Đồ Điên Chương 17

Nó lấy cái xe đạp, vội vàng lao ra ngòai

- Bà ơi cháu đi làm nha

Lao nhanh nó cố lao nhanh nhất có thể, bỗng nhiên có chiếc ô tô chạy về phía nó....

~ 1 lúc sau

~ Nằm trên giường cấp cứu, nó mắt nhắm mắt mở rồi ngất lịm đi........

Nó tỉnh dậy trên giường bệnh, cất tiếng hỏi :

- Đây là đâu?

- Em tỉnh rồi à, đây là bệnh viện - chị y tá cất lời

- Uả sao em lại ở đây ?

- Em không nhớ gì sao?

Nó cố nhớ lại khỏang khắc đó, nó bị 1 chiếc ô tô đâm thì phải, chân nó lúc này đau nhói. Bỗng, Kai bước vào

- Em tỉnh rồi sao

- Sao anh lại ở đây?

- Lúc em bị tai nạn anh là người đưa em vào bệnh viện, em không nhớ sao?

- Vậy à!! Cảm ơn

Đúng lúc đó, Lizze bước vào, mặt lo lắng

- Zen......Zen mày không sao chứ?

- Không!!

- May quá tao cứ tưởng mày không qua khỏi chứ. Mày có biết tao lo lắng ày lắm không.

- Vâng, cảm ơn cái sự lo lắng của mày.- nó mặt căm phẫn

- Hỳ hỳ, mà mày đi đứng cái kiểu gì mà lại tai nạn thế.

Nó chưa kịp nói gì thì hắn bước vào :

- Óc heo có khác, đi đứng cũng không biết lối.

- CÁI ZỀ - nó cáu - Tôi đi đứng vậy đấy còn hơn cái đồ....đồ.......đồ....máu lạnh.....đồ.....đồ.....đồ.....khùng.....đồ.....đồ.....đồ.....vô tâm......

- Thiệt tình, bây giờ đi đâu cũng có fan là thế nào, hí hí - hắn cười đắc ý

- Fan á, có dở hơi mới là fan của anh

- Chứ không phải ai đó cũng là fan của tôi à?

- Ai ? Đâu? Đứa nào khùng thế

- Cái con nhỏ nằm trên giường đang to mồm kia kìa

Hắn vừa dứt lời, cả phòng cười rộn lên khiến nó đỏ mặt xấu hổ.

~ Vài ngày sau

~ Ngày nào Kai cũng đến thăm nó và kể cả hôm nay cũng vậy. Kai bước vào phòng bệnh hỏi thăm

- Em đã đỡ hẳn chưa?

- Nè tui hỏi anh 1 câu nhá

- Em hỏi đi!! - Kai cười

- Ngày nào anh cũng đến đây không thấy phiền sao?

- Không, chăm sóc em thì có gì mà phải phiền

Nó cười nhạt, Kai cất lời :

- Zen.....

- Hả?

- Làm bạn gái anh nhé!

- Khùng à?

- Anh nói thật đó

- Không!!

- Tại sao? Chẳng phải lúc trước và ngay cả bây giờ em vẫn có tình cảm với anh sao?

- Hồi nào? - nó đáp lại

- Chứ không phải vì anh tại sao em lại khóc?

Nó ngập ngừng

- Cái đó.....Đúng là lúc trước và ngay cả bây giờ tôi vẫn còn tình cảm với anh nhưng......dường như tâm trí của tôi và ngay cả trái tim không còn hướng về anh nữa, nó không còn đập mạnh khi nhìn thấy anh, không còn cái cảm giác....của ngày xưa.....Yêu thật lòng 1 ai đó thì sẽ rất khó quên...nhưng tôi sẽ tập quên.... tập quên..... - nó cố lẩn tránh ánh mắt của Kai

- Anh hiểu rồi - Kai bước ra ngòai buồn rầu

Kể từ hôm đó Kai không còn đến thăm nó. Căn phòng bệnh vốn lạnh lẽo nay lại càng lạnh lẽo hơn, Lizze và bà vẫn thường xuyên đến thăm nó nhưng cái cảm giác cô đơn vẫn không thể hết , hình như nó không thể quên được ai đó, cái nụ cười, cái cử chỉ dịu dàng đó, cái ánh mắt...... và cả hình bóng. Nó đang tự lừa dối bản thân, rõ ràng còn rất thích người đó, rất nhớ mà sao không thể cầm chiếc điện thoại và gọi.....

~ 2 tuần sau ~

Nó suất viện, chân nó vẫn còn chưa lành hẳn nhưng nó muốn về nhà thật nhanh với bà....

Vừa về đến nhà nó lao ngay vào lòng bà, bà nhẹ vuốt tóc nó :

- Cái con nhỏ này đi đứng cũng hậu đậu.

- Hỳ, thì tại cái người đó chứ bộ, ai biểu lao vô cháu làm chi đã vậy còn không thèm xin lỗi.

- Thôi tôi xin cô, lí sự hoài.

Nó cười láu cá,

- Bà ơi, nếu như mình thích 1 ai đó thật lòng mà lại không muốn cho người ta biết nhưng mỗi lần nhìn thấy người ta là lại bối rối mặc dù ngòai miệng nói không thích thì phải làm sao ạ ? - nó ngập ngừng

- Sao cháu lại hỏi vậy? Bộ thích ai rồi à.

- Dạ không không đâu có, cháu hỏi chơi thôi mà - nó giật mình

- Bà nghĩ khi thích 1 đó thật lòng thì không nên che giấu cảm giác mà hãy nói thật cho người ta biết . Vì đôi lúc che giấu cảm xúc không phải là 1 cách tốt, nó có thể đem lại cho cháu cảm giác nhưng nó cũng có thể khiến cho cháu đau khổ....

Nó lẳng lặng mà không nói gì cả.....trong đầu nó thóang suy nghĩ......

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/do-dien/chuong-20/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận