho quản sự an bài.
Đỗ Hà tiến vào phòng Trường Nhạc, tra hỏi tình huống thân thể của nàng.