Đỉnh Cấp Lưu Manh Chương 39 0: Ngửa bài

Chương 390: Ngửa bài

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Dịch: mts86vt
Biên dịch: dendaycung
Nguồn: tangthuvien.com







- Thầy!
Nhìn thấy lưu manh lão sư cùng tỷ tỷ đồng thời xuống dưới nhà, tiểu nha đầu ngay cả tv cũng không xem, vội vàng chạy tới đón.

- Uhm.
Hướng Nhật thuận tay xoa đầu của tiểu nha đầu, đồng thời tay kia, tại vị trí mà tiểu nhà đầu không nhìn thấy, ôm lấy eo nhỏ của Hác Đại tiểu thư bên cạnh. Động tác này mặc dù có thể giấu được tiểu nha đầu, nhưng người bên ngoài lại thấy rất rõ, nhất là thanh niên anh tuấn kia, từ góc độ của hắn, gần như có thể nói là toàn bộ động tác từ đầu tới cuối đều không lọt qua được ánh mắt hắn, trên mặt không khỏi tối sầm. Đây đúng là điều Hướng Nhật muốn chứng kiến, hắn đã ám chỉ đến nước này rồi, nếu đối phương còn dám có chủ ý gì lệch lạc, vậy hắn sẽ không khách khí.



Lôi Thiên Luân thân là một kẻ lừa đảo thành công, công phu nhìn người tất nhiên đã đạt tới trình độ "lô hỏa thuần thanh", mắt thấy thanh niên anh tuấn bên cạnh càng ngày càng sầm mặt, hắn vội tiến lên trước một bước, đồng thời chào Hác Đại tiểu thư:
- Văn tiểu thư.
Mục đích đương nhiên là muốn thu hút sự chú ý của thanh niên anh tuấn bên cạnh.

- Là Lôi tiên sinh à!
Hác Tiện Văn làm bộ như bây giờ mới nhìn thấy hắn, giọng nói vừa kinh ngạc vừa lạnh nhạt. Điều này làm cho Lôi Thiên Luân rất xấu hổ, đối phương tỏ rõ là không mong nhìn thấy hắn, điều này tuyệt đối không phải là một chuyện tốt cho kế hoạch của hắn tối nay.
Nhưng trên mặt hắn cũng không lộ ra vẻ bất mãn, chỉ kéo thanh niên anh tuấn bên cạnh và nói:
- Tôi muốn giới thiệu với Văn tiểu thư một chút, vị này chính là...

Không đợi hắn nói xong, Hướng Nhật ở một bên đã cắt lời:
- Lôi tiên sinh vẫn còn ở Bắc hải à? Không định ra bên ngoài thăm thú một chút sao?

Thanh niên anh tuấn bên cạnh vốn đang cao hứng chuyện Lôi Thiên Luân giới thiệu mình với mỹ nữ từ trên lầu xuống, nhưng bởi vì Hướng Nhật chen miệng vào, nụ cười trên mặt nhất thời trở nên khó coi.

Lôi Thiên Luân cũng hơi biến sắc, hắn không ngờ đối phương vô sỉ như vậy, theo lý thuyết, mình đang giới thiệu khách, xuất phát từ phép lịch sự, bất kể thế nào cũng không nên quấy rầy mới đúng? Nhưng hắn lại tính toán sai lầm, đối phương căn bản là người không làm theo lẽ thường tình. Tuy trong lòng không vui, nhưng ngoài mặt Lôi Thiên Luân vẫn duy trì vẻ tươi cười như trước:
- Hướng tiên sinh cứ đùa, tôi đang có việc làm ổn định ở Bắc Hải, sao có thể bỏ đi được?

- À, vậy thật sự rất đáng tiếc !
Hướng Nhật nói một cách ám chỉ, ánh mắt nhìn lôi thiên luân có chút âm trầm, hắn có thể khẳng định, gã nầy có lẽ đã tìm được chỗ dựa vững chắc. Bằng không biết mình đã rõ thân phận đích thực của hắn mà còn dám ở lại Bắc Hải, nếu không có chỗ ỷ lại, nhất định là không dám! Nhưng chỗ dựa có lớn hơn nữa, Hướng Nhật còn không để vào mắt, gã lừa đảo này, trong mắt hắn, đã được xác định là "Người chết".

Lôi Thiên Luân bị nhìn như vậy thì cả người không được tự nhiên, đã từng bị đối phương uy hiếp, đương nhiên hắn biết hàm ý sâu xa trong lời nói đối phương, nhớ tới ánh mắt lạnh như băng ngày đó, trong lòng nhịn không được rùng mình một cái. Nhưng khi nhìn lại thanh niên anh tuấn bên cạnh, cảm giác sợ hãi đến dựng tóc gáy lập tức bị vứt sang một bên, hắn mỉm cười nhìn Hướng Nhật:
- Hướng tiên sinh, tôi xin giới thiệu với cậu một chút, vị này chính là Sở Nguyên Sở tiên sinh.
Nói xong, tay hướng về thanh niên anh tuấn bên cạnh.

- Sở tiên sinh?
Trong lòng Hướng Nhật mơ hồ ý thức được điều gì đó, họ "Sở" này thật sự quá quen thuộc.

- Đúng vậy, Sở tiên sinh là cháu trai của chủ tịch tập đoàn Chân long Sở A tiên sinh.
Vẻ mặt Lôi Thiên Luân càng thêm tươi cười. Mặc dù hắn đúng là từ nơi khác đến, hơn nữa từ tình cảnh ở mỹ thực lâu ngày đó, đối phương cũng có thế lực tương đối ở Bắc Hải, nhưng Lôi Thiên Luân cũng không tin đối phương có thể so sánh được với Bắc Hải đệ nhất nhân Sở A. Cho dù thanh niên anh tuấn bên cạnh không phải bản thân Sở A, nhưng ở Bắc Hải này cũng đủ để uy hiếp những người khác.

Hướng Nhật sửng sốt, cháu của Sở A? Không phải trùng hợp vậy chứ? Ban đầu lúc nghe đến họ "Sở", Hắn đã dự cảm đối phương có thể có chút quan hệ với bố vợ tương lai của mình, không ngờ đúng là như vậy. Đồng thời Hướng Nhật cuối cùng cũng biết chỗ dựa của gã lừa đảo Lôi Thiên Luân là ai , trong lòng không khỏi cười lạnh, chỗ dựa của hắn đây sao?

Hác Tiện Văn bên cạnh cũng có chút bất ngờ, nàng biết thân phận của Sở Sở, cho nên giờ nghe được đối phương có quan hệ với Sở, đương nhiên cảm thấy giật mình. Hơn nữa, dưới cái nhìn bàng quang, nàng cũng hiểu rõ gã lừa đảo họ Lôi này đang mượn oai Sở gia để hù dọa nam nhân, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Song vẻ mặt khác thường của hai người, trong mắt của thanh niên anh tuấn, lại được giải thích theo cách khác, hắn tưởng rằng Hướng Nhật là bị thân phận cháu Sở A của mình dọa sợ rồi, còn Hác đại tiểu thư có phản ứng như vậy cũng là vì thân phận này mà kinh trọng mình thêm vài phần. Nghĩ đến đây, trên mặt không khỏi đắc ý.

Hướng Nhật nhìn vẻ mặt tên nầy là biết hắn đắc ý vì cái gì, trong mắt ánh lên vẻ giễu cợt, đồng thời nói:
- Sở Nguyên?

- Đúng vậy!
Thanh niên anh tuấn rất kiêu ngạo nói, nhưng ánh mắt thủy chung vẫn cứ dán lên người Hác đại tiểu thư.

Hướng Nhật càng thêm tức giận, chưa nói đến việc tên này còn chưa phải con của Sở A, cho dù là con Sở A, cũng là đại ca của Sở Sở, cái vị Sở Từ kia xem ra cũng không kiêu ngạo như hắn. Đúng là cáo mượn oai hùm! Nhưng giận thì giận, Hướng Nhật còn chưa lỗ mãng tới mức dùng vũ lực, chỉ lãnh đạm hỏi:
- Ngươi biết Sở Từ chứ?

Vừa nghe cái tên này, thanh niên anh tuấn lập tức lộ ra vẻ mặt cảnh giác:
- Đấy là anh họ tôi, anh hỏi để làm gì, chẳng lẽ anh quen anh ấy?

- Cũng không tính là quen, mới chỉ gặp qua một hai lần.
Hướng Nhật hời hợt đáp.

- Anh thực sự biết anh họ tôi?
Thanh niên anh tuấn có vẻ không tin, theo cách nhìn của hắn, tên mặc thứ quần áo bán vỉa hè trước mắt sao có thể biết anh họ mình được. Phải biết rằng, vị anh họ kiêu ngạo kia ngay cả họ hàng như mình cũng không thích giao tiếp, sao lại biết tên ngoại nhân trước mặt được chứ?

Lôi Thiên Luân bên cạnh cũng rất khẩn trương, từ cuộc nói chuyện của hai người, hắn đã nghe ra đối phương rất có khả năng quen biết con của Sở A, nếu như vậy thật thì vô cùng bất lợi đối với mình, ít nhất chỗ dựa mà mình cho rằng vững chắc nhất sẽ sụp đổ. Trên thực tế, có thể tìm đến Sở Nguyên coi như là may mắn, đương nhiên, cũng không phải không có điều kiện gì, đó chính là giúp Sở Nguyên cưa đổ đại tiểu thư Hác gia.

Nói ra cũng thật trùng hợp, lần này là đối phương tìm tới trước, vốn Sở Nguyên trong lúc vô tình nhìn thấy hác Đại tiểu thư liền nhớ mãi không thôi, nhưng bởi vì hắn cùng Hác gia cũng không có qua lại, cho nên không có cớ thích hợp để tiếp cận, đúng lúc Lôi Thiên Luân xuất hiện trước mắt, hai kẻ này tất nhiên là cấu kết với nhau, mỗi bên đều vì mục đích riêng của mình.

Nhìn hai người đối phương đều khẩn trương nhìn chằm chằm vào mình, Hướng Nhật hơi buồn cười, đang muốn nói thêm để kích thích đối phương hơn nữa, đúng lúc đó một giọng nói vang lên cắt đứt lời hắn sắp nói ra:

- Mọi người đang nói chuyện gì vậy, chuẩn bị ăn cơm thôi.

Chỉ thấy Hác phu nhân mặc một bộ đồ ở nhà từ trong bếp đi ra, nhưng thấy trong nhà còn có thêm một nam nhân, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc. Nàng đã sớm biết Lôi Thiên Luân dẫn theo một người khách đến đây, vừa rồi cũng đã gặp mặt. Nhưng nàng không biết trong nhà còn có thêm cậu gia sư có thân phận thần bí, cũng không biết rốt cuộc tại sao cậu ta lại tới, hơn nữa sau khi trải qua sự kiện ở mỹ thực lâu, nàng cũng đã gọi điện thoại hỏi qua vị muội muội làm nghề cảnh sát, có điều đều được đáp lại một cách ấp úng, cũng không nói rõ cụ thể. Điều này làm cho Hác phu nhân càng thêm tò mò về thân phận đối phương, bởi vì nàng hiểu rõ muội muội mình, đối phương không có khả năng dấu diếm nàng, trừ phi quả thực có lý do không thể không dấu diếm.

Hướng Nhật vừa thấy mẹ vợ tương lai đi ra, lập tức tiến lên một bước, hắn nghiêm túc nói:
- Bá mẫu, thật ngại quá, cháu tới quá vội, không kịp chuẩn bị lễ vật gì.
Bởi vì lần trước ở mỹ thực lâu đã công khai phần nào quan hệ giữa mình và Hác đại tiểu thư, cho nên lần này Hướng Nhật cũng không dùng cái thân phận gia sư vốn không được tính là thân thiết giống như trước.

Hác Tiện Văn bên cạnh nghe thấy lời của nam nhân liền đỏ mặt. Không mang lễ vật? Trời ạ, hắn thật sự dám nói ra khỏi miệng. Mặc dù chỉ là một lời khách sáo, nhưng có thể nói nghiêm túc giống như nam nhân, Hác Tiện Văn thật sự là chột dạ -- thay nam nhân chột dạ mới đúng. Hơn nữa, càng làm cho nàng cảm giác không được tự nhiên chính là, bữa cơm này vốn không mời nam nhân, mà hắn nói với mẫu thân như vậy rõ ràng là muốn ở lại ăn cơm, trên thực tế ý tứ có thể xem như thế này: Ngươi xem, vốn ta chuẩn bị mang lễ vật đến, nhưng bởi vì tới vội quá nên quên. Nói khéo léo như vậy, lại vừa đúng lúc đến giờ cơm, bất kể là ai cũng sẽ mời đối phương ở lại dùng cơm chứ sao? Vì thầm hiểu điều này, Hác Tiện Văn mới cảm thấy thẹn thùng, có phần không dám đối mặt với mọi người, bởi vì ai cũng có thể nghe ra hàm ý sâu xa trong lời của hắn.

- Không sao, nếu đến đây rồi, vậy cùng ăn bữa cơm nhạt với gia đình đi.
Từ lần trước ở mỹ thực lâu, Hác phu nhân đã chứng kiến đối phương mặt dày như thế này, lúc này đương nhiên nàng không tiện đuổi đối phương đi, huống chi nàng cũng biết, có đuổi tiểu tử này cũng không đi . Chỉ có điều trong lòng có chút buồn bực, lần trước ra ngoài dùng cơm cũng đã bị đối phương phá đám, không ngờ lần này hắn lại đến tận nhà mình nhiệt náo.

- Cảm ơn bá mẫu!
Hướng Nhật không hề che dấu sự hưng phấn bản thân, gần như là đắc ý vênh váo. Trên thực tế, hắn đã sớm có chuẩn bị, nếu Hác phu nhân làm bộ không nghe ra hàm ý trong lời nói của mình, hắn nhất định sẽ chủ động đề nghị được ở lại ăn cơm. Người khác có nói hắn mặt dầy cũng chẳng sao, bởi vì trong từ điển của Hướng Nhật không có khái niệm này.

Hác Tiện Văn thấy vậy vừa ngượng ngùng vừa bất đắc dĩ, còn tiểu nha đầu rất cao hứng, mà thanh niên anh tuấn bên cạnh lại có vẻ mặt không hề dễ chịu, chỉ có Lôi Thiên Luân vẫn giữ chiêu bài cũ là mỉm cười, cũng không biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào.

Cũng may bàn ăn của Hác gia đủ lớn, có thêm mấy người ngồi cũng dư sức.

Hướng Nhật ngồi vào trước bàn ăn, Hác Tiện Văn ngồi bên tay phải hắn, mà tiểu nha đầu thì ngồi bên tay trái hắn, tình huống này khiến hắn như được hưởng diễm phúc tề thiên trái ôm phải ấp. Điều này làm cho Sở Nguyên ở một bên rất không thoải mái.

Thức ăn trên bàn vô cùng phong phú, Hướng Nhật nhìn ra được mẹ vợ tương lai rất có tài nấu nướng. Lập tức không chút khách khí, hắn cầm đũa đầu tiên và gắp ăn lia lịa.

Hác phu nhân đã không còn thấy kinh hãi trước chuyện này, nàng biết tiểu tử này không hiểu cái gì gọi là "lễ phép". Nhưng trong lòng cũng không tức giận, trái lại rất vui mừng, có lẽ là vì thấy đối phương khi nuốt ngấu nghiến thức ăn do mình tự tay chế biến thì trên mặt tràn đầy vẻ vừa lòng, điều này làm cho nàng cảm thấy có chút kiêu hãnh, dù sao thức ăn này đều từ tay nàng mà ra. Mặc dù bình thường làm cho con gái ăn cũng được ca ngợi, nhưng bởi vì là con gái mình, cho nên không biết có phải nó nịnh mình hay không. Nhưng bây giờ cái cách đối phương ăn vội ăn vàng đến khó coi như vậy đã nói rõ hết thảy, Hác phu nhân không cao hứng sao được?

Nhưng nàng cao hứng , không có nghĩa là Sở Nguyên cũng vậy, đầu tiên hắn dùng ánh mắt khinh thường nhìn thoáng qua người đang ăn ngấu nghiến, sau đó làm như vô tình hỏi:
- Không biết Hướng tiên sinh làm việc gì?
Cho dù đã được Lôi Thiên Luân cho biết đối phương vẫn là sinh viên, nhưng Sở Nguyên vẫn muốn dựa vào điểm này để châm biếm đối phương.

- Không làm việc gì cả, trước mắt vẫn trong tình trạng bán thất nghiệp.
Hướng Nhật đáp qua loa một câu, sau đó tiếp tục ngấu nghiến đống thức ăn trước mặt, trong lòng thầm khen mẹ vợ nấu ăn quả thật rất ngon. Đối với sự khiêu khích của tên, hắn không thèm để ý.

Sở nguyên rất thất vọng, vốn tưởng rằng đối phương sẽ khoác lác một chút, từ đó mình sẽ tìm ra sơ hở, ai dè lại được đáp lại như vậy. Điều này làm cho Sở Nguyên nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, hơn nữa đối phương đã nói trắng ra như vậy, mình hiển nhiên không thể tiêp tục lấy điều này để giễu cợt hắn, nếu không thì lộ liệu quá. Nhưng hắn không cam lòng bỏ qua cho đối phương như vậy, nhớ tới cuộc nói chuyện trước bữa cơm, thế là hỏi tiếp:
- Vậy không biết Hướng tiên sinh quen biết đại ca Sở Từ của tôi ở chỗ nào?

- Ở nhà.
Hướng Nhật cũng không thèm nhìn đối phương, vẫn ăn ngấu ăn nghiến như trước.

- Ở nhà bá phụ của tôi?
Sở Nguyên lo lắng hỏi, bởi vì nếu đúng như vậy, hắn phải tính toán lại một lần nữa kế hoạch của mình.

- Là nhà ta.
Hướng Nhật thản nhiên nói, quả thật có thể nói là nhà mình, mặc dù đấy đúng là nhà của Sở Sở, nhưng nếu là của sở sở, vậy đương nhiên cũng là của hắn. Nhìn đối phương trợn mắt há hốc mồm, Hướng Nhật lại bổ sung một câu:
- Ta còn nhớ khi đó là hắn chủ động tìm tới cửa thì phải ?
Điều này cũng là sự thật, bởi vì lúc ấy anh vợ đến để thăm muội muội, nhưng dĩ nhiên Hướng Nhật sẽ không nói ra chuyện này.

Sở nguyên đã muốn hoàn toàn tin đối phương, đương nhiên, là tin tiểu tử này căn bản đang ba hoa bốc phét! Chủ động tìm tới cửa? Đừng nói giỡn, dựa vào hiểu biết của hắn về vị đại ca kia, căn bản là không có khả năng xuất hiện chuyện như vậy. Đừng nói nhà của người ngoài, ngay cả nhà của thân thích như mình anh ta cũng không thèm đến, sao có thể thừa hơi đi làm chuyện này. Nghĩ đến đây, Sở Nguyên bình tĩnh trở lại, đồng thời càng thêm xem thường đối phương tiểu tử này, dựa vào mấy lời khoác lác mà còn tưởng có gì đặc biệt hơn người, hóa ra chỉ có thế. Vốn hắn còn có chút e ngại khi nghe Lôi Thiên Luân kể lại lần đó vị đại quản lý của mỹ thực lâu Bích hải thanh thiên nhất mực cung kính với đối phương, giờ thì sự e ngại này đã hoàn toàn biến mất. Bởi vì theo suy đoán của Sở Nguyên, chỉ sợ là tiểu tử này đã dùng thủ đoạn ám muội gì đó để bắt tên quản lý kia đóng kịch, cố ý diễn trò trước mặt Hác phu nhân, nhằm giành lấy hảo cảm. Việc như vậy, Sở Nguyên cũng không phải chưa làm qua, suy bụng ta ra bụng người, đương nhiên sẽ không xem trọng đối phương.

Thấy đối phương không hỏi mình nữa, hơn nữa lại lộ ra thái độ kiêu ngạo, Hướng Nhật biết tiểu tử này căn bản không tin mình, nhưng hắn cũng chẳng thèm giải thích, bởi vì trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn. Nhìn vẻ mặt có phần hớn hở của Hác phu nhân, Hướng Nhật vỗ mông ngựa:
- Bá mẫu nấu ăn thật sự là không thể chê, chỉ có thể nói hai chữ, ngon tuyệt!

Vừa mới dứt lời, tiểu nha đầu lập tức xen miệng vào:
- Còn cần anh nói sao? Mẹ em nấu ăn đương nhiên phải ngon rồi.

- Manh manh !
Hác phu nhân ngoài mặt làm bộ tức giận vì con gái không biết lễ phép, thực ra trong lòng cũng hết sức vui vẻ, nhưng con gái trước mặt người ngoài lại đi tâng bốc mình, tất nhiên phải làm ra vẻ không vui.

- Biết rồi ạ, thưa mẹ!
Tiểu nha đầu lè lưỡi, ra vẻ mình rất ngoan ngoãn nghe lời.

Lôi Thiên Luân nãy giờ ở bên cạnh không nói gì rốt cục bắt được cơ hội, hắn khuyên Hác phu nhân:
- Tiểu Manh vẫn là một đứa nhỏ, em không nên nghiêm khắc với nó như vậy.

Hướng Nhật nghe thế không khỏi biến sắc, không ngờ mới hai ngày không gặp, quan hệ giữa hai người đã đến mức này, song phương đã có thể xưng hô “anh, em” với nhau, còn nhớ lần trước ở mỹ thực lâu vẫn dùng chức vị để xưng hô. Xem ra, nếu không tăng thêm sự uy hiếp trong lời nói, tình hình có lẽ sẽ càng ngày càng không ổn. Nhìn thoáng qua Lôi Thiên Luân đang đánh mắt đưa tình cùng Hác phu nhân, trong mắt Hướng Nhật hiện lên một tia giễu cợt.
- Không biết Lâm Kiến Nhạc tiên sinh có cảm thấy bữa tối hôm nay hợp khẩu vị không ?
Nếu đã ngửa bài, vậy cứ ngửa hết ra luôn.


truyện được lấy từ website tung hoanh




Phản hồi và góp ý: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?p=2121810#post2121810
Đăng ký dịch: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=27712
Tán phét + bàn luận: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?p=2088996#post2088996

Nguồn: tunghoanh.com/dinh-cap-luu-manh/chuong-390-rvsaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận