Đồ Thần Chi Lộ Chương 114. Y nhân tiều tụy

"Thật sự không có gì." Trương Dương tránh né một cước của Lưu Bưu.

"Hắc hắc, đừng tưởng rằng bây giờ ngươi trở nên lợi hại thì có thể biến ta thành thằng ngốc, bộ dạng của ngươi đã bán đứng ngươi rồi, nói cho đại gia nếu không …" Lưu Bưu hắc hắc cười quái dị nói.

"Nếu không thì sao?"

"Không thế nào cả, ta chỉ không mang ngươi đến nhà nàng là được, dát dát …"

"…Kỳ thật … chúng ta … đang … đang … yêu nhau …"

"***, hóa ra đã sớm có gian tình, khó trách ngươi nôn nóng sốt ruột quay lại từ tỉnh thành như vậy … Được rồi, Trương Dương, ngươi giải thích chuyện của đại ca nàng với nàng như thế nào đây?" Lưu Bưu nói đến câu sau vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.

"Ta nghĩ rằng, nếu Mãi Mãi Đề làm tốt, Tiêu Di Nhiên hẳn không biết đại ca nàng chết như thế nào." Trương Dương nói.

"Ngươi giết Mãi Mãi Đề là vì Tiêu Di Nhiên?" Lưu Bưu hỏi.

Trương Dương đột nhiên trở nên trầm mặc, chuyện này đã vây khốn hắn rất lâu, cừu hận với Mãi Mãi Đề không đến từ cái chết của Tiêu Viễn Hành, mà còn đến từ khi bị đuổi giết không dứt, chính hắn cũng không hiểu tại sao cái chết của Tiêu Viễn Hành không có chút ảnh hưởng nào đối với hắn, thậm chí, sự phẫn nộ với việc Tiêu Viễn Hành tử vong còn không mãnh liệt bằng khi chân Lưu Bưu bị thương.

"Ta hiểu rồi." Vẻ mặt Lưu Bưu đột nhiên trở nên buồn bã.

"Ngươi hiểu được chuyện gì?" Trương Dương sững sờ.

"Ngươi căn bản không có cảm tình nào với Tiêu Viễn Hành, mặc dù ngươi và Tiêu Di Nhiên đã xác định quan hệ luyến ái nhưng vì nguyên nhân thời gian nên ngươi còn chưa đến mức yêu nhau yêu cả đường đi, cho nên, cái chết của Tiêu Viễn Hành ngươi không chút động lòng, ta vẫn luôn suy nghĩ chuyện này. Lúc ấy, khi ngươi ở trong đổ trường, nếu ngươi muốn giúp Tiêu đại ca, ngươi chắc chắn sẽ nghĩ được biện pháp, nhưng ngươi không có, ngươi chỉ lo lắng cho sự an toàn của ngươi và ta …" Lưu Bưu chậm rãi nói.

"Có lẽ vậy … ta từ trước tới giờ chưa từng nghĩ đến Tiêu Viễn Hành là đại ca của Tiêu Di Nhiên, trong lòng ta cũng rất ít khi đem hai mối quan hệ đặt cùng một chỗ, dường như hắn là một người cùng ta không thân không quen." Trương Dương thở dài một tiếng.

"Không chỉ có vậy, ngươi còn hận Tiêu Viễn Hành đại ca!"

"Hả … tại sao ta lại hận hắn …" Trương Dương sửng sốt, dừng lại ở phía trước, nhìn Lưu Bưu.

"Bởi vì Tiêu Viễn Hành đại ca khiến ngươi lâm vào hoàn cảnh bị đuổi giết này."

"Không có …"

Trương Dương mở miệng nhưng lại không nói được. Đột nhiên phát hiện bên trong ý thức của mình không ngờ thật sự có loại ý nghĩ đáng sợ này, lúc Tiêu Viễn Hành tự sát, hắn lại không ngăn cản, thậm chí, sau khi Tiêu Viễn Hành tự sát, hắn còn có cảm giác thoải mái.

Tại sao lại như vậy?

Tại sao?

Trương Dương cảm giác toàn thân phát lạnh, lần đầu tiên phát hiện sự tối tăm trong nội tâm mình lại đạt đến mức đấy, hắn sợ Tiêu Viễn Hành, Tiêu Viễn Hành tựa như một tòa núi đè lên đầu hắn, mỗi lần khi đối mặt với Tiêu Di Nhiên lập tức sẽ nghĩ đến Tiêu Viễn Hành … Trương Dương cảm thấy sợ hãi và hoảng hốt, một loại sợ hãi với nội tâm tối tăm của mình.

Không ai hy vọng mình là một người có tư tưởng đen tối, không thể nghi ngờ, suy nghĩ lúc ấy của Trương Dương hoàn toàn là một loại suy nghĩ trong tiềm thức, bây giờ nghĩ lại, Trương Dương mới phát hiện, nếu đổi lại là Lưu Bưu bị buộc phải tự sát, bất luận thế nào hắn đều sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

"Trương Dương, ta có chuyện vẫn chưa nói cho ngươi, trước khi ta bị bắt từ bệnh viện. Tiêu đại ca đã đến bệnh viện thăm ta, hắn nói, hắn rất hối hận, không nên bảo ngươi nhúng tay vào chuyện này, hắn còn nói. Ngươi là người hắn đánh giá cao nhất trong nhiều năm. Nếu sau này hắn bị điều ra khỏi thành phố C, hắn sẽ cân nhắc để ngươi thay thế vị trí của hắn …"

"Đừng nói nữa!"

"Không, Trương Dương, Tiêu Viễn Hành là đại ca của ta, bất luận sống chết, cả cuộc đời hắn vẫn là đại ca của ta, ta nói việc này chỉ hy vọng ngươi không nên hận hắn, hắn cũng không thể tưởng được mọi chuyện lại phát triển đến hiện trạng như bây giờ." Lưu Bưu cố chấp nói.

"Hắn đã chết, chúng ta thảo luận việc này còn có ý nghĩa nữa sao?" Trương Dương thở dài nói.

"Có, bởi vì hắn còn có một muội muội, ngươi tha thứ cho hắn chính là tha thứ cho mình."

"Tại sao ngươi lại nghĩ nhiều như vậy?"

"Đúng vậy, ta một mực nghĩ vậy, ta thấy rằng ngươi không vui vẻ, ngươi trước sau đều không vui vẻ, thậm chí, ngươi đối với nữ nhân cũng mất đi hứng thú, Lưu Bưu ta là một kẻ ngu ngốc, nhưng, đến hôm nay, ta cũng suy đoán được đại khái, duy nhất chỉ có chuyện này khiến ngươi trở nên không vui, ngươi tự trách, ngươi tìm các dạng lý do, nhưng ngươi vẫn tự trách mình, chắc chắn ngươi cho rằng, nếu lúc ấy ngươi nghĩ ra biện pháp là có thể cứu được đại ca Tiêu Viễn Hành …"

"Được rồi, ta hiểu rồi, đừng nói nữa." Trương Dương vẻ mặt âm trầm đi nhanh về phía trước.

Lưu Bưu há mồm nhưng chung quy vẫn không thốt ra tiếng.

Hai người trở nên trầm mặc.

"Đến rồi, chính là nhà này." Lưu Bưu gọi Trương Dương.

"Ừ."

"Trương Dương, ta chỉ hy vọng ngươi có thể vui vẻ một chút, lúc ấy ngươi có suy nghĩ thế nào cũng không thể thay đổi kết cục tử vong của Tiêu đại ca. Trên thực tế, cả đống phòng của đổ trường đều chôn thuốc nổ, nhưng Tiêu đại ca vẫn chọn cái chết, hắn vứt bỏ tính mạng của mình, nghiêm khắc mà nói thì huynh ấy vì Thất ca vứt bỏ quyền được sống của mình." Trương Dương vừa quay người chuẩn bị đi đến sân biệt thự thì Lưu Bưu đột nhiên nói.

"Cám ơn ngươi, Lưu Bưu, ta đã hiểu rồi, người chết thì đã chết, chúng ta vẫn còn sống thì phải cố mà sống, yên tâm, ta sẽ sống vui vẻ vì ta có một huynh đệ tốt như ngươi."

"Hảo huynh đệ!"

Cổng sân là loại điều khiển tự động bằng điện, sau khi Trương Dương bấm chuông kêu lên thì cửa mới mở, góc phải sân có hai sợi xích xích hai con chó săn đang phờ phạc mặt mày ủ dột, thấy hai người bước vào không ngờ đến cả động đậy cũng không, chỉ liếc qua một cái.

"Hai con chó săn này đã vài ngày nay không ăn gì rồi." Trương Dương nói.

"Ai … thật sự … đáng thương, đợi tí nữa ta sẽ mang cho bọn chúng ít thịt …" Lưu Bưu dột nhiên thiện tâm đại phát.

Sau khi vào biệt thự, hai người mới phát hiện tất cả cửa trong biệt thự đều mở toang, trong nhà rất lộn xộn, tựa hồ lâu rồi không được dọn dẹp, tầng một là gara cùng đại sảnh, còn có một vài phòng của người giúp việc nhưng không người, hoàn toàn trống không. Không thể không nói, trang thiết bị căn biệt thự phi thường xa hoa, thậm chí còn phải vượt xa trang thiết bị khách sạn năm sao, điểm duy nhất gây sự thiếu hụt trong vẻ đẹp này chính là sự lãnh lẽo buồn tẻ……

Nhìn thoáng qua bức tranh của Tiêu Di Nhiên và Tiêu Viễn Hành treo trên tường, sau đó hai người mới xác định đi lên trên lầu.

Vừa lên lầu hai nguời thấy một phòng khách rộng tầm một trăm mét vuông, Trương Dương vào cửa liếc mắt lập tức thấy Tiêu Di Nhiên ngồi trên một chiếc ghế đen, quay lưng về phía bọn họ, trên người mặc một bộ váy màu trắng, không nhúc nhích.

"Ngồi." Tiêu Di Nhiên không quay đầu lại, chỉ nói một chữ.

"Tiêu Di Nhiên, Trương Dương, các ngươi nói chuyện, ta xuống mang cho hai con chó ăn chút gì đây." Lưu Bưu nhìn qua Trương Dương rồi đi xuống, tiện tay dóng cửa lại.

"Di Nhiên, gió lớn nên anh đóng cửa lại nhé." Trương Dương đi đến cạnh cửa sổ.

"Đừng … đừng đóng … Em sợ ca ca không tìm được cửa vào nhà …"

"Di Nhiên …" Trương Dương đi đến sau lưng Tiêu Di Nhiên, thở dài một tiếng không biết phải nói gì.

"Trương Dương … ca ca em mất rồi …"

Tiêu Di Nhiên chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt ngốc trệ nhìn Trương Dương, trên tay nàng cầm một tấm ảnh đen trắng, chứng kiến bộ dạng của Tiêu Di Nhiên, trái tim Trương Dương phảng phất như bị dao cắt, bộ mặt trắng nõn mượt mà của Tiêu Di Nhiên gầy đi mấy phần, trên mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc, đôi mắt hốc hác tràn ngập tơ máu, mái tóc rối bời….

"Anh biết, khóc đi! Khóc ra sẽ tốt hơn một chút!" Trương Dương đau lòng, khoác tay lên đôi vai gầy xọp.

"Trương Dương … ca ca em mất rồi, bị tai nạn xe hơi mà chết … ô ô …"

Tiêu Di Nhiên đột nhiên nhào vào ngực Trương Dương, nước mắt chảy xuống không ngừng, thân thể liều mạng run rẩy tựa hồ đang run sợ.

"Di Nhiên, còn nhớ những gì đã nói với anh không? Mỗi người đều sợ chết, trên thế giới này không ai không sợ chết, nếu không thời xa xưa sẽ không có nhiều đế vương theo đuổi thuật trường sinh bất lão như vậy. Cho nên tử vong là thứ ai cũng sợ, không hề bởi vì ngươi có địa vị cao quý hay ti tiện mà không sợ. Chỉ có điều, tử vong làm người ta sợ hãi nhưng không có cách nào trốn tránh, sinh lão bệnh tử kỳ thật là hiện tượng tự nhiên, rất nhiều người biết, rất nhiều người hiểu rõ nhưng không có mấy ai có thể nhìn thấu … nếu em muốn biết đáp án cụ thể của anh, thì anh cho rằng tử vong nếu không tránh khỏi vậy chúng ta việc gì phải sợ? Nếu có sinh cơ thì ai cũng quý trọng, trên thế giới này có mấy người nguyện ý vứt bỏ tính mạng của mình, lúc tính mạng thật sự phải rời đi, chúng ta cũng phải dũng cảm đối mặt …"

Đây là lần thứ hai Trương Dương đem những lời cả một chữ cũng không quên đã từng nói qua với Tiêu Di Nhiên này lập lại một lần nữa. nguồn t r u y ệ n y_y

"Không … không … Anh trai em đã chết …" Tiêu Di Nhiên không nghe, đau lòng hét lên.

"Di Nhiên, anh hỏi em, ca ca em có hy vọng em biến thành bộ dáng này không?" Trương Dương đột nhiên buông Tiêu Di Nhiên ra, lấy trong phòng một cái gương đưa cho Tiêu Di Nhiên, nói: "Em tự mình xem đi, em bây giờ biến thành dạng gì rồi? Ca ca em trên chín tầng trời sẽ cao hứng sao?"

"Em…" Tiêu Di Nhiên ngừng khóc, ngơ ngác nhìn khuôn mặt xa lạ trong gương mà nói không ra lời.

"Bây giờ, lập tức đi tắm, thay một bộ quần áo đẹp nhất, ngay lập tức!"

"Trương Dương …"

"Ngay lập tức, nếu anh là ca ca em, anh không muốn nhìn bộ dạng này của em đến một giây!" Trương Dương dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Tiêu Di Nhiên.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/do-than-chi-lo/chuong-134/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận