Đấu La Đại Lục II Chương 129: Không có chuyện gì, ngươi vẫn còn là một xử nam (Hạ)

Mã Tiểu Đào nhíu mày, nếu là lạnh nàng còn có cách chứ nóng thế này thì...
Chính bản thân cô bị Tà Hỏa tra tấn muốn chết lên chết xuống cũng không có biện pháp nào, huống chi cơ thể Hoắc Vũ Hạo có luồng khí lạnh băng kia bảo vệ còn không hạ nhiệt độ xuống được thì nàng có thể sao?
Rơi vào đường cùng, Mã Tiểu Đào chỉ còn cách ôm lấy Hoắc Vũ Hạo lại một lần nữa nhảy ùm xuống hồ Hải Thần. Nàng định dùng dòng nước lạnh băng ấy điều hòa nhiệt độ cơ thể Hoắc Vũ Hạo. Vì lúc này thần trí của Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mơ màng rồi.
Dường như Mã Tiểu Đào ôm hắn khiến hắn bị kích thích rất lớn, hắn vừa kéo vừa xé quần áo, hai tay cũng không yên phận mà bắt đầu sờ soạng người Mã Tiểu Đào.
- Sặc, tiểu tử thúi này muốn làm gì đây? Cái thứ hắn mới ăn rốt cuộc là cái gì?

Mã Tiểu Đào mặc dù lớn hơn Hoắc Vũ Hạo bảy tám tuổi nhưng dù sao vẫn còn là một cô gái. Nàng bị hắn sờ soạng lung tung vô tình chạm vào vài chỗ mẫn cảm, nhất thời vô cùng lúng túng. Nhưng rõ ràng Hoắc Vũ Hạo đang bị cái gì đó, hơn nữa dường như do chính nàng gây ra a. Cho nên Mã Tiểu Đào cũng không thể đẩy hắn ra mà chỉ có thể ngăn hắn không sờ lung tung nữa thôi.
Dần dần quần áo trên người Hoắc Vũ Hạo cũng bị hắn tự cởi hết, cả người ngâm trong nước dần dần tỉnh táo lại. Nhưng hai chân lại không tự chủ được mà ôm lấy hông Mã Tiểu Đào, hai tay quấn lấy cổ nàng, ngọ nguậy không yên.
Mã Tiểu Đào không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, nàng xấu hổ vô cùng và cực kỳ muốn vứt Hoắc Vũ Hạo xuống, nhưng không thể! Ây da, cuối cùng thằng nhóc này cũng không sờ loạn nữa rồi.
Có thể Hoắc Vũ Hạo không biết mình trong trạng thái mơ hồ đã chiếm đại tiện nghi. Hai chân của hắn bao quanh hông Mã Tiểu Đào, gót chân dừng lại trên mông của nàng. Hai cánh tay hắn ôm thật chặt Mã Tiểu Đào, lồng ngực cũng áp sát lên ngực nàng.
Mã Tiểu Đào rất nhanh phát hiện điều bất thường, bởi vì nàng cảm nhận được có thứ gì đó thô ráp đang ma sát trên bụng mình.
Con gái lúc nào cũng trưởng thành sớm hơn con trai, huống chi Mã Tiểu Đào đã là một thiếu nữ hai mươi tuổi rồi, nàng ngẩn ngươi một lát rồi dần dần hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Cm nó, bà lỗ nặng rồi! Thằng nhóc này rốt cuộc bị cái gì đây???
Cuối cùng Mã Tiểu Đào cũng không nhịn được nữa mà quát ầm lên, nàng vội vàng kéo tay Hoắc Vũ Hạo xuống muốn tránh thoát cái ôm của hắn.
Hiện tại Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mơ hồ do ảnh hưởng của Kình Giao vạn năm. Tuy rằng thân thể chưa phát dục hoàn toàn nhưng tiểu huynh đệ lại phất cao ngọn cờ. Cánh tay vừa buông xuống liền bắt lấy thứ rung rinh trước ngực Mã Tiểu Đào. Hơn nữa ngón tay vừa vặn đặt lên nụ hồng sớm đã căng cứng
Mã Tiểu Đào bị hắn chộp lấy nhất thời tay chân mềm nhủn, ngay sau đó nàng cảm thấy cả người Hoắc Vũ Hạo đột nhiên cứng lại. Sau đó cái thứ thô ráp kia dường như đang run lên, từng luồng từng luồng gì đó nong nóng chảy lên quần áo mình.
- Hu hu… không còn mặt mũi nhìn người khác. Lại bị một tiểu tử như vậy dâm loạn thế này.
Mã Tiểu Đào cảm thấy khuôn mặt mình lúc này còn đỏ hơn cả Hoắc Vũ Hạo nữa.
Cũng may hình như Hoắc Vũ Hạo đã giải quyết xong vấn đề quá thừa dương khí trong cơ thể, nằm yên tĩnh trên người nàng, hoàn toàn rơi vào trong mê man.
