Chương 171: Đeo kính không độ bị vạch trần
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Dịch: Darkangel198
Biên dịch: Vietstars
Biên tập: Ooppss
Nguồn: tangthuvien.com
- Đại ca, chị dâu hôm nay không đi học cùng với anh sao…
Giọng nói của Đầu củ tỏi phút chốc bị cứng lại, có chút ngạc nhiên nhìn nam nhân xinh đẹp bên cạnh đại ca:
- Ách… anh này là?
- Hỏi nhiều làm gì? Quay về chỗ ngồi của chú đi?
Hướng Nhật lạnh lùng khiển trách một câu, thật sự không có kiêng nể gì cả.
Đầu củ tỏi nhìn lưu manh đại ca hung ác trừng mắt, lập tức chạy về chỗ ngồi, nhưng thuỷ chung không quên liếc mắt nhìn cái tên ẻo lả dễ nhìn kia, trong lòng có chút đố kị: như thế nào lại có một nam nhân đẹp trai như thế, thật sự là không còn thiên lý gì cả!
Đáng tiếc An Tâm ghét cay ghét đắng chính là nam nhân có ánh mắt như vậy nhìn nàng, cho nên nàng quay về phía Đầu củ tỏi làm dấu tay như khoét mắt đối phương:
- Nhìn cái gì mà nhìn! Còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi!
Đầu củ tỏi bị doạ rụt đầu lại, không nghĩ tên mặt trắng mặc âu phục tính tình lại nóng nảy như vậy, hắn cũng không dám nhìn lung tung nữa, cố ý cầm quyển sách lật xem, giả bộ đang chuyên tâm học chăm chú lắm.
Hướng Nhật ở bên kia nhìn qua, thực ra cũng bởi vì nhàm chán quá muốn cùng cô nàng họ An này cãi vã vài câu nên nói:
- Ây, cô hơi quá đáng đấy? Dù sao hắn cũng là đàn em của tôi, không tới phiên cô giáo huấn phải không?
- Ta thích thế!
An Tâm đắc ý "hừ" nhẹ một tiếng, tìm một góc vắng vẻ ngồi xuống. Vừa mới ngồi xuống chỗ của mình, lại lập tức nhảy dựng lên:
- Thật bẩn quá! Cái phòng học này chỗ ngồi bẩn như vậy, đã nhiều năm chưa từng lau à?
- Cô làm ơn xem lại cẩn thận đi, không phải là bẩn mà là cũ!
Hướng Nhật ngồi xuống bên cạnh An đại tiểu thư, lau lau chỗ nàng chỉ rồi lật tay lại cho nàng xem:
- Thấy rõ ràng chưa? Chỗ nào bẩn? Ta nói tiểu thư nhà đại gia đúng là tiểu thư nhà đại gia, nhìn cái bàn cũ trong trường chúng ta không hợp cũng là bình thường.
Nói xong Hướng Nhật vẻ mặt như đang lý giải.
- Ngươi có ý tứ gì?
An Tâm cực ghét kiểu nói trào phúng đâm chọt của đối phương, nhất là trên mặt hắn còn làm ra vẻ như thế.
- Ai nói ta không hợp với trường các ngươi! Ta chỉ là lần đầu không biết rõ tình hình mà thôi!
- Đúng vậy, một câu không biết có thể giải thích được rất nhiều chuyện…
Hướng Nhật đang định châm chọc tiếp, điện thoại di động vang lên, hắn nhanh chóng đem lời còn chưa nói nuốt trở lại vào bụng, móc lấy điện thoại cầm trong tay, sau khi thấy số máy của đồ đệ gọi tới, nhanh tay bấm nút nghe.
- Sư phụ, anh bây giờ ở đâu?
Giọng nói của Thạch Thanh vang lên có chút mệt mỏi.
- Đang ở trường học, làm sao vậy? Hai em sao không đi học?
Hướng Nhật nhìn thoáng qua cô nàng họ An đang dỏng tai lên nghe trộm, cố ý đem điện thoại di động che lại rồi quay sang hướng khác nói chuyện, thấy vẻ mặt cô ả như đang phát điên chỉ muốn xông vào cướp lấy điện thoại của mình.
- Tụi em không đi học, Sở Sở còn đang nhốt mình trong phòng, anh biết không, cô ấy khóc suốt một đêm…
truyện copy từ tunghoanh.com
- Cái gì?
Hướng Nhật trong lòng run lên:
- Cô ấy có sao không?
- Không có, chỉ khóc suốt thôi, cái gì cũng không nói.
Giọng nói của Thạch Thanh có vẻ oán giận:
- Đều tại sư phụ anh, đã có Sở Sở… anh vẫn còn hoa tâm, bây giờ thì tốt rồi, biến thành hình dáng này… em xem anh đúng là sư phụ ngốc!
- Đúng, đúng, anh là đồ ngu!
Hướng Nhật nói trước khi đồ đệ kịp nói tiếp:
- Được rồi Tiểu Thanh, em bây giờ thế nào? Nghe giọng nói của em thì hình như cả đêm chưa ngủ phải không?
- Không có… em cũng đã ngủ được mấy tiếng rồi.
Thạch Thanh vội vàng phủ nhận, tựa hồ không muốn vướng quá nhiều vào chuyện này:
- À, sư phụ, anh chú ý nha, bác Sở trai có vẻ rất tức giận, mặc dù Sở Sở không nói nguyên nhân cho ông, nhưng bác Sở nhận định chính là do anh chọc cho Sở Sở khóc, cho nên ông ta đang chuẩn bị đi tìm anh tính sổ đó… a…
- Em sao vậy, Tiểu Thanh?
Nghe thấy đồ đệ đột nhiên hét to một tiếng, Hướng Nhật lo lắng hỏi.
- Không có, không có việc gì! Là Sở Sở cô ấy ra khỏi phòng đi đến đây… em không nói nữa, sư phụ, bye…
Bên kia đầu dây chỉ còn lại vài thanh âm "tít tít" cúp ngang.
Hướng Nhật có chút bất đắc gấp điện thoại lại, An đại tiểu thư bên cạnh không nhẫn nại được mở miệng hỏi:
- Vừa rồi là Thanh Thanh gọi điện phải không?
- Đúng thì sao! Chuyện này không liên quan tới cô!
Hướng Nhật đang nghĩ tới hình dáng tiều tuỵ khi khóc mất một đêm của Sở Sở, nghe vậy tự nhiên tức giận nói.
- Ngươi…
An Tâm trừng mắt, cả giận nói:
- Cái gì mà không liên quan tới ta, Thanh Thanh là nữ nhân của ta!
- ......!
- Không rảnh cùng cô nói chuyện vớ vẩn, tôi đi… trước.
Nói rồi Hướng Nhật đi ra ngoài. Vừa rồi hắn đã quyết định, bất luận như thế nào cũng phải mau chóng bí mật giải quyết cái tai hoạ ngầm kia mới được, bởi hắn không muốn thấy nữ nhân của mình thương tâm rơi lệ. Cho nên việc cấp bách trước tiên, là phải tìm Nữ hoàng tóc vàng kia hỏi về thế lực đã ám sát nàng, sau đó bay ra nước ngoài tìm cái thế lực đen kia hoàn toàn giải quyết biến nó thành cái bụi.
Trên thực tế Hướng Nhật cũng không quá cuồng vọng, nhưng quyết không nhũn nhặn, tối qua hắn lại vừa lĩnh ngộ một "kỹ năng" mới, có lẽ là lĩnh ngộ được khi viên đạn nằm trong da thịt. Đúng lúc có thể đem nó ra kiểm tra uy lực.
- Ây, ngươi đi đâu vậy?
An Tâm thấy hắn chạy ra ngoài, bật người gọi hắn lại.
- Trở về! Giải quyết một số chuyện rất trọng yếu!
Hướng Nhật không quay đầu lại nói, chạy nhanh ra ngoài.
- Ngươi… chờ ta một lát!
An đại tiểu thư vội vàng đuổi theo.
.......
Hướng Nhật vừa mới ra khỏi phòng học không xa thì vừa vặn bị Nhâm Quân Nhâm đại tiểu thư chặn lại.
- Hướng Quỳ, anh tới rất đúng lúc, tôi có chuyện muốn nói với anh.
- Có việc thì chờ khi nào tôi rảnh hẵng nói, tôi bây giờ còn có chuyện gấp!
Hướng Nhật lòng nóng như lửa đốt, tự nhiên không muốn nghe đối phương lải nhải.
- Anh đứng lại cho tôi!
Mắt thấy đối phương không thèm đếm xỉa gì đến mình, Nhâm Quân Nhâm đại tiểu thư tính khí lại phát tác, cao giọng rống giận.
- Đã bảo không muốn dây dưa với cô mà!
Hướng Nhật nhịn không được nói, tiếp tục đi về phía trước.
Nhâm Quân lửa giận càng tăng lên, tiến lên chặn hắn lại, trong giọng nói đầy uy hiếp:
- Ngày mai là thứ Sáu, mẹ tôi mời anh tới ăn cơm trưa, đến lúc đó nếu anh không đến, cẩn thận môn học của anh đụng phải đèn đỏ!
- Hừ hừ!
Hướng nHật bất mãn bĩu môi, đối với những người mẹ như mẹ của hắn thì Hướng Nhật đều có một sự tôn kính đặc biệt, sao lại có thể để trong lòng những lời đe dọa suông của Nhâm Quân, nhưng trong lời nói có chút không khách khí:
- Để cho tôi đụng đèn đỏ hình như không phải quyền của cô thì phải? Cô cho rằng mẹ cô sẽ nghe lời của cô sao?
Nói rồi hắn đẩy mắt kính trên mũi lên, thái độ cực kỳ khinh miệt.
Nhâm Quân tức giận không thôi, chụp lấy gọng kính đen của hắn:
- Ngươi đi đi, ngươi đi thì cũng đừng mong thấy mắt kính của ngươi nữa!
- Cứ cầm đi, dù sao tôi cũng không có cận…
- Hả?
An đại tiểu thư ở một bên đang tưởng có kịch hay để xem, ánh mắt chợt ngưng lại một cái rồi nhìn thẳng vào mặt hắn.
Hướng Nhật hận không thể vả miệng mình vài cái, sao có thể đem chuyện này nói ra chứ, bây giờ phải loại bỏ sự nghi ngờ trong lòng cô nàng họ An đi mới được, nếu không phiền toái sẽ lại gia tăng, nhưng mà không đợi hắn mở miệng, An đại tiểu thư đã giành nói trước:
- Ngươi có thể thấy được?
- Cái gì thấy được?
Hướng Nhật giả bộ hồ đồ.
An Tâm tựa hồ không chú ý tới bộ dạng giả ngu của hắn, vẫn lạnh lùng hỏi:
- Ngươi căn bản không bị cận thị đúng không?
Hướng Nhật lập tức ba hoa:
- Có chớ sao không, mắt trái 1.5 độ, mắt phải 2 độ…
- Hai độ phải không?
An đại tiểu thư không chờ hắn nói hết lời, đột nhiên nhào tới mà không có dấu hiệu báo trước:
- Ta giết ngươi!
............
Phản hồi và góp ý: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?p=2121810#post2121810
Đăng ký dịch: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=27712
Tán phét + bàn luận: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?p=2088996#post2088996