Ngày 25 tháng 7, 10 giờ 14 phút
Hồ Como, Italy
Gray và những người khác bước ra khỏi chiếc xe Mercedes E55 rồi tập tễnh đi vào quảng trường dành cho người đi bộ của thành phố ven hồ Como. Người đi dạo buổi sáng và kẻ chuyên đi ngắm cửa hàng chen vai đi trên quảng trường lát đá dẫn đến một con đường bộ quanh hồ nước xanh thẫm.
Kat ngáp một cái rồi duỗi chân, một con mèo đang uể oải thức dậy. Cô nhìn đồng hồ, lẩm bẩm. "Chỉ có bốn tiếng giờ mà đi qua ba nước."
Họ lái xe suốt đêm. Ngang qua nước Đức đến Thụy Sỹ, rồi trèo qua dãy Alps đến nước Ý. Họ đi bằng xe hơi, đi thế hơn là đi bằng tàu hỏa hay máy bay, sử dụng hộ chiếu giả để tránh lộ diện đi qua cửa khẩu. Họ không muốn báo động cho những kẻ khác biết nhóm của họ vẫn sống sót sau vụ tấn công ở Cologne.
° ° °
10 giờ 45 phút
Rachel nghe có bước chân phía sau, đoán là Mario quay trở lại. Ngước mắt lên, cô gần như suýt trượt khỏi ghế ngồi khi nhìn thấy người đàn bà già nua đứng trước mặt, trong bộ quần áo mùa hè mát mẻ tay chống gậy. Mái tóc bạc lượn làn sóng, đôi mắt hấp háy như cười.
Mario đứng đằng sau bà cụ, cười toét miệng. "Thế nào, bất ngờ chưa?"
Rachel cố trấn tĩnh lại khi thấy hai đồng đội của Gray nhìn mình. "Bà, bà đang làm gì ở đây thế ạ?"
Bà ngoại lấy bàn tay âu yếm xoa lên má cô, nói bằng tiếng Ý. "Mẹ cha cô!" Cụ hoa tay giải thích. "Mẹ cháu đến gặp cháu ở Roma, bỏ mặc ông Babari trông nom bà. Làm như ta cần có người chăm sóc lắm. Hơn nữa người ông ta lúc nào cũng sực nức mùi pho- mát."
"Bà…"
Lại tiép tục hoa tay bà nói tiếp. "Vì vậy bà đến biệt thự nhà mình. Bà lên tàu hỏa. Và rồi Mario gọi điện bảo là cháu và Vigor đang ở đây. Bà bảo ông ấy đừng nói gì với cháu.
"Thế nào ngạc nhiên chưa?" Mario nhắc lại, vẻ mặt hớn hở. Anh chàng chắc phải bấm bụng không dám cười từ lúc nãy.
"Thế đây là các bạn cháu à?" Bà cụ hỏi.
Rachel giới thiệu với họ. "Đây là bà tôi."
Bà cụ bắt tay, chuyển sang nói tiếng Anh. "Hãy gọi tôi là Camilla". Bà cụ nhìn Monk một lượt." Tại sao cậu lại cắt tóc trụi hết thế này. Thật đáng xấu hổi. Nhưng cậu lại có đôi mắt đẹp. Cậu có phải là người Ý không?"
"Không, người Hy Lạp ạ."
Bà cụ gật đầu. "Cũng không đến nỗi tồi. "Bà quay sang Kat. "Thế Monk có phải là bạn trai của cháu không?"
Kat nhăn mặt ngạc nhiên. "Không". Cô khẳng định tiếp. "Chắc chắn là không."
"Nào." Monk phản ứng.
"Hai đứa trông đẹp đôi đấy" Bà cụ tuyên bố, làm như chuyện là như vậy. Bà cụ quay sang Mario: "Nào Mario, làm ơn rót cho mỗi người một ly Chiaretto".
Anh chàng vội chạy đi, nét mặt rạng rỡ.
Rachel ngồi xuống ghế, nhìn thấy Gray và ông bác quay trở lại sau cuộc nói chuyện tay đôi. Khi họ đi ngang qua, cô nhận thấy Gray không nhìn mình. Cô đã hiểu vì sao bác cô lại nói chuyện riêng với chỉ huy Pierce. Và khi thấy anh chàng tránh nhìn mình như vậy, cô đã đoán được chuyện gì.
Bỗng nhiên, Rachel thấy mất cả hứng chả muốn uống nữa.
Vigor cũng nhận thấy có thêm khách ở bàn mình. Ông rất ngạc nhiên, thậm chí còn sốc nữa.
Sự ngạc nhiên lại được giải thích cùng với những lời giới thiệu.
Khi nghe giới thiệu Gray Pierce, bà cụ quay sang nhìn Rachel. Rõ ràng cụ thích những gì đã thấy: mắt xanh thẳm, tóc đen bóng. Rachel biết bà mình rất thích chuyện mối manh, một căn bệnh di truyền của tất cả các mệnh phụ Italy.
Cụ ghé tai cô trong khi mắt không rời Gray: "Bà nhìn thấy những đứa trẻ bụ bẫm…"
"Bà này…" Cô bối rối.
Bà cụ nhún vai, cất giọng: "Ngài Pierce có phải là những Ý không?"
"Không ạ, tôi sợ là không phải".
"Thế ngài có muốn thế không? Cháu gái tôi…"
Rachel ngắt lời bà cụ: "Bà, bọn cháu không có nhiều thời gian đâu". Cô nhìn vào đồng hồ: "Chúng cháu còn có công việc ở Milan".
Mắt bà cụ sáng ngời: "Công việc của cảnh sát. Theo đuổi các vụ trộm cổ vật?"
Bà cụ nhìn Vigor: "Lấy trộm thứ gì từ nhà thờ?"
"Đại khái là như vậy, thưa mẹ, nhưng mà chuyện điều tra không nói công khai được đâu".
Bà cụ làm dấu: "Thật tệ hại! Ăn cắp của nhà thờ. Tôi có đọc về vụ giết người ở Đức. Thật kinh khủng". Bà cụ nhìn xung quanh bàn, toàn thấy người lạ. Đôi mắt bà cụ nheo lại nhìn thẳng vào Rachel.
Rachel thấy được đôi mắt sắc sảo của bà đã nhận ra vấn đề. Mặc dù tuổi cao nhưng chẳng có gì lọt qua được mắt cụ. Vụ ăn cắp di cốt của ba nhà Tiên tri được đăng tải đầy trên các báo. Còn bây giờ con và cháu cụ đang đi với một nhóm người Mỹ gần biên giới Thụy Sỹ về Italy. Liệu bà của cô có đoán được mục đích của họ không?
"Thật kinh khủng" Bà cụ nhắc lại.
Một người phục vụ tới, xách theo hai cái làn đầy ắp đồ ăn. Hai cái bánh mỳ dài ngoẵng thò ra ngoài trông như cái mái chèo. Monk đứn 734e g dậy nhận lấy, cười toét miệng.
Bác Vigor hôn vào má bà cụ: "Chúng con phải đi đây, gặp lại mẹ ở nhà tại Gandolffo mấy hôm nữa sau khi xong việc".
Khi Gray đi ngang qua, bà cụ liền kéo tay anh đến gần khẽ nói: "Nhờ cậu trông nom hộ cháu gái tôi".
Gray nhìn Rachel: "Cháu sẽ cố. Nhưng cô ấy rất biết cách tự chăm sóc cho mình".
Rachel bỗng thấy lúng túng khi bắt gặp đôi mắt của anh. Thật là lạ. Cô nhìn sang bên. Mình đâu còn là một cô bé học sinh. Còn lâu nhé!
Bà cụ đưa tay xoa má Gray: "Những phụ nữ dòng họ Verona đều biết chăm lo cho mình. Cậu hãy nhớ điều đó".
Gray cười: "Cháu nhớ ạ".
Bà cụ vỗ vai anh chàng rồi quay đi: "Tạm biệt!".
Khi mọi người đã ra ngoài, bà cụ ra hiệu cho Rachel ở lại. Bà cụ đưa tay vạch ra bao súng rỗng không của cô. "Cháu mất gì phải không?"
Rachel quên biến mất mình vẫn đeo cái bao súng không. Cô đã để lại khẩu súng Beretta đi mượn ở chỗ nhà thờ. Nhưng bà cô đã để ý điều đó.
"Một người phụ nữ không bao giờ để ngôi nhà của mình trần trụi cả". Bà cúi xuống lấy cái túi xách rồi mở ra đưa cho cô khẩu súng P- 08 nòng đen bóng loáng của mình "Cháu cầm lấy khẩu súng của bà".
"Bà, lẽ ra bà không nên mang súng theo người".
Bà cụ gạt ngay nỗi băn khoăn của cô cháu gái bằng cái vẫy tay: "Tàu hỏa không an toàn đối với phụ nữ đi một mình. Có quá nhiều dân Digan. Nhưng bà nghĩ cháu cần cái này hơn".
Bà cụ nhìn chăm chú cô cháu gái yêu, rất hiểu nhiệm vụ nguy hiểm cô phải đối mặt.
Rachel thò tay, đậy cái túi xách lại: "Bà, cháu ổn thôi, không sao đâu ạ".
Bà cụ nhún vai. "Một việc khủng khiếp ở Đức", nói tiếp "Tốt nhất vẫn nên cẩn thận".
"Cháu sẽ vậy, bà ạ". Rachel bước đi nhưng cổ tay cô vẫn ở trong tay bà.
"Cậu ấy thích cháu, ngài Pierce".
"Bà này…"
"Cháu sẽ có những đứa trẻ bụ bẫm".
Rachel thở dài. Ngay cả lúc này khi mối hiểm nguy đang treo lơ lửng như vậy mà bà cô vẫn tỉnh táo. Những đứa trẻ. Báu vật của bà ở mọi nơi.
Cuối cùng khi Mario mang hóa đơn tới cô mới thoát được. Cô bước sang một bên rồi thanh toán bằng tiền mặt, để ra một khoản kha khá để trả bữa ăn cho bà cụ. Rồi cô thu thập các thứ, hôn tạm biệt bà, đi ra quảng trường tới chỗ mọi người.
Nhưng cô vẫn mang theo tinh thần của bà cụ bên mình. Những phụ nữ dòng Verona chắc chắn biết tự chăm sóc mình. Cô gặp ông bác và những người khác ở chỗ đậu xe. Cô gườm gườm nhìn Gray. "Nếu muốn hất tôi ra khỏi cuộc điều tra này, có thể anh phải đi bộ tới Rome".
Cầm chìa khóa trong tay, cô đi vòng quanh chiếc Mercedes, hài lòng về cái ngơ ngác trên khuôn mặt Gray khi thấy anh chàng quay nhìn lại bác Vigor.
Cô đã bị phục kích, tấn công bằng bom xăng và bị bắn. Không đời nào cô để người ta gạt mình ra lề đường.
Cô mở cánh cửa buồng lái nhưng không mở khóa các cửa xe khác: "Cháu cũng nói thế với bác đấy, bác Vigor ạ".
"Rachel…" Ông năn nỉ.
Cô ngồi vào buồng lái, đóng sầm cửa lại bật công tắc.
"Rachel" Ông bác đập mạnh vào cửa xe.
Cô gạt cần khởi động.
"Thôi chúng ta sẽ đi cùng nhau vậy" Bác cô hét lên trong khi chiếc xe chuẩn bị lao đi.
"Bác thề đi!" Cô nói với lại, vẫn để tay trên cần lái.
"Mio Dio". Ông ngước mắt nhìn lên trời "Chắc cháu phân vân không hiểu vì sao bác lại trở thành linh mục…"
Bác Vigor đặt một bàn tay lên cửa xe "Tôi xin chịu rồi. Tôi thề là tôi sẽ không bao giờ chống lại người phụ nữ Verona nào".
Rachel quay ngoắt lại nhìn chằm chằm vào Gray. Anh vẫn im lặng, khuôn mặt bất động. Trông anh như thể sẵn sàng đi thuê ngay một chiếc xe khác. Liệu mình có quá đáng quá không? Nhưng cô thấy mình vẫn phải mạnh tay mới được.
Thế rồi đôi mắt vô cảm của anh cũng chuyển dần sang vẻ ấm áp nhìn từ ông bác sang Rachel. Khi họ nhìn nhau, Rachel cảm thấy thật hoan hỉ. Thế là anh ấy hiểu. Gray đã bao giờ miễn cưỡng gật đầu như vậy đâu, một chuyện quả là hiếm thấy.
Điều đó quả là sự nhân nhượng.
Cô mở khóa cửa xe. Những người khác chui vào.
Monk là người cuối cùng. "Tôi thấy đi bộ cũng được thôi".
° ° °
11 giờ 5 phút
Ngồi ở hàng ghế sau, Gray ngắm nhìn Rachel.
Cô đã kéo đôi kính mát đen sụp xuống mắt, thật khó đoán ý nghĩ của cô. Mặc dù vậy, đôi môi của cô vẫn bậm chặt. Cơ sau gáy dường như gồng lên, nổi u mỗi khi cô quay đầu quan sát xe cộ bên ngoài. Dù cho họ đã hoà hoãn nhưng cô vẫn cảm thấy bực bội.
Làm sao Rachel lại biết được những gì anh và bác cô đã quyết định? Khả năng đoán biết của cô thật đáng nể cùng với cách cô xử lý không khoan nhượng chuyện đó. Nhưng anh cũng vẫn nhớ khoảnh khắc cô tỏ ra mỏng manh thế nào trên tháp nhà thờ, cặp mắt cô nhìn qua khoảng không giữa hai cái tháp. Nhưng ngay giữa lửa đạn, cô vẫn không nao núng.
Thoáng lúc đó, anh bắt gặp Rachel liếc nhìn mình qua gương chiếu hậu. Dù đeo kính mát nhưng anh cũng biết cô đang chăm chú nhìn mình. Rất nhạy cảm với chuyện bị chiếu tướng, anh vội nhìn đi chỗ khác.
Anh gõ tay xuống đầu gối như một phản ứng.
Chưa bao giờ Gray gặp một phụ nữ làm anh bối rối như vậy. Trước đây anh cũng có bạn gái nhưng chẳng có gì kéo dài quá sáu tháng và cũng chỉ diễn ra khi học trung học. Lúc đó đầu óc anh còn quá bận rộn với chuyện học hành, rồi khi nhập ngũ thì lại quá tập trung cho chuyện nhà binh, lúc đầu ở lục quân rồi sau là biệt kích. Anh chưa bao giờ ở đâu lâu quá sáu tháng, vì vậy những cuộc tình cũng chỉ kéo dài không quá những ngày nghỉ cuối tuần. Trong tất cả những bông hoa biết nói đó chưa bao giờ anh gặp một người phụ nữ làm anh khó xử như cô ta, một phụ nữ đã cười rất dễ dàng lúc ăn trưa rồi lại quay ngoắt rắn như kim cương được mài nhẵn.
Anh ngồi tựa lưng vào đệm xe, bên ngoài kia những hình ảnh làng quê cứ thế vụt lao qua. Họ để lại phía sau vùng hồ ở miền Bắc nước Ý, rồi đi xuống chân rặng Alps. Chuyến đi không còn dài, Milan chỉ cách đây bốn mươi phút ô tô..
Gray rất biết mình để hiểu được phần hấp dẫn của anh đối với Rachel. Anh không hề thích kiểu phụ nữ đứng giữa chừng, thơ ngây hay không biết tự quyết định. Nhưng anh cũng không thích loại cực đoan, hay e thẹn, nói năng the thé, không hòa hợp với những người khác. Anh ưa sự hòa hợp, hợp nhất được các thái cực khi cân bằng đạt tới nhưng lại không mất đi sự độc đáo.
Đó chính là quan điểm Âm và Dương của đạo Lão.
Ngay chuyện nghề nghiệp của anh cũng nói lên điều này: nhà khoa học và người lính. Lĩnh vực nghiên cứu của anh cũng tìm cách kết hợp giữa sinh học và vật lý. Anh đã có lần mô tả sự lựa chọn này với Painter Crowe: "Tất cả các môn hóa học, sinh học, toán học đều dẫn tới cái tích cực và tiêu cực, con số 0 và con số 1, ánh sáng và bóng tối".
Gray lại thấy sự chú ý của mình hướng tới Rachel. Triết lý đó phải chăng cũng đúng với phái yếu?
Như không để cho Gray mải mê suy nghĩ tiếp, cú lượn cua đột ngột của Rachel đã làm anh đập mạnh vào thành xe. Cô buông tay, tăng ga cho xe vọt nhanh hơn nữa.
Gray bừng tỉnh. Monk rên rỉ.
Rachel chỉ hơi nhếch mép cười.
Ai sẽ bị lôi cuốn bởi người phụ nữ này vậy?
° ° °
6 giờ 7 phút
Washington D.C.
Tám giờ đã trôi qua không có lấy một lời nào.
Painter đi đi lại lại trong văn phòng. Ông đã ở đây từ 10 giờ đêm hôm trước, ngay khi tin tức về vụ nổ ở nhà thờ Cologne đến với ông. Từ đó đến giờ thông tin đến thật chậm chạp.
Quá chậm.
Nguồn gốc của vụ cháy trụi này: những quả bom nhồi đầy chất bột màu đen, phốt pho trắng và dầu cháy LA- 60. Phải mất ba giờ sau khi khống chế được ngọn lửa mới vào bên trong được. Vào đó toàn là khói, hơi ngột ngạt cháy đến tận tường đá và sàn. Người ta phát hiện những mẩu xương cháy rụi.
Có phải đó là nhóm của ông không?
Hai giờ nữa trôi qua, đến lúc có tin về cho biết đã tìm thấy những phần còn lại của vũ khí cùng với hai thi thể. Những khẩu súng trường không thể xác định được. Nhóm của ông không hề sử dụng loại vũ khí này. Vậy ít nhất cũng thấy được thi thể của một số kẻ tấn công lạ mặt.
Vậy còn những người khác thì sao?
Trinh sát qua vệ tinh N.R.O xem ra vô dụng. Không cặp mắt nào trên bầu trời có thể lấy được ảnh chụp khu vực này vào giờ đó cả. Dưới mặt đất, những camera thương mại và hệ thống ghi hình công cộng vẫn đang được xem xét. Nhân chứng quá ít ỏi. Một kẻ vô gia cư ngủ gần Cathedral Hill cho biết có nhìn thấy một nhóm người chạy thoát khỏi nhà thờ lúc đang cháy. Nhưng độ cồn trong máu của y cho thấy vượt quá ngưỡng 1- 5, một gã say rượu.
Còn những cái khác đều im lặng. Điểm hẹn ở Cologne chưa ai động chạm đến. Và giờ vẫn còn chưa có một lời nào từ thực địa.
Không có gì cả!
Painter không thể không nghĩ đến khả năng xấu nhất.
Tiếng gõ vào cánh cửa đang mở hé làm cắt ngang dòng suy nghĩ của ông.
Ông quay lại, vẫy Logan Gregory vào văn phòng. Nhân vật phụ tá của ông cầm một tập giấy tờ trong tay, trên mắt anh ta cũng xuất hiện những quầng thâm. Logan cũng không về nhà, ngồi cùng với ông suốt đêm.
Painter nhìn Logan đầy hy vọng có tin tức gì chăng.
Logan lắc đầu: "Vẫn chưa có gì từ họ cả. Người ta đã kiểm tra tất cả sân bay, nhà ga xe lửa và đường xe bus".
"Vượt biên giới?"
"Không thấy gì. Nhưng EU là một không gian mở, họ có thể vượt qua biên giới Đức bằng nhiều cách".
"Thế Vatican cũng không nghe được gì à?".
Một cái lắc đầu nữa: "Tôi đã nói chuyện với Hồng y Spera cách đây chỉ mười phút".
Có tín hiệu trên máy tính. Ông đến bàn làm việc, gõ phím để nối mạng đối thoại bằng video. Ông nhìn lên màn hình plasma treo trên tường trái. Một khuôn mặt hiện ra, sếp của ông, người đứng đầu DARPA.
Tiến sĩ McKnight vẫn đang ở văn phòng mình ở Arlington. Ông ta đã trút bỏ bộ comple thường lệ, xắn tay áo sơmi, không cavat. Ông ta dùng tay vuốt mái tóc nâu lốm đốm bạc, dấu hiệu của sự mệt mỏi.
"Tôi đã nhận được yêu cầu của anh" Ông sếp mở đầu.
Painter ngồi thẳng người trên chiếc ghế. Logan lui ra phía cửa, tránh tầm ống kính camera. Logan muốn ra ngoài để cuộc nói chuyện tự nhiên hơn nhưng Painter đã ra hiệu cho anh ta ở lại. Yêu cầu của ông không phải là vấn đề có tính chất an ninh.
Sean lắc đầu: "Tôi không thể đồng ý được".
Painter chau mày. Ông đã yêu cầu cấp trên cho phép thực hiện ngay lập tức một chuyến đi khẩn cấp đến thực địa. Có mặt ở Đức trong vụ điều tra. Có thể còn có những chi tiết những người khác bỏ sót.
"Logan có thể trông nom công việc ở đây". Painter lập luận. "Tôi có thể thường xuyên liên lạc với sở chỉ huy".
Khuôn mặt của Sean như đanh lại: "Painter, chính anh đang là người chỉ huy hiện nay".
"Nhưng…"
"Anh không còn là điệp viên trên thực địa nữa".
Khuôn măt của ông bộc lộ rõ sự thất vọng.
Sean thở dài: "Anh có biết đã bao nhiêu lần tôi phải ngồi ở văn phòng chờ tin của anh không? Phi vụ cuối cùng của anh ở Oman? Lúc đó tôi tưởng anh đã chết".
Painter nhìn xuống bàn làm việc. Ngổn ngang là tài liệu và hồ sơ, chẳng thể tìm thấy chút thư giãn nào trong đống giấy tờ này cả. Ông chưa bao giờ nghĩ rằng việc này đã làm ông sếp mình trước kia mệt mỏi như thế nào. Painter lắc đầu.
"Chỉ có một cách xử lý như vậy thôi". Ông sếp nói. "Hãy nghe tôi, những chuyện đó vẫn xảy ra như thông lệ".
Painter đối mặt với màn hình. Đau âm ỉ trong lồng ngực, phập phồng và nóng bỏng.
"Anh phải tin vào các nhân viên của mình. Anh đã tung họ vào thực địa và một khi họ ở ngoài, anh phải có lòng tin. Anh đã lựa chọn người chỉ huy cuộc hành quân và ủng hộ anh ta. Liệu anh có tin rằng họ có đủ khả năng xử lý một tình huống thù địch không?"
Painter cố hình dung Grayson Pierce, Monk Kokkalis và Kay Bryant. Họ là những người tốt nhất và tinh túy nhất trong lực lượng. Nếu như có người nào đó có thể sống sót…
Painter chậm rãi gật đầu. Anh thực sự tin họ.
"Hãy để cho họ thực hiện cuộc chơi của chính họ. Giống như anh đã làm. Một con ngựa chạy tốt nhất chỉ khi nào cầm dây cương nhẹ nhất". Sean nhô người ra phía trước. "Những gì anh cần làm bây giờ là chờ đợi họ liên lạc. Đó là trách nhiệm của anh đối với họ. Sẵn sàng để trả lời. Không cần phải chạy sang Đức".
"Tôi hiểu". Ông nói, khuôn mặt vẫn rầu rĩ. Vết đau tiếp tục âm ỉ bên mạng sườn.
"À, anh đã nhận được cái gói tôi gửi tuần trước chưa?"
Painter nhìn lên, đã thấy cười một nửa. Ông đã nhận được một gói quà từ ngài giám đốc. Một gói thuốc Turn để chữa bệnh đầy hơi, khó tiêu.
Sean ngồi xuống ghế. "Đó chính là van xả hơi anh cần có trong công việc này".
Painter nhận ra sự thật trong lời nói của người bảo trợ. Đó quả là gánh nặng của người lãnh đạo.
"Thật ra đi chiến trường vẫn dễ chịu hơn", cuối cùng ông lẩm bẩm.
"Không phải lúc nào cũng vậy" Sean nhắc ông, "Về lâu dài chắc cũng vậy thôi".
° ° °
12 giờ 10 phút
Milan, Italy.
"Cửa bị khóa trái" Monk nói "Đúng như ngài đã nói".
Gray không tranh luận. Mọi việc xem ra có vẻ ổn. Anh chỉ muốn mau chóng vào trong, lấy được chỗ di cốt rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
Họ đứng ở một bên vỉa hè rợp mát chạy quanh mặt ngoài nhà thờ St. Eustorgio, gần một cửa ngách. Mặt trước nhà thờ được điểm xuyết khiêm tốn bằng gạch đỏ, phía sau là tháp chuông đồng hồ duy nhất, ở trên cùng là một cây thập tự. Quảng trường nhỏ tràn đầy ánh nắng lúc này vắng tanh.
Năm phút trước, một chiếc xe tuần tra đi ngang qua, chậm chạp quan sát xung quanh. Tất cả xem ra có vẻ yên ắng.
Theo gợi ý của Kat, từ một vị trí thích hợp ở xa họ đã xem xét toàn bộ khu vực ngoại vi nhà thờ. Gray cũng sử dụng bộ ống kính quan sát từ xa nhìn vào mấy cái cửa sổ. Xem ra không một bóng người ở gian thờ và gian giữa.
Ánh nắng chói chang trên hè phố. Trời trở nên nóng hơn.
Nhưng không hiểu sao Gray vẫn cảm thấy lạnh.
Nếu chỉ có một mình anh sẽ ít thận trọng hơn chăng?
"Chúng ta vào việc đi" Anh nói.
Vigor bước vào cửa ngách, giơ tay định với cái đập cửa vốn là một cái chuông gắn cây thập tự.
Gray ngăn lại: "Không, chúng ta nên im lặng vào thì hơn. Hãy làm như vậy". Anh quay lại Kat chỉ cái khóa cửa: "Cô có thể mở cái này được không?".
Kat khom người rồi quỳ chân xuống. Monk và Gray đứng che cho cô. Chính xác như một nhà phẫu thuật, cô bắt tay vào chiếc khóa cửa.
"Chỉ huy" Vigor nói. "Vi phạm nhà thờ…".
"Nếu như ngài đã được Vatican cho phép vào, thì điều đó chả có gì là vi phạm cả".
Một tiếng cạch đã chấm dứt ngay chuyện này. Cánh cửa hé mở.
Kat đứng dậy rồi khoác balô lên.
Gray vẫy những người khác: "Sẽ chỉ có tôi và Monk đi thôi. Hãy cảnh giới xung quanh". Anh dựng cổ áo lên rồi cài tai nghe vào vị trí. "Hãy bật máy khi có thể. Kat, cô hãy ở đây cùng với Rachel và Vigor".
Gray gõ vào chiếc mic nhỏ để thử tiếng.
Vigor bước lên trước: "Như tôi đã nói lúc trước, linh mục dễ nói chuyện với nhau hơn. Tôi sẽ đi với các anh".
Gray chần chừ, nhưng rõ ràng ngài linh mục có lý: "Vậy ngài phải luôn ở phía sau chúng tôi".
Kat không phản đối khi bị phân công giữ cửa nhưng mắt Rachel đã có ánh lửa.
"Chúng ta cần phải có ai đó che chắn phía sau lưng nếu như sự việc tồi tệ đi". Anh giải thích, nói trực tiếp với Rachel.
Môi cô bặm lại, nhưng rồi cũng gật đầu.
Thỏa mãn, anh quay đi, mở hé cửa rồi lách vào. Gian tiền sảnh tối om nhưng thật mát mẻ. Cánh cửa vào giáo đường đóng chặt, anh không phát hiện được gì. Sự im lặng của nhà thờ mang lại cảm giác thật nặng nề.
Monk đóng cửa ngoài, phanh cái áo khoác ra để nắm báng súng. Vigor tuân theo chỉ dẫn của Gray, bước sau Monk.
Gray đi tới cánh cửa giữa gian trong. Anh lấy một tay đẩy cửa mở, tay kia cầm khẩu Glock.
Giáo đường sáng hơn hẳn tiền sảnh, tràn đầy ánh sáng tự nhiên từ các cửa sổ nhà thờ chiếu xuống. Sàn đá cẩm thạch bóng loáng như có nước khi phản chiếu ánh sáng mặt trời. Thực ra nhà thờ này nhỏ hơn nhiều so với nhà thờ Cologne. Thay vì có hình chữ thập, giáo đường ở đây dài dẫn thẳng đến ban thờ.
Gray đứng im quan sát. Mặc dù sáng choang như vậy nhưng cũng còn nhiều chỗ có thể nấp được. Một hàng cột đỡ vòm mái cong. Năm ngôi đền nhỏ gắn vào bức tường bên phải để chứa đựng những ngôi mộ của các vị thánh và người tử vì đạo.
Không có sự di chuyển nào. Âm thanh duy nhất vọng lại từ dòng xe cộ đi lại ngoài kia nghe như vọng về từ một thế giới khác.
Gray bước vào, tiến tới giữa giáo đường, súng lăm lăm trong tay.
Monk bước sang bên, vào vị trí có thể khống chế toàn bộ giáo đường.
Họ im lặng đi ngang qua giáo đường. Không thấy bóng dáng nhân viên nào.
"Có thể bọn họ đi ăn bữa trưa muộn". Monk nói qua máy bộ đàm.
"Kat, cô có nghe rõ không?" Gray hỏi.
"Nghe rõ, thưa chỉ huy".
Họ đến cuối giáo đường.
Vigor chỉ vào ngôi đền nhỏ nằm gần với ban thờ nhất.
Trong góc của ngôi đền là một cái quan tài lớn, một nửa nằm trong bóng tối. Giống như cái quan tài ở Cologne, ngôi đền của ác vị Tiên tri có hình dạng như một nhà thờ, nhưng thay vì bằng vàng và đá quý, cái quan tài này lại được tạo ra bằng một phiến đá cẩm thạch duy nhất.
Gray dẫn đường tới đó.
Ngôi đền chỉ cao mười hai feet từ chân đến đỉnh, rộng bảy feet và dài mười hai feet. Chỗ duy nhất có thể nhìn vào bên trong là cái cửa sổ nhỏ có lưới che.
Vigor thì thào, chỉ vào cửa sổ: "Qua đây có thể quan sát di vật trong khi hành lễ".
Gray tiến lại. Monk canh gác. Anh chẳng thích gì tình huống này. Anh cúi xuống nhìn qua cửa sổ. Sau tấm kính, một cái hộp nhỏ lót lụa trắng mở toang.
Di cốt đã bị lấy đi. Vatican không còn cơ hội nữa. Và ông ta cũng vậy.
"Người quản lý ở bên trái nhà thờ" Vigor nói, nghe hơi to. "Đó là chỗ văn phòng và nơi nghỉ, nối với phòng để đồ thờ". Ông ta chỉ ngang qua nhà thờ.
Sau câu nói của ông, cánh cửa mở hé ra trước giáo đường. Gray cúi khom người. Monk đẩy linh mục ra phía sau cái cột, vung súng lên.
Một bóng người, không hề biết đã có người đột nhập.
Đó là một người đàn ông trẻ, mặc áo chùng đen.
Một linh mục.
Ông ta vào một mình. Ông đi châm những ngọn nến lên trên bàn thờ.
Gray chờ đến khi người đàn ông chỉ cách anh vài bước. Yên lặng, chưa có người nào khác xuất hiện. Chậm rãi, anh thẳng người bước ra phía ánh sáng.
Vị linh mục sững người khi phát hiện ra Gray, cánh tay ông đang giơ lên định châm một ngọn nến khác. Khuôn mặt ông bỗng chuyển sang sợ hãi khi nhìn thấy khẩu súng trên tay Gray. "Che cosa vuoi?".
Gray phân vân.
Vigor bước ra từ chỗ nấp: "Padre"
Vị linh mục nhảy dựng lên, cặp mắt ông đảo sang phía Vigor. Ngay khi nhận ra đó là một linh mục, nỗi sợ hãi ở ông ta biến mất.
"Tôi là Monsignor Verona". Vigor giới thiệu, bước lên trước. "Đừng sợ".
"Ngài Verona?" Sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt. Ông ta lui lại một bước.
"Có chuyện gì vậy?" Gray hỏi bằng tiếng Ý.
Linh mục lắc đầu: "Không thể là ngài Verona".
Vigor bước lên chìa cho ông ta xem thẻ căn cước Vatican.
Người đàn ông liếc nhìn cái thẻ rồi nhìn Vigor. "Nhưng có một người đàn ông đến đây từ sáng nay, ngay sau rạng đông. Một người đàn ông cao, rất cao. Ông ta cũng mang giấy tờ của Vatican chứng nhận là ngài Verona, dấu má cẩn thận để lấy đi chỗ di cốt".
Gray liếc nhìn ngài linh mục, Họ đã bị chậm chân rồi. Thay vì hành động một cách man rợ, lần này Long Đình lại chơi trò ranh ma. Vì sự cần thiết, do an ninh được tăng cường. Do tin chắc ngài Verona đã chết, Long Đình đã đảm đương vai trò của ông. Giống như những điều khác, chúng chắc phải biết nhiệm vụ bổ sung của Vigor là tới đây thu hồi chỗ di cốt. Chúng đã khôn khéo tuồn chỗ di cốt cuối cùng qua mặt an ninh được tăng cường ở đây.
Gray lắc đầu. Họ lại tiếp tục chậm chân.
"Mẹ kiếp" Gray văng tục.
Vị linh mục cau mày nhìn anh. Rõ ràng ông ta hiểu tiếng Anh để không vừa lòng với ngôn ngữ của người đàn ông này trong ngồi nhà của Chúa.
"Lũ chó đẻ" Monk văng tiếp.
Gray hiểu được sự bực bội của Monk, nhất là ở địa vị anh là nhiều chỉ huy phi vụ. Anh cố kìm nén sự tức giận. Họ đã di chuyển quá chậm, hành động quá thận trọng.
Máy bộ đàm reo.
Kat ở đầu dây, có thể cô đã nghe rõ cuộc đối thoại.
"Nghe có rõ không, chỉ huy?"
"Rõ… nhưng quá chậm" Anh trả lời, chua chát.
Kat và Rachel đến chỗ họ. Vigor kể lại sự việc.
"Như vậy là số di cốt đã biến mất". Rachel nói.
Vị linh mục gật đầu. "Thưa ngài Verona, nếu như ngài muốn xem chỗ giấy tờ, chúng tôi để nó trong két phòng chứa đồ. May ra điều đó có thể giúp gì".
"Chúng ta có thể kiểm tra vân tay". Rachel nói, giọng mệt mỏi. Cuối cùng thì sự mệt mỏi cũng đến với cô. "Có thể chúng bất cẩn, không chờ chúng ta theo chân chúng. Điều đó có thể chỉ ra ai là kẻ phản bội ở Vatican. Có thể đây là đầu mối duy nhất của chúng ta".
Gray gật đầu: "Được, chúng ta xem có thể tìm được gì chăng".
Rachel và ngài Verona đi ngang qua giáo đường.
Gray quay lại chỗ quan tài.
"Có ý tưởng gì không?" Monk hỏi.
"Chúng ta vẫn còn chỗ bột màu xám thu được từ chiếc quan tài bằng vàng". Gray nói "Chúng ta sẽ tập hợp nhau lại ở Vatican, báo động mọi người về những chuyện đã xảy ra và thử chỗ bột kỹ càng hơn".
Khi cánh cửa căn phòng chứa đồ đóng lại, Gray quỳ xuống cánh cửa sổ nhỏ lần nữa, phân vân nếu như cầu nguyện có thể giúp được. "Chúng ta cần phải hút chân không chỗ bên trong". Anh cố gắng nói một cách khoa học " Thử xem chúng ta có thể khẳng định được sự tồn tại của chất bột hỗn hợp ở đây không".
Anh tựa vào sát hơ, nhòm vào bên trong, không chắc chắn mình định tìm cái gì. Nhưng anh cũng tìm thấy nó. Một dấu vết ở phía nóc bọc lụa của quan tài. Một dấu đỏ ấn vào vải lụa trắng. Một con rồng cuộn đuôi nhỏ xíu. Vết mực trông rất mới, quá mới.
Nhưng nó không phải vẽ bằng mực.
Máu!
Một lời cảnh cáo do Long nương để lại.
Gray đứng thẳng người, đột nhiên hiểu ra sự thật.