Ngũ y y thốt lên, "Chú đã già như vậy còn chưa kết hôn sao?"
A Trung ngồi phía trước thiếu chút nữa đụng vào kính chắn gió.
Hoắc Phi Đoạt nghiến răng nghiến lợi, "26 tuổi, rất già sao?"
"Không, không, không già, không tính là rất già."
Ngũ Y Y bũi môi.
Không thể tưởng được chú Hoắc lại để ý đến vấn đề già hay không già như vậy. Thật là, trùm xã hội đen mà thiếu phụ nữ trẻ sao? Nếu không thiếu mấy cô gái trẻ, dù có kết hôn hay không đều như nhau?
Hoắc Phi Đoạt còn đang bực mình.
Bản thân mới 26 tuổi, mà trong mắt nha đầu kia, anh giống như ông già?
Hoắc Phi Đoạt dùng nội lực, làm cho Ngũ Y Y cảm thấy như đang được matxa phía sau.
Từng cỗ khí nóng theo cột sống thấm vào xương tủy, vô cùng thoải mái.
Ngũ Y Y nhắm mắt lại, bắt đầu thoải mái rầm rì,"Ừm a, ừm a..."
Mặt Hoắc Phi Đoạt, đột nhiên từ từ ửng đỏ, hô hấp cũng nhanh hơn.
Thật đáng chết, nha đầu kia sao lại bắt đầu than nhẹ, giống như kêu lúc trên giường.
Làm cho người ta miên man bất định.
Nghĩ đến phía trước còn lái xe và A Trung, Hoắc Phi Đoạt lập tức đen mặt áp sát vào tai Ngũ Y Y, nói nhỏ, "Tiếng kêu đặc biệt ... làm người khác hiểu lầm."
Hơi thở, nóng hổi, mang theo hương thơm nhàn nhạt.
Ngũ Y Y trố mắt, sau khi sửng sốt, mới hiểu được Hoắc Phi Đoạt đang nói gì.
Đáng chết! Chú Hoắc sao lại hư hỏng như vậy!
Ngũ Y Y không phải không biết xấu hổ mà tiếp tục ngâm, gắt gao cắn chặt môi hồng.
Hoắc Phi Đoạt đáng giận chăm chú nhìn khuôn mặt phấn hồng của vật nhỏ, lại kề sát, hà hơi nóng, bổ sung thêm một câu, "Lúc không có người ngoài, có thể kêu."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y nhăn lại, hung hăng trợn mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Lại phát hiện, cái người họ Hoắc đáng giận kia, đang bày ra vẻ mặt hưởng thụ cười xấu xa.
Đến cổng trường đại học, Ngũ Y Y từ trong xe nhảy xuống, xua tay, "Cảm ơn đã đưa tôi về, tạm biệt."
"Chậm đã, nha đầu!" Vừa kêu lên, Hoắc Phi Đoạt cũng lập tức đi tới, bước xuống xe, đem hộp thức ăn đưa cho Ngũ Y Y, "Này, em thích ăn điểm tâm, đói bụng thì bổ sung thêm năng lượng"
"Được, tốt." Ngũ Y Y nhận lấy, đang muốn xoay người, mông lại bị bàn tay to của Hoắc Phi Đoạt vỗ một cái, làm cô sợ tới mức trừng to mắt.
Anh anh anh anh anh vậy mà, sờ mông cô!
Hoắc Phi Đoạt cười như không cười, mắt sáng như ánh sao, môi mỏng khẽ mở, "Nha đầu, đừng quên, thứ bảy tới đi làm."
Thì ra, vỗ mông cô là nói những lời này.
Vẻ mặt Ngũ Y Y phẫn uất, đột nhiên giơ chân lên, đá mông Hoắc Phi Đoạt một cái, mới cười nói, "Tốt, thứ bảy đến, ông chủ!"
Anh sờ tôi một cái, tôi nhất định phải đá anh một cái mới đủ, hừ hừ.
Ngũ Y Y sôi nổi đi vào cổng trường.
A Trung giật mình nhìn anh hai và Ngũ Y Y.
Ông trời a..., nha đầu kia dám đánh anh hai của bọn anh!
Nhưng mà... Dựa vào lực phòng thủ của anh hai, dù thế nào cũng không thể để nha đầu kia làm được?
Mấy chục người cũng công kích anh hai một lúc, cũng không thể đến gần anh hai.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nói ------ anh hai cam tâm tình nguyện bị cô vợ nhỏ đá mông!
Mồ hôi, ý nghĩ này có phần sắc.
Mắt Hoắc Phi Đoạt thoáng nụ cười nhàn nhạt., lên xe.
Khuôn mặt tuyệt mỹ tĩnh lặng, nhắm mắt dưỡng thần.
Đột nhiên mở miệng phân phó, "A Trung."
"Vâng, anh hai?"
A Trung quay đầu, nhìn người đàn ông tuấn tú phía sau.
"Sau này, hai ngày thứ bảy chủ nhật, tất cả để trống, tôi bắt đầu muốn có ngày nghỉ rồi."
"A?" A Trung vạn phần kinh ngạc.
Chưa bao giờ anh hai xem chủ nhật như ngày nghỉ, vậy mà đột nhiên muốn nghỉ ngơi?
"A...,a..., hiểu rõ."
A Trung âm thầm lau mồ hôi.
Hàn Giang ĐÌnh nhìn thấy Ngũ Y Y cầm hộp thức ăn tung tăng đến gần, Ngũ Y Y còn đang chìm suy nghĩ, "Ai nha, một tháng hai vạn, một năm hai mươi bốn vạn, muốn trả hết nợ, vậy cần mười năm a! Má ơi, phải làm người hầu mười năm sao? Quá thảm a!"
Ngũ Y Y cầm lấy tóc mình oán giận.
Ba anh chàng đẹp trai đứng bên cạnh Hàn Giang Đình tất cả đầu đầy vạch đen.
"Giang Đình, người điên kia chính là hoa hậu giảng đường mà cậu nói sao?"