Đỉnh Cấp Lưu Manh Chương 673 : Căn nguyên sự việc

Chương 673: Căn nguyên sự việc

Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)

Dịch giả: slow91
Biên dịch: mts86tv
Biên tập: changshan

Nguồn: tangthuvien.com (http://tangthuvien.com/)




Trường tiểu học Anh Cách Tư.

Được coi là trường tiểu học quý tộc nổi danh nhất toàn thành phố, cũng không phải là lần đầu tiên Hướng Nhật nghe nói, tuy nhiên trước đây hắn chưa bao giờ giao tiếp qua cho nên cũng không chú ý tới. Nhưng giờ biết con gái đang theo học ở trường này, hắn cũng thoáng hồi tưởng lại tình huống của trường.

Có người nói rằng trường tiểu học tư nhân này chính là nơi dành cho người thân thích của các vị lãnh đạo chủ chốt trong thành phố, vì vậy, rất nhiều người đứng đầu, đứng thứ hai của các bộ môn muốn đi lên đều dùng rất nhiều tiền để đưa con cháu của mình được vào trường này học tập, sau đó từ từ biến thành nơi tập trung của con ông cháu cha, đồng thời cũng kéo theo sự tán dương của một số xí nghiệp gia làm ăn phát đạt trong thành phố, họ đều nhao nhao gửi gắm con cái của mình vào đó, đến cuối cùng, phàm là những gia đình có thể chịu được khoản học phí đắt đỏ, cũng gần như táng gia bại sản cũng muốn đưa con cháu của mình vào, và cũng trở thành trường tiểu học quý tộc Anh Cách Tư như hiện tại.



Hướng Nhật ngồi xe taxi tới, xe vừa mới dừng lại, hắn lập tức xuống xe sải bước đi vào trường học.

- Anh tới tìm ai, ở đây người ngoài không thể vào.

Một người đột nhiên đi ra từ cửa phòng bảo vệ, đứng ngăn phía trước Hướng Nhật. Thân là trường tiểu học nổi danh nhất thành phố, biện pháp bảo vệ cũng phải tốt nhất toàn thành phố.

- Cô Hoàng Lôi của ban nhất năm 6 gọi điện thoại bảo tôi tới đây.

Hướng Nhật đã hỏi qua Trứu Văn Tĩnh tên chủ nhiệm lớp của con gái, cho nên cũng có thể dễ dàng trả lời.

- Anh chờ ở đây, để tôi vào xác nhận.

Bảo vệ cũng không dễ dàng tin tưởng một người xa lạ như vậy được, chủ yếu là do vừa rồi ở trong phòng bảo vệ hắn nhìn thấy Hướng Nhật bắt taxi đi tới. Phải biết rằng, có thể đưa được con em vào đây để học tập, trong nhà đều rất có tiền, hoặc là cán bộ làm việc trong cơ quan, ngồi xe taxi đến cơ bản là không thể, cho nên bảo vệ mới sinh nghi ngờ.

Đi vào trong phòng bảo về, một lát sau đi ra thì bảo vệ đã trở lại:
- Được rồi, anh có thể đi vào, phòng học chính là tòa nhà cao ba tầng nằm bên trái ký túc xá, phòng làm việc của cô Hoàng là căn phòng đầu tiên trên lầu 2 ở bên trái cầu thang.

Hướng Nhật gật đầu, cũng không nói gì thêm, dựa theo chỉ dẫn của bảo vệ rồi đi tới phòng làm việc của cô giáo chủ nhiệm lớp con gái.

Cánh cửa nửa khép, có thể mơ hồ nghe được giọng nói truyền ra từ bên trong, tuy nhiên cụ thể đang nói gì thì cũng nghe không rõ lắm.

Hướng Nhật cũng không khách khí, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Tiếng mở cửa đã làm kinh động Hoàng Lôi đang nói gì đó với hai đứa bé ở trước mặt, khi Hoàng Lôi ngẩng đầu nhìn thấy bộ mặt xa lạ của Hướng Nhật, trên mặt hiện lên vẻ sững sờ:
- Anh tới tìm ai?

Hướng Nhật cũng không trả lời, nhìn sang tiểu cô nương đang cúi đầu trong số hai đứa bé rồi khẽ gọi:
- Tiểu Ái.

Cả người tiểu cô nương hơi rung lên, rồi nó ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn mấy vệt nước mắt, hiển nhiên là vừa khóc xong, trái tim Hướng Nhật như bị thắt lại.

- Chú…
Gọi xong, viền mắt của tiểu cô nương liền đỏ lên.

- Đừng khóc, đừng khóc, chú tới rồi đây, có phải có người bắt nạt cháu không, cháu nói cho chú biết, chú sẽ giúp cháu bắt nạt lại.

Hướng Nhật cũng mặc kệ người khác nói hắn không kính trọng người lớn, thấy bộ dạng tủi thân của con gái, thì cho dù nó có làm sai điều gì đi nữa, Hướng Nhật cũng sẽ không tiếc tất cả để che chở cho nó.

Chủ nhân của phòng làm việc, cô Hoàng Lôi lúc này vẻ mặt đã trở nên thâm trầm, bà chưa từng thấy qua một phụ huynh học sinh nào không lễ phép như vậy, hơn nữa vừa mở miệng đã nói phải giúp đứa bé bắt nạt ngược trở lại, đó chỉ là cách làm của bọn lưu manh vô lại. Nếu biết hắn là người như vậy, vừa rồi khi bảo vệ hỏi sẽ không nên để hắn lên đây.

- Anh có phải là chú của Hướng Ái?

Cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại, Hoàng Lôi tuy đã ngoài 30 tuổi nhưng vẫn còn chút sắc đẹp, cô tận lực nói với giọng hòa hoãn. Tuy rằng thái độ của đối phương không được đúng mực, nhưng nói như thế nào mình cũng là một cô giáo, không thể không có tố chất như đối phương được.

- Ừh, cô là chủ nhiệm lớp Hoàng Lôi?
Hướng Nhật cũng nghiêm mặt quan sát đối phương, đoạn chất vấn:
- Tôi muốn hỏi, tới cùng là đã xảy ra chuyện gì? Sao Tiểu Ái lại đi đánh bạn học?

- Hướng tiên sinh, việc này thì anh nên hỏi Hướng Ái.
Trong giọng nói của Hoàng Lôi có phần oán giận, lại chỉ vào đứa bé trai khác cao hơn Hướng Ái nửa cái đầu:
- Anh xem nó đi, bị Hướng Ái cào thành như vậy, lát nữa phụ huynh của người ta đến, tôi biết ăn nói thế nào đây.

- Nó bị Tiểu Ái cào hả?

Ánh mắt Hướng Nhật ngưng lại, phát hiện trong ánh mắt thằng bé hiện lên một tia hoảng hốt khi tiếp xúc với ánh mắt của hắn, trên mặt nó quả nhiên có vài vết cào, song cũng không phải quá nghiêm trọng, nhiều nhất cũng chỉ là xây xước da mà thôi.

- Tiểu Ái, nói cho chú biết, đã xảy ra chuyện gì?
Hướng Nhật đương nhiên sẽ không tin lời nói một phía của chủ nhiệm lớp, về phương diện này khẳng định có một số nguyên nhân mà hắn không biết.

Quả nhiên, tiểu cô nương vành mắt ửng hồng, nức nở nói:
- Là Trần Khải Văn lấy 500 đồng của cháu, đó là tiền buổi sáng bà nội cho cháu, cháu bảo nó giả lại, nó không giả, lại còn đẩy cháu…

Nói xong, tiểu cô nương vén lên cánh tay có vết thương do lúc bị đẩy ngã, ở đấy quả nhiên có một vết thương bị sưng đỏ.

- Cô Hoàng, hiện giờ cô đã biết nguyên nhân rồi chứ?

Thấy vết thương bầm tím trên cánh tay của tiểu cô nương, trong lòng Hướng Nhật không khỏi nhói đau. Nếu không thấy thằng bé kia vẫn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, với tình tính nóng nảy của hắn, có khi đã cho nó một đạp rồi.

- Hướng tiên sinh, lấy sự lý giải của tôi về Trần Khải Văn, bình thường em ấy là một học sinh ngoan ngoãn, căn bản sẽ không đi cướp tiền của bạn học. Hơn nữa chắc anh cũng không biết, trong nhà Trần Khải Văn làm kinh doanh rất lớn, có lẽ con cái cũng sẽ không thiếu tiền.

Ý của Hoàng Lôi nói tuy không trực tiếp nói ra thằng bé kia không có cướp tiền, nhưng đã rất rõ ràng là có ý thiên vị.

- Nói như vậy là do Tiểu Ái nhà tôi có lỗi, là nó vô lễ đánh bạn học?

Hướng Nhật nói giọng lạnh lùng, chủ nhiệm lớp cức chó gì vậy, có tiền tất sẽ không đi cướp tiền hả? Làm gì có quy luật như vậy? Chẳng lẽ cảnh sát không thể giết người, bởi vì họ là cảnh sát?

- Hướng tiên sinh, tôi đang giảng đạo lí với anh, anh có quát lên với tôi cũng vô dụng thôi, chờ phụ huynh của Trần Khải Văn tới mà tranh luận với họ đi, nhưng họ chưa hẳn sẽ nói chuyện tử tế như tôi đâu.

Hoàng Lôi cũng đầy một bụng tức, nói cô ta không có một chút tư tâm thì tuyệt đối không thể, là người ai chả có tư tâm. Danh tiếng của gia đình Trần Khải Văn cả cái TP.Bắc Hải này ai mà chả biết, hơn nữa còn có quan hệ với các lãnh đạo trong thành phố. Hướng Ái thì sao, nhiều năm như vậy cũng chỉ biết nó có một người mẹ với sức khỏe không tốt, cụ thể làm việc gì thì cũng không biết, nhiều thầy cô giáo đều nói rằng bà ta là một con hồ ly tinh bị người khác bỏ rơi, chỉ là không ai nói ra ngay mặt mà thôi. Hiện tại nhìn cách ăn mặc người chú của Hướng Ái, chắc trong nhà cũng chả có bối cảnh gì, người như vậy, đợi đến khi nhìn thấy những đại nhân vật kia chắc cũng sẽ trở nên biết điều hơn.

- Giảng đạo lí với tôi? Như vậy mà cô liền khẳng định tiểu tử này họ Trần này không cướp tiền của Tiểu Ái? Những điều này cô lại còn tận mắt nhìn thấy?
truyện copy từ tunghoanh.com
Hướng Nhật đã hơi kiềm chế không được lửa giận, đột nhiên nắm lấy cổ áo của cô giáo chủ nhiệm, cô ta sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu.

- Ầm!
Một tiếng vang lên, cửa phòng bỗng nhiên bị một người dùng sức đẩy ra, rồi thoáng cái đã có năm sáu người chạy vào.

Dẫn đầu là một đôi nam nữ độ hơn 30 tuổi, đại khái chắc là vừa đi tham gia tiệc rượu gì đó, trên người đều đang mặc lễ phục. Nam cả mặc đồ tây màu đen, đeo nơ, nữ mặc váy dài sặc sỡ, ngực có đính một đóa hoa. Mặt mũi hai người cũng không tồi, hơn nữa lại mặc lễ phục hàng hiệu, quả thục là nam thì anh tuấn nữ thì xinh đẹp.

Phía sau đôi tuấn nam mĩ nữ này là ba người, trong đó có một người là bảo vệ vừa chỉ đường cho Hướng Nhật. Hai người khác, một người đàn ông hói nửa đầu độ hơn 50 tuổi, người còn lại là một người trung niên bộ dạng nghiêm túc.

- Hiệu trưởng, chủ nhiệm Mã, cứu tôi!
Nhìn thấy hai nam nhân phía sau, Hoàng Lôi vốn đang bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu lập tức kêu lên
---------o0o---------




Thảo luận: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=67632
Báo lỗi, góp ý: http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=31800&page=90
Sorry, topic thảo luận mới, mọi người vào chém nhé :grin:

Nguồn: tunghoanh.com/dinh-cap-luu-manh/chuong-673-Qzsaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận