Đại Kiếm Sư Chương 14 (Q2)

Hồi 14: Vĩnh kết vi minh
xi Nhan dịch

Ánh lợt lạt của triều dương chiếu rọi đầu núi mặt đông.

Thiểm Linh Cốc tắm mình trong những tia sáng rạng đông.

Trên sườn dốc dưới thánh miếu của Thiểm Linh tộc, lố nhố đầy những chiến sĩ và những chuẩn chiến sĩ còn chưa tấn thăng thành chiến sĩ của Thiểm Linh tộc, có cả vạn người, Thiểm Linh tộc thật là một lực lượng không thể khinh thị.

Mười hai vị trưởng lão của Trưởng Lão Hội và một số tộc nhân tuổi cao ngồi trên một tấm thảm làm bằng da dê trải trên sườn dốc, Cự Linh và ta thần tình nghiêm túc đứng đối diện chòng chọc nhìn nhau trên khoảnh đất trống dưới sườn dốc.

Cự Linh cầm Ma Nữ Nhận của ta.

Cái ta cầm lại là Vô Phong Đại Kiếm của hắn.



Một chiến sĩ Thiểm Linh tộc gõ thùng thùng lên cái trống lớn làm bằng da, đến khi gã gõ tiếng trống thứ bốn mươi chín, trường võ đấu Cự Linh vì vinh dự tối cao của kiếm thủ Thiểm Linh tộc sẽ liền bắt đầu.

Bốn mươi, bốn mươi mốt...

Người của Thiểm Linh tộc trước trường tử chiến, không cần biết là lão chiến sĩ trải qua trăm trận hay là tân binh chưa từng gặp qua chiến trường, tiếng thở đều không tránh khỏi nặng nề ồ ề, để lỠsự khẩn trương trong lòng họ.

Cự Linh song mục loang loáng tinh quang nhiếp hồn, vì danh dự của Thiểm Linh tộc và sự kính trọng đối với ta, gã tuyệt sẽ không hạ thủ lưu tình.

Bốn mươi bốn, bốn mươi lắm...

Áp lực vô hình trong không khí càng đậm đặc.

Ta điều tiết hô hấp đến mức như có như không, tâm địa tuyệt không chút dợn sóng.

Tất cả những người khác thần kinh đều giống như một sợi dây cung đang kéo căng, chực chờ giây phút ác đấu bung tên.

Cự Linh tả hữu cước đi chéo lên xuống, phát ra tiếng bước chân "kịch kịch" vang vọng, càng làm tăng thêm không khí nhiếp hồn ngàn quân giao chiến.

Bốn mươi tám... Tiếng trống bỗng biến thành liên miên bất tận, trở nên trầm thấp.

"Bùm!".

Cuối cùng tiếng vọng thứ bốn mươi chín đã vang lên.

Cự Linh quát lớn một tiếng, song nhãn thần quang bừng tỏa, rướn người tới, xông thẳng tới cách ta khoảng năm thước.

Ma Nữ Nhận vặn vẹo theo một góc độ vòng cung nhắm yết hầu của ta lướt tới.

Ta mỉm cười, Vô Phong Đại Kiếm như con độc xà trườn ra khỏi hang bám tới sát Ma Nữ Nhận, cũng quanh co ùa tới yết hầu của hắn.

Lại nhanh hơn hắn một chút.

Cự Linh không hổ là đệ nhất kiếm thủ của Thiểm Linh tộc kiêu dũng thiện chiến, không một chút hoảng loạn, linh hoạt lùi lại, vừa đúng khoảng cách Vô Phong Đại Kiếm không thể đâm tới, Ma Nữ Nhận lúc lặn lúc lên, từ dưới lên trên chém lên đại kiếm của ta.

Nếu để nó vót trúng, đại kiếm tất sẽ bị chẻ làm hai ngay giữa.

Ta cười dài một tiếng, rùn người xuống, đại kiếm mượn thế nghênh đón thẳng Ma Nữ Nhận đang chém xuống.

Các tộc nhân thấy vậy đều kinh hãi kêu lên, nhưng kiếm thế lại không một chút đình trệ, trái lại còn gia tăng tốc độ, đẩy ta vào nước không còn kịp biến chiêu thoái rút.

Mắt thấy rõ hai kiếm sắp giao kích.

Ta hú lên một tiếng, đại kiếm từ thế bổ thẳng biến thành phạt ngang, lúc Ma Nữ Nhận vừa đụng vào mình kiếm, bất chợt rụt ra sau co lại, đồng thời đại kiếm từ ngang bằng biến thành buông xéo, bén sát Ma Nữ Nhận dời ra ngoài, đại kiếm nặng nề mà lại giống như một chiếc lông vũ không chút hơi sức.

Lực đạo của Ma Nữ Nhận hoàn toàn bị hóa giải.

Tộc nhân thấy đại kiếm không bị hư hao chút nào, sau khi tròn mắt há mồm, liền ào ào hoan hô vang vọng như đốt pháo.

Cự Linh trầm giọng: "Hảo kiếm pháp!", thu hồi Ma Nữ Nhận, thừa cơ đại kiếm mới dạt ra, kẽ hở hiển hiện, dựa vào sức ép trước thân thể, Ma Nữ Nhận nhắm ngực bay tới.

Ta chính là muốn hắn làm như vậy.

Tay trái cong lại, đại kiếm bằng vào tốc độ mắt thường khó thấy, từ bên trên phía phải Ma Nữ Nhận như muộn cơn gió lốc xoay về, sát na Ma Nữ Nhận đâm tới trước ngực ta, đập liền lên trên nó.

"Keng" một tiếng vang vọng toàn trường.

Các tộc nhân nhìn say mê đến mức cả hô hấp cũng ngưng hẳn.



Sức vóc của ta và Cự Linh đại để tương đương nhau, nhưng ta lại chiếm tiện nghi kiếm nặng, thêm vào toàn lực chém đập xuống mạnh hơn xa đâm thẳng, Cự Linh lập tức toàn thân chấn động, Ma Nữ Nhận cơ hồ thoát khỏi tay.

Cự Linh quát lớn một tiếng, lui liền ra sau.

Song cước của ta nãy giờ chưa di động liền bước tới như làn chớp.

Đại kiếm như sông Trường Giang liên miên bất tận từng đợt từng đợt sóng xung kích qua bên Cự Linh, nhưng vô luận kiếm thế khai triển như thế nào, thủy chung vẫn dán dính vào Ma Nữ Nhận mà cuồng công, khiến cho đối phương không thể lợi dụng thân Nhận không có gì mà không phá vỡ đó để chế tạo ưu thế.

Người Thiểm Linh la ó rần rần, cũng không biết là đang cổ vũ cho ai.

Cự Linh gắng gượng khốn khó chi trì, đã thoái liên tiếp mười mấy bước, đây chắc là kỷ lục bực bội nhất của chiến sĩ Thiểm Linh tộc vô địch này.

Ta cười khà khà, kiếm thế chợt thu lại.

Kiếm thế đã yếu thì Nhận quang của Cự Linh lập tức miên man trương bung.

Ta đã sử xuất một bộ kiếm pháp cực kỳ tinh tế, xen vào trong kiếm thế của hắn, tuy Nhận lai kiếm vãng, nhưng không đụng nhau chút nào.

Địch thoái thì ta tiến, địch tiến thì ta thoái.

Đó đơn thuần là lấy nhanh đánh nhanh, mỗi một kiếm của ta đều nhằm vào chỗ Cự Linh tất phải ngăn ngừa, khiến cho hắn không thể không quay Nhận về phòng thủ, hoàn toàn không có cơ hội triển khai công thế.

Các tộc nhân chia nhau đứng dậy, bị trận đấu kiếm tuyệt luân này kích động lớn tiếng tung hô. Tiếng hoan hô liên tục hết đợt này tới đợt khác, vang vọng như sấm sét, rân khắp núi rừng động cốc.

"Choeng!".
Hai người bọn ta tách rời ra.

Đại kiếm của ta chỉ còn lại một nửa.

Các tộc nhân đang hò reo nhất thời im bặt, không thể tin tưởng nhìn đoạn kiếm giơ cao.

Cự Linh ngây ngốc dõi nhìn ta.

Các tộc nhiên liền mừng rỡ reo hò, chiến sĩ của họ đã đắc thắng.

Cư Linh giơ cao tả thủ, chặn đứng tiếng hoan hô của bọn họ.

Ta mỉm cười nhìn hắn.

Cự Linh từng bước đi về phía ta, cung kính tra Ma Nữ Nhận vào vỏ hoàn trả lại cho ta, lớn tiếng: "Đại Kiếm Sư! Anh đã thắng!".

Ta cắm đoạn kiếm xuống đất, tiếp lấy Ma Nữ Nhận, mỉm cười lắc đầu: "Ta không có thắng!".

Cự Linh xoay mình nhìn đám tộc nhân đang ngậm tăm, nói: "Các ngươi nghĩ ta thắng, nhưng kỳ thực ta đã bại, bởi vì Đại Kiếm Sư hồi nãy cố ý để cho ta chém đứt kiếm của y, cả ta lúc đó cũng nghĩ mình thắng, cho nên ta đã bại".

Mọi người lộ ra thần thái không hiểu.

Cự Linh kích động thốt: "Là sát na chém gãy kiếm, lối phòng thủ của ta để lộ ra chỗ hở, bằng vào kiếm thuật của đại kiếm sư, chỉ cần đoạn kiếm còn lại là đã có thể dồn ta vào chỗ chết, cái khiến ta cảm động là đại kiếm sư không những không thừa thắng đánh bại ta, mà còn bỏ luôn phòng thủ, khiến cho y hoàn toàn lồ lộ dưới kiếm phong của ta".

Ta thản nhiên thốt: "Điều đó đâu có gì là ghê gớm, lẽ nào ta sợ vị bằng hữu ngươi lại đi giết ta?".

Cự Linh quay đầu lại, chăm chú nhìn ta: "Đại Kiếm Sư, chính là sự tín nhiệm của anh đối với ta khiến cho ta cảm thấy biết ơn". Hắn giơ cao hai bàn tay to lớn, xoay về phía các tộc nhân của hắn công bố: "Ta lấy thân phận đệ nhất dũng sĩ của Thiểm Linh tộc, đại đầu lĩnh của các chiến sĩ, chiến sĩ đại biểu của Trưởng Lão Hội xin thề, bắt đầu từ hôm nay, đại kiếm sư Lan Đặc là huynh đệ ruột thịt của bọn ta, cho dù cái y cần là sinh mệnh đáng quý nhất, thê tử yêu thương nhất của bọn ta, bọn ta cũng cam tâm dâng lên".

Các tộc nhân nhất tề giơ cao binh khí, hò reo: "Đại Kiếm Sư là huynh đệ ruột thịt của bọn ta".

Mười lần nâng, mười lần cạn.

Cả vạn chiến sĩ quát tháo rân trời, như cuồng phong bão tố, nhiệt huyết ngùn ngụt.

"Rẻng!".
Ma Nữ Nhận rút khỏi vỏ.

Ta giơ cao bảo Nhận, lớn tiếng: "Thiểm Linh Tộc vĩnh viễn là hảo huynh đệ của Lan Đặc ta, ta tôn kính Thiểm Điện thần, vì ngài đã mang đến cho trái đất Thiểm Linh Tộc vĩ đại, đã mang đến hảo huynh đệ của ta, bọn ta vì hòa bình của trái đất mà sát vai tác chiến, vĩnh viễn không hoài nghi lòng trung thành của đối phương!".

Các tộc nhân cùng giơ cao binh khí, hoan hô vang trời, tỏ rõ lòng thành kính.

Nguồn: tunghoanh.com/dai-kiem-su/quyen-2-chuong-14-AsEaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận