Chương 634: Video ghi hình
Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)
Dịch: Sở Phong
Biên dịch: dendaycung
Biên tập: hitch
Nguồn: tangthuvien.com (http://tangthuvien.com/)
- Báo án, báo án gì?
Lý Trinh Lan né cú nhào đến của đối phương, cau mày nhìn tráng hán trước mặt. Muộn như vậy mà còn báo án. Hơn nữa nhìn thế nào thì người này cũng giống kẻ gây án hơn là người bị hại, hắn muốn báo án gì? Chẳng lẽ là muốn tự thú?
- Có một người tới đại náo trung tâm thể hình của chúng tôi, còn đập nát tất cả máy tập thể hình.
Lúc tráng hán nói những lời này, ánh mắt hết sức sợ hãi, hiển nhiên là chuyện đó khiến hắn nghĩ lại mà vẫn sợ.
- Một người?
Lý Trinh Lan nhắc lại lời của đối phương, nhưng nàng không chắc nên hỏi lại lần nữa:
- Ngươi khẳng định là một người chứ không phải một nhóm người?
- Đúng vậy, cảnh quan, tôi bảo đảm, tuyệt đối là một người, cái tên kia… Hắn quả thực không phải là người.
Tráng hán bắt đầu nói truyện trước sau mâu thuẫn.
- Xin lỗi, nơi này của chúng ta không chấp nhận bệnh nhân tâm thần báo án.
Lý Trinh Lan đặt tay lên khẩu súng lục cài bên hông, nàng cảm thấy cái tên có thân hình được rèn luyện đến nỗi quá trổ mã này dường như đang bị kích động, mình cần phải cẩn thận một chút. Chỉ một người mà có thể đập nát tất cả máy tập của một trung tâm thể hình á? Sao hắn không nói những máy tập ấy là do chính mình đập đi? Căn bản là ăn nói vô căn cứ.
- Cảnh quan, cô nhất định phải tin tôi, lão bản của chúng tôi cũng bị đánh trọng nặng, không tin, cô có thể cùng tôi đi xem.
Tráng hán không chú ý tới vẻ đề phòng trong mắt Lý Trinh Lan, hắn tưởng nữ cảnh sát trước mặt không tin lời hắn.
- Cùng ngươi đi xem? Ngươi muốn gì?
Lý Trinh Lan càng ngày càng hoài nghi mục đích của tráng hán này, muốn dẫn mình đi ra ngoài, sau đó làm chuyện xấu gì đó chăng? Lý Trinh Lan chợt rút súng ra, nhắm ngay vào tráng hán đang định tới gần để giải thích cho rõ.
Tráng hán liền sợ tới mức xua xua tay liên tục:
- Cảnh quan, đừng nổ súng, đừng nổ súng, tôi nói đều là sự thật, không cần phải nổ súng, tôi có chứng cớ đây.
Nói xong, tráng hán nhanh chóng lấy từ trong túi áo ra một chiếc đĩa mini.
- Đây là gì?
Lý Trinh Lan cũng không lơ là một chút nào, họng súng vẫn nhằm vào tráng hán, sợ đối phương giở trò.
- Đây là băng ghi hình lấy từ camera trong trung tâm thể hình của chúng tô, cảnh quan, cô hãy xem nội dung bên trong, tôi thề, tuyệt đối không nói láo.
Tráng hán vội vàng giải thích.
- Hả?
Lý Trinh Lan vẫn đầy hoài nghi, nhưng đối phương nếu đã lấy ra “Chứng cớ”, vậy thân là một cảnh sát đương nhiên nàng muốn nghiên cứu thực hư.
- Giờ ngươi xoay người lại, giơ hai tay lên cao, đúng, chính là như vậy, không được cử động, không ta nổ súng.
Tráng hán căn bản không dám trái lời, bị một khẩu súng chĩa vào người, hơn nữa đối phương còn là một nữ cảnh sát đang trong tình trạng căng thẳng, chẳng may không cẩn thận súng cướp cò, vậy chẳng phải mình sẽ chết oan uổng rồi sao. nguồn tunghoanh.com
- Trinh Lan, có chuyện gì vậy?
Có lẽ vì nghe thấy tiếng động bên ngoài, Dương cảnh quan từ trong văn phòng đi ra, vừa lúc phát hiện Lý Trinh Lan đang chĩa súng vào một tráng hán.
- Dương cảnh quan, người này nói chụp được chứng cớ phạm tội của một tội phạm tình nghi.
Lý Trinh Lan lập tức nói sơ lược qua mọi chuyện.
- Chính là thứ hắn đang cầm trên tay?
Dương cảnh quan mặc dù có chút hoài nghi, nhưng vẫn đi tới, cầm lấy chiếc đĩa trên tay tráng hán đang được giơ lên cao.
- Trong này có chứng cớ phạm tội của nghi phạm?
Bởi vì tráng hán nghe thấy giọng của người thứ hai liến quay đầu lại, Dương cảnh quan vừa vặn có thể mặt đối mặt hỏi hắn.
- Đúng vậy, cảnh quan.
Khi phát hiện vị cảnh quan trung niên mới xuất hiện là cấp trên của nữ cảnh quan kia, tráng hán trong lòng thoáng nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không phải đối mặt với cái chết nữa.
Đáng tiếc tráng hán nghĩ lầm rồi, bởi vì vị cảnh quan trung niên mới xuất hiện rõ ràng không lo lắng cho vấn đề an toàn của hắn, cũng không bảo nữ cảnh quan thu súng lại, mà tự mình đi tới trước một bàn làm việc, bật máy tính lên, đưa đĩa vào.
Màn hình máy tính liền thay đổi, cái đập vào mắt đầu tiên là một thanh niên tóc đuôi ngựa, hắn đang nói gì đó với một người cao hơn 1m9 có thể thể giống như tòa núi thịt. Đáng tiếc bởi vì quay ở khoảng cách quá xa, mặc dù hình ảnh rõ nét, nhưng hoàn toàn không nghe được bất cứ thanh âm gì.
- Quyết Ngư.
Dương cảnh quan ánh mắt tức thì sáng ngời, đây chính là tam lão bản của RAPIST, hắn đương nhiên là biết. Trong lòng không khỏi có chút chờ mong, đang lo không tìm được chứng cớ để ra tay với RAPIST, không ngờ vừa hay lại có thứ này đưa tới cửa.
- Là hắn?
Nhưng Lý Trinh Lan không nhìn tam lão bản của RAPIST, mà nhìn Hướng Nhật bên cạnh hắn. Ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy Hướng Nhật, nàng đã hoàn toàn hiểu ra vấn đề, tất cả những lời tráng hán nói vừa nãy đều là thật. Bởi vì nếu như là người này thì không có gì là không làm được, đáng lẽ mình phải sớm nghĩ đến hắn, trên thế giới này nếu thật sự có một người có thể đập nát tất cả thiết bị của một trung tâm thể hình… vậy nhất định chính là hắn.
Lý Trinh Lan đã hiểu rõ tất cả, nhưng ngay sau đó trong lòng liền đánh thót một tiếng: hỏng bét, bị Dương cảnh quan nhìn thấy rồi.
Trên thực tế, cũng giống với dự đoán của Lý Trinh Lan, Dương cảnh quan quả thật có nhìn thấy Hướng Nhật, những chẳng qua cũng chỉ khẽ a một tiếng kinh ngạc, sau đó lại tập trung sự chú ý lên người Quyết Ngư. Hiển nhiên, hắn cho rằng Quyết Ngư còn có giá trị hơn Hướng Nhật.
Có điều ngay sau đó, hắn phải chú ý tới Hướng Nhật, bởi vì biểu hiện của đối phương thật sự nằm ngoài dự tính của hắn, thậm chí có thể nói là không thể tưởng tượng nổi.
Trong màn hình, Hướng Nhật đối mặt với một gã lực lưỡng cao to cường tráng hơn hắn đến mấy lần, thế mà dám động thủ trước, đánh một quyền trúng cánh tay của gã kia, sau đó…đá một cước vào hạ thể của đối phương, đối mặt với sát chiêu loại này, gã kia bị hạ gục trong nháy mắt.
Dương cảnh quan toát mồ hôi lạnh, một cước ấy thật sự quá hèn hạ, nhìn gã lực lưỡng ngã xuống đất gào thét trong đau đớn, Dương cảnh quan dường như cũng cảm thấy hạ thể mình có chút tê dại.
Lý Trinh Lan thì mặt đỏ bừng, cái tên kia lại dùng chiêu này để đối phó một người cũng là nam giới như hắn, đúng là không biết xấu hổ.
Nếu như xem đến đó chỉ khiến Dương cảnh quan với Lý Trinh Lan ngạc nhiên và xấu hổ, vậy cảnh tượng tiếp đó thật sự khiến toàn thân họ phải đổ mồ hôi lạnh.
Chỉ thấy Hướng Nhật sau khi đánh bay một tiểu tử đánh lén, lại nhẹ nhàng nắm lấy bốn, năm cái thanh tạ, tùy tiện ném đi một cái là phá hỏng một thiết bị. Sau khi ném đi toàn bộ, hắn trực tiếp đi tới trước những máy tập thể hình kia, chỉ với vài quyền là biến chúng thành một đống sắt vụn, kinh khủng hơn nữa, hắn thậm chí còn nâng máy chạy bộ lên, dùng tay vo viên nó thành một khối kim loại.
- Này, này… còn là người sao?
Dương cảnh quan cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hết thảy những gì xuất hiện trên màn hình thật không thể tin nổi, sức mạnh của con người có thể đạt đến trình độ này sao? Nhìn cái cách tên kia tiện tay phá hỏng thiết bị, cứ như thể thứ trong tay hắn làm từ đậu hủ không bằng.
- Cảnh quan, tôi cam đoan, sự thực đúng là thế, hắn đã phá hủy cả trung tâm thể hình của chúng tôi.
Tráng hán tuy không dám lộn xộn vì bị khẩu súng trên tay Lý Trinh Lan uy hiếp, nhưng lúc này lại mếu máo đáp lời.
Dương cảnh quan lại một lần nữa lâm vào trầm tư, bởi vì đoạn video đã hết, nhưng chân mày hắn càng nhíu chặt thêm. Tận mắt thấy toàn bộ hiện trường đập phá, nếu bình thường gặp tình huống như thế, hắn đã sớm phái nhân thủ đi bắt người rồi, nhưng lúc này hắn lại do dự, đối phương rõ ràng là quái vật, đi bắt người, liệu có thể khiến cảnh sát bị tổn thất trầm trọng hay không?
Lý Trinh Lan cũng mang vẻ mặt khẩn trương nhìn Dương cảnh quan, bởi vì nàng hiểu rõ về thực lực của nam nhân kia còn hơn cả Dương cảnh quan, sợ Dương cảnh quan đưa ra quyết định sai lầm.
---------o0o---------
:025: