Đấu La Đại Lục II Chương 223: Phôi thai Hồn Thú mười vạn năm (Trung)

Ban đầu khi nghe công chúa Cửu Cửu giới thiệu vật phẩm, thật lòng bọn họ cảm thấy nói hơi quá rồi nhưng lúc này, nếu suy đoán đó là đúng thì quả thật, phôi thai Hồn Thú mười vạn năm kia đúng là vật vô giá.
- Khả năng này có thể sao?
Hoắc Vũ Hạo hỏi Thiên Mộng và Băng Đế.
Băng Đế nghiến răng không trả lời, thái độ này chứng tỏ cô có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Lúc này Thiên Mộng Băng Tằm cũng không trêu tức hay chọc giận nàng nữa, lại còn dùng tinh thần lực của mình dịu dàng an ủi Băng Đế.
- Đúng là có thể, không ngờ con người các người có thể bắt được Hồn Thú đang trong trạng thái phôi thai này. Bình thường những lúc này bọn chúng đều chuẩn bị vô cùng cẩn thận vì đây là giai đoạn bọn chúng yếu ớt nhất, ta đoán người bắt nó có lẽ có thủ đoạn che giấu đặc biệt. Nếu cưỡng chế dung hợp với nó có lẽ sẽ có thể hóa thành vũ hồn. Nhưng quá trình này cực kỳ khó khăn vì mặc dù Hồn Thú đang trong trạng thái phôi thai nhưng bọn chúng vẫn còn suy nghĩ thần chí của riêng mình. Đệ nghĩ xem, chúng có thể chấp nhận dung hợp không? Dù có thể hay không thể thì tương lai chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Hoắc Vũ Hạo gật đầu, thật lòng hắn không có hứng thú gì với vật này, vì tính cả Y Lai Khắc Tư, hắn đã có đến ba Vũ Hồn rồi. Hơn nữa, vừa nhìn thấy phôi thai vẫn còn sự sống, hắn không cách nào nhẫn tâm xuống tay.
Con người liệp sát Hồn Thú căn bản là một cuộc chiến phải trả giá bằng chính sinh mệnh của mình. Nếu con người thắng thì Hồn Thú sẽ trở thành Hồn Hoàn, còn nếu con người chết thì dĩ nhiên sẽ trở thành thức ăn của Hồn Thú. Một thành động nhìn theo hai khía cạnh khác nhau dĩ nhiên sẽ cảm nhận được cái tốt cái xấu khác nhau rồi.
Công chúa Cửu Cửu lại tiếp tục nói:
- Các vị khách quý không cần lo lắng quá nhiều. Nếu dung hợp thất bại dĩ nhiên Hồn Thú kia sẽ chết, đến lúc đó Hồn Hoàn và Hồn Cốt cũng sẽ xuất hiện. Cho nên, chúng tôi xin nhắc nhở các vị tốt nhất muốn thử dung hợp với nó phải có tu vi bậc Hồn Đấu La. Nếu không khi Hồn Hoàn và Hồn Cốt xuất hiện lại không đủ sức chịu đựng thì không hay. Vậy nên nếu là cường giả bậc Hồn Đấu La thì xuất hiện trường hợp nào cũng không có vấn đề gì.
- Đương nhiên nếu hiện giờ tu vi chưa đủ cũng không sao. Có Phong Thần Đài phong ấn nó thì phôi thai Hồn Thú mười vạn năm này vẫn ở yên đấy, cho dù ngàn năm, vạn năm sau vẫn không có vấn đề gì. Hôm nay quý vị đấu giá vật phẩm này sẽ bao gồm cả kiện Hồn Đạo Khí cấp chín kia luôn, đây không phải là vật phẩm chúng tôi bán kèm mà là thứ cần thiết không thể bỏ qua được.
- Tiếp theo, các vị có 30' nghĩ ngơi và suy nghĩ. 30' sau chúng ta bắt đầu đấu giá. Phòng đấu giá chúng tôi vốn nhận ghi nợ nhưng để đảm bảo công bằng, lần đấu giá này chúng tôi phải nhận trước 20% giá trị đấu giá. Phôi thai Hồn Thú mười vạn năm này là vật ngàn năm hiếm thấy, có nó cũng tương đương các vị có thể đào tạo ra một siêu cấp cường giả. Các vị đừng nên bỏ qua cơ hội tuyệt vời này nha.
Lời nói của cô vừa dứt, kiện vật phẩm Phong Thần Đài lại được phóng to, bên trong dòng khí màu trắng kia mơ hồ có thể thấy rõ hình dáng vật thể bên trông khá giống một đứa bé bình thường.
Vương Ngôn nhíu mày, vật phẩm này nghe đúng là hấp dẫn thật nhưng có lẽ bọn họ sẽ không xen vào.
Vì vật phẩm này quá quý giá, giá cả nhất định sẽ cực kỳ khủng bố. Cho dù học viện Sử Lai Khắc vô cùng giàu có cũng không thể tùy tiện phung phí. Hơn nữa với đội hình hiện giờ của bọn họ, dù mua được cũng chưa chắc có thể mang về đến nhà.
Sau đó, Mã Tiểu Đào lập tức phát huy tác dụng đội trưởng của mình, cô vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người.
- Nào nào, không phải thứ tốt gì cũng thuộc sở hữu của học viện Sử Lai Khắc. Thứ kia đúng là rất tuyệt vời nhưng giá quá cao. Theo ta thấy bỏ một số tiền lớn để mua nó không đáng chút nào. Chi bằng chúng ta về học viện nhờ mấy vị lão sư ra tay bắt Hồn Thú mười vạn năm còn tốt hơn. Hơn nữa, theo miêu tả của bọn họ, công dụng của nó chúng ta cũng chưa rõ ràng lắm. Quá trình dung hợp Vũ Hồn cũng không xác định được chính xác, nếu dung hợp thấy bại thì sao? Chúng ta tốt nhất ở bên ngoài xem trò vui thôi.
Đái Thược Hành cũng giật mình, hắn gật đầu bình tĩnh nói:
- Tiểu Đào nói rất đúng, loại vật phẩm quý giá tuy chỉ có thể gặp không thể cầu nhưng đúng thật không phải là thứ dành cho chúng ta. Tuy đáng chiếc nhưng xem như không có duyên phận vậy.
Tuy ngoài miệng hắn nói vậy nhưng ánh mắt lại sắc bén vô cùng. Nếu phòng đấu giá này không phải là sản nghiệp của hoàng thất có lẽ hắn đã nảy sinh sát ý rồi.
Hoắc Vũ Hạo vốn không có hứng thú với món đồ này nên không có phản ứng gì, hắn quay đầu sang nhìn Vương Đông liền giật mình khi thấy Vương Đông còn bình tĩnh hơn cả hắn. Vương Đông đang thoải mái vô tư ngồi ăn hoa quả trên bàn cứ như nãy giờ không có chuyện gì đặc biệt vậy.
Hoắc Vũ Hạo buồn cười ghé tai hỏi nhỏ:
- Sao thế? Không thấy hứng thú gì sao?
Vương Đông lắc đầu nói:
- Ừ.
Mã Tiểu Đào nghe bọn họ trò chuyện không khỏi vừa cười vừa mắng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Hai đứa nhóc các ngươi bản thân có Vũ Hồn Song Sinh nên làm sao hiểu được suy nghĩ của người khác. Các ngươi vốn không biết trên đại lục này số lượng Hồn Sư có Vũ Hồn Song Sinh ít đến thảm thương, ngay cả học viện Sử Lai Khắc, có khi 3-400 năm cũng không có lấy một người, vậy mà năm của các ngươi một lần có đến ba đứa.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Thanh Nhã vội vàng đứng dậy đưa mắt dò hỏi Vương Ngôn.
Vương Ngôn gật đầu. Thanh Nhã vội vàng bước ra mở cửa.
Cửa phòng vừa hé mở, người đứng bên ngoài đúng là cô công chúa Cửu Cửu vừa thay trang phục màu vàng kim, phía sau lưng cô, còn ai khác ngoài hoàng đế bệ hạ của đế quốc Tinh La nữa.
Thanh Nhã vừa trông thấy hai người trước cửa liền kinh hãi, vội vàng lui về sau quỳ một gối xuống hành lễ. Còn hai cô người hầu ở sau cô lại càng giật mình hơn, cả hai đã quỳ rạp xuống đất rồi.
Mấy người của học viện Sử Lai Khắc vốn đã gặp qua vị hoàng đế này ở Quảng Trường Tinh La rồi, nhưng hôm nay được gặp ở khoảng cách gần như vậy không khỏi có chút kinh ngạc. Trong cả nhóm chỉ có Đái Thược Hành là nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn đứng dậy quỳ một gối cung kính nói:
- Ra mắt bệ ha.
Hoàng Đế tinh la đưa tay chào, nói:
- Đứng lên đi. Đây là phòng đấu giá, các vị là khác, ta là chủ. Không cần phải khách sáo. Là ta đây phải chào các vị trước mới đúng. Thược Hành, cha con là đại ca của ta, con lẽ ra nên gọi ta là chú mới đúng, sao lại khách sáo như vậy.
Lúc này các học viên và lão sư của học viện Sử Lai Khắc mới giật mình tỉnh táo, cả đám cùng đứng dậy hành lễ. Có điều chỉ hơi khom người thôi, dù sao bọn họ là thành viên của học viện Sử Lai Khắc, địa vị của viện trưởng đủ để tương đương với bất cứ vua chúa của đế quốc nào, quá thi lễ ngược lại không tốt lắm.
Vương Ngôn khom người hành lễ, kinh ngạc nói:
- Bệ hạ, ngài đến đây có chuyện gì không?
Vị Hoàng Đế này chính miệng thừa nhận mình là chủ nhân của phòng đấu giá Tinh Quang ngược lại khiến hắn có chút kinh hãi.
Hoàng đế Tinh La mỉm cười nói:
- Ta tới thăm mọi người một chút. Các đệ tử của học viện Sử Lai Khắc đều là người tài giỏi nên làm sao không đến gặp các ngươi được. Tuy lần này đội chính thức của học viện Sử Lai Khắc gặp chuyện ngoài ý muốn nhưng ý chí chiến đấu thá chết không lui của các ngươi ngược lại làm trẫm ấn tượng sâu sắc.
- Bệ hạ, mời ngồi.
Vương Ngôn nói.
Hoàng đế Tinh La lắc đầu đáp:
- Không cần, mọi người cũng thấy rồi đấy, vật phẩm sắp tới tương đối kinh người nên ta phải trực tiếp trông coi, tránh có chuyện ngoài ý muốn. Thật lòng ta cũng không muốn đem nó đi đấu giá, nhưng đế quốc có quá nhiều thứ phải cần tiền nên phải nén đau mà chọn. Ta đến đây ngoài việc thăm mọi người cũng muốn gửi lời cảm ơn mọi người đã nhắc nhở ban nãy về khối Hồn Cốt Băng Bích Hạt, nếu không phòng đấu giá Tinh Quang e là phải chịu tổn thất không nhỏ.
Công chúa Cửu Cửu nói:
- Ban nãy chúng tôi quyết định tự mình đấu giá mua khối Hồn Cốt này để tránh bị ảnh hưởng danh dự. Có điều, Hồn Cốt ấy không thể lại xuất hiện đấu giá nữa. Vì để cám ơn sự giúp đỡ của mọi người, chúng tôi quyết định lấy nó làm phần thưởng cho chức Quán Quân của cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái, nếu học viện các vị có thể giành chức quán quân, nó sẽ là phần thưởng riêng đặc biệt. Đương nhiên chuyện này cũng xin các vị giữ bí mật cho.
Cho dù bọn họ không nói, thì mọi người ở đây cũng đã đoán được cái giá 3000 vạn ban nãy là của ai đưa ra. Dùng cách này rõ ràng tốt hơn so với nói thẳng ra vật phẩm ấy có vấn đề.
- Cái này...
Vương Ngôn và các đệ tử học viện Sử Lai Khắc đều giật mình. Tuy ban nãy 3000 vạn kia chỉ là con số ảo nhưng khối Hồn Cốt ấy đúng là tuyệt đối quý giá. Mặc dù những người khác không thể sử dụng nhưng bọn họ có Hoắc Vũ Hạo mà, khối Hồn Cốt ấy chắc chắn vượt xa giá trị của khối Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt mà Vương Đông từng dùng trước đây. Mặc dù có thêm nguyên nhân chỉ có Hồn Sư có Vũ Hồn Cực Hạn thuộc tính Băng mới có thể sử dụng nhưng Vương Ngôn cũng không dám tùy tiện nhận phần quà này.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/dau-la-dai-luc-2/chuong-223/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận