Đỉnh Cấp Lưu Manh Chương 289 : Lo lắng

Chương 289: Lo lắng

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Dịch: johnjackky01
Biên: Ooppss
Nguồn: tangthuvien.com

http://myorkutglitter.com/wp-content/uploads/2007/09/birthday014.gif



Happy birthday, tranbaolong!







Sau khi tên đại ca lập dị rời khỏi, Hướng Nhật có phần chán chường đi vào phòng khách. Vốn muốn moi tin tức từ miệng đối phương để biết được chỗ ở của tên muốn hại An An, sau đó sẽ tìm cách tiêu diệt đối phương, nhưng bây giờ chỉ biết vị trí đại khái của đối phương làm cho hắn không biết phải điều tra từ nơi nào. Hơn nữa, càng làm cho tâm tình lưu manh trở nên nặng nề chính là cái tên giấu mặt kia có thể là một thế lực cường đại, những người bên cạnh đối phương chắc cũng không phải là hạng tầm thường. Kế tiếp, hắn cũng phải cẩn trọng hơn trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, bởi vì đối phương thực sự có chủ tâm sát hại An đại tiểu thư, thậm chí mọi người ở chung với nàng cũng có nguy cơ gặp nguy hiểm. Hướng Nhật không thể không chuẩn bị kỹ càng, tóm lại hắn cũng biết, những người có dị năng trên thế giới cũng không có nhiều, chỉ cần hắn luôn có mặt ở bên các nàng thì có thể đảm bảo sự an toàn của các nàng.



Hơn nữa, Hướng Nhật không thể không "cam bái hạ phong" cái tên đại ca lập dị cung cấp thiếu hụt thông tin cần thiết kia. Ngay lúc đầu còn tưởng hắn nói đối phương có rất nhiều người có “dị năng”, ít nhất phải mấy chục đến một trăm thằng, nhưng bây giờ lại nghe đối phương nói chỉ mới thấy có mấy tên có dị năng, lưu manh chỉ muốn xông tới đá đít tên đại ca lập dị kia vài phát, vài người mà lại nói là rất nhiều người, không biết cũng đừng có nói quá như vậy chứ? Tuy nhiên đối phương cũng không có vẻ gì là xấu hổ, thậm chí trước mặt Hướng Nhật hắn còn rất quang minh chính đại mà chất vấn: mày cho rằng trên đời này người có dị năng cũng nhiều như tiền à, quơ một phát là có một đống hay sao? Nói xong còn chưa hết giận, hắn còn mô tả cái tên bị bắt là một dị năng giả có trình độ dị năng làm người khác đau tim.

Đáp trả lại , Hướng Nhật chỉ có thể dựng ngón giữa lên (chửi f*ck) để biểu đạt sự "kính ngưỡng" của mình, tuy nhiên hắn cũng thấy an lòng hơn, nếu như số dị năng giả của đối phương cũng không có nhiều lắm, phỏng chừng lần sau bọn chúng cũng không phái thêm người ra, dù sao bọn chúng cũng đã thiệt hại mất một người, bọn chúng cũng không thể không cân nhắc, lo lắng hậu quả khi phái thêm người thi hành nhiệm vụ.

Hơn nữa nếu bọn chúng có muốn phái thêm người, Hướng Nhật cũng nghĩ ra biện pháp ổn thỏa để bảo vệ an toàn cho các nữ nhân của mình. Không phải bên cạnh mình còn có mấy tên “Hồng” “Bạch” “Hắc” vân vân đi theo sao? Hay là nhờ bọn họ giám sát giùm, chủ yếu bọn họ cũng là dị nhân, nếu bọn họ muốn mình hỗ trợ đối phó với Vatican thì mình cũng phải yêu cầu bọn họ giúp mình chứ. Mình cũng không phải yêu cần bọn họ làm chuyện gì quá quắt, chỉ yêu cầu bọn họ như lúc trước âm thầm theo bảo vệ là được, tuy nhiên lần này không giống lần trước, đối tượng cần bảo vệ là nữ nhân của mình thôi.

Đương nhiên, kế hoạch này còn chưa đủ, Hướng Nhật biết đối phương phái người đến ám sát, phỏng chừng đa số đều là sát thủ có trang bị súng. Để đối phó với loại này đương nhiên phải nhờ đến cái tên thường xuyên phát dục đến cực độ “Đại Tinh Tinh”, dưới tay hắn đều là những tên vệ sĩ chuyên nghiệp, đều là những tên bộ đội dặc chủng xuất ngũ có kinh nghiệm tác chiến, thậm chí còn được các nước đang có nội loạn thuê như là lính đánh thuê, đối với nguy hiểm thì bọn họ có sự cảnh giác hơn người bình thường, vậy mới xứng đáng được gọi là “ông hoàng trong giới vệ sĩ”.

Hướng Nhật trong lòng bắt đầu tính toán, chắc nên tìm tên Tinh Tinh hỗ trợ thêm vài tên vệ sĩ bảo vệ người trong nhà, hy vọng tên kia cũng không nỡ tìm lý do từ chối. Nghĩ đến đây, Hướng Nhật bất chấp ánh mắt kinh ngạc của mấy vị đại tiểu thư đang nhìn hắn chằm chằm, móc điện thoại ra nhấn một dãy số đã nhớ kỹ trong đầu. Người bên kia đầu dây bắt máy không chút do dự trả lời, mặc dù số phone gọi đến là một số lạ:
- Alo, tên nào đó?

- Tinh tinh, là tao đây.
Đối với tên kia, Hướng Nhật thật sự hiểu rất rõ cho nên cũng không khách khí tí nào.

- Mày là…
Người bên kia đầu dây sửng sốt, tiếp theo lập tức phản ứng lại:
- Khặc, là mày à chó đẻ! Quái, tao không cho mày số điện thoại, mày làm sao mà biết được?

Hướng Nhật lập tức trả lời không chần chừ chút nào:
- Mày hỏi ba cái chuyện ruồi bu ấy làm gì, tao tìm mày là có việc gấp đây.

Nghe nói có việc gấp, người bên kia đầu dây cũng không còn thắc mắc tại sao đối phương lại biết số điện thoại riêng của mình:
- Có chuyện gì muốn nói sao? Nhưng tao báo cho mày biết, không có chuyện gì tốt thì ngàn vạn lần đừng có điện cho tao.

- Khặc!
Hướng Nhật trong lòng khinh bỉ:
- Tìm mày mượn vài người thôi, cũng không phải muốn mang mày đi bán trôn, đừng có cái kiểu đối xử coi tao và mấy tên lừa đảo cùng một giuộc với nhau như thế?

- Mượn người...
Người bên kia đầu dây la toáng lên:
- Mày mà còn cần mượn người à? Tên biến thái dị thường như mày còn ai là đối thủ nữa?

- Không phải bảo vệ tao, tao muốn vài người bảo vệ mấy bà xã thôi.

- Mấy bà xã của mày?
Người bên kia đầu dây ngẩn ra một hồi, tiếp theo tự nhiên thốt lên:
- Tên chó đẻ mày có bao nhiêu bà xã?

- Bốn người.
Hướng Nhật thản nhiên đáp. Giọng nói bên kia lại rống lên giống như thấy được hoàn cảnh xã hội phong kiến cũ đang diễn ra trước mắt, giọng đầy vẻ ghen ghét phẫn hận: nguồn tunghoanh.com
- Đồ đĩ đực! Con mịa nó sao mày có tới bốn bà xã? Mày không nói sạo chứ.

Hướng Nhật cuối cùng chỉ muốn đá cho tên ở bên kia đầu dây một cước, đáng tiếc đối phương không có ở trước mặt, chẳng muốn dây dưa nhiều chuyện thêm:
- Nói đi, mày cho mượn hay không?

- Cho!
Mặc dù giọng nói của người bên kia đầu dây quả thật bất thiện, nhưng hắn biết cân nhắc chuyện nặng nhẹ thế nào:
- Mày muốn mấy người? Nhưng tao hỏi trước cho rõ, gần đây có nhiều tên nhà giàu sợ chết lắm, tao hiện tại cũng không có nhiều người đâu.

- Chó thiệt… tao cần ít nhất cũng phải tám người.
Hướng Nhật cân nhắc một chút rồi nói, ở chung với mình có bốn vị tiểu thư, mỗi người cần có hai vệ sĩ.

Người đối diện trầm mặc một hồi rồi nói:
- Cần tám người à? Vậy tao sẽ phái bọn họ tới chỗ mày, mà mày đang ở chỗ nào vậy?

- Tao đang ở…

Hướng Nhật lập tức ngưng lại không báo địa chỉ, không quên đế thêm một câu:
- Tinh tinh, mày cũng đừng gởi một lũ vô dụng cho tao, tao muốn hàng cấp A+ trở lên.

- Có lộn không đây?
Người đối diện rống lên giận dữ:
- Hiện tại công ty tao mới có mười ba người cấp A+, cho mày tám người cái rắm!

Hướng Nhật cũng không thèm để ý, tính cách của đối phương hắn thực sự quá rõ:
- À, vậy cũng được, mày gởi cho tao sáu người cấp A+, hai người cấp S.

"Choang” một tiếng vang lên bên kia đầu dây, hiển nhiên người bên kia không kiềm chế được cơn phẫn nộ đã đập bể đồ vật gì đó trong phòng:
- Tao xxoo cho chết thằng chó đẻ mày, có thật sự đi cướp giữa ban ngày bắt hết cấp A, cấp S cả thế giới cũng chưa chắc tìm ra hai mươi người, chỗ tao cũng chỉ có ba người cấp S, thoáng cái muốn tao chia cho mày hai người… Biến! Đừng có mơ mộng hão huyền!

Hướng Nhật biết mình có chút quá đáng, trên thực tế hắn cũng biết rõ, cấp A+ cùng cấp S đều là bảo bối của Tinh Tinh, không dễ dàng gì hắn cho mượn, nhưng đây là vì sự an toàn của các nữ nhân bên cạnh Hướng Nhật cho nên hắn không còn cách nào khác:
- Gần đây tao gặp phiền phức to, nếu không mày cho rằng với thực lực của ông mày mà cầu đến mày à? Biết là làm khó cho mày, như vậy đi, tao cũng không để cho mày lỗ lã đâu, tao trả cho mày nhiều gấp mấy lần là được rồi chứ gì?

Vừa nghe được những lời này, người bên kia đầu dây khí thế giảm xuống:
- Ài, đang nói tao là kẻ tham tiền không nói đạo nghĩa đấy à? Mày xem tao là cái loại người không nghĩ tình nghĩa huynh đệ hay sao? Hơn nữa, tao với mày… cũng coi như huynh đệ kết bái.

Nói tới đây, lời nói người bên kia đầu dây xoay chuyển nhanh chóng:
- Giá gấp ba lần, tao cấp cho mày một tên cấp S và bảy tên cấp A+.

Hướng Nhật biết ngay thằng thú vật này cháy nhà mới lòi mặt chuột, sở dĩ hắn nói vậy là do trong tế bào của hắn đã nhiễm chất hài hước, nhưng vẫn phối hợp nói:
- Tao đồng ý, nhưng tụi mình là huynh đệ nên mày không nên ăn cướp trắng trợn giữa ban ngày như vậy với tao chứ?

Quả nhiên giọng nói của đối phương thay đổi ngay:
- Quên đi, lần này mày lại muốn ăn trên ngồi trốc nữa hay sao tên chó đẻ, theo giá cả bình thường, nhưng báo cho mày một vài tin tốt, vài tên thuộc hạ ở đây là do tao nuôi dưỡng, đến lúc đó mày cũng đừng vì vui thú với mấy bà xã mà quên bọn họ, nếu không đừng trách huynh đệ không nể tình!

Hướng Nhật lập tức cam đoan:
- Yên tâm, nếu như mà xuất hiện tình huống đó thật, tao cũng sẽ không quên bọn họ đâu.

- Nói thế mới được chứ!
Người đối diện yên lòng, tiếp theo không chút khách khí đuổi:
- Ông đây đang muốn rèn luyện cơ thể, không có chuyện gì thì đừng có quấy rầy ông, biến đi...
Sau đó chỉ nghe được tiếng cúp điện thoại cái “cụp”, Hướng Nhật chỉ biết lắc đầu cười khổ. Tên đầu tinh tinh này vẫn như lúc trước chẳng có gì thay đổi, ngay cả điện thoại của người khác mà vẫn cúp mạnh tay như vậy.

- Hướng Quỳ, anh gọi điện cho ai đó, người bên kia đầu dây hình như rất dữ ha?
Sở Sở thấy lưu manh nói điện thoại xong không nhịn được nên lên tiếng hỏi, Thạch Thanh cùng An đại tiểu thư cũng tập trung ánh mắt lên người hắn, các nàng cũng muốn biết người mà hắn mới gọi là ai.

Hướng Nhật đến gần bên mấy nàng nói:
- À, đó là bạn của anh, anh nhờ hắn phái vài người lại đây để bảo vệ các em.

- Bảo vệ tụi em?
Sở Sở kinh ngạc hỏi, bên cạnh đó An Tâm cùng Thạch Thanh lộ ra vẻ mặt đăm chiêu.

- An An, chuyện này tụi em cũng đều đã thấy qua rồi đó. Hiện tại đang có người muốn giết em, anh sợ mấy người đó sẽ không nương tay với tụi em, cho nên càng nhiều người bảo vệ thì anh cảm thấy yên tâm hơn.
Hướng Nhật cũng không lo ngại gì mà đem chuyện nói ra hết, hắn nói như vậy cũng muốn cho mấy cô nàng bên cạnh hắn đề cao cảnh giác thêm một tí.

- A....
Không ngờ Sở Sở kêu lên một tiếng sợ hãi, mặt nàng cũng không biết tại sao lại đỏ bừng lên, giọng nàng nói nhỏ lại:
- Bọn họ đến bảo vệ tụi em, có phải là ở chỗ này luôn phải không? Tụi mình đây…

- Ha ha!
Hướng Nhật cười to, hắn còn tưởng Sở Sở lo lắng chuyện gì, hóa ra lại lo lắng về chuyện này, hắn lập tức giải thích:
- Yên tâm, bọn họ không ở cùng với chúng ta đâu, chỉ âm thầm bảo vệ bọn em thôi.

Hướng Nhật tất nhiên là biết rõ thực lực của nhóm người cấp A+, mặc dù so với bọn dị năng có chỗ thua sút, nhưng bọn họ lại chuyên nghiệp trong lãnh vực khác, đối với những dụng cụ hiện đại cùng với những vũ khí tối tân bọn họ có thể sử dụng đến mức xuất thần nhập hóa. Nếu kêu bọn họ tập trung tiêu diệt một tên dị năng, Hướng Nhật biết rõ cái tên mình đồng da sắt mà bị mình bóp ngất trong bệnh viện sẽ bị giết chết trong nháy mắt, bọn họ đúng là ông hoàng trong giới vệ sĩ, sát thủ cũng chào thua không sánh bằng, nếu không làm sao mà có được đẳng cấp cao nhất trong giới vệ sĩ chứ?

Đồng thời, Hướng Nhật cũng biết rõ, nhóm cấp A+ bảo vệ cũng không bao giờ ở sát bên cạnh thân chủ, trừ phi trong tình huống thân chủ yêu cầu hoặc trong tình huống chung quanh không thể có chỗ tối cho bọn họ ẩn nấp, nếu không bọn họ sẽ mãi mãi núp trong bóng tối như thiên thần hộ mệnh.

Nghe xong lời giải thích của lưu manh, Sở Sở cũng an tâm, lúc đầu nàng lo lắng cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của mình sẽ bị bởi một đám người xa lạ xâm phạm, hiện tại nàng không còn băn khoăn chuyện này nữa.

Giải quyết xong những chuyện ở nhà, Hướng Nhật rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Đợi ngày mai khi hắn đi học, khi gặp người đẹp băng giá Liễu Y Y thì sẽ nhờ nàng âm thầm chiếu cố cho đám người Sở Sở. Trên cơ bản, hắn có thể buông tảng đá lớn ở trong lòng.

- A...
Hướng Nhật ngẩn người ra, hắn rốt cuộc cũng nhớ mình có chuyện cực kỳ quan trọng gì đó mà chưa kịp nói, nhưng đến cùng là chuyện gì hắn không nhớ được, bởi vì đầu óc hắn vừa rồi toàn lo lắng cho sự an toàn của mấy bà xã nên suy nghĩ bây giờ rất lung tung. Hắn đang cau mày cau mặt tự vấn thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, chỉ thấy nữ sĩ quan cảnh sát oai nghiêm bước vào, trên mặt nàng xuất hiện nét lo lắng về một chuyện gì nghiêm trọng đang xảy ra.






Phản hồi và góp ý: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?p=2121810#post2121810
Đăng ký dịch: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=27712
Tán phét + bàn luận: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?p=2088996#post2088996

Nguồn: tunghoanh.com/dinh-cap-luu-manh/chuong-289-Etsaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận