"..." Trương Dương cảm giác mồ hôi đang toát ra trên trán chảy xuống.
"Vậy nhé, thôi tôi muốn nghỉ ngơi rồi." Cô gái nhẹ nhàng nâng chén trà lên ý tiễn khách.
"Chờ chút, tôi muốn hỏi, chuyện lần trước cô xử lý ổn thỏa chứ?" Trương Dương vội vàng hỏi.
"Cái này không tiện trả lời, đây là điều cơ mật." Cô gái bưng chén trà không hề đặt xuống.
"Tôi về..." Trương Dương có chút ngẩn ngơ đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa. Hắn thực sự muốn ở bên cạnh nàng, cho dù là không nói lời nào cũng được. Hắn thích loại cảm giác này, một cảm giác rất kì diệu, dường như là tâm hồn tương thông với nhau vậy.
Lúc Trương Dương rời đi, vẻ mặt băng hàn của cô gái bỗng trở nên bâng khuâng, có chút thẫn thờ. Nàng không hiểu sao lại có cảm giác này: rõ ràng là phi thường chán ghét tên thanh niên xấu xa đó, nhưng trong thâm tâm lại vẫn muốn nhìn thấy hắn.
Lúc gặp Trương Dương tại sân bay, trong lòng nàng không hiểu sao lại có sự vui mừng khó hiểu.
Tại sao?
Sao lại như vậy chứ?
Cô gái nhíu mày, bất ngờ vung tay lên. Liên tục ba thanh đao cong phóng vào không trung, vẽ nên một đường cong màu bạc sau đó quay lại trên tay nàng, động tác vô cùng thuần thục và nhanh như một tia chớp.
Tay của cô gái nhìn trắng trẻo thon dài, không có chút tì vết nào, móng tay cũng được tỉa gọn gàng, không ai có thể tin được đây là bàn tay giết người.
Tình cảm, không thể nghi ngờ là chướng ngại lớn nhất trên con đường theo đuổi võ đạo. Muốn chặt đứt tơ tình của bản thân, phải dựa vào ý chí kiên cường và sự quyết tuyệt dứt khoát của bản thân.
Cô gái trên mặt xuất hiện một sự quả quyết, ánh mắt tựa đao.
Vì tìm kiếm đỉnh phong trong truyền thuyết, nàng có thể hi sinh tất cả.
Trương Dương thẫn thờ quay lại phòng, xem thời gian thấy còn cách giờ lên thuyền tám tiếng nữa, ngày hôm qua bồi tiếp Vương Yến cả đêm không ngủ, giờ rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Trong giấc mơ, hắn thấy một thanh phi đao sắc nhọn cắt đứt yết hầu của mình, máu tươi văng tràn ngập trong không trung, sau đó nghe được tiếng xác mình nặng nề ngã trên nền đất.
Bất ngờ! xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
Trương Dương ngồi bật dậy, mồ hôi tuôn ra như tắm. Đây là một cơn ác mông khiến hắn hãi hùng. Hắn nhớ rất rõ bàn tay cầm phi đao kia, thon dài và trắng nõn không chút tì vết, hắn nhớ rõ mái tóc dài tung bay theo gió, thậm chí hắn còn nhớ cả mùi thơm quen thuộc kia nữa, chỉ có duy nhất khuôn mặt lạnh lùng băng sương kia là không thấy, bị mái tóc dài che mất, quả là vô cùng quỷ dị.
"!"
Bên ngoài truyền đến tiếng động mạnh, dường như có gì nặng vừa ngã trên mặt đất, cũng chính âm thanh này đã đánh thức hắn dậy.
"Mẹ kiếp, ngươi tưởng Bưu đại gia là kẻ ngu sao?" Bên ngoài truyền vào tiếng Lưu Bưu quát.
Có chuyện rồi!
Gần như ngay lập tức, Trương Dương như cơn gió lao ra ngoài.
Ngay khi Trương Dương lao ra đầu tiên, phòng đối diện A Trạch cũng mở cửa, hai người nhìn nhau không nói gì. Bên ngoài hành lang có hai người da đen cao lớn đang đứng. Lưu Bưu thì đang đứng ở cửa phòng hắn, còn hai người phụ nữ da đen vẻ mặt phẫn nộ, còn trên mặt đất đang nằm một người da đen lai, da mặc dù đen, nhưng so với người Châu Phi rõ ràng có sự khác nhau, thoạt nhìn chỉ như một người da cháy nắng mà thôi, chứ không phải quá đen.
Người da đen này vẻ mặt thống khổ vặn vẹo, rõ ràng hắn bị Lưu Bưu đá cho một cú gục xuống đất, còn hai tên da đen khác rõ ràng cũng nếm mùi đau khổ, không dám xông lên nữa. Nhất là khi thấy có thêm Trương Dương và A Trạch đi ra, lại càng không dám manh động gì.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Trương Dương có chút buồn bực, cái thằng nhãi Lưu Bưu này đi đến đâu gây chuyện đến đó, cho dù ở nơi đất khách quê người cũng không chịu an phận một chút. ****, ngươi không thể an phận một chút sao, Trương Dương thầm mắng.
"Fuck, lão tử gọi hai em da đen, thế mà chúng dám đòi một nghìn đô la, khinh ta là nhà quê chắc!" Lưu Bưu mặt mày giận dữ, vừa nói vừa đá cho tên kia thêm một đá.
Cũng không trách được Lưu Bưu lại cáu, hắn ở trong nước đã dò hỏi qua giá chơi gái nước ngoài rõ. Ở đất nước Yemen này, một lần chơi hai trăm đô la đã là loại sang lắm rồi. Không ngờ được cái khách sạn quèn này dám "chém" năm trăm đô la, tương đương với ba nghìn nhân dân tệ. Chỉ sợ ở khách sạn năm sao cũng chỉ đến thế. Trương Dương cũng khó xử, bây giờ chỉ còn hai giờ nữa là đến giờ lên thuyền, nếu bọn họ không trả tiền xem ra khó mà thoát thân bởi vì hắn đã trông thấy ngoài hành lang có mấy người da đen đang gọi điện thoại thông báo.
Hai cô gái da đen ỷ mình là phụ nữ nên cũng chẳng sợ Lưu Bưu, ồn ào náo loạn cả lên. Nếu không phải thấy vẻ mặt dữ tợn của Lưu Bưu, có lẽ đã lao tới cắn xé rồi.
Trương Dương thầm nghĩ bọn chúng quả là may mắn. Thằng nhãi Lưu Bưu này mặc dù có đánh phụ nữ, nhưng là chưa bao giờ ra tay đánh tiểu thư. Bằng không đã sớm tay đám chân đá rồi. Không quản đàn bà hay không, đánh trước nói sau, đây là tiêu chuẩn làm người của Lưu Bưu.
"Các ngươi muốn bao nhiêu tiền?" Trương Dương thở dài một tiếng nói với tên da đen đang giãy dụa trên mặt đất kia. Hắn không muốn sự việc trở nên phức tạp thêm, dù sao đây cũng là ở nước ngoài, không phải quê hương quen thuộc của mình.
Thực tế, Yemen là một quốc gia Ả Rập thừa thãi dầu mỏ. Người dân trong nước hầu như đều bài xích chuyện mại dâm, người trong nước ít khi tham gia vào máy chuyện này. Đại bộ phận mại dâm đều là người ngước ngoài, mà trong đó người Châu Phi chiếm tỉ lệ vô cùng cao.
Tên da đen mồ hôi chảy như tắm từ trên đầu xuống, hắn không nói gì, che bụng, giơ một ngón tay lên. Thấy vậy, Lưu Bưu càng điên tiết lại muốn xông lên đánh người thì bị A Trạch kéo lại.
"Đây!"
Trương Dương kiểm lại tiền trên người, tốt quá, số tiền Tướng quân chuẩn bị tuy không nhiều nhưng cũng đủ dùng cho chuyện này. Đương nhiên đây là Trương Dương không tính đến lộ phí lượt về. Hắn tin tưởng rằng chỉ cần gặp lão bà thì không cần phải lo lắng chuyện tiền nong nữa.
Tên da đen thấy tiền, cười lạnh một tiếng lắc đầu. Rõ ràng tên này tưởng bọn họ sợ hãi, định nhân dịp được voi đòi tiên.
Mọi người trên mặt biến sắc. Không phải một nghìn, chẳng lẽ định đòi mười nghìn đô la? Tướng quân cũng chỉ cho bọn họ mười lăm nghìn đô la, vừa rồi thuê phòng đã mất một khoản rồi, nếu đưa mười nghìn thì họ sẽ còn lại chẳng bao nhiêu. Phải biết rằng bọn họ còn phải rong ruổi trên mảnh đất loạn lạc Somali, nếu trên người không có tiền e rằng sẽ vô cùng khó khăn.
Trương Dương trong đầu điên cuồng tính toán chi phí tiêu dùng. Hiển nhiên bọn họ không cần phí đi lại, ngồi thuyền và ăn uống đều được miễn phí. Duy nhất phải chi tieu chính là dùng khi ở Somali, trước khi liên lạc được với lão bà. Đương nhiên bon họ còn có át chủ bài chưa dùng đến là vàng ròng trên người, tuy nhiên đây lại là tiền phòng thân quan trọng, không đến bước cuối cùng sẽ không dễ dàng sử dụng.
"Được lắm!" Trương Dương ngăn cản Lưu Bưu đang phát điên, đưa chiếc phong bì đô la nguyên cho tên da đen kia.
Tên da đen vẻ mặt khinh thường cười lạnh, chỉ chỉ dấu chân trên bụng hắn rồi giơ ngón tay, ra ý "Không".
Lưu Bưu tức muốn nổ phổi, không tưởng tượng nổi mình muốn vì đất nước vẻ vang, không ngờ lại bị bọn chúng coi như gà để chăn. Gọi có hai con hàng da đen loại hạng hai mà phải tốn đến mười nghìn đô la. Vậy mà giờ chúng còn dám chê không đủ. Một khi thế này chắc định đòi một trăm ngàn đô đây mà. Nhẫn nhịn à, thực không thể chịu nổi nữa rồi. Thế nhưng A Trạch lại đang giữ chặt lấy hắn.
"Ha ha, thế ngươi muốn bao nhiêu đây?" Trương Dương giận dữ cười, chậm rãi đem tiền lấy ra, khẽ ra hiẹu cho A trạch và Lưu Bưu. Hai người đều hiểu ngay, lập tức quay lại phòng mình lấy ba lô mang tới, cả ba lô của Trương Dương cũng mang theo.
"Một trăm nghìn đô" Mấy tên da đen mặc dù thấy động tác của bọn Lưu Bưu, A Trạch nhưng không hề kinh hoàng. Rõ ràng bọn chúng cậy có chỗ dựa phía sau lưng. Hiện tại đã trở mặt rồi, tội gì không "tiện tay dắt dê", được đà làm tới. Đương nhiên lúc mở mồm ra, hắn cũng không thật sự định đòi số tiền khổng lồ một trăm ngàn đô đó, chẳng qua muốn cò kè mặc cả thêm tí chút thôi.
"Ha ha, một trăm nghìn đô này, thích thì chiều."
Lưu Bưu từ trong phòng đối diện đi ra cười to, bất ngờ tung một đá sút bay tên da đen. Tên này bay đập xuống nền đất, mặt mũi vặn vẹo, rõ ràng cú đá rất nặng chân.
"Vậy chúng ta đi!" Trương Dương chuẩn bị quay đi gọi Na Na đã thấy nàng mở cửa đứng sẵn ở đó, vẻ mặt chán ghét nhìn bọn họ. Rõ ràng nàng nghĩ rằng Trương Dương cũng gọi gái vào chơi.
"Tôi, tôi không có" Trương Dương lập tức giải thích. Lịch sử lại lặp lại, dường như mỗi lần Lưu Bưu "ăn ốc" thì hắn y nhưng rằng thành kẻ "đổ vỏ". Lần trước đã bị Tuyết Liên bắt gặp, giờ lại bị Na Na thấy, quả là đen đủi!
"Có liên quan gì đến tôi sao? Đi nhanh thôi kẻo không kịp" Nghe được Trương Dương giải thích, Na Na không hiểu sao lại cảm thấy trong lòng dễ chịu vô cùng.
Có lẽ biểu hiện dũng mãnh của Lưu Bưu khiến cho mấy tên da đen không dám ngăn cản bọn họ, trơ mắt nhìn bọn họ rời đi. Chẳng qua nhìn vẻ oán độc của chúng, ai cũng biết việc này sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Hiện giờ chỉ xem bọn Trương Dương có chạy thoát được không thôi. Như vừa rồi tranh cãi trong khách sạn nhưng hình như chưa có ai báo án, vì vậy sẽ không ảnh hưởng đến việc lên tàu của bọn họ. Cho dù là giết người rồi, chỉ cần lên tàu đi rồi thì chẳng còn phải lo ngại gì, đợi đến khi điều tra ra thì bọn họ đã cao chạy xa bay rồi.
Hơn nữa, hộ chiếu và các giấy tờ của Trương Dương đèu là giả hết.
Trương Dương tin rằng, chỉ cần bắt một chiếc taxi chạy thẳng ra bên tàu, liên lạc và lên tàu chở dầu thì bất kì kẻ nào cũng không thể đuổi theo được.
Đáng tiếc, mộng đẹp của Trương Dương bỗng tan tành.
Một cỗ sát khí băng hàn bỗng lan tràn trong không khí, dường như khiến xung quanh trở nên giá rét.
Na Na đang đi phía trước Trương Dương bỗng quay đầu lại, cặp mắt chiếu ánh nhìn sắc bén đến trên người hai phụ nữ da đen đang tức giận ở đằng kia.
"Na Na, đi mau. Bọn chúng đang có thêm người tới." Trương Dương không hiểu sao Na Na lại dừng lại.
"Các ngươi mua quần áo ở chỗ nào?" Ánh mắt Na Na chăm chăm nhìn quần áo "hành nghề" của hai người kia, một bộ quần áo màu xanh ngọc, bình thường ít khi thấy.
Na Na dường như không nghe lời Trương Dương nói, đột nhiên quay người đi đến trước hai phụ nữ da đen. Na Na nói chính là tiếng Ả Rập khiến hai người kia mù tịt không hiểu. Na Na lại dùng tiếng Anh hỏi một lần nữa, hơn nữa còn dùng tay lật xem biểu tượng thương hiệu trên một phụ nữ da đen. Hai phụ nữ da đen dường như đối với Na Na đầy khinh thường, còn mở mồm mắng câu gì đó, Trương Dương nghe không rõ lắm.
"Xoẹt!"
Một đạo điện mang lóe lên trong không trung, một tiếng kêu thảm thiết cùng lúc vang lên. Một phụ nữ da đen tay ôm yết hầu hoảng sợ nhìn Na Na, máu đỏ từ khe hở trên cổ phun ra như suối, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.
Tất cả mọi người đều ngây ra.
Kể cả bọn Trương Dương lẫn mấy tên da đen kia đều ngây người, chuyện quá đột ngột. Không ai nghĩ đến Na Na lại ra tay giết người. Ngay đến Lưu Bưu cũng thấy buồn nôn. Hắn mặc dù rất ghét bọn gái bán dâm không tuân thủ đạo đức nghề nghiệp như mấy người này, nhưng hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc giết các cô này. Nhìn người phụ nữ vừa rồi còn trên giường với mình giờ đã chết, Lưu Bưu cảm thấy quay cuồng.
Rốt cuộc người phụ nữ da đen đang ôm yết hầu đứng dựa tường đã trợn mắt gục xuống đất, tay chân không ngừng co giật, máu tuôn ra thấm sẫm cả tấm thảm vốn màu đỏ, sinh mạng đã nhanh chóng rời bỏ thân thẻ xinh đẹp kia.
Na Na giống như người máy không chút cảm tình, cúi lưng xuống kiểm tra quần áo của người phụ nữ da đen thêm lần nữa, sau đó đứng lên, đôi mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào người phụ nữ da đen còn lại. Trong không khí thoang thoảng mùi nước tiểu của người phụ nữ da đen, cô ta sợ hãi đến mức ngay cả việc hét lên cũng không làm được.
"Mua ở đâu?" Đao trong tay Na Na nhìn vẫn sạch sẽ một cách lạ thường, lóe lên hàn mang, không dính một giọt máu nào nhưng ngược lại, khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.
Nhìn ánh mắt lạnh như băng kia, người phụ nữ da đen kia hoàn toàn suy sụp, liên tiếp nói ra mấy địa chỉ.
"Xẹt!"
Thời gian lại một lần nữa như ngừng lại.Đao trong tay Na Na tựa như tia chớp rạch ngang trời, không gì cản nổi. Một vòi máu tươi lại tung bay trên không trung, từ thân thể người phụ nữ da đen chuyển hướng một cách quỷ dị. Vòi máu không dính lên người Na Na mà bắn tung tóe lên mặt mũi và quần áo mấy tên da đen đang hoảng sợ gần đấy khiến chúng bủn rủn, không thể nào đứng lên mà chạy trốn được.
"Cô điên rồi sao?"
Trương Dương đột nhiên phát cuồng, túm lấy ngực áo Na Na, vẻ mặt dữ tợn nhìn nàng đang thản nhiên như không có gì. Trương Dương có tiêu chuẩn làm người riêng, đối với mấy cô gái phong trần kia, chỉ thấy đáng thương chứ không hề chán ghét.
"Buông tôi ra!" Na Na ánh mắt nhìn chằm chằm vào cổ Trương Dương, cứ như coi hắn cũng chỉ là một thi thể không có sinh mạng.
"Vì sao?" Trương Dương không buông tay, hung hăng giữ lấy cô gái xem mạng người như cỏ rác này.
"Tôi cần phải nói cho anh sao?" Na Na trong mắt lóe lên sát khí rồi chợt biến mất.
"Cô … tôi..."
Mặt Trương Dương bất ngờ biến thành màu xám, từ từ buông áo Na Na ra, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ. Hắn không hiểu nổi. Thực ra hai cô gái mại dâm chết cũng không phải chuyện lớn, hắn là không chịu nổi tính cách của Na Na như vậy. Hắn thích Na Na không phải như thế, không, không nên như vậy. Đây là cô gái đầu tiên khiến hắn mê say đên mức ngơ ngẩn tâm hồn.
"Cô có thể đi." Nhìn thấy vẻ mặt như tro tàn của Trương Dương, nàng không hiểu sao cảm thấy đau xót, tựa như nàng cảm nhận được sự đau khổ của Trương Dương, đây là một cảm giác kỳ diệu.
"Tôi không muốn gặp lại cô nữa..."
Trương Dương đờ đẫn đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt một chút khuôn mặt tuyệt mỹ của Na Na, miệng thì thào mấy lời, sau đó như người mất hồn xoay lưng rời đi, cho đến cả khi tiến vào thang máy, hắn cũng không quay đầu lại.
Thế là hết!
Hắn đối với người con gái chỉ hai lần gặp mặt đã nhớ nhung này thế là đã chấm hết. Mặc dù còn chưa có bắt đầu, nhưng cũng là một loại kết thúc, một loại kết thúc khiến tim hắn như đám tro tàn...
Đây là một người con gái lòng dạ ác độc như rắn rết, hắn đã thất vọng hoàn toàn. Hắn đã vẽ mộng ảo tưởng rằng nàng là một người con gái hoàn mỹ, giờ đây tất cả đã tan biến hết.
Thấy bọn Trương Dương biến mất sau thang máy, Na Na đang đứng im như pho tượng bỗng di chuyển, nhẹ nhàng chạm tay lên mặt, nơi mà Trương Dương vừa vuốt qua, hàm răng nàng cắn chặt, khóe miệng rỉ ra một tia máu tươi.
Nàng có cảm giác tan nát cõi lòng, tất cả cũng bởi vì câu nói kia: "Tôi không muốn gặp lại cô nữa!"
"Vù!"
Phi đao lóe lên vô số hàn mang trong không trung, những tiếng kêu thảm thiết vang lên phía trong hành lang. Ba người vừa lên taxi, đã chứng kiến mười mấy cái taxi đỗ trước cửa khách sạn và hơn chục tên da đen tay cầm đao kiếm, côn sắt lao vào trong khách sạn.
"Trương Dương, Na Na có thể gặp nguy hiểm không?" Thấy đám kia lao vào, Lưu Bưu lo lắng nói.
"Cho dù có đông gấp mười lần, nàng cũng không gặp chút nguy hiểm nào đâu."
Trương Dương vẻ mặt đờ đẫn, hắn chưa bao giờ tự cho mình là người tốt, nhưng hắn tuyệt đối không phải kẻ lạm sát người vô tội. Mỗi một người đều có nguyên tắc sống của riêng mình. Không thể nghi ngờ, Na Na đã không còn là người bình thường, cho dù hai phụ nữ da đen kia làm gì, cũng không đến mức đáng chết. Đó là nguyên tắc làm người của Trương Dương, hắn thà chọn việc trốn tránh, không muốn đối đầu cũng là do nguyên nhân này. Hắn cùng bọn người kia căn bản như hai loại người ở hai thế giới khác nhau, cùng bọn chúng dây dưa khác nào con voi cùng con kiến tranh chấp, voi không cần phải so đo tính toán.
"Trương Dương, thực xin lỗi!" Lưu Bưu đột nhiên thở dài nói.
"Không liên quan đến ngươi." Trương Dương lắc đầu.
Chuyện đúng là không liên quan đến Lưu Bưu, hắn chỉ là vô tình thành ngòi dẫn thôi.
"Trương Dương, ta nghĩ nàng ta có điều khổ tâm khó nói." A Trạch đưa ba lô cho Trương Dương, nói.
"Khổ tâm? Cứ nói khổ tâm là phải giết người sao? Thế giới này ai mà chẳng có nỗi khổ tâm, nếu cứ thế là giết người không phải là người bình thường hết đường sống sao? Khổ tâm, chỉ là lý do ích kỷ biện bạch cho sai lầm bản thân thôi."
"Cái này thì..." A Trạch không nói lại được. Vừa rồi Na Na đột nhiên giết người, hắn cũng khó chấp nhận. Không ai thích đi giết người, càng không muốn thấy người vô tội phải chết vô cớ. Hơn nữa Na Na giết người tuyệt đối không phải vì Lưu Bưu mà giết, mặc kệ là lý do gì thì hai phụ nữ da đen khẳng định không có tội.
Chỉ có hạng người điên cuồng mới có thể giết người không cần lý do.
Xe taxi vẫn chạy nhanh, bên trong xe không khí trầm mặc khiến người ta cảm thấy áp lực.
Cho đến khi ra bến tàu, ba người vẫn không nói được gì. Hình ảnh Na Na vung đao, còn hai phụ nữ da đen đau khổ gục xuống đất mãi ám ảnh trong đầu ba người không chịu tan biến.
Khuôn mặt đau đớn méo mó bất lực, máu tươi tung bay, hai mắt mở trừng trừng, tất cả tạo nên một bức tranh tàn khốc đáng sợ.
Ba người đều đã giết người qua, thậm chí khi cướp đoạt sinh mệnh kẻ khác còn có một niềm khoái cảm, vậy mà hôm nay cả ba không có chút khoái cảm nào, chỉ cảm thấy ác cảm.
Chẳng lẽ đây là cảnh giới nhìn thiên hạ chúng sinh như con kiến hôi sao?
Chính mình có thể làm thế được sao?
"Trương Dương, tới rồi."
"Ồ" Trương Dương thẫn thờ bước xuống taxi.
A Trạch và Lưu Bưu thở dài, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Trương Dương như thế này, y hệt xác chết biết đi, hồn vía bay đâu mất.
Rất nhanh bọn họ ở gần bến tàu tìm được người đến đón. Ba người lên một chiếc tàu nhỏ đi tới tàu chở dầu HongKong. Chiếc tàu này rất lớn, chẳng qua ba người giờ cũng không có tâm trạng ngó nghiêng, đứng ngây người trong khoang thuyền.
Gần một tiếng sau, chiếc tàu chở dầu khởi hành.
Ngay lúc chiếc tàu rời cảng, trong góc tối khuất của bến tàu, có một người con gái tuyệt sắc tóc dài tung bay theo gió đứng đó, dõi mắt theo bóng chiếc tàu chở dầu biến mất dần trong màn đêm nàng mới rời đi. Nàng vốn cũng định đi chiếc tàu này