Đồng Đồng Và Kỳ Kỳ Chương 2.2

Chương 2.2
Cuộc sống đại học gồm bốn năm, mỗi năm có hai học kỳ, mỗi học kỳ trung bình là năm tháng.

 

Ngay 5dtừ tháng 1eđầu tiên e ủa học 28 ỳ đầu e iên của 24 ăm đầu 9 iên, toàn ea rường đều 06 iết chàng d oàng tử 69 gựa trắng 72(thực 93 ế là Hoàng 7f ử não trắng) 3b à Vĩnh Kỳ 5 ó một người 1 iám hộ d ực kỳ d9 gang ngược, f9 huyên quyền.

Từ a4 úc nào tôi 36 rở thành 1 ẻ ngang ab gược chuyên 8 uyền cơ 4c hứ? Thật c à khóc không fe a nước c5 ắt.

“Vĩnh 1 ỳ, cậu e ao thế này, 4 ham gia đội d óng rổ f ủa khoa ađược không?”

“Cái 3 ày…” d0 ĩnh Kỳ 6 iếc mắt e8 hìn tôi: 9“Đợi c ình bàn 09 ạc với 9em mình đã. 1 © DiendanLeQuyDon.comEm này…”.

“Gọi 4tên họ cđầy đủ.” 3Tôi vẫn 9ftiếp tục 6dmúa bút 9làm bài, 8fkhông thèm bdliếc lên 7alấy một 4cái, thẳng 81thừng cắt bđứt lời 56hắn.

“Ừ, 1Đồng Đồng…”

Chiếc 6bút bi lập 9tức bay 05vèo về 25phía hắn, 0đập thẳng 9trán. Tôi 22ngẩng đầu, 6đang chuẩn 6bị lên f6giọng dạy 36bảo hắn 8lần thứ 33trăm vạn arằng, không 2ađược dùng 9thứ giọng 21ghê tởm aấy gọi dtôi là Đồng 5aĐồng, thì 4đột nhiên ephát hiện 5chín mươi 70phần trăm e2số người abtrong giảng 4đường d6đang kinh 0ngạc nhìn 3tôi.

Một 9đàn anh 8trên chúng 8tôi một fkhóa quan 57tâm hỏi: 9“Vĩnh Kỳ, 9bem có sao 0dkhông, có 5ftrúng mắt 5ekhông?”, 7anh ta quay bsang nhìn 4tôi bằng f9ánh mắt 4không hài 3blòng.

Trong fchớp mắt, 3tôi trở 8thành tầng 7lớp địa a7chủ chuyên a1áp bức 4cbóc lột bdân thường 48vô tội.

“Không fsao, em quen 9rồi, cậu 8aấy tính ckhí nóng enảy nhưng 93không có 7ác ý gì 9đâu.” 25Hắn thản 5nhiên đổ 7thêm dầu 0vào lửa, acòn làm ebộ rộng 2lượng hỏi 3tôi: “Thiếu 5Đồng, anh 11muốn tham edgia đội 47bóng rổ, 5eem thấy…”.

“Tùy! cĐừng có e3hỏi tôi”, 2tôi thô clỗ đáp 3alại, cúi b8đầu hấp 2dtấp thu 82dọn sách cvở trên dbàn.

“Đồng c0Đồng, em eđi đâu 7thế?”

“Anh c9quản được 4chắc?”, 79tôi đốp dlại, phóng 9thẳng ra 5fkhỏi phòng 47học. Những 47ánh mắt 28sắc như 41dao cạo 4bị chặn dbphía sau a2cánh cửa.

Khốn 98nạn! Sao 04lại thành 85thế này? cTôi ném 7cặp lên 8cỏ, ngồi 9bệt xuống.

0ràng tôi bmới chính 43là người 6chịu thiệt 03thòi, bị b7bắt làm 8trợ lý, ebảo mẫu, 7vệ sĩ của abhắn đã c4đành, còn 99phải kiêm ealuôn chức 5năng của 9hàng loạt bđồ điện 9dân dụng 49tiên tiến 0fnhư máy 4giặt, máy 59gọi cơm, 09máy rửa d4bát, máy 3chống phá f7hẹn hò.

Tại 4asao cả trường 4eđều cho 0frằng hắn bdmới là cdngười bị 8abắt nạt?

Cũng fcchỉ là dđôi lúc d0không nhịn 4được đấm ehắn vài 2cái, thi bthoảng lấy 11sách đập 8vào gáy 62hắn mấy 7phát thôi e9mà.

E flà chỉ 04có những fvì sao trên 7trời mới 47thấu hiểu 12được nỗi 16đau khổ 4dcủa tôi. b © DiendanLeQuyDon.comTôi ngẩng 7đầu, phát d9hiện đêm 4nay trên 6trời chẳng b1có nổi bdmột vì 92sao. Đúng c7là xui không 9để đâu dcho hết. f © DiendanLeQuyDon.comTôi thở 52dài ngao a3ngán, nằm feduỗi trên 71nền cỏ, 96gối đầu d8lên hai cánh 16tay.

Cho fedù không 55có ngôi dcsao nào thì fcũng có 2thể yên atĩnh một 50chút, ít era là miếng 4kẹo cao f6su đó không 42có ở đây. d6 © DiendanLeQuyDon.comTôi tự dan ủi mình.

“Đồng 7Đồng…”, 55âm thanh 38nhè nhẹ 6fnhư tiếng fcquỷ gọi 18hồn chợt 4vang lên 15bên tai, 84trước mắt dxuất hiện 9một đôi bgiày quen c4thuộc.

Đương 0nhiên là fcquen rồi, fsáng nào 2btôi chẳng etự tay lau 02chùi nó d9cơ chứ.

Tôi 4ngồi bật 86dậy, trừng 5mắt nhìn 70hắn: “Anh 4tới đây 1làm gì? bĐi chỗ 2khác chơi!”.

Vĩnh bKỳ trước bgiờ đã 3lần nào e3tuân thủ 62câu cảnh 2cáo “đi 0chỗ khác 53chơi” của 1tôi? Lần anày cũng dkhông ngoại 80lệ, hắn 11ngồi xuống 0bên cạnh, 7equan sát 79vẻ mặt btôi: “Giận 7rồi à?”.

“Đừng accó lắm 82chuyện.”

“Bác 9muốn anh…”

“Im fmồm! Đừng fcó lôi mẹ 4ra dọa tôi.”

“Anh 84quan tâm 0đến em c6thôi mà.”

“Quan c8tâm đến 1tôi? Hừ, 9anh rắp 99tâm hãm 25hại tôi 0thì có.”

“Không 50phải.” 96Hắn lắc 86đầu nguầy enguậy: “Anh f9thề chưa 1btừng có fý nghĩ đó. 8 © DiendanLeQuyDon.comEm là em cfkết nghĩa 6của anh, ebạn tốt enhất của 6anh, sao anh f2lại hại bem được?”.

Ai 2cũng có 2thể bị 45lừa gạt 66bởi diễn 7xuất tuyệt 95vời của 4hắn, trừ 79tôi ra.

Tôi 9dlập tức c6đứng dậy, 72cầm cặp 4bỏ đi. 20 © DiendanLeQuyDon.comHắn cũng 33bật dậy, 0ngăn tôi 9flại.

“Đừng e4đi, chúng 9bta còn chưa 2hòa giải 1mà.”

”Ai 3ccần hòa 6giải với 5anh? Phải 36rồi, anh 2sợ mất 98đi một 27bảo mẫu, btrợ lý, 94vệ sĩ, 90máy giặt 1đồ chứ fgì?”

“Đồng 27Đồng…”

“Đừng 0có gọi 8tôi như ethế!” bSức nhẫn dnại đã fcđến giới 5hạn, cuối 3bcùng cũng c4bộc phát, e2tôi đấm 2một cú edthật mạnh 2cvào bụng 7hắn.

Vĩnh dKỳ không a7né tránh, 4clãnh trọn 6cú đấm.

Thời fgian đột 9dnhiên ngừng 4lại.

Tôi 4rất kinh 5ngạc. Bản 0thân vốn bdĩ cũng f7là một 46thanh niên fcao to khỏe cmạnh, cú ađấm đó alại dùng 00toàn lực, 5vậy mà 8ehắn chẳng 44có phản 3ứng gì, 4có thể e1thấy thể blực và 4sức chịu 6đựng của dfhắn cũng efngang tôi.

Một fgiây, hai begiây, ba cgiây…

Sau 7sáu giây 8bất động, 3khuôn mặt 1dđiển trai 7sát gái ecđó bắt dđầu nhăn 6clại.

Rầm! eThân thể a4to lớn đập 1mạnh xuống 6nền đất.

Cuối 0cùng tôi 21đã hiểu, 33không phải dhắn không eacó phản 59ứng gì, 1emà là phản 27ứng quá achậm.

“Này! 7cNày! Anh 78sao thế? 7Hà Vĩnh fKỳ? Vĩnh bdKỳ? Này?” cTay chân 7run rẩy, atôi vội cquỳ xuống 6clay hắn.

Cả dnửa ngày 30trời hắn dbmới nhíu 19mày, khó 4akhăn thốt 8alên hai chữ: 87“Dạ dày…”.

“Cái 2gì?”

“Em 61đấm vào 11dạ dày dccủa anh crồi…”

Tôi 04hoảng loạn 91nhìn hắn, 2tay chân 7luống cuống. cf © DiendanLeQuyDon.comSao dì không 95nói là dạ 21dày hắn ccó vấn 53đề chứ? aLần này bmẹ sẽ 42xé xác tôi bfra mất.

“Anh dcó cử động cđược không? 9Đừng nói bcvới tôi daanh đau đến 04mức phải dđi bệnh 43viện đấy 8nhé. Nếu fbị phát 2ahiện ra 8tôi đánh 5anh đến 84mức phải 1vào viện 1thì đời 1tôi tàn. 5d © DiendanLeQuyDon.comAnh cũng 26không muốn dtôi gặp 27xui xẻo 8phải không, 1không thì canh biết 80chép bài 1tập của 39ai đây?”, d6tôi phát a1huy tinh thần etương thân ftương ái, acực kỳ 8nghĩa khí d9khoác tay 97hắn lên dvai mình, 39tiện thể 8cảnh cáo 1hắn vài 1acâu: “Bây 65giờ chúng c4ta về phòng, 9anh nằm 99ngủ một 17giấc sẽ 4hết đau fthôi. Nếu 5dvẫn còn 12đau, thực 0sự phải 0đến bệnh 28viện, nhớ f4nói với b5bác sĩ là danh rơi xuống 3fgiường, 7bbị giày eđập vào 9bụng đấy”.

“Bị 7giày đập…”

“Im 1emồm! Tôi 5bảo anh 7nói như bnào thì 33anh nói như 6thế.”

Không 9để hắn d0có ý kiến, 19tôi vội 7avàng dìu 15hắn về afký túc.

Xin a5Thượng 7đế phù 54hộ cho con, 58chuyện này 1dtuyệt đối fkhông thể 42để người 0athứ ba biết, anếu không 44biệt danh b2của tôi 4từ ác bá 2sẽ biến bethành Diêm fvương mất.

Vừa ađến trước 3cổng ký 87túc nam thì a3xui xẻo 3đụng ngay cthầy giám 77thị.

“Ôi, bfVĩnh Kỳ 7dsao thế 5bnày? Xảy 6ra chuyện fagì thế?” 7Thầy cô fnào cũng atừng bị 4Vĩnh Kỳ 8làm tức c1điên lên, efnhưng sau e0đó tất c1cả đều 77quay sang 2xem hắn 4như cục fcưng.

Đúng blà ông trời 8không có 9mắt mà!

Vĩnh 20Kỳ khẽ dengẩng đầu 9clên, yếu cớt nói: 5“Thầy 6Từ, em không fsao, chỉ 1là rơi từ 4giường axuống, bị 8giày…”.

Mặc cddù hiện 3egiờ hắn 7đang trong 4tình trạng f7thương tật fnhưng tôi cvẫn không d7kìm được, dlấy khuỷu 2tay khẽ dhuých hắn, b1ra hiệu 1mau ngậm 05miệng lại.

Đồ d1thần kinh! f0Đứng giữa 4đường 3bbảo rơi 65từ giường 9xuống rồi 5bị thương, 8hỏi có 0ai tin không? 9Tôi lườm fhắn một 9cái, quay 8clại cười e5nịnh nọt 6với thầy 7egiám thị: a3“Sau giờ 37tự học, 5trên đường 2evề phòng bdanh ấy bị 69vấp vào 1emột viên 46đá. Cũng dkhông có 9dgì to tát. 30 © DiendanLeQuyDon.comVĩnh Kỳ, danh không 5dđau nữa 8phải không?”. 5 © DiendanLeQuyDon.comTrước ánh 3mắt chăm 7chú của b9thầy giáo, ctôi đành a6phải giả bfđò ân cần 8ehỏi han 29hắn.

