Lục Dã Bình bị sặc cà phê không nói được, mặt mũi đỏ gay, lấy tay chỉ chỉ Tô Nhất Minh. Cô Tần ngạc nhiên trợn tròn mắt, hết nhìn Tô Nhất Minh rồi nhìn đến Lục Dã Bình, cuối cùng ấp úng mở miệng “Giám đốc Tô, …anh không nói đùa đấy chứ?”
Tô Nhất Minh thu ánh mắt đang nhìn Lục Dã Bình, nở nụ cười mê hoặc “Không đùa đâu. Ngày mai cô có thể đi làm rồi. Còn về lương bổng, năng lực của cô tốt nhưng chưa có kinh nghiệm, một tháng một vạn trước nhé.”
Cô Tần há hốc mồm, suy cho cùng vẫn là một cô gái trẻ tuổi, ngồi cả buổi cuối cùng ấp a ấp úng hỏi “Ừm…hôm nay…không phải là đến …xem mắt sao?”
“Xem mắt?” Nụ cười tắt ngóm trên môi Tô Nhất Minh, anh cố làm ra vẻ vô cùng kinh ngạc, nhưng lại mừng như mở cờ trong bụng “Chẳng phải cô muốn xin làm quản lý ở bộ phận nhân sự của công ty tôi sao? Hiện nay tôi đã có bạn gái rồi, là một cô nàng hay ghen, thích thượng cẳng chân hạ cẳng tay không khác gì hổ cái. Cô nhìn một bên mắt tôi này là do bị cô ấy đánh đấy. Lúc đó tôi đang đi chung với một cô gái trẻ, cô ấy không cẩn thận bị trẹo chân, tôi đỡ cô ấy không ngờ bị bạn gái tôi trông thấy, xông tới đánh túi bụi…Thử hỏi tôi còn có dám đi xem mắt nữa không?”
Cô Tần chăm chú nhìn vết bầm trên mắt Tô Nhất Minh, không dám nhiều lời, chỉ nhìn Lục Dã Bình với ánh mắt cầu cứu. Lục Dã Bình cuối cùng cũng dứt được cơn ho sặc sụa, lòng đầy u ám hồi lâu rồi mới lên tiếng “Nghi Gia, để anh đưa em về nhà trước.” Nói rồi đứng lên, chẳng buồn nhìn Tô Nhất Minh một cái, quay đầu bước đi.
Tô Nhất Minh cười rạng rỡ, đứng dậy đưa tiễn, chất cồn lại còn thêm cả cà phê khiến trong người anh có cảm giác lâng lâng, đi không vững. Được vài bước, anh bỗng nhìn thấy hai người ngồi ở bàn ngay cạnh cửa ra vào, thấy tức tức ở ngực như có hàng vạn mũi kim đâm vào.
Trình Vũ Phi không thích uống cà phê, đành gọi một ấm trà lớn, uống đầy một bụng nước. Cô nhìn Chung Viễn ngồi đối diện, tách cà phê đã nguội chẳng hiểu sao có thể làm ấm người được.
“..Hồi vừa lên thành phố học, cái gì cũng chưa từng nhìn thấy nên có nhiều giai thoại cười ra nước mắt. Lần đầu tiên gọi điện thoại, tôi còn nhớ lúc đó vẫn dùng điện thoại kiểu quay số, tôi không biết làm thế nào cứ ấn loạn vào những số trên điện thoại…Sau này, lúc nhìn thấy điện thoại nhấn số kiểu mới, tôi chợt nghĩ người lúc đầu phát minh ra nó chắc cũng phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như tôi…ha…ha.”
Trình Vũ Phi nở nụ cười nịnh nọt lần thứ n, trong lòng nghĩ nhất định phải nhân cơ hội này lưu lại ấn tượng tốt trong lòng bác sĩ cấp trên xoá tan ấn tượng không tốt trước đó.
Nhưng ông trời thật chẳng chiều lòng người, một người không biết từ đâu xuất hiện, khật khà khật khưỡng xông đến, ngồi phịch xuống ghế bên cạnh Trình Vũ Phi miệng sặc mùi rượu “Vũ Phi! Sao em lại ở đây?”
Trình Vũ Phi kinh ngạc quay đầu sang, nhìn thấy Tô Nhất Minh quần áo lấm lem, nở nụ cười gượng gạo. Cô nhíu mày nhẹ nhàng dịch sang một chút, cố ý nhìn Chung Viễn một cái, cảm thấy bẽ mặt vô cùng.
Tô Nhất Minh không hài lòng với hành động tránh né vừa rồi của Trình Vũ Phi, trong lòng vô cùng tức giận. Anh quay đầu sang nhìn Chung Viễn vô cùng nghi hoặc, người đàn ông này không tồi, tướng mạo tuấn tú, cao to, chắc cũng sấp xỉ tuổi mình, khí chất khác người, gương mặt cương nghị mà thanh thoát đến kỳ lạ, xét tổng thể cũng chẳng kém gì mình. Bởi thế Tô Nhất Minh cảm thấy rất lo lắng. Trong ấn tượng của anh, Trình Vũ Phi là một người rất nghiêm túc, không tuỳ tiện cười bao giờ. Vậy mà bây giờ cô lại cười toe toét với người đàn ông ngồi đối diện, lại còn ra vẻ rất ăn ý nữa chứ. Anh lập tức xông đến, dự định sẽ phá bĩnh mối quan hệ mờ ám này.
“Người đàn ông này là ai?” Tô Nhất Minh hùng hổ nhìn Chung Viễn nhưng lại hỏi Trình Vũ Phi.
“Giám đốc Tô, à, đây là trưởng khoa lồng ngực của bệnh viện chúng tôi, Chung Viễn.” Trình Vũ Phi lo Tô Nhất Minh không giữ đựoc mồm miệng đắc tội với bác sĩ cấp trên, không ngăn được dùng chân đá anh ta mấy cái dưới gầm bàn.
Tô Nhất Minh lại càng không vui, cười gằn một tiếng nhưng ngoài mặt lại vờ như vui mừng “Trưởng khoa lồng ngực? Đúng là tuổi trẻ tài cao, nghe nói trong bệnh viện thăng chức cứ tuần tự nhi tiến, bình thường lên tới chức trưởng khoa đã bốn mươi, năm mươi. Chủ niệm Chung nhìn còn rất trẻ, có lẽ mới bốn mươi?”
“Ba nươi sáu.” Chung Viễn cười xã giao.
“Chủ nhiệm Chung nhìn còn rất trẻ, trẻ tuổi như vậy mà đã làm tới chức vị trưởng khoa thật là hiếm có.” Trình Vũ Phi sợ làm Chung Viễn không vui vội vang nở một nụ cười nịnh bợ, một lần nữa đá vào chân Tô Nhất Minh ra hiệu, thậm chí còn đưa tay véo anh một cái.
Chung Viễn cười cười “Cũng không phải là trẻ nhất. Theo tôi được biết ở thành phố chúng ta, một bệnh viện nằm trong top 3 có vị trưởng khoa mới 30 tuổi, còn tôi ấy mà chỉ là do may mắn, sự nghiệp thuận lợi như thế. Học đại học cũng sớm một chút.”
Trình Vũ Phi nhìn vô cùng sùng bái “Chủ nhiệm Chung chắc chắn khi nhỏ học rất giỏi, nhảy lớp đúng không?”
Chung Viễn cười ha ha “Tôi học đến lớp 9 thì phải nghỉ ở nhà mua sách trung học tự học ở nhà, ban ngày đi đào than, buổi tối tự học. Hai năm sau tôi tham gia thi tốt nghiệp trung học…may mắn thi đậu vào một học viện y học, dù đó chỉ là một học viện nghèo nàn…”
Đào than? Trình Vũ Phi đang rót trà vào tách bỗng ngưng lại, ngây người ra, tay run run rót trà nóng vào cả mu bàn tay trái, cô kêu lên rụt tay về, nước trà tràn ra bàn rơi xuống đất.
“Ấy…tay tôi bị trơn…chủ nhiệm Chung…anh nói…đào than?” Ánh mắt cô dừng ở tay Chung Viễn một lát, những ngón tay thon dài của bác sĩ khoa ngoại, những ngón tay này đã từng đào than.
Chung Viễn ngoác miệng cười “Làm kinh động đến cô rồi hả bác sĩ Trình? Ngày đó gia cảnh nhà tôi quá nghèo. Để có thể tiếp tục đi học không thể không đi kiếm tiền. Đào than chính là cách kiếm tiền nhiều nhất mà tôi có thể nghĩ đến, thôn nhà tôi ai cũng đi đến các mỏ đào than để kiếm tiền”
“Kiếm tiền nhiều nhất? Có thể kiếm được bao nhiêu?”
“Tôi làm được hơn một năm kiếm được khoảng hơn 1000 tệ. Sau đó không đi đào than nữa mà tập trung ở nhà ôn thi. May mà tôi đỗ đại học mới thoát được khỏi nơi đó, mười mấy người cùng tôi làm ở mỏ than ngoài một người cùng tôi đi thi đại học thì chỉ có một mình tôi là sống thôi…”
“Hê hê, chủ nhiệm Chung thật có tài thêu dệt có thể viết thành sách được rồi đấy!” Tô Nhất Minh đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ Piaget trên tay Chung Viễn, dây nịt Armani ở thắt lưng vô cùng lạc lõng với một Trình Vũ Phi ăn mặc giản dị có phần quê mùa. Thu nhập giữa bác sĩ với nhau mà có khoảng cách lớn thế ư? Bác sĩ Trình nhỏ bé của anh ăn mặc đơn giản như vậy, còn cái anh chàng chủ nhiệm Chung lại ăn mặc toàn hàng hiệu cao cấp. Có phải lên chức trưởng khoa thì bổng lộc cũng nhiều hơn chăng?
“Ấy, chủ nhiệm Chung…anh thật là không dễ dàng gì…”Trình Vũ Phi nhớ mấy hôm trước cùng bạn bè đi mua quần áo hết mấy trăm tệ, thầm ân hận vì sự ăn xài sung sướng của mình, đồng thời cũng trừng mắt nhìn Tô Nhất Minh. Tô Nhất Minh uống rượu, cô đã ngửi thấy nhưng đâu có bị ăn đạn mà lời nói sặc mùi thuốc súng như thế kia?
Trình Vũ Phi rõ ràng đang đứng về phía Chung Viễn, Tô Nhất Minh không chịu được nữa, hừ một tiếng đứng dậy, chân dẫm phải nước trà.
Trình Vũ Phi đang rất buồn bã, không hiểu tại sao hôm nay Tô Nhất Minh lại thô lỗ đến vậy, luôn đối chọi với Chung Viễn, nghe thấy tiếng hứ của anh, sợ anh lại nói những lời đắc tội với Chung Viễn định đá vào chân anh lần nữa để nhắc nhở, nhưng chân vừa thò ra không biết đá trúng phải vật gì.
Tô Nhất Minh bị trượt chân, vội vang lùi về phía sau một bước hòng lấy lại thế thăng bằng nhưng không ngờ bỗng đâu một cái chân thò ra ngáng mình. Cái đầu ong ong vì rượu cồn pha với cà phê không kịp xoay sở để anh giữ thăng bằng thêm nữa, anh lảo đảo một cái rồi ngã nhào ra đất.
Cô Tần nãy giờ đứng một bên cùng Lục Dã Bình lịch sự mỉm cười, nhìn ba người diễn trò với nhau, lúc này nhìn thấy Tô Nhất Minh lảo đảo suýt ngã bèn đưa tay ra đỡ nhưng lại nghe thấy giọng Lục Dã Bình đều đều bên tai “Nghi Gia, đây chính là cô bạn gái thượng cẳng chân hạ cẳng tay của giám đốc Tô đấy.”
Cô Tần ngẩn người vội vàng rụt tay về, sợ hãi nhìn Trình Vũ Phi một cái, rồi nhìn quầng mắt thâm đen của Tô Nhất Minh toát mồ hôi lạnh.
Tô Nhất Minh tay quơ cào nhưng không nắm được ngọn cỏ cứu mạng nào, thân hình nặng nề ngã phịch xuống đất. Mẹ kiếp! Anh chửi thầm trong bụng, bẽ mặt lúc nào lại bẽ mặt ngay trước mặt tình địch! Không biết có phải vì quá kích động hay vì quá tức giận, anh không kịp đứng dậy, chỉ nằm đó không động đậy.
Cuối cùng người đàn ông bình tĩnh nhất, Chung Viễn vội vàng nhào tới bên người Tô Nhất Minh, kiểm tra một lát, thò tay ra véo mạnh đùi Tô Nhất Minh “Đau không?”
Tô Nhất Minh đau đến quặn người lại nhưng anh thấy dù gì cũng là nam nhi chí khí làm sao có thể tỏ ra mềm yếu trước mặt tình địch, bởi thế mặt anh không biến sắc cắn răng trả lời “Không đau. Không đau chút nào hết!”
Sắc mặt Chung Viễn có chút kỳ lạ, véo mạnh vào đùi bên kia “Chân này có đau không?”
Tô Nhất Minh vừa nguyền rủa Chung Viễn vừa tiếp tục lì mặt “Không đau…”
Chung Viễn ừ một cái rồi đứng dậy tuyên bố một cách đầy tà ý, “Gân của anh ấy bị thương, có lẽ bị liệt rồi…” Chết tiệt thật! Tô Nhất Minh trừng mắt nhìn hai người đàn ông cười trên nỗi đau khổ của người khác, đang định đứng bật dậy thì có người chạy bổ đến quỳ xuống ôm lấy đầu mình “Bị liệt? Không thể nào! Sao lại ngã bại liệt thế này! Hít thở có khó không? Tay có thể cử động được không?”
Tô Nhất Minh nhìn Trình Vũ Phi thần sắc hoảng loạn, mừng như mở cờ trong bụng, giả vờ đau “Ai vừa nãy ngáng chân anh?”
“Tôi…” Xấu hổ xen lẫn sợ hãi, Trình Vũ Phi nước mắt lưng tròng.
“Vậy ai là người tạo ra vũng nước dưới đất?”
“Cũng là tôi…”
“Vậy em phải bồi thường cho anh…” Tô Nhất Minh hạ giọng nói, rồi đột nhiên bật dậy kéo Trình Vũ Phi vào lòng hôn mấy cái liền lên mặt cô.
“Anh…không bị liệt, đồ lừa đảo!” Trình Vũ Phi vội vàng đẩy Tô Nhất Minh ra tức đến nổ đom đóm mắt.
“Bị liệt? Đâu phải là do anh nói, là trưởng khoa bệnh viện em tuyên bố đấy chứ!” Tô Nhất Minh vẫn nắm chặt lấy tay cô đứng dậy, áp mặt vào đó không muốn buông tay ra. Hôm nay bẽ mặt không còn gì để nói nữa, thôi thì vớt vát được gì thì vớt vát vậy.
Đứng bên cạnh, Chung Viễn nhè nhẹ thở dài, Lục Dã Bình mặt dãn ra, cô Tần thả mình theo trí tưởng tượng.
Ra khỏi quán cà phê, màn đêm lạnh lẽo bao trùm vạn vật.
“Chủ nhiệm Chung, đi cẩn thận nhé!” Tô Nhất Minh tay vẫn nắm chặt lấy tay Trình Vũ Phi mắt tiễn Chung Viễn rời khỏi.
Cô nhẹ nhàng hất tay anh ra “Làm gì mà nắm chặt thế không biết!”
“Tuyên bố chủ quyền!” Tô Nhất Minh ngoạc mồm.
“…”
“Em xem thế giới động vật bao giờ chưa? Động vật lo sợ xâm phạm lãnh thổ của mình nên đã ký hiệu lên phần đất của chúng. Anh cũng để lại ký hiệu lên người em, tuyên bố với cả thế giới em là của anh!”
“Động vật dùng những thứ không sạch sẽ để làm ký hiệu, còn anh dùng gì?”
“…Tay anh thì chỉ có mồ hôi thôi.” Tô Nhất Minh tủi thân nhìn bác sĩ Trình
“Thành phần giống nhau cả thôi.” Trình Vũ Phi hất tay anh ra, bỏ đi.
“Sao em không nghe điện thoại của anh?” Màn đêm lạnh lẽo như tiếp thêm sức mạnh cho Tô Nhất Minh, anh đuổi theo vài bước, từ phía sau vòng tay ôm lấy Trình Vũ Phi, đầu tựa lên vai cô. Thân hình trong vòng tay của anh khẽ run lên, tố giác từng đợt sóng rung động trong lòng của cô. Tô Nhất Minh siết chặt tay hơn nữa, giọng nói bỗng trở nên xa xăm “Anh…nhớ em.”
Trình Vũ Phi co tay lại, cố né tránh hơi thở toát ra từ miệng anh, từ từ thở ra, dồn nén những cơn sóng lòng “Tô ….Nhất Minh, đừng như thế! Người chơi với lửa có ngày bị lửa thiêu rụi. Trò chơi này tôi cảm thấy không vui, tôi không chơi đâu. Trên đời này những người con gái muốn cùng anh chơi trò tình yêu nhiều không đếm xuể. Còn tôi thì không được, tôi chỉ muốn tìm một người đàn ông nghiêm túc để tiến tới hôn nhân mà thôi”
“Anh không phải là người đàn ông nghiêm túc sao?”
“Ý tôi là tôi bây giờ yêu là vì kết hôn. Còn anh thì không phải vậy nên đừng làm phiền tôi nữa!”
Kết hôn, trong lòng Tô Nhất Minh bật đèn đỏ cảnh giác, nhưng miệng vẫn không buông tha. “Tìm người đàn ông chưa chắc đã tiến tới hôn nhân. Kết hôn rồi có thể ly hôn mà. Vũ Phi, sao em lại cố chấp như vậy?”
Trình Vũ Phi cuối cùng lấy lại bình tĩnh, từ từ đẩy Tô Nhất Minh ra, “Đúng. Cho nên điều tôi có thể làm là cố tránh những nguy hiểm có thể thấy được!”