Chương 190: Hôn ai mà chẳng phải là hôn
Dịch: Nộ Vấn Thiên
Biên dịch:Tiểu Yêu Tinh
Biên tập: Tiểu Màn Thầu
Nguồn: tangthuvien.com
Thực ra hành động hôn này ở phương Tây đâu đâu cũng thấy, là một phương thức truyền đạt tình thân, tình bạn, tình yêu, nhưng ở phương Đông hàm súc lại cụ thể như chúng ta, vẫn có rất nhiều người không quen hôn, càng thích trực tiếp xông trận hơn.
Ít nhất có Lưu Anh Nam nghĩ như vậy. Hắn luôn không quá si mê với hôn, hắn cho rằng hôn chỉ là một giai đoạn trong tình yêu, hơn nữa giai đoạn này rất nhanh sẽ trôi qua, bởi vì nếu cô gái đã cho bạn hôn thì tức là bạn có thể động thủ rồi.
Hắn vốn định lướt qua rồi thôi nhưng lại không ngờ bị Cửu Thế Sửu Nữ ôm chặt hông, hai người dính sát vào nhau. Lưu Anh Nam cũng rất thản nhiên, cứ coi như hô hấp nhân tạo thôi. Rồi từ hô hấp nhân tạo biến thành đo nhiệt độ khoang miệng, tiếp đến là rèn luyện độ nhạy đầu lưỡi… Tóm lại là cả quá trình Lưu Anh Nam nhắm chặt mắt, trong lòng thầm nhủ: tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh!
Nụ hôn này kéo dài đến tận khi thủy triều dâng tới chân họ mới tách ra. Cửu Thế Sửu Nữ đầy thâm tình nhìn hắn, không nhìn ra bất kỳ vẻ chán ghét, dấu vết giả dối nào trong mắt hắn. Cửu Thế Sửu Nữ cười với hắn, đây là nụ cười chân thành nhất xuất phát từ sâu trong linh hồn, ở trên khuôn mặt xấu xí đó hệt như hoa tươi khoe nở. Lưu Anh Nam cảm thấy cô rốt cuộc đã tháo xuống gông cùm trong lòng, hiểu rõ thế nào mới là cái đẹp thực sự. Nhưng đúng vào lúc này, cô bé này không ngờ lại mở miệng:
- Hôn cái nữa có được không?
Lưu Anh Nam ngất. Cô ả đây là nghiện rồi mà, cho dù cô lại biến về bộ dạng kiều diễm như hoa của Hồng Hà nhưng Lưu Anh Nam vẫn trịnh trọng nói cho cô biết:
- Đừng tự mình lừa mình, nụ hôn dùng để truyền đạt tình yêu, chỉ dùng vào lúc tình cảm con người ta bộc phát. Nhất là hiện tại đối mặt với bộ dạng của Hồng Hà, cho dù hôn thì trong lòng tôi nghĩ cũng là đang hôn cô ấy, như vậy không công bằng với cô.
- Nói như thế, chị Hồng Hà là người yêu của anh, anh mới bằng lòng hôn chị ấy sao? –Cô nàng mặt ủ mày chau hỏi.
Lưu Anh Nam không muốn đả kích cô, hít sâu một hơi nói:
- Đúng, Hồng Hà là một cô gái xinh đẹp, ngay thẳng lại lương thiện. Cho dù hơi liều lĩnh, hơi lơ mơ, có lúc nói chuyện không buông tha người ta nhưng sự chu đáo và dịu dàng của cô ấy dành cho những cô nhi kia vẫn đánh động tôi một cách sâu sắc. Cô ấy tuyệt đối là một cô gái tốt đáng để yêu.
- Không nghe, không nghe. –Cô nàng bỗng trở nên bướng bỉnh, bịt tai, thở phì phì nói:
- Anh không biết phụ nữ ghét nhất là đàn ông khen một phụ nữ khác trước mặt cô ta sao? Chỉ dựa vào mấy câu nói của anh, em phải chiếm bộ thân thể này, không trả cho chị ấy nữa. Em muốn thay thế Hồng Hà để anh yêu em.
- Cô… đây chẳng phải chơi xấu sao! –Lưu Anh Nam im lặng, kiên nhẫn khuyên giải:
- Người quỷ khác đường, cô hà tất phải cố chấp chứ. Có điều cô đã trải qua sự tôi luyện chín đời chín kiếp, hiểu sự bao dung, có được tấm lòng độ lượng, lại hiểu ra hàm nghĩa thực sự của cái đẹp. Tôi tin rằng, kiếp sau cô nhất định sẽ là một cô gái đẹp nết đẹp người, người gặp người yêu.
- Chắc vậy. –Cảm xúc của cô rất nặng nề, dẫu sao trải qua chín đời chín kiếp, biết đâu kiếp sau vẫn như vậy thì sao?
- Tuy kiếp sau còn chưa tới, kiếp này vẫn chưa hết. Song có thể gặp anh, có thể trải qua một ngày tươi đẹp như thế xem như ông trời cũng không bạc đãi em, cũng xem như là duyên phận giữa hai ta. Chính vì duyên phận này, bảo anh hôn em một cái đều không được sao?
- Sao cô lại không chịu hiểu chứ? Đối mặt với Hồng Hà, cho dù là hôn thì tôi cũng là hôn cô ấy mà không phải hôn cô, điều này không công bằng với cô. –Lưu Anh Nam chán ngán nói.
- Em mặc kệ, đàn ông luôn là như thế, rõ ràng bản thân nuôi bồ nhí lại luôn mồm nói với vợ rằng, lúc anh ở cùng cô ấy trong lòng luôn nghĩ tới em. Sở dĩ anh ở cùng cô ấy là vì cô ấy rất giống em… Xì, đều là lừa người, mặc kệ cõi lòng anh nghĩ tới ai, trên thân thể còn chẳng phải vẫn làm cái chuyện nên làm kia sao!
Không ngờ cô ả phân tích tính người thấu triệt như thế, nhưng chuyện này cùng lời nói dối của đàn ông là hai chuyện khác nhau. Chỉ đáng tiếc, không cho Lưu Anh Nam nói tiếp, cô ả đã chủ động nhào tới, hung hăng cắn lên môi Lưu Anh Nam…
Có lẽ là nhất thời xúc động, có lẽ là coi cô ả thành Hồng Hà, có lẽ là hôn theo thói quen, Lưu Anh Nam lại lần nữa tiến vào trạng thái linh xà quấn quanh, nước bọt quấn quyện, có lửa tình đang thiêu đốt, có cảm tình đang giao hòa, hôn miệng cũng có thể hôn ra tình cảm.
Lưu Anh Nam có thể nói là như ngựa đứt cương, thỏa sức nếm trải ngon ngọt. Không lâu sau Lưu Anh Nam cảm giác cô ả thở hổn hển, cả người như lửa đốt, bỗng nhiên dùng sức đẩy hắn ra, làn thu thủy long lanh nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt rất phức tạp, hai má ửng đỏ, cánh môi mềm mại óng ánh, vô cùng mê người.
Lưu Anh Nam đang hăng, hoàn toàn tìm thấy cảm giác, cũng mặc kệ ai với ai, hôn ai mà chẳng phải là hôn sao, chiếm tiện nghi là thật. Hắn mỉm cười nói:
- Dù sao đây cũng là ngày cuối cùng cô còn ở trên đời, hôm nay ca sẽ hoàn toàn thoả mãn cô…
Nói xong Lưu Anh Nam lại lần nữa hôn lên đôi môi đào, trình độ càng ngày càng cao, tự học thành tài, hôn một phát đến tận khi nghẹt thở. Lưu Anh Nam hít sâu một hơi, liếm liếm môi, thật đúng là có cảm giác gây nghiện, hoàn toàn lật đổ ấn tượng về nụ hôn của hắn ngày trước. Khi hắn lại lần nữa tìm đến cánh môi anh đào mềm mại kia, chuẩn bị xuống mồm thì bỗng nghe cô nàng yếu ớt nói:
- Nếu anh còn hôn nữa, tôi sẽ hô phi lễ đó!
- Gì mà phi lễ chứ, chúng ta giang hồ nhi nữ, sảng khoái chính là… -Lưu Anh Nam liếm môi lại khởi động tiếp, bỗng nghe thấy bên người truyền tới một tràng cười như chuông bạc. Lưu Anh Nam bỗng chốc dừng động tác, hắn không muốn bị người ta chụp lén hay quay lén.
Hiện tại trên mạng có rất nhiều video đều là hình ảnh thân thiết của nam nữ trẻ tuổi ở trên xe bus, trên tàu, trong công viên, bị người ta đặt tiêu đề ‘bất nhã’ post lên mạng, dẫn tới vạn người quan tâm. Nhưng đại đa số đều không hề khiển trách hành vi bất nhã, mà là để xem hình ảnh tươi mát.
Tuy làm một vài hành vi thân mật ở trước mặt mọi người là hơi chướng tai gai mắt, nhưng những kẻ quay lén rồi phát tán kia có phải càng đáng xấu hổ hơn hay không?
Lưu Anh Nam không muốn cho những kẻ quay lén đáng xấu hổ ấy chớp thời cơ, nhưng quay đầu nhìn, bên cạnh không ngờ xuất hiện một khuôn mặt vô cùng xấu xí, lại tươi cười như hoa nở. Lưu Anh Nam thoáng cái đờ ra, dụi dụi mắt, cúi đầu nhìn cô gái mặt đỏ bừng trong lồng ngực, lại nhìn một cô gái khác cười hì hì ở bên, đây rốt cuộc là thế nào?
- Mau buông tôi ra, lưu manh thối tha, còn hôn thành nghiện! –Hồng Hà đẩy hắn ra, xoay người bỏ chạy, không chạy được mấy bước lại khựng chân, bất chợt quay đầu hung ác nhìn chằm chằm hắn, lại hiển hiện nét phong tình nói không hết trong đó.
- Hì hì, anh Nam, ban nãy em hỏi anh có phải coi chị Hồng Hà thành người yêu của anh thì anh mới đồng ý hôn chị ấy hay không… Thực ra đây là chị Hồng Hà bảo em hỏi giúp chị ấy. Song câu trả lời của anh khiến chị ấy rất thỏa mãn, chị ấy đúng là một người phụ nữ xinh đẹp lương thiện đáng để yêu!
Lưu Anh Nam đờ đẫn nhìn Hồng Hà đi cũng không được, ở lại cũng không xong cách đó không xa, lại liếc qua linh hồn của Cửu Thế Sửu Nữ. Hắn gãi đầu nói:
- Cô ra ngoài từ khi nào?
Cô ả cười hì hì nói:
- Từ lúc anh nói ‘hôm nay ca sẽ hoàn toàn thỏa mãn cô’ thì ra ngoài.
- Ý của cô là? –Lưu Anh Nam yếu ớt hỏi.
- Ngay từ ban đầu, người anh hôn một mực đều là chị Hồng Hà. Song em thấy, nếu không phải chị ấy bị anh hôn tạo ra phản ứng thì chị ấy sẽ không đẩy anh ra đâu. –Cô ả nghiêm túc nói.