Chương 49 Đại hôn 5 Vì vậy, mới có thể dễ dàng tha thứ Đông Phương Tuyết cưới cô gái không có mạo lại không tài như mình, vả lại, cổ nhân tam thê tứ thiếp, không hài lòng, lúc nào cũng có thể bỏ, hoặc là lấy thêm mấy phòng trắc phi, cũng vì vậy, Hoàng đế cũng không quá làm khó nàng.
Đập vào mắt, là khung cảnh đỏ thẫm vui mừng, giống như hoa Mạn Châu Sa nở rộ trên đường hoàng tuyền, đỏ chói mắt, đỏ xinh đẹp.
Nguyệt Trì Lạc vốn đã quen với màu đỏ khát máu đó, nhưng thời gian dần trôi qua, dần dần khiến nàng quên lãng, thậm chí bắt đầu ghét màu đỏ này, bởi vì, lúc này sẽ khiến cho nàng nhớ đến đoạn thời gian máu tanh tàn nhẫn trước kia.
Giống như ác mộng vây quanh nàng, cũng khó trách ban đầu ông nội liều mạng, cũng muốn đưa nàng rời đi thế giới kia.
Đại đường, tân khách không coi là nhiều, nhưng cũng tới không ít.
Những người đến, đều là người của thị tộc Nguyệt gia, về phần những người khác, tất nhiên là phủ Tứ Vương Gia.
Hỉ nương đi phía trước, dẫn Nguyệt Trì Lạc xuyên qua đại đường, Thập Thất nhắm mắt theo đuôi phía sau, Nguyệt phụ cùng Trình thị ngồi cao trên chính vị, trên mặt khó nén vui mừng, ngay cả mắt cũng mang nụ cười nồng đậm, giống như ăn được mật ngọt.
Trước khi bước ra thềm cửa, bước chân Nguyệt Trì dừng một chút, sau đó đột nhiên rụt trở về, nàng chặn ngang tay gạt khăn voan đỏ trên mặt, xoay người, trịnh trọng quỳ xuống trước mặt Nguyệt phụ.
Khấu đầu ba cái, nặng nề cúi trên mặt đất trải thảm đỏ, Lưu Tô trên đầu theo thân thể lên xuống mà lắc qua lắc lại.
Người không biết, chỉ thấy Nguyệt Trì Lạc hiếu tâm, không bỏ được cha mẹ.
Thập Thất cau mày, nhìn nàng, mắt to sáng trong có một chút hiểu biết, có một tia thương cảm.
"Nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, cha là cha, Trì Lạc là Trì Lạc. Sau này, Trì Lạc có làm bất cứ chuyện gì cũng không liên quan đến Nguyệt phủ." Ở trong tình huống như thế, lời của Nguyệt Trì Lạc có chút lạnh nhạt có chút tàn nhẫn.
Nháy mắt, toàn trường xôn xao, trên mặt Nguyệt phụ thoáng qua một tia xấu hổ, lại cố gắng tự ép xuống.
Người Nguyệt gia hai mặt nhìn nhau, tiếng nghị luận cùng tiếng bất mãn, nhiều tiếng lọt vào trong tai.