Đỉnh Cấp Lưu Manh Chương 366 : Không đủ rắt kẽ răng

Chương 366: Không đủ rắt kẽ răng

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Dịch: alofen
Biên: dendaycung
Nguồn: tangthuvien.com







Tuy nói là không đưa ra được manh mối gì, nhưng sáng sớm hôm sau, Hướng Nhật vẫn gọi điện thoại cho thằng em trung thành Hầu Tử, nói với hắn về vụ án mất tích, đồng thời kêu hắn đặc biệt chú ý khu Đông thành xem mấy ngày nay có người nào tướng mạo đặc thù xuất hiện hay không, nhất là những kẻ có hành tung bí ẩn.

Vừa nghe đến việc phải giúp đại tẩu phá án, Hầu Tử vâng vâng dạ dạ luôn miệng, quán bar sở dĩ làm ăn tốt tốt như vậy, hoàn toàn là nhờ sự đỡ đầu của vị đại tẩu này, bình thường cũng không biết báo đáp như thế nào, bây giờ đã có cơ hội, đương nhiên là vỗ ngực “bình bịch”. Tìm hiểu một ít tin tức nơi ngõ ngách, đối với đám thổ địa như bọn hắn, thật sự là quá đơn giản, cũng đúng lúc gần đây có rất nhiều đàn em đến xin gia nhập dưới chướng, phái bọn chúng đi tìm chắc chắn là lựa chọn chính xác nhất.



Hơn nữa, bản thân đám đàn em này hay lăn lộn dưới đáy xã hội, cho nên biết rất nhiều xó xỉnh mà người bình thường dễ dàng bỏ qua, khả năng tìm kiếm tin tức của bọn hắn tuyệt đối không kém cảnh sát là mấy, thậm chí còn nhanh chóng và chính xác hơn. Hướng Nhật cũng nhìn trúng điểm lợi hại này, đương nhiên hắn cũng không để cho bọn họ phải làm không công, đã hứa trước rằng chỉ cần tìm ra tin tức, phí vất vả một triệu chắc chắn sẽ đến tay. Hầu Tử nghe thế càng thêm nhiệt tình, vội vã cúp máy, rồi lập tức đi triệu tập đám đàn em.

Hướng Nhật rất là vui mừng, Hầu Tử có nhiều tai mắt như vậy, hắn không tin là không tìm được chút tin tức nào. Nhưng có một điều khiến hắn thấy rất bất đắc dĩ, chính là bất kể hắn khuyên như thế nào không ngăn được nữ sĩ quan cảnh sát đến cục cảnh sát, thậm chí còn bị thuyết phục ngược lại, nàng nói đây sẽ là vụ án cuối cùng của mình, chờ sau khi phá án sẽ ngoan ngoãn ở nhà sinh con cho hắn. Đối mặt với đề nghị hấp dẫn này, Hướng Nhật chỉ đành thuận theo nàng, nhưng cũng đưa ra một điều kiện, đó là không được về nhà muộn, nhất định phải trước bữa cơm. Thiết Uyển biết đây là hắn quan tâm đến mình, nàng hết sức cảm động, đồng thời vội vàng đáp ứng.

Mấy người dùng xong bữa sáng, vẫn như mọi ngày, Thiết Uyển quay về cục cảnh sát, Hướng Nhật cùng mấy vị đại tiểu thư Sở Sở đến trường.

Thực ra, đi học đối với Hướng Nhật không có nhiều ý nghĩa cho lắm, tại trường học, cơ bản là hắn đều đùa giỡn mấy vị đại tiểu thư cho qua giờ. Hắn tự nhận không phải là một người dễ dàng ngồi một chỗ, nếu như không phải có các nàng đùa với mình, Hướng Nhật thật sự hoài nghi liệu mình có phát điên hay không nữa.

Nhưng bây giờ đa số thời gian hắn đều ngồi cạnh An đại tiểu thư, chủ yếu là vì cô nàng này rất bá đạo, tuyệt đối không cho phép hắn ngồi cạnh nữ nhân khác, ví dụ như Liểu Y Y Liễu đại tiểu thư. An Tâm luôn luôn đề phòng nàng ta, nhưng đối với “tình nhân cũ” Hác Tiện Văn lại thoải mái hơn nhiều, thậm chí thường xuyên tạo cơ hội cho nàng cùng Hướng Nhật thân cận. Tuy nhiên sợ rằng chính nàng ta cũng không ngờ, căn bản không cần nàng tác hợp, Hướng Nhật đã sớm thu Hác đại tiểu thư vào “hậu cung”.

Như thế Hướng Nhật đương nhiên càng mừng rỡ, thỉnh thoảng tại vị trí không ai thấy còn nắn bóp bàn tay nhỏ nhắn của Hác đại tiểu thư, khiến cho nàng đỏ mặt không thôi, thiếu chút nữa không duy trì được thái độ lạnh lùng trước kia. Chính Hướng Nhật lại cực kì thỏa mãn với cảm giác kích thích khi trộm tình, dường như hắn đang quay lại cuộc sống mập mờ trước kia cùng đồ đệ Thạch Thanh. Mà Hác Tiện Văn cũng biết rõ mục đích An đại tiểu thư an bài như vậy, ngoài thẹn thùng ra, nàng còn yên lòng nữa. Vốn trong lòng nàng không có gì làm chỗ dựa, mặc dù An đại tiểu thư từng nói là để cho nàng trở thành bạn gái của lưu manh, nhưng khi ấy cũng chỉ là lời nói đùa, bây giờ lại có thể được nàng giúp đỡ bằng hành động thực tế, Hác Tiện Văn tất nhiên cảm động không thôi.

Nhưng nàng cũng không quấn quít bên người Hướng Nhật, thay vào đó là nói chuyện cùng với Sở Sở bên cạnh để gia tăng thêm tình cảm. Nàng biết địa vị của Sở Sở ở trong lòng nam nhân, chỉ khi được đối phương đồng ý, nàng mới có thể có hy vọng qua lại với nam nhân. Hơn nữa cứ như vậy, cho dù sau này khi nam nhân công bố quan hệ với mình, cũng có thể khiến đối phương dễ dàng tiếp nhận mình hơn. Đương nhiên, cũng không phải nàng làm bộ, mà là thật lòng muốn cùng Sở Sở làm chị em.

Hành vi của An đại tiểu thư lộ liễu như thế, Liễu Y Y đương nhiên cũng có thể nhìn ra nàng nhất bên trọng nhất bên khinh, nhưng cũng không thể trách được, ai bảo người người ta có quan hệ tốt cơ chứ? Ở trong mắt đối phương, mình nghiễm nhiên chính là người ngoài, làm sao có thể so sánh với chị em tốt từ xưa của đối phương? Nhưng trong thâm tâm nàng vẫn không cam lòng, hơn nữa nàng lại có một số chính sự muốn nói cùng nam nhân, cho nên thường xuyên đến gần nam nhân, nhưng lần nào cũng bị An đại tiểu thư phá bĩnh hoặc ngăn cản. Đối với việc này, nàng càng thêm buồn bực. Tuy nhiên khi kết thúc tiết thứ ba, nàng rốt cuộc tìm được cơ hội, bởi vì nam nhân nói muốn đi toilet.
Mặc dù cái cơ hội này khiến nàng cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn bất chấp tất cả theo sau hắn đi ra ngoài.

Hướng Nhật không thể không cảm thán, mặc dù thân thể của hắn đã thuộc về phạm trù phi nhân loại, nhưng chức năng sinh lí vẫn không có gì thay đổi, ăn uống đại tiểu tiện đều không thể thiếu. Giải quyết vấn đề sinh lý trong WC xong, Hướng Nhật cảm thấy toàn thân đều sảng khoái, không ngờ mới bước ra khỏi cửa vài bước thì trước mắt đã bị một bóng người xinh đẹp cản đường, chính là Liễu đại tiểu thư đã chờ nam nhân nãy giờ.

- Cô tìm tôi có việc gì à?
Hướng Nhật lãnh đạm hỏi, mấy tiết trước trong phòng học, hắn cũng nhìn ra đối phương dường như có gì đó muốn nói với mình. Tuy nhiên cũng bởi vì không muốn có gì dính dáng đến đối phương, cho nên đối với cách làm của An đại tiểu thư, Hướng Nhật tuy không phải tán thành cả hai tay, nhưng không phản đối.

Thấy thái độ lạnh nhạt của nam nhân, trong lòng Liễu Y Y càng cảm thấy chua xót, nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt.
- Còn nhớ chuyện tỷ thí với mấy người Vantican không?

- Đương nhiên, hẳn là bắt đầu hôm nay đúng không? Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.
Hướng Nhật sảng khoái nói, chuyện này đối phương đã sớm báo cho mình, hắn tưởng Liễu đại tiểu thư muốn nhấn mạnh thêm một lần nữa, nhằm biểu đạt tầm quan trọng của chuyện này.

Song thực tế lại nằm ngoài suy đoán của Hướng Nhật, chỉ nghe Liễu Y Y nói:
- Bọn họ đã hủy bỏ chuyện tỷ thí.

- Hủy bỏ?
Hướng Nhật rất hoài nghi có phải mình nghe nhầm hay không, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Liễu đại tiểu thư, hắn ý thức được đây là sự thật. Hướng Nhật buột miệng hỏi:
- Tại sao lại hủy bỏ?
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để đánh cho đám người phương tây đến từ Vantican một trận thê thảm, dù sao chuyện lần trước bị đánh lén vẫn khiến hắn rất khó chịu.

Liễu Y Y cảm thấy khó hiểu trước sự kích động của nam nhân.
- Tôi cũng không rõ lắm, chắc là bọn họ bận chuyện gì đó?

Trên thực tế, nàng quả thật không biết, bởi vì tối qua đột nhiên đối phương gọi điện thoại đề nghị gác lại chuyện tỷ thí, cũng không đưa ra bất cứ lý do gì.

- Vậy bọn họ muốn trở về?
Hướng Nhật lại hỏi tiếp, điều này có liên quan đến chuyện hắn có báo thù được hay không.

- Không, bọn họ định dời ngày tỷ thí.
Liễu Y Y giải thích.

Hướng Nhật lập tức hiểu ra vấn đề:
- Nói cách khác chuyện tỷ thí vẫn tiếp tục, chỉ dời lại sau?

- Ừ.
Liễu Y Y gật đầu, nhưng trong lòng cũng tương đối vui vẻ, bởi vì dời ngày tỷ thí đồng nghĩa với việc nàng vẫn có lý do ở lại trong trường để tiếp tục gặp mặt nam nhân. Mặc dù nàng cũng biết, bởi vì có đám người An đại tiểu thư, cho nên nàng không có cơ hội gì. Nhưng có thể ở lại bên canh nam nhân, chung quy vẫn tốt hơn so với việc mình phải trở về và sẽ không còn được gặp lại hắn nữa.

Mịa nó! Hướng Nhật thầm mắng một câu, đám người phương tây này tưởng mình là ai? Nói dời ngày là dời ngày, ngay cả một lý do cũng không có, lần sau nhìn thấy phải mạnh tay giáo huấn bọn họ một trân, Hướng Nhật tàn nhẫn nghĩ trong đầu.

Liễu Y Y cũng không phát hiện vẻ mặt nam nhân đã sa sầm, nàng đột nhiên cúi đầu, lí nhí nói:
- Hướng… Quỳ, chuyện hôm đó thật ngại quá.

- Chuyện hôm đó? Hướng Nhật đầu tiên là sửng sốt, sau đó cẩn thận suy nghĩ lại, đối phương chắc là ám chỉ chuyện trong nhà vệ sinh nữ, hôm đó khi mình và cô nàng Nhâm Quân trộm tình thì bị nàng cùng một nữ nhân điên phát hiện, sau đó mình lại cùng nữ nhân điên đánh một trận. Hắn khoát khoát tay nói cho qua:
- A, không sao, tôi là người thông thường rất dễ quên những chuyện không thoải mái. truyện copy từ tunghoanh.com

Song, đối với Liễu Y Y, những lời này tuyệt đối là nói trái lòng, cái gì mới gọi là chuyện không thoải mái? Chuyện không thoải mái mới không dễ dàng quên! Nàng tưởng nam nhân còn đang so đo chuyện hôm đó, thậm chí bởi vậy mà chán ghét nàng, hai mắt nhất thời đỏ lên:
- Xin lỗi!
Lời vừa nói ra khỏi miệng, nàng đã xoay người bỏ chạy.

Hướng Nhật thấy vậy nghi hoặc không thôi, nhưng rồi cũng đoán được đại khái, có lẽ cô nàng này vì chuyện hôm đó mà cảm thấy có lỗi với mình, vừa nghĩ như vậy, hắn ngược lại cảm thấy mình thật vô tâm. Bởi vì vào ba tiết trước, đối phương cố tình tìm mình nói chuyện, nhưng mình lại hoàn toàn mặc kệ, bây giờ đối phương có thành ý đến xin lỗi như vậy, không ngờ mình còn giở thói ba lăng nhăng, khó trách đối phương lại chạy đi. Xem ra phải cùng nàng nói rõ mới được, tránh cho cô nàng này nghĩ lung tung, quả thật chính mình không thèm để ý chuyện hôm đó, chỉ là trong đầu vẫn nhớ như in nữ nhân điên tóc tai bù xù kia……


olo


Lúc Hướng Nhật đang nghĩ tới nữ nhân điên, hắn cũng không ngờ đối phương cũng đang nghĩ tới hắn.

Nhưng Hướng Nhật chỉ khó chịu với thái độ kiêu ngạo ngang ngược cùng hành vi đột nhiên đánh lén của đối phương, so với hắn, nữ nhân điên có thể nói là hận không thể băm vằm Hướng Nhật thành trăm mảnh. Nàng chưa bao giờ phải chịu sự ấm ức lớn như vậy, gần như hai ngày nay nàng đều khiến cho mỗi thành viên của Hiên Viên tổ ăn không ngon ngủ không yên giống nàng. Nhưng, gây tại họa cho người trong nhà còn chưa thỏa mãn nàng, giờ phút này đây, nàng đang đi trên đường, chuẩn bị gây tai họa cho người khác. Đương nhiên, trước khi ở chỗ này, lúc nàng ra khỏi nhà, có mấy nam nhân chỉ chỉ trỏ trỏ về phía nàng đã bị nàng hung dữ tẩn cho một trận, còn về phần nữ nhân tỏ ra ngạc nhiên trước trang phục của nàng thì hơn phân nửa bị nàng âm thầm sờ mông hoặc làm động tác gì đó dọa bọn họ sợ đến mức vừa chạy vừa thét chói tai.

Chỉ có điều, dưới cơn tức giận, nàng đi khiêu khích khắp nơi, nhưng không hề chú ý rằng có mấy người trẻ tuổi thoạt nhìn cũng biết là côn đồ đi theo sau nàng. Đối với mấy tên côn đồ này, sở dĩ chú ý tới nàng, chủ yếu là vì nàng ăn mặc quái dị, trang phục chẳng ra trang phục, tóc tai lại bù xù không khỏi khiến người ta hoài nghi là đang che giấu dung mạo của mình, vừa đúng lúc đại ca ra lệnh đi tìm một người giống như vậy. Mắt thấy công lớn sắp rơi xuống đầu mình, tiền thưởng hơn trăm nghìn cũng dường như đang vẫy gọi bọn họ, mấy tên côn đồ này sao có thể bỏ qua cơ hội được chứ? Dưới tình huống cấp bách, bọn họ càng ngày càng khẩn trương bám theo. Chính vì vậy, cuối cùng cũng bị nữ nhân điên tóc tai bù xù đi phía trước phát hiện.

Mặc dù vừa rồi vì trong đầu nàng đang thầm nghĩ muốn tìm người phát tiết cơn giận nên quả thật trong nhất thời không để ý có người theo dõi mình, nhưng dù gì nàng cũng không phải một người bình thường, khả năng nhạy cảm vượt xa người bình thường, muốn phát hiện mấy tên côn đồ kia cũng không có gì khó khăn, thậm chí có thể nói là cực kì dễ dàng. Đúng lúc nàng đang lo không tìm được đối tượng để luyện quyền cước, có người tự động dẫn xác đến, vậy còn khách khí làm gì?

Nhưng động thủ trên đường cái dù sao cũng không ổn, vì vậy sau hai ba lần chuyển hướng nàng liền đi vào trong một con hẻm hẻo lánh. Mấy tên côn đồ theo sau không khỏi mừng như điên, nơi này là chỗ tuyệt vời để bọn hắn động thủ. Mặc dù đại ca đã dặn chỉ cần phát hiện người khả nghi thì lâp tức báo tin, ngàn vạn lần không nên đánh rắn động cỏ. Nhưng mấy tên côn đồ này lại không biết đối tượng mà đại ca muốn bọn họ tìm là đầu sỏ gây ra vụ mất tích mấy thanh niên khỏe mạnh gần đây, nếu không cho dù bọn hắn có một trăm lá gan cũng không dám tự mình động thủ bắt người! Mắc phải sai lầm này, lại thêm so sánh thực lực song phương, đối phương trông không cao lớn, gần như có thể nói là gầy yếu, phe mình đưa bừa ra một người là có thể bắt hắn dễ như trở bàn tay.

Chuyện có lợi như vậy, bọn họ liền nghĩ sẽ không báo tin cho đại ca ngay, thay vào đó chuẩn bị tặng hắn một sự ngạc nhiên lẫn vui mừng. Huống chi, bọn họ quan niệm rằng, bắt được người khả nghi cũng sẽ được thưởng, công lao này tuyệt đối lớn hơn nhiều so với việc chỉ báo cáo hành tung của đối phương. Nhưng bọn họ không biết một điều, lần này đã chọn sai người. Đôi khi, nhìn người không thể nhìn tướng mạo!

Hơn nữa, đánh nhau không nhất thiết là có nhiều người tứ chi phát triển mới hữu dụng, một người có thể sử dụng trí thông minh làm vũ khí cũng có thể giải quyết hết thảy. Tuy nhiên nữ nhân điên này cũng không cần đến cái đầu thông minh, với thực lực của nàng thừa sức quét sạch đám côn đồ thoạt nhìn bề ngoài cũng có chút khí thế dọa người này, đương nhiên, chỉ dọa được dân chúng bình thường mà thôi. Đối với nàng, mấy tên côn đồ này còn chưa đủ rắt kẽ răng.






Phản hồi và góp ý: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?p=2121810#post2121810
Đăng ký dịch: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=27712
Tán phét + bàn luận: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?p=2088996#post2088996

Nguồn: tunghoanh.com/dinh-cap-luu-manh/chuong-366-Tusaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận