Phía sau tấm bình phong bằng gấm, trên chiếc sạp mềm, dường như có bóng người thấp thoáng.
Ống tay áo rộng rủ xuống vẻ thảnh thơi, để lộ ra cánh tay trắng nõn như ngó sen của người con gái. Chiếc chén ngọc được đưa tới bờ môi mỏng, nữ tử mỉm cười: “Ca ca của thần thiếp nói, trà Bích Loa Xuân này được làm từ những nõn trà non nhất, lại pha bằng nước tuyết cất đủ ba năm, Hoàng thượng hãy nếm thử xem mùi vị thế nào!”
Những ngón tay thon dài khẽ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của người con gái, y khẽ hé môi nhấp một ngụm trà, rồi điềm đạm nói: “Quả nhiên là trà ngon, không ngờ Dương Ngự thừa cũng là một người biết hưởng thụ như vậy.” Đôi mắt trong veo ánh lên những tia sáng nhu hòa, khiến trái tim Dương phi bỗng trở nên an định.
Chiếc chén ngọc được đặt sang một bên, tấm thân yểu điệu nép sát vào lồng ngực nam tử, cặp môi hồng khẽ mở: “Ca ca của thần thiếp cũng không còn trẻ nữa, nay thần thiếp cả gan xin một mối hôn sự cho ca ca.”
Thiếu đế hơi ngước mắt lên, trong cặp mắt sâu thẳm lấp lánh những tia sáng hiền hòa, chiếc áo bào màu trắng hơi lay động, miệng cười, nói khẽ: “Dương Ngự thừa đã phò tá trẫm nhiều năm, trẫm thực rất muốn tìm cho y một người vợ hiền lương thục đức, vừa khéo bây giờ nàng cũng nghĩ đến chuyện này. Không biết trong lòng y đã có người nào chưa?” Ngón tay y lướt nhẹ trên gò má mịn màng như ngọc của Dương phi, rồi dừng lại bên chiếc miệng nhỏ xinh của nàng, cọ qua cọ lại.
Trong lòng Dương phi khẽ xao động, đứng dậy quỳ xuống trước mặt y, cúi đầu nói: “Thần thiếp cả gan thay ca ca xin được cầu thân Công chúa Vĩnh Huy.”
Bên ngoài, tiếng gió càng lớn hơn, gió lạnh thổi vào qua ô cửa sổ khép hờ, làm tấm rèm châu trong phòng phát ra những âm thanh vô cùng êm tai. Ánh nến lập lòe khiến chiếc bóng của nữ tử cũng lay động.
Nét xao động nơi đáy mắt Thiếu đế đã thu lại, giọng nói vang lên vô cùng bình tĩnh, không biết là mừng hay giận: “Tứ muội của trẫm cũng đến tuổi xuất giá rồi.”
* * *
Hôm sau, Hoàng đế triệu kiến Dương Ngự thừa vào ngự thư phòng.
Chỉ sau một tuần hương, một đám thị vệ đã nối đuôi nhau đi vào rồi áp giải Dương Ngự thừa vào thẳng thiên lao.
Dương phi vừa hay tin này, sợ hãi đến hoa dung[1] thất sắc.
Nghe đồn Dương Ngự thừa kháng chỉ, không nghe lệnh ban hôn. Dương phi muốn đi cầu xin nhưng lại bị Trung thường thị[2] cho hay, Hoàng đế không gặp ai hết.
Lệnh Viên vừa về đến cung Thịnh Diên, thái giám Trương Thạch đã hoang mang chạy ra bẩm báo, Đoan phi đã chờ trong cung rất lâu rồi.
Thị nữ đi tới vén bức rèm châu sang một bên, Lệnh Viên mặc chiếc váy gấm màu trắng dài chấm đất nhẹ nhàng bước vào. Phía sau bức bình phong, Đoan phi nhìn thấy Đại trưởng công chúa tới, vội vàng đứng dậy, bước lên phía trước: “Công chúa, xảy ra chuyện lớn rồi, Hoàng thượng nhốt Dương Ngự thừa vào thiên lao rồi.”
Lệnh Viên hơi cau mày, bình tĩnh hỏi: “Chuyện là thế nào?”
Đoan phi từ từ kể lại việc Dương phi thay Dương Ngự thừa cầu thân Công chúa Vĩnh Huy. Hai hàng lông mày của Lệnh Viên dần dãn ra, hồi lâu sau, nàng bỗng cười nhạt một tiếng.
Phía bên ngoài, tiếng bước chân đột ngột vang lên, sắc mặt Dương phi trắng bệch, vừa nhìn thấy Lệnh Viên liền khóc sướt mướt, nói: “Công chúa, xin người hãy cứu ca ca của thần thiếp!”
Gót sen nhẹ nhàng bước tới, Lệnh Viên vung tay đánh mạnh, một cái tát giòn tan giáng xuống mặt Dương phi. Cặp mắt Dương phi bỗng mở to, nhưng không dám nói năng gì, chỉ nghe giọng nói lạnh lùng của nữ tử kia vang lên: “Ngươi cho r ng ngươi có bao nhiêu bản lĩnh, lại dám mưu đồ cướp người bên cạnh bản cung?”
Dương phi loạng choạng bám lấy chiếc bàn được điêu khắc tinh tế từ gỗ lê phía sau lưng, hoảng sợ nói: “Công chúa hiểu lầm rồi, thần thiếp chỉ muốn xin một mối nhân duyên tốt cho ca ca mà thôi!” Lồng ngực nàng ta phập phồng dữ dội, mặt cúi gằm, không dám nhìn thẳng vào nữ tử trước mặt.
Lệnh Viên khẽ cười lạnh lùng, lời nói trúng ngay vào tâm tư Dương phi: “Ngươi xưa nay có quan hệ rất tốt với Công chúa Vĩnh Huy, muốn Dương Ngự thừa cưới nó chẳng qua là để lôi kéo một chỗ dựa, ngươi cho rằng bản cung không biết hay sao?” Dương Ngự thừa là người của nàng, y và Dương phi trước giờ chưa từng đi chung một con đường.
Dương phi nhập cung đã mấy năm nay, luôn mong vị ca ca tay nắm trọng quyền kia có thể làm việc cho mình.
Gương mặt Dương phi như tro tàn, không thốt ra được câu nào nữa.
Đoan phi đứng phía sau không nói một lời, chẳng bao lâu sau đã thấy Đại trưởng công chúa diện một bộ váy lộng lẫy, lẳng lặng cất bước ra ngoài.
* * *
Dây thường xuân rủ xuống hai bên dãy hành lang vắng vẻ, bên cạnh là một hồ nước trong veo với những gợn sóng lăn tăn. Thỉnh thoảng có mấy con cá nổi lên mặt nước, nghe thấy tiếng người đi tới, chúng lại vội vã lặn xuống đáy nước sâu.
Thân thể của đương kim Hoàng thượng yếu đuối, xung quanh tẩm cung phải đặt lò sưởi quanh năm nên bốn mùa đều ấm áp, dù là ở trong cung thì đây cũng có thể coi là một chốn xa hoa đặc biệt.
Điện Tuyên Thất này, trước giờ Lệnh Viên chỉ đến hai lần.
Lần đầu tiên là vào năm Thánh Vũ thứ mười bốn, nàng được gả cho Thẩm Ngọc Trì, đến đây để tạ ơn. Khi đó, bệnh tình của hoàng huynh đã hết sức nguy kịch, khi nàng vào trong, chỉ thấy y yếu ớt nằm trên long sàng[3], Thôi Hoàng hậu bầu bạn bên cạnh, khuôn mặt tràn đầy vẻ bi thương. Nàng bước đến khấu đầu tạ ơn, ngoài ra không nói thêm gì khác. Từ đầu đến cuối, hoàng huynh chỉ đưa bàn tay gầy khô của y lên một chút, sau đó Thôi Hoàng hậu liền lên tiếng mời nàng ra ngoài.
Lần thứ hai là vào năm Càn Ninh thứ sáu, nàng từ Hàm Lăng trở về, được phong làm Ngự hoàng Giám quốc Đại trưởng công chúa, nhận sự triều bái của trăm quan. Thiếu đế xưng bệnh không ra, nàng từ trên triều trở về, hay tin liền tới thăm bệnh. Cậu thiếu niên yếu ớt đó mới mười lăm tuổi, trên người mặc chiếc áo gấm thêu hình rồng vờn mây, ánh mắt mỏi mệt hơi ngước lên, lọt vào đáy mắt nàng, bên trong tràn đầy vẻ hoài nghi và xa cách…