Không 0ngờ hắn 2được nước 1lấn tới, 21thở dài dmột hơi brồi cau 6fmày nhăn 4nhó: “Đau 8lắm, cục 4đá lúc 59nãy thật 5dquá đáng…”.

“Ngậm e8miệng!”, 7ctôi thì dthầm vào e8tai hắn, 0aquay sang 8chào thầy: f“Thưa thầy, 47bọn em về 0phòng đây”.

“Ừ, 6nghỉ ngơi 4bsớm chút. bc © DiendanLeQuyDon.comLương Thiếu 9cĐồng, nhớ 7fxoa bóp vết afthương cho 80Vĩnh Kỳ, bcẩn thận 20đừng để f0bị tụ 09máu. Trong e7phòng có 87dầu không?”

“Có 69ạ, thầy 57yên tâm, cem sẽ xoa f6dầu cho 7dbạn ấy.” cVừa lớn agiọng trả aclời, tôi 9vừa dốc 70sức xách 3cái cơ thể d0nặng như bcục chì fcủa Vĩnh 87Kỳ lên 0lầu.

Vừa fđến trước 4cổng ký 80túc nam thì 4xui xẻo e3đụng ngay bthầy giám bthị.

“Ôi, 5cVĩnh Kỳ 22sao thế 65này? Xảy 14ra chuyện 0agì thế?” 5eThầy cô 1anào cũng b2từng bị 4bVĩnh Kỳ 5làm tức 1điên lên, 16nhưng sau fđó tất 4ecả đều 7quay sang 2cxem hắn e5như cục 4cưng.

Đúng 5elà ông trời 1akhông có 13mắt mà!

Vĩnh acKỳ khẽ 8ngẩng đầu 7lên, yếu 7ớt nói: c“Thầy 0bTừ, em không d4sao, chỉ flà rơi từ 8giường 88xuống, bị 0egiày…”.

Mặc 71dù hiện 6egiờ hắn 0đang trong ftình trạng 0athương tật bdnhưng tôi 67vẫn không 38kìm được, d3lấy khuỷu 20tay khẽ e3huých hắn, 6ra hiệu fmau ngậm 13miệng lại.

Đồ 0thần kinh! a7Đứng giữa 5bđường fbbảo rơi 10từ giường 62xuống rồi 18bị thương, 0hỏi có d3ai tin không? 35Tôi lườm 0chắn một 6fcái, quay 7lại cười anịnh nọt 5với thầy 06giám thị: 7“Sau giờ 3tự học, atrên đường 95về phòng 17anh ấy bị 51vấp vào fbmột viên eađá. Cũng 1không có 2fgì to tát. 59 © DiendanLeQuyDon.comVĩnh Kỳ, 5anh không eđau nữa 67phải không?”. 3f © DiendanLeQuyDon.comTrước ánh 8fmắt chăm 99chú của athầy giáo, dftôi đành 5phải giả 50đò ân cần a0hỏi han 22hắn.

Không b4ngờ hắn 8được nước 39lấn tới, athở dài 5một hơi 3erồi cau 1mày nhăn d1nhó: “Đau clắm, cục 7đá lúc enãy thật 7quá đáng…”.

“Ngậm 1fmiệng!”, 5tôi thì c9thầm vào e9tai hắn, 81quay sang 3dchào thầy: c“Thưa thầy, fbọn em về e4phòng đây”.

“Ừ, 1fnghỉ ngơi 2sớm chút. 63 © DiendanLeQuyDon.comLương Thiếu 2eĐồng, nhớ 35xoa bóp vết 85thương cho 0Vĩnh Kỳ, 3ccẩn thận adđừng để 0fbị tụ bfmáu. Trong bphòng có ddầu không?”

“Có e8ạ, thầy cyên tâm, deem sẽ xoa 3dầu cho ebạn ấy.” faVừa lớn d6giọng trả e3lời, tôi 7fvừa dốc 86sức xách ecái cơ thể 02nặng như 81cục chì 12của Vĩnh bKỳ lên elầu.

Đi d1như chạy 52trốn về 65phòng, dùng 3chân đạp 36cửa một c4cái, tôi 2hất luôn 2acủa nợ 7nặng trịch 8xuống giường.

“A…”, 44của nợ 4phát ra tiếng 15rên rỉ 56đau đớn.

Tôi flè lưỡi, cquên mất 7ftên này c4đang là a2bệnh nhân, 4có điều 7fhắn trở 98thành bệnh banhân là 0có nguyên 6nhân lịch esử.

Chỉ 55có hai chữ c5để lột 0tả toàn fbộ cảm fbxúc hiện b9nay của 09tôi: Đáng 17đời!

“Này, 0nằm im ngủ fcho tôi.” 04Tôi kéo 4ghế đến 2fcạnh giường 4fhắn. Kể d9từ đêm dbđầu tiên d2hắn bị crơi xuống 95đất, tôi 12đành phải 6cngày nào fcũng làm b9việc này 0để tránh echo hắn 95hôn đất 5lần nữa.

Hắn cerên rỉ: 7“Nhưng… 9em đã đồng f1ý sẽ xoa 2dầu cho eaanh mà”.

Tôi 7cực kỳ 23nghiêm khắc 6trừng mắt 5nhìn hắn, 4gằn giọng: e7“Tôi đồng 1ý với thầy 2giám thị, 02không đồng 1ý với anh, 3đừng có 6lắm lời, 7mau nhắm 4bmắt – 99ngủ!”.

“Thế 42thì thôi, danh không bccần em xoa 9dầu.”

Tôi 5ehừ một 9tiếng, đi evề giường fmình. Sau elưng vang 8alên giọng e5nói giả 7vờ yếu cđuối của 9hắn: “Anh ctự xoa cũng 0được, aenhưng anh 3elại không 6ccó dầu 5gió, mà bfdù có cũng ecchẳng biết 6để ở aachỗ nào 7cả. À, 2thầy Từ c5nói thầy 0có dầu, ethôi thì fanh gọi dđiện hỏi bmượn thầy 15cũng được.”

Trước 09khi hắn dkịp ngồi adậy sờ eevào điện cfthoại, tôi 47đã lao đến 0nhanh như 6echớp, đẩy bhắn nằm exuống giường.

Sau 6khi dùng 4ánh mắt bthể hiện 00sự tức 79giận trong 5lòng, tôi b7đành phải dthỏa hiệp: a“Thôi được, 2xoa thì xoa”. e © DiendanLeQuyDon.comTôi bực 90 ội chạy 15đi lấy 61 ọ dầu 02 ió, ngồi 6 uống cạnh b7 iường, a0 én áo sơ ab i của hắn d4 ên.

“Hoàn ec oàn không 86 hấy tụ 5 áu.”

“Không 1b ó máu tụ 8e ới đáng c ợ, nội a7 hương đó.”

“Nội 94 hương?” 70 ên khốn 2 ày coi tôi 7c à thằng e gu chắc?

“Cú 9đấm của e m kinh khủng b ỡ nào em a8 hông biết a ao? Nếu c ơ thể anh ba ếu ớt f8 ột chút 2 hắc phải 4a ào phòng c ấp cứu fd ồi.”

Nếu 3a ú đấm 15đó không 2 hải của 1 ôi thì còn 5b âu tôi mới 6 oa thuốc 1cho anh. Trong a9lòng tôi 2atự hỏi 9có nên thuê 8bmột tên 41đầu gấu, dfmượn tay b8hắn đập acho tên này 4một trận 89không nhỉ?

Hắn anằm dài 2dtrên giường, 4khuôn mặt 7mãn nguyện 64nhìn tôi echăm chú.

Lúc 80đầu tôi bcòn có thể bmiễn cưỡng e7lờ đi ánh 6mắt đùa ccợt của e1hắn, nhưng 5bcàng lúc ahắn càng 8không biết 9điều, còn 8dám nở 0nụ cười 27dâm đãng.

“Cười dcái gì?”

“Không 3acó gì.” 56Khuôn mặt bdâm đãng 71lập tức 6đổi thành f5vẻ đáng f9thương: f“Anh có 40máu buồn”.

“Có f2máu buồn?” 3Tôi ngờ 5vực liếc 98xéo hắn, a2sau đó thử alấy tay 3khẽ cù 67bụng hắn.

Hắn 8quả nhiên 0bật cười.

Ha 56ha, thì ra 9nhà ngươi ecó máu buồn.

Tôi 22cười nham 3hiểm nhìn 1Vĩnh Kỳ, 2đổ nửa fchai dầu 56lên bụng fhắn. Này 6athì xoa dầu, 38này thì 9bxoa dầu!

Ngón 82tay cố tình 70tấn công 90điểm yếu 93của hắn, dkhiến hắn 4cười muốn eđứt hơi, b9nhưng lại 0anhất định 27không chịu cmở miệng 2xin tha, cứ dcười lăn 8lộn hết abbên này dsang bên 69kia, dùng b1đôi mắt csáng bừng 2enhìn tôi.

Ra csức tấn 6công suốt 6nửa tiếng 2cđồng hồ, 4tôi thất 0bthểu phát fhiện ra 0anhược điểm fdnày chẳng 0có tác dụng cgì, hắn f7nhất quyết 9không chịu a9thốt ra bmấy câu 6như : “Xin aeem đấy, 8anh chịu 7thua rồi, 77đừng cù 9nữa, anh 0sợ em rồi…”.

Tôi 1không thèm dtấn công b2nữa, chẳng 71còn tý hứng 4thú nào, dchán nản 34đứng dậy.

Hắn 10ngăn tôi flại, vô f8cùng hào 2ahứng nói: d9“Chơi thêm 7một lúc 04nữa đi”.

Tôi f1đập luôn 02lên gáy 5bhắn: “Ai cthèm chơi 9với anh? 8Đi ngủ 18đi!”, rồi ddchạy ra 4tắt đèn, dlên giường a3đi ngủ.

ebHà Vĩnh 9Kỳ, tôi 1còn có thêm 79một nhiệm 8vụ nữa, 7đó là chức 5năng báo 36thức.

Đúng d6sáu giờ 86sáng leo 2ra khỏi 75giường 1đánh răng crửa mặt, exem xét tình 12hình thời ctiết trong 22ngày, lựa 1chọn một 4bộ đồ 0phù hợp 4cho tên lười 3vẫn đang 6ngủ say ffnhư chết 3trên giường. 9 © DiendanLeQuyDon.comHai hôm trước 31thời tiết ađột nhiên f4trở lạnh, 2ai cũng mặc 7áo len, chỉ 37vì tôi lơ e0đãng để 87hắn tự 4chọn quần cáo, rốt 0cuộc hắn 2amặc quần 7soóc đi 2học. Sau c8lần đó 54tôi hoàn e8toàn mất 8hết niềm fbtin vào khả 8enăng học 77cách tự dchăm sóc 99bản thân f7của hắn.

Làm a0xong những 8việc cần 9làm thì 0etôi cũng 3đã than 8thở về 0ecái cuộc 5sống đại ehọc thê 8thảm của emình được b6ít nhất 96sáu lần 2rồi. Tiếp 62đó là cầm d8thẻ tập 74thể dục fcủa cả e6hai đứa 45đi xuống 2sân vận 15động.

Đúng 4bthế, tên 58khốn này 5nói là hắn adbị huyết afáp thấp, 62buổi sáng 9không thể 2dậy chạy ebộ được.

Tôi dđành phải 9cchạy bộ 4thay phần edhắn.

Chạy athay người 14khác vốn 4là vi phạm ffnội quy d0nhà trường, fdchẳng biết f0hắn đá 8lông nheo e4với mấy a4cô nàng 74phụ trách 5dquản lý 1của khoa 5eThể chất 8thế nào d1mà từ sau cđó, tôi ecó thể 1bthay hắn anộp thẻ 0dthả phanh.

Chạy 9dxong thì ectiện đường 7đi mua cháo 09thịt và 74quẩy. Vừa ecbước vào daphòng đã fthấy hắn 8dngồi sừng 47sững bên 1bàn chờ 9đồ ăn.

“Chào 7buổi sáng.” 77Hắn đón b7tôi bằng 5nụ cười 59rạng rỡ.

Như e8thường 3lệ tôi cclườm hắn 3amột cái, 9đặt quẩy bflên giữa 1bàn, đổ 2một nửa 32chỗ cháo 6fvào bát 7của hắn. 26 © DiendanLeQuyDon.comTiếp đó eđẩy bát 6đến trước 7dmặt hắn, f2ra sức hình 4dung hắn 1là một 3con chó Pug 4ato lớn cực ekỳ đáng 5dghét nhưng 3evẫn bắt 6buộc phải a6cho nó ăn.

Húp 41liền mấy 89thìa cháo 6mới phát 8hiện người 1đối diện 28không hề d8động đậy, f4tôi liếc bmắt nhìn 85hắn, thô 20lỗ hỏi: a“Sao còn 2fchưa ăn?”.

Hắn 0thản nhiên 7trả lời: 17“Em không d5lấy thìa 9cho anh”.

Tôi cflườm hắn 9tóe khói, cathấp giọng 4gầm lên: d“Anh bị 1btàn tật 4à? Tự đi c9mà lấy!”.

Lúc 6này hắn 87mới chịu dnhấc mông fchạy đi 45lấy thìa.

Tiếp 6tục húp 93cháo ừng 8eực, thò d3tay lấy fmột cái acquẩy, lại 07phát hiện 4hắn vẫn 2đờ ra như 90tượng.

“Sao 1không ăn fađi? Anh bị 1thoái hóa cđến mức ekhông tự 3cầm được 7thìa à?”

Hắn 1nhìn thức aăn trên 92bàn, than efthở: “Anh 2ekhông muốn d9ăn quẩy, f0cũng không fmuốn ăn 20cháo”.

Kiềm 2chế, tôi f1cố gắng 4nhắc nhở 1bản thân aphải hết 8asức kiềm achế.

59sao hất 01cả một 05bát cháo 4nóng hổi dvào mặt 0bạn học 2ecũng có faphần quá 66đáng. Hơn 9nữa nếu 2người bạn 1dhọc này 94là anh chàng a5đẹp trai 6người gặp dbngười mê 8ecủa trường 0fthì chuyện e5lại càng 07rắc rối 60hơn.

“Xin bhỏi… anh cmuốn ăn 4cái gì?”, 7tôi thở 44sâu một 4chơi, bình 06tĩnh cất c1tiếng.

Hắn ccnhìn tôi, ccó chút 43ngại ngùng 3trả lời: f4“Anh muốn d6ăn bánh 44bao nhân 6thịt với 5sữa đậu 8fnành”.

Tôi 55cố gắng ddùng ánh a6mắt dịu 58dàng hết amức nhìn chắn, nói 0rõ ràng a5từng chữ: c“Nhưng 78hôm qua anh 90nói không fmuốn ăn 82bánh bao 4dnhân thịt 8và sữa 4fđậu nành, 83muốn ăn fcháo thịt b7với quẩy”.

Bát e5cháo này ftôi phải fvòng ra tận bacăng tin 6edành cho 1nhân viên 36của trường 87để mua 93về đấy.

”Hôm 08qua quả 0thật là dkhông muốn 5ăn.” Hắn 3khẽ thở e4dài, liếc 05tôi một f0cái: “Nhưng 0hôm nay lại 8ethèm ăn”.

Vẻ 9mặt của 76tôi bây 27giờ nhất 92định đã 1bắt đầu 8cđơ ra.

“Anh dabiết yêu 6cầu của danh là không 7anên, nhưng canh muốn 43nhắc em, fhôm qua em 1đã đánh 49anh bị thương 4rồi, nếu chôm nay em 75lại đánh 7aanh, chẳng 0sớm thì 6fmuộn anh 5sẽ bị 62em đánh 0chết mất 1thôi.” 6Hắn mỉm 6cười với 93tôi: “Em dcũng biết dlà anh tuyệt 2đối không 10đánh trả 1em mà”.

Tôi bdlại hít 3một hơi 1thật sâu, 77gật đầu 3cười khẽ, bnhẹ nhàng 25nói: “Thế 4thì phải f4cảm ơn 15anh rồi”.

“Đừng 3khách sáo.”

Mặc edù hất 53thẳng bát echáo nóng 0hổi lên 90mặt bạn bdhọc có fdchút quá 1đáng, nhưng 68vấn đề 8clà, con người 63không thể elúc nào 0cũng lý 16trí như athế được 51– hơn nữa b9sau khoảng fthời gian csuy nghĩ, 3bát cháo 1cũng nguội ađi không d9ít.

c5túc xá vọng e4ra tiếng 54gào thảm 4thiết có a3phần khoa 71trương.

 

Nguồn: truyen8.mobi/t95791-dong-dong-va-ky-ky-chuong-22.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận