Đồ Thần Chi Lộ Chương 520: Đại Hà, ta tới đây!

Chỉ trong một cái nháy mắt, Ngân Mị với động tác như tia chớp liên tiếp lướt qua thân thể hai cường giả, răng nanh đều cắn đúng ngay vị trí yết hầu của họ.

Hai người may mắn dựa theo bản năng né tránh mà cứu được một mạng. Nhưng răng nanh sắc bén của Ngân Mị cũng đã biến hai cánh tay của hai người thành một khối huyết nhục lẫn lộn.

Tốc độ của Ngân Mị thực là quá nhanh, ngay cả Trương Dương cũng có chút theo không kịp, chỉ chớp một cái, Ngân Mị đã trở về lại trên vai Trương Dương mà dương dương đắc ý, ngay cả Trương Dương còn chưa kịp ổn định lại thân thể đang lui về phía sau.

"Tê tê."

Ngân Mị ở trên vai Trương Dương lại líu ríu khoe công, thân thể không ngừng cọ xát vào mặt Trương Dương. Bộ lông thoạt nhìn như cương châm lại trở nên mềm mại, dễ chịu vô cùng.

"!"

Hai cường giả không kịp phòng bị, bị Ngân Mị cắn một cái, rồi dùng hai chân sau bồi thêm một cước làm cho mất thăng bằng, lui liền mười mấy bước rồi ngả ngửa trên đất, chật vật vô cùng.

Hai người chật vật đứng lên, kinh sợ nhìn về phía Ngân Mị trên vai Trương Dương.

Một con vật nhỏ bé không rõ là gì lại bức lui hai cường giả, thậm chí còn làm họ bị thương, thật sự là chưa từng nghe thấy bao giờ.

Nếu đem tin này truyền ra, phỏng chừng sẽ làm oanh động cả giới cường giả.

Thật ra không riêng gì hai cường giả, ngay cả Trương Dương cũng khiếp sợ vô cùng, hắn còn không có ngờ được chỉ trong một khoản thời gian ngắn như vậy, Ngân Mị lại có thể tiến hóa đến mức có thể cùng hai cường giả đối kháng. Đây thực là không thể tưởng được. Phải biết rằng, mấy tháng trước, Ngân Mị còn không thể chống lại một cường giả.

Trương Dương tự nhiên không biết sự thăng cấp mạnh mẽ của Ngân Mị chính là nhờ hưởng lợi từ Tiên Đạo Mạn Mạn của hắn.

Rốt cục, hai cường giả cũng từ trong rung động mà tỉnh táo lại.

"Ngao…"

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đột nhiên ngửa mặt lên trời gào thét, tiếng thét chói tai vô cùng, tưởng như muốn xuyên thủng trời xanh.

Nghe tiếng hai người thét gào, Ngân Mị tựa hồ như bị kích thích, ở trên vai Trương Dương không ngừng ngọ nguậy, hai con mắt hỏa hồng bắn ra một cỗ quang mang hung lệ.

Trương Dương lạnh lùng nhìn hai cường giả. Hắn thực sự không có ngăn cản hai người, ngược lại còn vỗ về Ngân Mị ở trên vai. Ngân Mị được Trương Dương vuốt ve cũng ngừng xao động, lộ ra bộ dáng hưởng thụ. Nó rất thích khí tức do Tiên Đạo Mạn Mạn tỏa ra từ trên người Trương Dương. Mà hiện tại, cả thân người Trương Dương cũng dần tinh thể hóa rồi.

"Các ngươi vì cái gì lại đi theo Đại Hà?" Trương Dương lạnh lùng nhìn hai người.

"Chuyện đó không liên quan gì đến ngươi."

"Ừm. Đúng là không liên quan tới ta. Chẳng qua là chuyện các ngươi ngăn cản lộ trình của ta lại có quan hệ. Ta xem xem các ngươi làm sao có thể ngăn cả được ta, ta cho các ngươi năm phút."

Hai cường giả cười, trên mặt tràn ngập tự tin. Đương nhiên bọn họ cũng không chạy trốn, vô luận là tốc độ của bọn họ có nhanh đến đâu cũng không có khả năng so sánh với tốc độ của Ngân Mị. Điểm mấu chốt là bọn họ ở cùng một chỗ thì còn có chút cơ may đối phó với Ngân Mị nhưng nếu tách ra thì chỉ có thể bị Ngân Mị lần lượt giết từng người.

Thời gian chậm rãi trôi qua, mặt biển vẫn yên ả, không có ai đến tiếp viện cho hai người.

Theo thời gian trôi qua, ánh mắt của hai cường giả càng lúc càng trở nên bất an, thậm chí có chút lo âu.

"Ha ha, xem ra các ngươi đã bị bỏ rơi, không còn giá trị lợi dụng." Trương Dương khẽ cười sau khi ung dung nhìn thoáng qua mặt biển xung quanh.

Một luồng áp lực nặng nề chợt phủ xuống, cặp mắt thâm thúy của Trương Dương lộ ra những tia sắc bén, phảng phất như có thể nhìn thấu linh hồn của người khác.

Thân thể hai cường giả trở nên căng thẳng, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào người trẻ tuổi đã tạo nên vô số truyền kỳ này. Một người trẻ tuổi chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi đã có thể bước chân vào thế giới cường giả, rồi trong vòng vài tháng lại có thể đột phá đạt tới cảnh giới cường giả trong truyền thuyết.

Mà hiện tại, người trẻ tuổi đầy truyền kỳ đó lại đang bước từng bước tới trước mặt bọn họ, mà sau lưng họ lại là biển lớn.

Không thể lui!

Hai cường giả bởi vì ở chung với nhau thời gian dài, tâm ý tương thông, chỉ với một cái nhìn và gật đầu, hai người đã đưa ra một quyết định. Cơ hồ như cùng một lúc, biểu tình của hai người đều trở nên kiên định, ánh mắt cũng quyết liệt hơn.

Bọn họ là cường giả! Bọn họ không phải là hạng tôm tép.

Cường giả có tôn nghiêm của cường giả. Cường giả cũng là một loại vinh dự. Một cường giả có thể khống chế cả một tập đoàn, thậm chí là một quốc gia. Cũng không phải ai cũng có thể bước vào thế giới của cường giả.

Hiện tại bọn họ là vì tôn nghiêm của cường giả mà chiến đấu.

Chết! Cũng phải chết một cách oanh liệt.

"Sát!"

Đột nhiên, hai người đồng thời hét to, thân thể vọt lên, hai chân điên cuồng đạp xuống bãi cát đầy những viên đá sắc nhọn. Chớp mắt, một luồng gió mạnh nổi lên, sắc lẹm tựa như một lưỡi đao lớn muốn xẻ đôi cả hòn đảo. Thanh thế làm cho người ta khiếp sợ.

Mà bên trong luồng gió sắc bén ấy, chính là thân thể hai cường giả sát vào nhau, tựa như một thanh lợi kiếm sắc bén đang đâm về phía Trương Dương.

Đây là một trận tử chiến.

Đây là khoảnh khắc "Cá chết lưới rách."

Hai cường giả không còn giữ lại chút gì, cơ hồ đem toàn bộ lực lượng dồn lên một kích này.

"Không thành công, cũng thành nhân!"

Gần!

Gần hơn!

Hai cường giả không nhịn được đều lộ ra sắc mặt vui mừng, bởi vì tại thời điểm cuối cùng, Trương Dương vẫn không nhúc nhích, tựa như một khối đá.

Quá kiêu ngạo!

Chẳng qua, hai cường giả cũng không bởi vì sự kiêu ngạo của Trương Dương mà tức giận, ngược lại họ càng mong Trương Dương khinh địch.

Gần hơn!

Mười thước!

Tám thước!

Bảy thước!

Hai người dựa vào tốc độ bản thân thầm tính.

"Năm thước! Giết!"

Hai người một lần nữa điên cuồng hét lên, tiếng hét này làm cho cả hòn đảo chấn động, mặt đất rung chuyển dữ dội.

Đây mới là lực lượng của bọn họ!

Là một cường giả, sẽ có vài tuyệt kỹ bảo mệnh, mà đây chính là tuyệt kỹ hai người sau một thời gian dài cùng hành tẩu giang hồ mà tu luyện thành, một chiêu hợp kích. Khi hai người thi triển chiêu này, lực lượng cũng không phải đơn giản là một cộng một bằng hai.

Có thể tưởng tượng, mỗi một cường giả đều có lực lượng kinh người, mà khi hai cường giả phối hợp thi triển một chiêu hợp kích thì lực phá hoại sẽ như thế nào đây?

Trên đảo, bụi bay lất phất, cả bầu trời cũng vì vũ điệu điên cuồng của họ mà trở nên mờ đi.

Còn một thước nữa!

Một thước!

Tại khoảnh khắc này, hai người chợt có một cảm giác gì đó không thật… Bởi vì người trẻ tuổi kia thủy chung vẫn không động, tựa như một bức tượng điêu khắc bình thường, ánh mắt thâm thúy đó khiến cho lòng họ phát lạnh.

Không thể lui được, không thể không đánh!

Tiếng "Sát" còn chưa kịp phát ra, đầu ngón tay cứng rắn của họ đã chạm vào người Trương Dương.

"Không ổn!"

"Không ổn!"

Cơ hồ cùng một lúc, trong lòng hai người đều xuất hiện cảm giác nguy hiểm. Bọn họ phát hiện có một lực hút rất lớn đang hấp dẫn thân thể của họ, có cảm giác như lực công kích cùng tốc độ của họ tăng lên, nhưng mà không phải do bọn họ khống chế. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY

Đây là một loại cảm giác rất khó chịu, tựa như dùng súng bắn người khác không có cảm giác thống khoái bằng dùng tay chân hành hạ người đó.

Lui!

Không chút chần chờ, hai người cơ hồ cùng lúc muốn lui về sau, khí tức nguy hiểm đó càng ngày càng lớn hơn. Khí thế công kích như bão táp vừa rồi lại bị một cỗ khí tức nguy hiểm này đánh tan.

Hai người rốt cuộc cũng là cường giả, ngay lúc chỉ còn cách Trương Dương chừng nửa thước, làm ra một động tác bất khả tư nghị, tách ra làm hai nhanh chóng lui về sau.

Đáng tiếc!

Đã muộn!

Trương Dương nãy giờ vẫn bất động lúc này lại như điện quang hỏa thạch bắn ra, hai tay vung lên một cách quỷ dị.

"Bồng!"

Bàn tay của Trương Dương bám chặt trên thân thể hai người.

Thời gian phảng phất như dừng lại, cát bay đá chạy đầy trời chợt lắng xuống, bầu trời lại trở nên trong xanh, không khí nhàn nhạt mùi nước biển.

Hai cường giả miệng há hốc, bọn họ không thể phát ra âm thanh nào, yết hầu tựa như bị một tảng đá ngàn cân đè ép.

"Cường quốc có rất nhiều phương pháp tranh đấu, nhưng giết người của quốc gia khác để đạt được ích lợi cho bản thân là không đúng, làm sai thì phải chịu trừng phạt. Các ngươi có gan giết tướng quân, thì kết cục của các ngươi đã định rồi. Đại Hà không cứu các ngươi, Vu Cơ cũng không cứu các ngươi. Hãy đi đi."

Trương Dương vừa dứt lời, thân hình hai cường giả như bị một máy bơm nước công suất lớn hút hết máu trong người. Bọn họ hoảng sợ phát hiện, chính thân thể mình đang héo rút dần. Họ khó khăn giơ cánh tay giờ đây chỉ còn lại da và xương lên nhìn trân trối.

"A…."

Hai cường giả cuối cùng phát ra một tiếng kêu trầm thấp thảm thiết.

"Hoa lạp" một tiếng, hai túi da bọc xương rơi trên mặt đất, rồi tứ phân ngũ liệt, hai túi da khô héo không thể bảo trì cơ thể không còn chút sinh cơ của họ.

Nhìn hai bộ xương khô, Trương Dương thở dài một hơi.

Trước tới giờ, hắn vẫn không muốn dùng chiêu này. Nhưng mà hôm nay, khi đối mặt với địch nhân cường đại như vậy, hắn không thể không dùng.

Đại Hà, Vu Cơ!

Điều quan trọng nhất là còn có Kim Giáp Đại hán.

Vận hành Tiên Đạo Mạn Mạn một vòng, cảm thụ chân khí sung mãn trong cơ thể, Trương Dương cảm thấy rất thoải mái. Hấp thu chân khí thuần chính của hai cường giả, Tiên Đạo Mạn Mạn lại có dấu hiệu đột phá, có cảm giác đã tiếp cận cực hạn.

Kiểm tra lại thân thể một chút, Trương Dương không do dự, đi nhanh hướng về phía mặt biển, đạp trên mặt biển mà đi. Mục tiêu của hắn chính là hòn đảo lớn nhất kia. Dựa theo dò xét của tư cảm, trên đảo có rất nhiều sinh mệnh khí tức, hẳn nhiên là căn cứ của Đại Hà.

Đại Hà, ta đến đây!

Vu Cơ, ta đến đây!

Bệ Hạ, ta đến đây!

Trương Dương nhẹ vuốt Ngân Mị đang hưng phấn ở trên vai, ánh mắt hướng về hòn đảo lớn nhất đang càng ngày càng gần. Bên dưới tán cây trên đảo, Trương Dương có thể thấy rõ những đầu người đang di động.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/do-than-chi-lo/chuong-540/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận