Đế Tôn Chương 694



    Đế Tôn
    Tác Giả: Trạch Trư
    Chương 694 : Người hiền tự có thiên tướng. (2)

    Nhóm dịch: Dungnhi
    Nguồn: vipvandan









    Chương 694 : Người hiền tự có thiên tướng. (2)

    - Hắn tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, hắn đồng bọn cũng có một mặt Thần Chủ lệnh bài, chúng ta kính trọng mặt lệnh bài này, không có xử tử hắn, mà lưu vong đến chư thiên vạn giới. Không bằng như vậy, đem tiểu tử này xử trí giống tên kia, lưu vong đến chư thiên vạn giới, ý của ngươi như thế nào?

    - Lưu vong đến chư thiên vạn giới?

    Sắc mặt Cô Dương Tôn Giả kịch biến, thất thanh nói:

    - Như vậy cùng tại chỗ xử tử lại có gì khác nhau? Chư thiên vạn giới chính là tử địch của Địa ngục ta, lưu vong tới đó, nếu bị dân bản xứ nơi đó phát hiện, chẳng phải là hẳn phải chết không thể nghi ngờ?



    Già Lam Tôn Giả ha hả cười một tiếng, giả vờ nói:

    - Chẳng qua là nếu như thôi, nói không chừng vị tiểu đạo hữu này thông minh lanh lợi, còn có thể cùng dân bản xứ của chư thiên vạn giới hòa mình.

    Cô Dương Tôn Giả sắc mặt âm tình bất định, lưu vong chư thiên vạn giới có thể nói là trừng phạt gần với xử tử, nhưng đúng là so sánh với tại chỗ xử tử tốt hơn rất nhiều, dù sao còn có một tuyến sinh cơ.

    - Chuyện này ta cần hướng Thần Chủ bẩm báo, mời Thần Chủ định đoạt.

    Cô Dương Tôn Giả còn muốn vì Giang Nam tranh thủ càng nhiều cơ hội mạng sống, trầm giọng nói.

    Đám người Già Lam Tôn Giả nơi nào sẽ cho hắn cơ hội này, không khỏi phân trần, lúc này để cho môn hạ Tế Tửu đem Giang Nam buộc chặc ở trên một chiếc phá thuyền, cười nói:

    - Đưa đến vũ trụ màng thai, lưu vong chư thiên vạn giới.

    Cô Dương Tôn Giả không khỏi lấy làm kinh hãi, vội vàng nói:

    - Lưu vong thì thôi, vì sao còn muốn trói Khổn Thần Tác? Lấy thực lực của hắn, căn bản không cách nào thoát khỏi Khổn Thần Tác, nếu gặp phải dân bản xứ của chư thiên vạn giới, chẳng phải là hẳn phải chết không thể nghi ngờ sao?

    - Đồng đảng của hắn, tên mập mạp chết bầm kia cũng xử trí như vậy.

    Hoàng Dương Lão Tổ cười nói:

    - Hắn có Thần Chủ lệnh bài nơi tay, cũng tránh không được loại kết cục này, Cô Dương đạo huynh không cần nhiều lời. Không bằng theo bọn ta cùng nhau tiễn vị tiểu đạo hữu này.

    Cô Dương Tôn Giả thầm than một tiếng, trong lòng biết Diêm Ma Địa ngục là Địa ngục thế giới hạ hạt của Ngũ Tuyệt Thiên. Nếu như mình ở chỗ này trở mặt, thế đơn lực kiệt, căn bản không phải đối thủ bọn người kia. Mà lúc này đi báo cho Đại Xích Thiên Thần Chủ cũng không còn kịp rồi.

    Nhiều lâu thuyền đại hạm cùng chúng Ma Thần áp tải Giang Nam hướng vũ trụ màng thai chạy tới, Cô Dương Tôn Giả đi tới trước chiếc phá thuyền kia, trên mặt hổ thẹn, thành khẩn nói:

    - Tử Xuyên, lão phu vô năng, không thể cứu ngươi một mạng, thẹn với ngươi cùng Thần Chủ.

    Giang Nam lộ ra nụ cười, an ủi:

    - Tôn giả không cần đau lòng, ta người hiền tự có thiên tướng, nói không chừng bị lưu vong đến chư thiên vạn giới tựa như về đến nhà mình.

    Cô Dương Tôn Giả thở dài:

    - Ngươi đừng an ủi ta, chủng tộc Địa ngục ta ở chư thiên vạn giới tiếng xấu rõ ràng, người gặp người đánh, người gặp người giết. Hơn nữa hành trình hư không, ngươi có thể cả đời cũng sẽ bị trục xuất ở trong hư không, trước mắt chứng kiến chẳng qua là bóng tối Vĩnh Hằng...

    Giang Nam nghiêm mặt nói:

    - Vô luận như thế nào, Tử Xuyên vẫn là muốn tạ ơn tôn giả tới cứu. Tôn giả, ngươi trở lại Đại Xích Thiên, thay ta hướng Thần Chủ nói một tiếng tạ ơn. Hắn phần ân đức này, Tử Xuyên tất nhiên ghi nhớ trong lòng, vĩnh viễn không dám quên, tương lai tất nhiên sẽ hồi báo hắn.

    Cô Dương Tôn Giả muốn nói lại thôi, không nói gì, thầm nghĩ:

    - Tử Xuyên thật là tâm tư đơn thuần đến giống như trẻ mới sinh, cho là bị lưu vong đến chư thiên vạn giới cũng không có nguy hiểm gì. Hắn lại không biết chuyến đi này dữ nhiều lành ít, những dân bản xứ Chư Thiên vạn giới đó cùng hung cực ác, ở trong bóng tối Vĩnh Hằng lưu vong, cô độc đến chết cũng thôi, nhưng nếu rơi vào trong tay những thổ dân này, đó chính là sống không bằng chết...

    Vũ trụ màng thai cuối cùng đã tới, lâu thuyền đại hạm có chút dừng lại, trong đó một chiếc lâu thuyền chạy nhanh vào màng thai, chở Giang Nam hướng chỗ sâu màng thai đi tới.

    Đợi xuyên qua màng thai, lâu thuyền rốt cục dừng lại, mấy vị ngân giáp chiến tướng đem Giang Nam buộc chặc trên thuyền nhỏ đẩy ra đại hạm, mọi người trên thuyền cười ha ha, phất tay đưa tiễn, cao giọng nói:

    - Bốn đầu tiểu tử thúi, nhớ sống lâu một chút, ngươi sống càng lâu, liền càng bị hành hạ, càng có thể tiêu lửa giận trong lòng chúng ta!

    Giang Nam mặt đầy xuân phong, cười nói:

    - Chư vị không cần đưa tiễn, mời trở về đi.

    Một vị Đại Tế Tửu đưa mắt nhìn phá thuyền hướng chỗ sâu trong chư thiên vạn giới thổi đi, lắc đầu nói:

    - Tiểu tử này, so sánh với mập mạp kia còn muốn ghê tởm. Mập mạp kia bị lưu vong còn giãy dụa không dứt, trong miệng quát ta còn sẽ trở lại, mà tiểu tử này phảng phất như về đến nhà, rất thư thích. Nhìn vẻ mặt này, ta liền không nhịn được muốn đánh cho hắn một trận!

    - Ta cũng muốn hung hăng đánh hắn, vẻ mặt này thật sự quá đáng ghét!

    Một vị ngân giáp chiến tướng gật đầu nói:

    - Bất quá ta nghĩ đến hắn sẽ phải gặp khổ nạn, trong lòng liền thư sướng rất nhiều. Các ngươi nói, những Thổ dân đó lấy bắt được hắn, sẽ bào chế hắn ra sao?

    Mọi người cười ha ha:

    - Khẳng định hàng vạn hàng nghìn loại hành hạ, muốn hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!

    Mà một bên khác của vũ trụ màng thai, Cô Dương Tôn Giả thở dài, cùng đám người Già Lam Tôn Giả từ biệt, chạy về Đại Xích Thiên, đi lên Thần Sơn tiến vào Thần Điện, hướng Đại Xích Thiên Thần Chủ bẩm báo chuyện này.

    - Ngươi hồ đồ!

    Đại Xích Thiên Thần Chủ không kịp bế quan, vọt ra, nổi giận nói:

    - Lưu vong cũng là lưu vong, làm sao ngươi sẽ không động não? Bọn họ lưu vong Giang Nam, ngươi qua không được vũ trụ màng thai, nhưng có thể lặng lẽ phái ra một đội nhân mã, tiến vào chư thiên vạn giới tìm về! Hôm nay hắn bị lưu vong thời gian dài như vậy ngươi mới trở về bẩm báo, ngươi để cho ta đến nơi nào tìm hắn?

    Cô Dương Tôn Giả hổ thẹn, không dám nói lời nào, đợi Đại Xích Thiên Thần Chủ tức giận hơi bình, lúc này mới đem lời nói của Giang Nam trước khi bị lưu vong nói một lần:

    - Tử Xuyên nói tương lai tất nhiên hồi báo Thần Chủ ân đức.

    Sắc mặt của Đại Xích Thiên Thần Chủ hơi trì hoãn, thở dài nói:

    - Hắn cũng là người trung hậu, Xích Viêm Thần Tộc ta bản thân liền muốn so sánh với những Thần Tộc khác nhỏ yếu, huyết thống cũng không cao quý bằng bọn họ, thật vất vả mới xuất hiện một đệ tử có thể đào tạo, hôm nay lại lưu vong đến chư thiên vạn giới. Hắn bị Khổn Thần Tác trói, như thế nào thoát thân...

    - Hồi bẩm Thần Chủ, là hai đạo Khổn Thần Tác...

    Cô Dương Tôn Giả nhỏ giọng nói.

    - Hai đạo Khổn Thần Tác?

    Sắc mặt Đại Xích Thiên Thần Chủ hôi bại, lắc đầu không dứt, thấp giọng nói:

    - Hôm nay chỉ có thể mong đợi hắn người hiền tự có thiên tướng, có thể đợi chờ trăm năm thời gian. Đợi đến sau trăm tuổi Sa La Đại Đế tự mình chinh chiến chư thiên vạn giới, khi đó ta có thể xuyên qua màng thai, đi tìm tung tích của hắn, hy vọng lúc đó hắn còn sống...



Thanks 

Nguồn: tunghoanh.com/de-ton/chuong-694-8sibaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận