Đại Đường Tửu Đồ Chương 203 Ni Đà La

A Đại yên lặng nhìn Tiêu Duệ chằm chằm, trên khuôn mặt quyến rũ lộ ra màu hồng, cúi đầu nói:

- Tiêu đại nhân xem phần tình cảm ngày xưa, giúp người Thoán chúng ta đi…

Tiêu Duệ ngẩn ra, còn chưa kịp nói chuyện, Lý Đằng Không đột nhiên từ ngoài phòng chạy vào. Lý Đằng Không vừa mới có chồng không lâu, đang mặc quần áo hoa lệ, búi tóc phu nhân cao cao, sự ngây ngô trên khuôn mặt đẹp của thiếu nữ đã trở thành hư không, thay vào đó là sự quyến rũ nhàn nhạt. Hai tay nàng để sau lưng, thản nhiên nhìn A Đại cười nói:

- Tình cảm gì? Tiêu lang, chàng cùng nàng có phần tình cảm ngày xưa?

Tiêu Duệ nhíu mày:

- Không nhi, đừng càn quấy, đây là nữ vương Thoán khu điện hạ ---- điện hạ, đây là thê tử Lý Đằng Không của tại hạ…

Khuôn mặt đỏ lên A Đại có phần bối rối, thân thể hơi run rẩy. Tuy nàng là man nữ, nhưng nàng tiếp thu giáo dục Hán hóa, câu nói vô tâm của nàng ban nãy bị người ta lấy làm chủ đề câu chuyện, như thế nào không xấu hổ vạn phần? Nàng chậm rãi đứng dậy thi lễ:

- Không biết vị này là vị Tiêu phu nhân nào? A Đại có lễ.

Lý Đằng Không cười hì hì, vội vàng đi tới kéo vạt áo Tiêu Duệ:

- Tiêu lang, ta mới về từ nhà mẹ đẻ, nghe nói một nữ vương điện hạ đến nhà chúng ta, liền trở về xem ---- ồ, cô là nữ vương Thoán khu điện hạ, ta gọi là Lý Đằng Không…

Tiêu Duệ thật không ngờ, không ngờ A Đại này mang theo nhiều lễ vật cho ba cô vợ của mình. Tiêu gia nhiều tiền thở mạnh, Lý nghi lại xuất thân hoàng tộc, Lý Đằng Không cũng xuất thân nhà giàu có, cho dù là Dương Ngọc Hoàn, mấy năm nay theo Tiêu Duệ, lễ vật bình thường đại khái cũng không để trong mắt.

Nhưng lễ vật A Đại mang đến, vẫn làm cho ba cô gái có chút khiếp sợ: ba mươi viên minh châu lớn khoảng chừng quả trứng bồ câu, phát ra hào quang sáng lạn, bày ra quầng sáng trắng sữa, trong ba cái hộp ngọc rực rỡ trên tấm tơ tằm màu đỏ.

Thật bạo tay! Tiêu Duệ hít một hơi lạnh, minh châu hiếm thấy như vậy, đừng nói ba mươi viên, cho dù là một viên cũng vô giá, thứ này người Thoán như nào có? Không ngờ cam lòng lấy ra tặng nữ nhân của mình?

Nữ nhân thích nhất châu báu, Dương Ngọc Hoàn ba nàng đương nhiên không ngoại lệ. Nhất là Lý Đằng Không, từ lúc thị nữ A Đại mở ra chiếc hộp xếp đầy minh châu, ánh mắt nóng cháy của nàng không chịu rời khỏi những hạt châu lóng lánh kia, nếu là trước kia, nàng đã sớm xông lên cầm lấy thưởng thức, nhưng hiện giờ không giống ngày xưa, nàng đã không còn là tiểu thư tướng phủ điêu ngoai kia, mà là phu nhân Tiêu gia, dù thế nào cũng phải giữ gìn vài phần lễ nghi rụt rè của chủ mẫu Tiêu gia.

- Ba vị phu nhân, đây là bảo vật trấn tộc lưu truyền nhiều đời của người Thoán chúng ta… Xin ba vị phu nhân nhận lấy.

A Đại thở dài yếu ớt. Có thể thấy được, hôm nay A Đại tặng đi ba mươi viên minh châu rất lớn này, trong lòng vẫn có chút không đành. Nếu không phải có nguy cơ thiếu lương thực, nói vậy người Thoán cũng sẽ không bỏ ra bảo vật nặng như vậy. Đương nhiên, A Đại ra tay "hào phóng" như vậy, cũng không chỉ xuất phát từ suy tính lương thực, còn có ý đồ lấy được sự "che chở" của Tiêu Duệ ở bên trong.

Hiện tại, mặc dù khiếp sợ dưới vũ lực của triều đình Đại Đường, Bì La Các không dám tiếp tục nổi lòng xâm chiếm Thoán khu nhưng phong tỏa và áp chế kinh tế tương ứng lại ngày càng nặng. Đối với người Thoán hiện tại mà nói, chỉ có thể dựa vào Đại Đường mới có thể tiếp tục có không gian sinh tồn. Nhưng người Thoán muốn thật sự đạt được sự giúp đỡ của triều đình Đại Đường, nhất định phải có "nhịp cầu và mối quan hệ" với trọng thần trong triều. A Đại nghĩ đi nghĩ lại vẫn đem mục tiêu "đầu tư" nhắm ngay Tiêu Duệ. Trước mắt tuy rằng chức quan và quyền lực của Tiêu Duệ không lớn, nhưng A Đại lại nhìn trúng tiềm lực của hắn. Hơn nữa, tài lực cực lớn cùng với lực ảnh hưởng không gì sánh kịp trong xã hội Đại Đường của Tiêu Duệ, đều là chỗ A Đại coi trọng.

Đương nhiên, trong tiềm thức, A Đại cảm thấy được Tiêu Duệ cũng đáng được mình tín nhiệm và dựa dẫm.

Cho nên, A Đại không tiếc bỏ ra bảo vật trong tộc, kết thúc sự phiền hà mà lôi kéo quan hệ tốt với ba bà vợ của Tiêu Duệ. Trong mắt nàng, chỉ cần thành lập được mối quan hệ tốt đẹp với các nữ nhân của Tiêu Duệ, chẳng khác nào vững vàng theo sát một chỗ với Tiêu Duệ.

Lý Nghi nghe được là bảo vật trấn tộc của người Thoán, không khỏi kinh ngạc cười:

- Nữ vương điện hạ, loại lễ vật quý trọng như vậy, chúng ta thật sự không dám thu, xin nữ vương điện hạ thu hồi đi.

A Đại lại yếu ớt thở dài một tiếng:

- Ba vị phu nhân, có phải khinh thường A Đại xuất thân man di phải không? Tuy rằng người Thoán chúng ta cùng khổ, nhưng mấy viên minh châu này còn không tính là gì…

Nói xong, không ngờ A Đại bỏ thân phận nữ vương, hành lễ với Lý Nghi ba nàng.

Tuy rằng Lý Nghi ba nàng không có coi thứ gọi là "nữ vương điện hạ" ra gì, nhưng A Đại dù sao cũng là vương triều do triều đình Đại Đường sắc phong, ba nàng sao có thể chịu lễ của nàng.

Lý Nghi xuất thân hoàng tộc, đối với lòng dạ của A Đại hiểu rất rõ, nàng quay đầu lại liếc qua Tiêu Duệ mỉm cười, vừa động trong lòng, vội vàng nâng A Đại dậy nói:

- Nếu điện hạ thịnh tình như vậy, chúng ta thu xuống ---- người tới, nhanh chóng thiết yến khoản đãi nữ vương điện hạ.

Nữ nhân đúng là nữ nhân, có minh châu làm lời dẫn, hơn nữa A Đại cố tình qua lại thân thiết, bốn cô gái tụ lại một chỗ, chơi đùa uống rượu nói chuyện, rất nhanh thân thiết dùng tỷ muội xưng hồ, ríu ra ríu rít không ngừng, trái lại lạnh nhạt với Tiêu Duệ một bên. Kỳ thật, ấn tượng của A Đại với Tiêu Duệ cũng không ác. Trong mắt hắn, nàng lấy thân gái gánh vác gánh nặng sinh tồn phát triển của người Thoán coi như là không dễ dàng.

Lý Đằng Không tính tình ngay thẳng, cho tới bây giờ đều nói thẳng, nàng thả chén rượu trong tay xuống, đột nhiên nhìn A Đại mỹ lệ lại xinh đẹp, cười nói:

- A Đại tỷ tỷ,

Nghe nói ngày ở Kiềm Đông tỷ còn thay Tiêu lang nhà ta cản một mũi tên, có ân tình cứu mạng này, không giúp tỷ cũng không được…

Dương Ngọc Hoàn cười rụt rè, không có nói tiếp. Nhưng Lý Nghi cũng vừa động trong lòng, quay đầu liếc nhanh Tiêu Duệ, khóe miệng lộ ra một nụ cười cổ quái:

- Đằng Không muội muội, muội cũng thay Tử Trường cản một đao nhỉ… Không biết A Đại muội muội…

Đầu tiên Lý Đằng Không ngẩn ra, tiện đó sắc mặt đỏ lên, hung hăng trừng mắt liếc Lý Nghi, cúi đầu không dám nói chuyện nữa.

Lý Đằng Không xả thân đỡ một đao cho Tiêu Duệ cũng bởi vậy làm cho Tiêu Duệ tự mình tới cửa cầu hôn, đây đã là "chuyện xấu" sớm truyền miệng trên phố, A Đại nghe lời này của Lý Nghi sao còn có thể không rõ nàng có ý gì, không khỏi đỏ bừng mặt nhẹ nhàng nói:

- Công chúa tỷ tỷ, đó là không ngờ…

- Nữ vương điện hạ, chuyện người Thoán thiếu lương thực dễ nói, ngài cứ về Thoán khu trước, đi tới Ích Châu tìm Dương Quát tửu phường Tửu Đồ, ta sẽ để cho Dương Quát trợ giúp mọi người gom góp lương thực. Đồng thời, ta sẽ viết một lá thư cho Tiết độ sứ Kiếm Nam Đạo Trịnh Long Trịnh đại nhân, xem có thể làm cho người Thoán tự do mậu dịch với thương nhân Kiếm Nam Đạo hay không.

Tiêu Duệ trầm ngâm một chút, chậm rãi nói.

A Đại mừng rỡ, mãy liễu hơi động. Thương nghiệp ở Kiếm Nam Đạo gần như đều là sản nghiệp của Tiêu Duệ, chỉ cần chính quyền Kiếm Nam Đạo đồng ý người Thoán tự do mậu dịch với Đại Đường, chỉ cần Tiêu Duệ đồng ý tiếp tục chiếu cố, kế sinh nhai của người Thoán sao còn là vấn đề. Nhưng nàng lập tức lấy lại bình tĩnh, nhỏ giọng nói:

- Đa tạ Tiêu đại nhân, ân đức của Tiêu đại nhân, cả đời A Đại vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng. Chẳng qua, Tiêu đại nhân, người Thoán chúng ta có hơn mười vạn tộc chúng, lương thực cần rất nhiều…

Tiêu Duệ cười nhàn nhạt, khoát tay ngạo nghễ nói:

- Điều này ngài đừng lo, nếu ta có thể đáp ứng ngài, thì nhất định có thể làm được. Chỉ có điều, ta có thể giúp mọi người nhất thời lại không giúp được mọi người một đời, đất khu Thoán cằn cỗi, ngày sau mọi người vẫn nên suy nghĩ kế lâu dài mới đúng.

A Đại được Tiêu Duệ cam đoan, nỗi băn khoăn trong lòng rốt cục thả xuống, nàng cười:

- A Đại hiểu được, nếu như thế, A Đại liền cáo từ.

Tiêu Duệ đưa A Đại tới cửa.

A Đại vừa muốn lên xe, đột nhiên sắc mặt đỏ bừng, ho khan kịch liệt. Một tay nàng đỡ lấy ngực, một tay lấy một quả vỏ cứng khô quắt nhỏ bằng quả táo, để lên miệng uống từng ngụm, hơn nửa ngày, mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Quay đầu thấy vẻ mặt quan tâm kinh ngạc của Tiêu Duệ, trong lòng không khỏi ấm áp đỏ mặt cúi đầu nói:

- Tiêu đại nhân, A Đại có tật khó chịu ở ngực… Đột nhiên phát bệnh, làm đại nhân chê cười.

Tiêu Duệ hơi tiến lên một bước, thanh âm có chút run rẩy:

- Nữ vương điện hạ, có thể hay không cho ta xem vật ngài vừa ăn.

A Đại ngẩn ngơ, lấy một quả vỏ cừng từ trong ngực đưa tới:

- Cái này gọi là Ni Đà La, sinh trưởng ở trong khu núi cao… Theo lời thầy thuốc của A Đại, gần đây đều dựa vào nó để trấn áp cơn đau và thuận khí.

Vỏ quả hình bầu dục màu nâu nhạt, tay Tiêu Duệ nắm quả vỏ cứng này run rẩy một hồi, trên mặt hắn hiện lên thần sắc kinh sợ, run giọng nói:

- Ni Đà La?

- Đúng thế.

A Đại kinh ngạc nhìn thần sắc gần như thất thố của Tiêu Duệ, đáp lại một tiếng.

Đây không phải vỏ cây thuốc phiện sao? Thời Đại Đường có đồ chơi này à? Tiêu Duệ gần như không dám tin vào hai mắt mình.

Lúc kiếp trước, hắn ngẫu nhiên mua một ít "đồ gia vị" phi pháp từ trong tay đám hàng rong lưu động nhỏ dùng để hầm xương sườn ăn, đối với thứ có thể làm vị thịt trở nên ngon lành lại làm người ta nghiện này, hắn quá quen thuộc.

Hắn lại không biết, lúc sau này, trung y bắt đầu lấy vỏ cây thuốc phiện làm thuốc, đơn thuốc tên "ngự mễ xác". Xác cây thuốc phiện có vị chua, có độc, ở trong chứa morphine, cũng bởi nguyên nhân đó, nó có thể chữa bệnh. Cây thuốc phiện có chứa hơn 30 loại sinh vật kiềm, vì trấn áp cơn đau, khỏi ho, thôi thuốc xổ, dùng cho phổi hư ho lâu không ngừng, ngực bụng gân cốt đau đớn các loại, tiêu chảy lâu không ngừng; cũng dùng cho thận hư dẫn đến bệnh di tinh, hoạt tinh.

Thần sắc Tiêu Duệ thay đổi, tâm tư dần bay xa.

Sau khi A Đại chờ thật lâu, thấy hắn vẫn đứng ở chỗ đó nắm miếng Ni Đà La kia trầm ngâm không nói, không khỏi hô:

- Tiêu đại nhân, A Đại phải về.

Tiêu Duệ như vừa tỉnh mộng, hắn âm thầm cắn chặt răng, cúi đầu nói:

- Nữ vương điện hạ, Ni Đà La này đối với ta rất quan trọng…

A Đại mỉm cười:

- Loại thực vật này trong núi khắp Thoán khu chúng ta đều có, đợi đến mùa hè, A Đại phái người ngặt một lượng lớn sau khi hong khô sẽ đưa đến Trường An là được. Chỉ có điều A Đại không rõ, loại vật này có tác dụng gì với đại nhân.

Tiêu Duệ thở phào một cái: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m

- A, điều này ta còn không có nghĩ kỹ. Chỉ có điều, tại hạ xin khuyên nữ vương điện hạ không nên tiếp tục dùng đồ chơi này, thứ này tuy có hiệu quả trị liệu trấn đau thuận khí trong thời gian ngắn, nhưng ---- nhưng không tốt đối bản thân.

A Đại ồ một tiếng, cũng không để trong lòng. Nhưng thấy Tiêu Duệ lại tiến lên một bước, chợt bắt lấy cánh tay của nàng, trịnh trọng lặp lại lời nói:

- Nhất định không được tiếp tục dùng, ngàn vạn lần phải nhớ kỹ lời ta.

A Đại nhẹ nhàng giãy cánh tay bị Tiêu Duệ nắm chặt, không giãy được, lập tức phồng hai gò má:

- A Đại đã biết, ngài buông tay trước.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/dai-duong-tuu-do/chuong-203/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận