Quyển 12: Đại mạc đồ long.
Chương 3: Man thiên quá hải (giấu trời qua biển)
Dịch thuật: vo vong
Nguồn: tangthuvien.com
Khi trời gần sáng Phi Tuyết đã “từ trần” trong tĩnh lặng.
Chúng ta cố nén đau buồn vùi nó vào trong cát, sau đó miễn cưỡng chấn chỉnh tinh thần lặng lẽ lên đường.
Không có Phi Tuyết, chúng ta càng không nắm chắc việc có thể thoát khỏi sự truy đuổi của Vu đế.
Bây giờ chỉ đành đi một bước tính một bước mà thôi.
Chúng ta quấn kín toàn thân bằng những mảnh vải, tay nắm tay nhanh chóng bước đi.
Theo lời Bách Hợp nói, với tốc độ như thế này của chúng ta thì phải cần tới ba mươi ngày mới tới được trung tâm sa mạc, phế tích. truyện copy từ tunghoanh.com
Ta tập trung toàn bộ tinh thần nắm chắc ngọc thủ nhỏ nhắn mềm mại của Bách Hợp, trong lòng trận ngập một tình yêu vô cùng vô tận, nàng cũng hồi đáp ta bằng một tình yêu như vậy. Đó là một tình yêu siêu việt, nó vượt qua mối quan hệ về nhục thể, lúc này giữa linh hồn ta và nàng hoàn toàn là một tình yêu vô cùng sâu sắc.
Trên thực tế trên sa mạc cũng chẳng có bất kì vật gì có thể khiến chúng ta phân tâm, trừ bầu trời xanh lam vô cùng vô tận đang chiếu xuống những dải ánh sáng chói lòa khiến người ta khó mà phân biệt phương hướng.
Sau buổi hoàng hôn, khắp nơi là một mảng tối đen, khi chúng ta đi qua đều để lại những dấu chân rất nhẹ, những làn gió đêm thổi tới lại lập tức xóa sạch chúng đi, có lẽ chuyện này cũng giống như tình huống của một sinh mệnh trong vũ trụ vậy! Bóng chim tăm cá, qua rồi là mất hút.
Ta có một cảm giác mất mát! Vô luận là những con người nhỏ bé chúng ta có làm ra được những đại sự oanh liệt gì trên vũ đài sinh mệnh thì cũ trụ vẫn chẳng thèm để ý đến.
Có lẽ ý niệm này do việc Phi Tuyết đột nhiên đi tới và đột nhiên chết đi mang lại. Cách nghĩ này càng làm ta cảm thấy thêm bi ai và mờ mịt.
Những hạt cát dần dần trở nên thô ráp.
Khi mặt trăng lại một lần nữa mọc lên, dưới chân ta đã là những tảng đá nhỏ thô cứng.
Ta có một loại cảm giác mộng ảo không hề chân thực, trong cái không gian rộng lớn vô bờ vô bến này, con người đã trở nên quá nhỏ bé.
Chúng ta không dám dừng lại, cả hai cứ lặng lẽ bước đi, trên đầu là những trận gió đêm lạnh ngắt, cứ như vậy chúng ta bước về phía phế tích đang ẩn tàng sâu trong sa mạc.
Đến khi trời sáng, phía trước đột nhiên bị một cồn cát dài ngăn chặn lại.
Bách Hợp nói: “Vậy là chúng ta đã đến ‘Mê Li sa hải’ phía trước ‘Ma Nhãn’, vùng đất này dài cả ngàn dặm, ốc đảo phía bên ngoài được gọi là “Đan Đán Nã”, đó là trạm dừng chân cuối cùng của sa dân (du dân trên sa mạc), trước nay chưa có người nào dám vượt qua ‘Đan Đán Nã’ để đến ‘Ma Nhãn’ cả.”
Ta nói: “Liệu có phải Vu đế đang ở trong đó đợi chúng ta?”
Bách Hợp mỉm cười: “Chỉ cần chúng ta tiến nhập vào ‘Đan Đán Nã’ lúc trời sáng thì còn sợ gì hắn chứ, nếu hắn đến tìm chúng ta thì đúng là cầu còn không được nữa là!”
Chúng ta tiếp tục đi, trên cồn cát hình mảnh trăng khuyết vô cùng vô tận chúng ta bước đi một cách gian khổ, mỗi một bước chân đều ngập sâu vào trong cát.
Mặt trời đang chậm rãi ló ra từ phía đông, cái rét buốt của buổi sớm dần bị xua đi.
Nhiệt độ không ngừng tăng lên.
Cồn cát liên miên bất tuyệt, nó cứ một mạch kéo dài vô hạn đến nơi xa.
Điều khiến người ta khó mà tưởng tượng được là ngoài những mảng cát vàng còn có những địa phương có những bộ mặt khác.
Chúng ta cứ đi theo hình chữ “chi” (之) mà tuần tự vượt qua từng cồn cát một.
Để di chuyển được trong sa mạc quả thật phẩn cần một thể năng và học vấn rất lớn, cho dù là những người có thể chất siêu nhân như ta và Bách Hợp cũng vẫn phải vô cùng cẩn thận, không dám sơ xuất chút nào để tránh tiêu hao quá nhiều thể lực.
Từng cồn cát giống hệt như bộ ngực phong mãn của những mỹ nữ vậy, bên trong như đang ngầm ẩn chứa cả đất trời.
Hai bên cồn cát đều vô cùng âm u, một bên liên tục phải đón những cơn gió vô cùng lạnh lùng, những hạt cát ở nơi đây vô cùng nhỏ bé nhưng chúng lại kết hợp với nhau vô cùng chặt chẽ; phía bên kia vừa khéo lại ngược lại, nhẹ nhàng lỏng lẻo, vừa dẵm chân vào một cái là có thể ngập đến tận đùi khiến ta cảm thấy nóng bỏng, quả thật vô cùng nguy hiểm.
Bách Hợp cẩn thận quan sát màu sắc của cát rồi phán đoán lộ tuyến, sau đó cẩn thận kéo ta đi.
Cũng không biết đã bao nhiêu ngày chúng ta chưa hề ăn uống, cả hai chỉ dựa vào nguồn linh năng đang sung mãn trong nội thể để chi trì, bất quá cũng đang ở vào giai đoạn giống như chiếc đèn sắp cạn dầu rồi, thực sự cần phải tìm lấy một nơi để nghỉ ngơi và bổ sung nhu cầu của thân thể.
Vu đế thủy chung vẫn là mượn thân thể người khác, sau mấy ngày đuổi theo chúng ta chắc chắn cũng sẽ hao tổn một lượng lớn thể năng, ta chẳng tin hắn tốt hơn chúng ta được bao nhiêu.
Chúng ta cứ liên tục bước đi trên cồn cát như vậy.
Thời gian trôi qua trong sự tĩnh lặng hoàn toàn, chỉ có màn đêm đầy gió lạnh và ban ngày nắng gắt là không ngừng thay đổi vị trí cho nhau.
Khi chúng đi gần như đã chẳng thể vượt qua được một cồn cát cực lớn thì một biến hóa vô cùng kịch tính đã xuất hiện. Bên ngoài cồn cát là một thải thạch bình nguyên (bình nguyên có nhiều loại đá nhiều màu sắc) còn to hơn thải thạch bình nguyên trứ danh ở ngay sát Tịnh Thổ gấp cả trăm lần.
Đưa mắt nhìn đi, khắp cả bình nguyên được hình thành nhữ những khối đá sặc sỡ đầy màu sắc, khắp mảnh đất đều trần ngập những màu sắc lam, vàng, tím...
Những ngọn núi nhỏ bé phân bố khắp nơi trong cái thế giới kì dị và sắc sỡ đó, điều khiến người ta khó mà tin nổi là trên thế gian không ngờ lại có một nơi mĩ lệ như vậy, đặc biệt là sau khi trải qua một thế giới vô cùng đơn điệu của những dải cát vàng.
Ta và Bách Hợp đưa mắt nhìn nhau mỉm cười, hai ta tay nắm tay nhau, tâm tình trở nên tốt đẹp và nhẹ nhàng hơn rất nhiều.