- Ta... ta muốn giết nó.
Mã Tiểu Đào hận không thể một tát giết chết thằng nhóc này.
Mặc dù nó mới mười hai mười ba tuổi. Nhưng... nhưng... tuy hai người chưa làm gì quá đáng nhưng đối với một cô gái mới lớn như nàng, chuyện này đã quá mức kinh khủng rồi. Dù Hoắc Vũ Hạo nhỏ hơn nàng rất nhiều nhưng vẫn là một thiếu niên a!
Lẽ ra ban nãy nàng còn cảm thấy vô cùng áy náy với hắn nhưng lúc này hoàn toàn không còn chút gì nữa, nếu tính ra, cuối cùng ai mới là người thiệt thòi đây?
Tuy vậy cuối cùng một cái tát kia nàng cũng không làm được. Dù sao, Hoắc Vũ Hạo đã giúp nàng giải quyết một vấn đề vô cùng khó khăn rồi, hơn nữa sau khi bình tĩnh lại, nàng cũng biết, chắc chắn Hoắc Vũ Hạo không biết Kình Giao kia còn có hiệu quả kỳ lạ này.
- Xấu hổ chết được.
Mã Tiểu Đào phải rất vất vả mới kéo Hoắc Vũ Hạo trên người mình xuống được, ném xuống bên cạnh. Nhìn đến chỗ đang "nhất trụ kình thiên" của tên nào đó, Mã Tiểu Đào vội vàng che kín mặt.
Rốt cuộc hắn có phải chỉ mới mười hai tuổi không vậy! Chỗ kia hình như hơi bị lớn.
Mã Tiểu Đào, ngươi đang suy nghĩ cái gì đây a!
Mã Tiểu Đào vỗ vỗ lên hai má của mình rồi hung hăng liếc mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo một cái. Bất quá nàng không vội vã lên bờ mà ở trong hồ giúp Hoắc Vũ Hạo giặt sạch sẽ quần áo, sau đó mời trèo lên.
Khéo léo khống chế Phượng Hoàng Hỏa Diễm hơ khô đồng phục cho mình và Hoắc Vũ Hạo, lại giúp hắn mặc quần áo vào. Mã Tiểu Đào đột nhiên cảm thấy hư thoát, chỗ tiểu phúc bằng phẳng kia dường như vẫn còn lửa nóng như trước. Tuy rằng quần áo đã giặt sạch nhưng sự rung động trước nay chưa từng có kia vẫn tồn tại như cũ.
Nàng đưa tay búng lên chỗ vẫn chống đỡ lều trại của Hoắc Vũ Hạo một chút, cột cờ kia nghiêng đi rồi lại nhanh chóng bật trở lại.
Khuôn mặt Mã Tiểu Đào đỏ bừng nhưng rồi lại không nhịn được mà khúc khích cười.
"Thật không ngờ người con trai đầu tiên gần gũi nhất với mình lại là tên nhóc này. Hừ, từ giờ mình không còn thiếu hắn cái gì nữa. Không được, mình phải đi khỏi chỗ này ngay, không thôi lát nữa làm sao đối mặt với hắn. Dù sao ở đây cũng gần học viện, chắc không có nguy hiểm gì đâu."
Nghĩ thế nàng liền quay đầu định bước đi, nhưng lại cảm thấy có chút không cam lòng bèn quay lại bẻ một nhánh cây viết lại vài dòng chữ. Sau đó mới đá vào mông Hoắc Vũ Hạo một cái rồi hậm hực bay về đảo Hải Thần.
Sắc trời đã tối đen, tiếng côn trùng réo rắt quanh quẩn khiến nơi này càng thêm âm u.
Hơi nước từ hồ Hải Thần vẫn dâng lên không ngớt, cho nên mới có thể che giấu đi hòn đảo ở chính giữa nó.
Lúc này khí trời đã vào mùa xuân, vạn vật bừng bừng sức sống, trong một đêm không biết có bao nhiêu cây non đâm chòi nảy lộc nữa. Chỉ cần đợi đến buổi sáng bọn chúng hấp thu được làn hơi nược dịu mát từ hồ Hải Thần lập tức luồng khí tức sinh mệnh sẽ được thay đổi hoàn toàn.
Một đêm cứ như thế trôi qua.
Khi Hoắc Vũ Hạo tỉnh dậy thì phía đông đã lóe ra từng tia nắng mặt trời. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Hắn xoay người ngồi dậy rồi bắt đầu thổ nạp.
Mỗi ngày dậy sớm hấp thu Tử Khí Đông Lai đã là thói quen của hắn, mà nương theo quá trình hấp thu đó, thần trí của hắn cũng dần dần thanh tỉnh lại.
A! Sáng rồi. Chẳng lẽ mình đã ngủ ở đây suốt một đêm sao?
Nương theo luồng ánh sáng màu tím biến mất nơi chân trời, Hoắc Vũ Hạo cũng đã tỉnh táo.
Quần áo trên người hắn mặc dù bị sương đêm làm ướt đẫm như vô cùng sạch sẽ, dường như đã từng tắm rồi vậy, hơn nữa còn mang theo chút hương thơm nhàn nhạt.
Trí nhớ dần trở về, Hoắc Vũ Hạo từ từ nhớ lại mọi chuyện hôm qua.
Trong ký ức của hắn, trừ đoạn hắn hôn mê ngủ say lúc cuối cùng, những chuyện còn lại đều nhớ rõ mồn một, đây cũng có lẽ là điểm không tốt của hồn sư hệ Tinh Thần a.
Cho dù cơ thể đã mất đi khống chế nhưng trí nhớ vẫn được lưu lại.
- Trời ạ! Ta đã làm gì thế này? Tiểu Đào học tỷ vậy mà không đánh chết ta sao???
Nhớ lại một màn xấu hổ kia, Hoắc Vũ Hạo quả thật muốn đập đầu chết cho xong.
Cái gì nên làm cũng đã làm, nên sờ cũng đã sờ a.
Tại sao có thể như vậy, ta...
Lúc này hắn rất muốn đập đầu chết luôn cho xong, hắn hoàn toàn không ngờ sau khi ăn khối Kình Giao kia lại xảy ra phản ứng như thế, mà phản ứng đó vô cùng khủng bố, bản thân hắn không sao khống chế được.
Hắn thật sự không biết làm sao đối mặt với Mã Tiểu Đào đây.
Buồn phiền một lúc lâu hắn mới chợt nhớ lại hôm qua có một cảm giác gì lúc cuối cùng rất đặc biệt, nhưng cái đó rốt cuộc là gì đây? Nhưng đúng là rất thoải mái...
Cũng ngay lúc này, hắn phát hiện tám chữ được Mã Tiểu Đào để lại ở dưới chân: "Thời gian quá ngắn, nhỏ quá, vô lực!
- Ặc.
Hoắc Vũ Hạo đọc xong thật sự muốn tìm cái lổ để chui vào.
Ngắn sao? Trong lòng Hoắc Vũ Hạo có chút không phục, trong học viện hắn từng thấy của những người khác rồi, so với hắn cũng đâu có lớn hơn đâu.
- Ta còn nhỏ mà!!!
Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng xóa đi những chữ trên mặt đất, là con trai, bất cứ ai cũng không muốn thừa nhận về mặt nào đó bản thân mình không tốt, cho dù nó chỉ là một đứa bé...
Bực bội một lúc, Hoắc Vũ Hạo quyết định đi ăn sáng đã, bụng đói cả một ngày một đêm rồi, hắn cảm thấy lúc này mình có thể ăn hết cả một con voi.
Nhưng vừa bước chân đi về phía con đường mòn bờ hồ, hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Cơ thể vừa chuyển động lập tức truyền đến một luồng năng lượng kỳ lạ.
Mặc dù hắn không rõ luồng năng lượng đó đến từ đâu nhưng hắn cảm nhận được năng lượng đang di chuyển khắp người đã tăng lên rất nhiều đến nỗi hắn có cảm giác mình dùng không hết.
Giờ khắc này hắn thật sự rất muốn bật khóc, đúng là có đau khổ sẽ được đền bù. Xem ra khối Kình Giao kia quả thật là đồ tốt.
Ngay cả luồng hồn lực đang di chuyển trong cơ thể cũng tiến bộ rõ rệt, vốn hắn chỉ mới đạt đến cấp hai mươi sáu thôi nhưng giờ khoảng cách đến cấp hai mươi bảy không còn bao xa. Hắn đương nhiêu hiểu, bản thân được cải thiện thì khả năng chịu đựng nguồn năng lượng từ hai đại Hồn Hoàn trí tuệ càng tăng cao.
Nhưng hắn nào biết rằng, tính chất thân thể hắn tăng lên không phải là công lao của mỗi khối Kình Giao mà cả quá trình đè ép Tà Hỏa Phượng Hoàng nữa. Mà lúc này, hai tên bất lương hắn vừa nhớ đến lại đang cười nghiên ngã trong thế giới tinh thần của hắn.
Đêm qua khi hắn bộc phát, Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Đế đã cười muốn xỉu rồi. Nhưng bọn hắn không hẹn mà cùng quyết định không ra tay giúp đỡ Hoắc Vũ Hạo.
Theo lời Thiên Mộng Băng Tằm nói thì là: sự trưởng thành đầy phiền não...
Còn theo Băng Đế thì là: con đường phải đi qua nếu muốn trưởng thành...
Cho nên đấy là một trong những nguyên nhân dẫn đến lần đầu tiên đầy bi kịch của Hoắc Vũ Hạo. Đương nhiên, nếu Mã Tiểu Đào còn ở đây, không chừng nàng còn vỗ vai hắn nói lời an ủi: Yên tâm đi Tiểu Vũ Hạo, đệ vẫn còn là một xử nam...
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/dau-la-dai-luc-2/chuong-129/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận