Đại Tranh Chi Thế Chương 216: Bốn vị cô nương (Thượng)

-Tiểu Ngải, nàng từ đâu chui ra vậy, ta và Diêu Quang...đang bàn việc đại sự, nàng xuất hiện bất thình lình, khiến người khác hoảng sợ đó có biết không?

Hắn vừa nói, vừa đưa tay kéo áo Thúc Tôn Diêu Quang lên che lại cảnh xuân lúc ẩn lúc hiệu trước ngực nàng, sau đó lại như không có việc gì nhấc mông nàng ra khỏi đủi, đặt ngồi lên càng xe bên cạnh.

Thúc Tôn Diêu Quang lúc này xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu được, Quý Tôn Tiểu Man giương giương đắc ý giống như bắt được quả tang hai kẻ đang tình tứ trên giường vậy, nhưng khuôn mặt Khánh Kỵ lại tỏ ra rất chính trực, hắn phát ngôn tỏ vẻ nghiêm khắc, hai cô nương nhìn hắn đều có vẻ ngạc nhiên ngớ ngẩn, bọn họ ngay từ đầu đã không biết rằng, da mặt Khánh Kỵ so với bức tường thành Cô Tô còn dày hơn gấp ba lớp.

-Ngồi xuống đây.

Khánh Kỵ chỉ vào chỗ ngồi phía bên phải của mình nói, tiểu Ngải vừa có vẻ do dự, Khánh Kỵ đã giống như tự hỏi tự trả lời tiếp tục nói:

-Lần này sứ giả nước Lỗ đến, sứ giả cho ta biết một số tin tức về nước Lỗ, có liên quan đến các nàng nên ta phải nói cho các nàng biết.

Quý Tôn Tiểu Man nghe vậy, lập tức ngoan ngoãn bước qua, ngồi xuống bên cạnh hắn. Khánh Kỵ đắc ý cười, nhưng sườn bên trái lập tức đau nhói, thì ra là cánh tay Thúc Tôn Diêu Quang nhéo vào.

-Tình hình nước Lỗ có vấn đề gì sao?

Một người cất tiếng hỏi, không ngờ là Thúc Tôn Diêu Quang. Mặc dù nói nàng giận dỗi gia đình mà ra đi, nhưng nói nàng không hề quan tâm tới chuyện trong nhà, e rằng điều đó trái với lương tâm của nàng. Chỉ là phụ thân xưa nay tính tình luôn gay gắt, nàng cũng chưa từng làm gì quá khích như vậy, trong long khó tránh khỏi có chút thấp thỏm không yên, bình thường nàng rất sợ nghe về tin tức gia đình, nhưng lúc này Khánh Kỵ chủ động phát ngôn, tâm thần nàng lại càng bất định hơn.

-Sứ tiết lần này, là người của lệnh tôn, Thúc Tôn đại phu, người vẫn nắm trong tay đại quyền ngoại giao của nước Lỗ, cho dù Khổng Khâu mới là đại hành nhân.

Khánh Kỵ ngừng một lát, hạ giọng nói:

-Lệnh tôn là người thông minh. Mặc dù chưa nói gì với ta cả, nhưng việc người phái tiết sứ đến, đã chỉ rõ dụng ý của người, ta đã hiểu rõ ý của người rồi, nàng có thể yên tâm, lệnh tôn không trách nàng đâu.

Thúc Tôn Diêu Quang có vẻ lo lắng nhìn Khánh Kỵ:

-Chàng… có trách cha thiếp không?

Khánh Kỵ chăm chú nhìn nàng, bỗng nhiên cười nhẹ một cái, hắn nói:

-Ta không trách, so với những bậc làm cha trên thế gian này, phụ thân nàng là một người rất tốt rồi. Huống gì, người ta muốn cưới làm vợ là nàng, chứ đâu phải lệnh tôn, tóm lại cũng không thể một mực nhớ đến nhạc phụ đại nhân được, đúng không?

Thúc Tôn Diêu Quang cười một hồi, nàng đưa tay hờn dỗi đánh yêu Khánh Kỵ một cái, nàng vung tay rất nhanh nhưng chạm vào Khánh Kỵ rất nhẹ, nàng đánh trúng lòng bàn tay Khánh Kỵ, hai bàn tay úp với nhau, ẩn chứa nhiều tình ý.

Quý Tôn Tiểu Man kéo nhẹ vật áo phía trước Khánh Kỵ, nàng cất tiếng hỏi:

-Này… chàng nói có liên quan đến ta nữa, là việc gì vậy?

Khánh Kỵ quay người lại, nói tiếp:

– Lỗ quân đăng cơ, không thế không có phu nhân. Đại hành nhân Khổng Khâu đã từ Tào quốc tuyển công chúa để làm phu nhân của Lỗ quốc.

Quý Tôn Tiểu Man nghe xong ngớ người ra, lập tức như trút được gánh nặng trong lòng , nàng nói:

– Hắn tuyển chọn được phu nhân thì tốt rồi. Nhưng điều này thì có liên quan gì đến ta chứ.

Khánh Kỵ cười lớn, lại nói tiếp:

-Tề, Lỗ hai nước chiến sự giằng co. Tề quốc binh lực cực mạnh, nhưng vì trong nội bộ Tề quốc Yến Anh tể tướng và ngũ đại thế gia xảy ra hục hặc đấu đá nhau, rất khó hình thành hợp lực cùng nhau đối ngoại. Quốc quân Tề quốc có ý bãi binh, hiện tại đang phái người bí mật thương nghị với Lỗ quốc về việc bãi binh này. Đại hành nhân Khổng Khâu có ý muốn giao hòa với hai nước láng giềng, nên đã đề xuất với Quốc quân tái cống nạp con gái của Tề quốc làm phu nhân, hai nước kết làm thông gia với nhau, từ đó tiến hành bãi binh đình chiến. Điều này cũng do Thúc Tôn đại nhân biệt phái người đến nói cho ta biết.

Tam Hoàn thế gia lo lắng trước sau gì Quốc quân cũng cùng với Tào quốc, Tề quốc cũng kết thân với nhau. Quốc quân Lỗ quốc cũng sẽ thành con rể của hai nước Tề, Tào, lại trở nên ngày càng khó khống chế, do đó cực lực phản đối. Có một ngày Cơ Tống uống rượu vào nói rằng, cuộc đời của hắn, chỉ yêu có mỗi mình tiểu Ngải. Nếu nàng chịu quay về bên cạnh hắn, hắn sẽ không tiếc gì cả, và sắc phong nàng làm chánh phu nhân. Quý Tôn đại nhân muốn cưới nàng cho Cơ Tống, do đó đã sai người đến báo tin cho nàng. Có thông tin đòn nhảm rằng, Cơ Tống cho rằng ta dụ dỗ nàng rời khỏi nước Lỗ, do đó hắn căm thù ta đến tận xương tủy.

Khánh Kỵ cười một hồi rồi hỏi:

-Nàng nghe kỹ rồi chứ. Cơ Tống có thể không trách nàng rời bỏ gia trang, mà chỉ hận Khánh Kỵ ta dụ dỗ một thiếu nữ không biết gì là nàng, nếu nàng muốn trở về, ta…

Quý Tôn Tiểu Man buộc miệng nói:

-Ta quyết không trở về.

Khánh Kỵ nhìn chăm chú:

-Vậy, nàng muốn ở lại bên ta?

Khuôn mặt Quý Tôn Tiểu Man chuyển sang màu hồng, nàng không lường trước được Khánh Kỵ sẽ hỏi trực tiếp như vậy, bên cạnh có Thúc Tôn Diêu Quang đang chăm chú nhìn, thử hỏi nàng phải quyết định ra sao? Một lúc, gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không phải, Khánh Kỵ chỉ nhìn thấy thái độ lúng túng, mồ hôi ướt đẫm toàn thân của nàng, hắn cười một hồi, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của nàng, rồi nói:

-Khánh Kỵ ta không có thói quen lấy nữ nhân ra làm vật trao đổi vì lợi ích của mình, đừng nói Tề, Lỗ chỉ là bãi binh đình chiến, ngay cả việc bọn họ lien minh giao hòa với nhau, ta cũng không đem nàng ra để trao đổi đâu, nàng muốn ở lại, thì hãy mãi mãi ở lại bên cạnh ta, vậy nhé?

Quý Tôn Tiểu Mao thần sắc khuôn mặt giống như hoa đào, nàng ho một tiếng, đợi đến một hồi lâu, mới lên tiếng trả lời:

-Chàng đừng cho rằng ta không còn nơi nào để đi mới phải ở lại bên cạnh chàng, ta chỉ là… ta chỉ là…

Khánh Kỵ không nhịn được cười một tiếng:

-Đương nhiên là không phải rồi, nàng chỉ là thích ta, thích ta nhiều hơn so với Cơ Tống một tí thôi. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Quý Tôn Tiểu Man trừng đôi mắt đen như hai quả nho nhìn hắn rất hung dữ:

-Da mặt chàng sao mà dày đến thế cơ chứ?

Khánh Kỵ đưa tay vuốt ve những cọng râu nhỏ phía dưới cằm, cười đáp:

-Tiếp tục chung sống với ta, nàng sẽ phát hiện ra ngày càng nhiều ưu điểm của ta.

Quý Tôn Tiểu Man hung hăng trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng đỏ mặt phì cười.

Khánh Kỵ dang hai tay ra, ôm hai cô nương vào lòng, trong lòng đầy mãn ý nói:

Như vậy là tốt rồi.

Thúc Tôn Diêu Quang và Quý Tôn Tiểu Man giương mắt nhìn nhau với vẻ thẹn thùng. Khánh Kỵ đưa mắt hướng nhìn về thành Cô Tô sừng sững ở phía xa, nói:

-Cô Tô thành có thể không đánh thì không đánh, ta không thể mang các nàng vào một tòa thành đổ nát được phải không? Đại thành này Ngũ Tử Tư xây dựng, thực tại không tìm ra sơ hở gì, đó có thể là nhiều năm tích lũy, huy động vô số nguồn nhân lực mà xây thành.

-Lại huống hồ gì, Ngô quốc hôm nay đầy cảnh hoang tàn, xảy ra nhiều cuộc đại chiến, nông dân lại bỏ lỡ mùa xuân canh, đến mùa thu năm nay, Ngô quốc lại chịu cảnh mất mùa, bên trong thành Cô Tô đang tập trung lương thảo của toàn quốc và nắm giữ phần lớn tài nguyên đến từ nước Sở, những điều này đều là bảo đảm vững chân cho ta sau khi phục quốc hậu chiến. Nếu cường lực công phá Cô Tô thành, chúng ta không những tổn thất cực lớn, mà còn rất có thể dồn ép Phù Sai toàn thành vì thế mà tuẫn tán, đó là có thể lợi bất cập hại. Ta đang nghĩ… đợi đến khi đả bại được Phù Khái, sẽ đến Diên Lăng yết kiến Quý Tử lão nhân gia, vì ngài là người có uy vọng cao nhất tại Ngô quốc, có thể… không đánh mà vãn chiếm được thành.

Thúc Tôn Diêu Quang nhìn hắn nói dăm ba câu lại khiến chon ha đầu bướng bỉnh Quý Tôn Tiểu Man kia răm rắp nghe theo, không biết Khánh Kỵ lén lút với Tiểu Man đã vài phần thân mật, khiến cho tiểu cô nương này lao tâm, còn nói những lời lẽ ngon ngọt nữa, khiến cho cô nương này một mực tin tưởng hắn, lúc này Thúc Tôn Diêu Quang sẵn giọng nói:

-Thật đáng tiếc, tên Phù Sai không phải nữ nhân, nếu không thì không cần gì phải đi Diên Lăng gặp Quý Tử, chỉ cần những lời nói này của chàng ,là có thể lừa được hắn chắp tay giao thành Cô Tô cho chàng thôi.

Quý Tôn Tiểu Man trừng mắt nhìn nàng, hờn dỗi nói:

-Là có ý gì, chẳng lẽ ta lại dễ lừa đến thế sao?

Thúc Tôn Diêu Quang không chịu được buồn bực trong lòng, đôi tay Khánh Kỵ lúc này đặt lên mông hai vị cô nương, khiến cho cả hai duyên dáng hô to một tiếng, Khánh Kỵ nổi máu phu quân nói:

-Đừng ầm ĩ nữa, chuyện lấy thành Cô Tô như thê nào, đó là chuyện nam nhân. Hừ… Tiểu Ngải vừa mới cảnh tỉnh ta, ta không thể chỉ cẩn thận mỗi tên chó sói Phù Khái kia, Việt thái tử Cấu Tiện (đủ ti tiện), dường như có vẻ nguy hiểm hơn.

Lưỡng vị cô nương nghe thấy hắn gọi Câu Tiễn thành Cấu Tiện, trong lòng không giấu được buồn cười, ngược lại không biết trong lòng Khánh Kỵ, đối với tên Câu Tiễn này, ngay từ đầu đã căm ghét hắn rồi. Từ xưa đến nay, hắn chỉ tán thưởng vị nam hán tử không chịu khuất phục mình như Hạng Vũ, còn đối với kể như Câu Tiễn, kẻ thà chịu nhục mà ứng phó với tình hình trước mắt. Đối với Khánh Kỵ mà nói, bất kể là tính cách của Tịch Bân tiền thế, hay là tính cách của Khánh Kỵ hôm nay, thì đối với tên tiểu nhân hèn hạ như Câu Tiễn, ai cũng đều căm ghét hắn.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/dai-tranh-chi-the/chuong-292/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận