Độc Bộ Thiên Hạ Chương 4 06: Tự mình thử một lần.

 Độc Bộ Thiên Hạ
Tác giả: Trạch Trư

Chương 406: Tự mình thử một lần.

Nguồn dịch: Nhóm dịch Mr5800

Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: kenwen.com




    Đám người Hiên Viên Quang đi ra, Phượng Yên Nhu nhanh chóng bước lên phía trước nâng Diệp Húc. Những người khác nhìn ngơ ngác nhìn mật thất sau lưng, sau một lúc lâu cũng không nói thành lời.

    Chiến tích của Diệp Húc khiến cho mọi người hoàn toàn rung động, bảy đệ tử Tinh Cung đều là cao thủ đứng đầu, nhất là Đinh Phụ Đạo, là đại vu Hợp Thể Kỳ.

    Hiện giờ bảy người này, có năm người chết trong tay Diệp Húc, hai người khác cũng bị hắn đánh trọng thương, chết ở trong tay Phượng Yên Nhu và đám người Tống Cao Đức. Thậm chí ngay cả con trai của Tinh Đế, Thạch Tinh Vân cũng bị bắt giữ.



    Cứng rắn đối kháng nhiều đại vu vây công, liên tục giết chết năm vị đại vu, trọng thương hai người, cứng rắn chống lại ảo ảnh cấm bảo. Tu vi nguyên thai kỳ mà có chiến tích bực này, Diệp Húc cũng đủ kiêu ngạo.

    Chân nguyên trong cơ thể Diệp Húc có thể tự động lưu chuyển, sức sống dũng mãnh bừng bừng đi vào trong cơ thể, chữa trị thân thể tổn thương. Cùng lúc đó, Di la thiên bảo nguyên thai quyết cũng luyện hóa các nguyên thần đại vu tích tụ trong cơ thể hắn, bù lại tu vi tổn thất, chữa trị nguyên thai.

    Mà Hạo thiên đại nhất nguyên thần kinh đã không ngừng vận hành, không ngừng tu bổ nguyên thần tổn thương.

    Đủ loại tâm pháp của hắn giống như những máy móc tinh vi, đang không ngừng chữa trị thân thể nguyên thai nguyên thần của hắn, khiến cho hắn nhanh chóng khôi phục tới trạng thái toàn thịnh.

    Sau một lúc lâu, Diệp Húc đứng dậy, mi tâm mở ra, Khoa Phụ Man, Viên Thiên Công từ trong Tử Phủ của hắn bay ra. Tất cả tự rơi xuống đất, quay đầu nhìn lại gian mật thất đã biến mất kia, nhìn mật thất biến thành hỗn độn hư không, trong lòng không khỏi nghiêm nghị.

    Nhất là Viên Thiên Công và các yêu vương, trong lòng khiếp sợ vạn phần, nhìn về phía Diệp Húc ánh mắt tràn ngập kính sợ. Yêu tộc từ trước tới nay đều theo đuổi thực lực tối thượng. Cường giả vi tôn, cường giả có thực lực mạnh hơn sẽ đạt được tôn trọng.

    Diệp Húc ban đầu thuyết phục bọn họ, trong lòng đám người còn có chút không phục. Nhưng lúc này một mình Diệp Húc đối kháng ảo ảnh cấm bảo Tinh Cung, làm cho bọn họ hoàn toàn tâm phục. Nguyên bản trong lòng còn một chút ý phản loạn không phục, lúc này đã không cánh mà bay hết rồi!

    Qua thật lâu sau, Diệp Húc rốt cuộc cũng chữa trị được tổn thương thân thể. Những nguyên thai bị hao tổn đã nhanh chóng phục hồi như cũ, tu vi tiêu hao cũng hoàn toàn bổ sung trở về, thậm chí lại có tinh tiến, bức gần tới nguyên thai tứ phẩm đỉnh!

    Hắn đứng dậy, thân thể nhẹ nhành động, mọi người chỉ cảm thấy như một ngọn núi cao vút vừa đột nhiên dựng thẳng lên vậy, đâm thẳng lên trời cao, mặt đất chìm xuống. Khi đi lại thì thiên địa chấn động, loại ảo giác này vô cùng rung động.

    “Thái Tử Hỉ!”

    Tống Cao Đức và Hiên Viên Quang liếc nhau, trong lòng khiếp sợ vạn phần.

    Hiên Viên Quang lẩm bẩm nói: “Tu vi của Thiếu Bảo, đã truy thẳng Thái Tử Hỉ…”

    Lúc trước ở bên ngoài Ân Khư, Diệp Húc một chữ “Tội” đã hàng phục không biết bao nhiêu cao thủ. Bức những người này quỳ xuống nhận tội, Thái Tử Hỉ từ ngai vàng đứng dậy, chỉ như vậy thôi, khí thế mạnh mẽ, làm cho chữ “Tội” của Diệp Húc bị đập vụn.

    Hiện giờ Diệp Húc đứng dậy hiển lộ ra khí thế không kém mấy so với Thái Tử Hỉ. Chuyện này thuyết minh, cảnh giới của hắn tuy không bằng Thái Tử Hỉ, nhưng tu vi đã tiếp cận Thái Tử Hỉ rồi.

    Nguyên thai tứ phẩm cảnh giới, tu vi đã bức tới cường giả nguyên thần kỳ như Thái Tử hỉ. Tu vi của hắn thâm hậu tới bực nào chứ, Hiên Viên Quang gần như không thể tưởng tượng ra được.

    “Viên Thiên Công, ta thưởng phạt phân minh, lần này ngăn trở Hạ Tùng Giang, chặt đứt hai đại nguyên thần của hắn, và liều mạng ngăn trở hắn, khiến ta thong dong đối phó cao thủ tinh cung. Đối với ta ngươi có công lớn, nguyên thần chi bảo này là ngươi nên được.”Diệp Húc tế khởi ngọc lâu, lấy ra một kiện nguyên thần chi bảo, giao cho Viên Thiên Công.

    Viên Thiên Công vừa mừng vừa sợ, vội vàng mang cột buồm trả lại cho Diệp Húc, khom người tiếp được cái nguyên thần chi bảo. Cái vu bảo này là một đồng trụ xích sắt, một cái vòng xích màu đen quấn quanh cột trụ, tuy rằng không chói mắt bằng kim bổng lần trước của hắn. Nhưng tính chất và uy năng đều vượt xa cái kim bổng lần trước của hắn, huống chi đây là một kiện nguyên thần chi bảo.

    Viên Thiên Công yêu thích dị thường, vò đầu bứt tai, vội vàng thu hồi lại đồng trụ, thi lễ nói: “Đa tạ chủ nhân ban thưởng.”

    Hồ Tiên Nhi, Lý Huyền Quy và mấy yêu vương nhìn cái đồng trụ, cực kỳ hâm mộ. Nguyên thần chi bảo cực kỳ quý báu, thậm chí có chút đại vu tam thần cảnh cả đời đều không đạt được một kiện, chỉ có thể sử dụng thuần dương vu bảo. Viên Thiên Công lấy được nguyên thần chi bảo này, thực lực khẳng định tăng nhiều, nói không chừng còn có thể trở mình mấy lần.

    “Hồ Tiên Nhi, Lý Huyền Quy, Hải Đông Thanh, Thiềm yêu vương, các ngươi hết thảy đều có công, ta tất nhiên không keo kiệt.”

    Diệp Húc nhìn thấy thần sắc của bọn họ, lại lấy ra bốn kiện nguyên thần chi bảo, mỉm cười nói: “Đây là của các ngươi, cầm đi.”

    Bốn vị yêu vương đạt được các kiện nguyên thần chi bảo, không khỏi vui vẻ, đều bái tạ, tiếp nhận vu bảo của mình.

    Diệp Húc tâm niệm hơi động, chỉ thấy một quả linh đan bay ra khỏi ngọc lâu. Có sáu quả linh đan, mỗi một linh đan tản mát ra uy năng, không kém nguyên thần chi bảo chút nào, mỉm cười nói: “Các ngươi có công với ta, đương nhiên phải được thưởng rồi. Đừng nói nguyên thần chi bảo, chính là linh đan này, sau này các ngươi nếu lập công lớn, ta cũng có thể thưởng cho các ngươi.”

    “Thiên sát tẩy thần đan! Địa sát tẩy thần đan!”

    Viên Thiên Công và mấy yêu vương ánh mắt vô cùng nóng bỏng. Bọn họ biết diệu dụng của linh đan này, bọn họ cũng là yêu vương, không có đủ thực lực đạt được thiên sát địa sát tẩy lễ, làm cho tu vi bị nhốt ở tam thần cảnh không biết bao nhiêu năm rồi.


    Nhưng nếu dùng hai loại linh đan này, liền có thể tẩy trừ đi tạp chất trong nguyên thần, đánh vỡ giam cầm, có hy vọng đột phá tam tướng cảnh.

    Diệp Húc thu hồi lại linh đan, sắc mặt chuyển lạnh, lạnh giọng nói: “Tuy nhiên nếu các ngươi phản bội ta, ta sẽ rút hết xương cốt các ngươi ra luyện thành nguyên thần chi bảo, cho các ngươi chịu khổ cực muôn đời.”

    Đám người Viên Thiên Công không khỏi rùng mình mấy cái, bọn họ biết rõ thực lực hiện giờ của Diệp Húc. Tuyệt đối có loại thủ đoạn này, đủ làm cho bọn họ muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, tất cả vội vàng hạ thấp người nói: “Cả đời ta, nguyện trung thành với chủ nhân, vĩnh viễn không phản bội.”

    Diệp Húc nhẹ nhàng gật đầu, hắn dùng vũ lực trấn áp năm vị yêu vương này. Dù sao cũng có tai họa ngầm, không biết khi nào bọn họ sẽ phản loạn, thậm chí ngay cả lúc chữa thương, Diệp Húc vẫn khóa bọn họ ở trong mi tâm Tử Phủ của mình, không dám phóng xuất năm vị yêu vương này đi ra ngoài.

    Nhưng hiện giờ hắn ân uy đều thi triển, thuyết phục đám yêu vương Viên Thiên Công hoàn toàn, làm cho bọn họ cả đời cũng không dám nổi lên ý muốn phản loạn. Lúc này Diệp Húc mới được xem như là thành lập được một tổ chức của mình ở Hoàng Tuyền Ma Tông.

    “Năm đại yêu vương hết thảy quy thuận ta, Quan Tinh Phong của ta thực lực xem như đã vượt qua tuyệt đại đa số linh sơn của Hoàng Tuyền Ma Tông rồi. Chỉ có linh sơn của thái thượng trưởng lão và tổng đàn mới có khả năng vượt quá ta.”

    Diệp Húc trong lòng cực kỳ hài lòng, lập tức đem nguyên thần chi bảo của hắn lấy ra hết thảy. Đám người Khoa Phụ Mão cũng được một kiện, Phượng Yên Nhu, Tống Cao Đức, Hiên Viên Quang cũng được phân một kiện. Chỉ có Hiên Viên Minh Nguyệt hai tay trống trơn, đôi mắt trông mong nhìn hắn.

    Diệp Húc có chút bất đắc dĩ, nguyên thần chi bảo hắn lấy ra khỏi mật thất hiện giờ chỉ còn lại một kiện duy nhất. Đó là kiện có uy lực mạnh nhất, chính là lấy nguyên thần của đại vu Tam Tướng cảnh mà luyện thành nguyên thần chi bảo.

    Hắn cũng có tư tâm, tính toán lưu lại kiện nguyên thần chi bảo mạnh nhất này cho mình sử dụng, hoặc là đưa cho Tô Kiều Kiều. Đây là một kiện bảo vật hình dạng vòng tay, kiểu dáng cực kỳ tinh mỹ.

    Hiên Viên Minh Nguyệt ánh mắt như nước đang mong chờ nhìn hắn, Diệp Húc không khỏi đỏ mặt, thầm nghĩ: “Ta tranh đoạt một kiện vu bảo với tiểu nha đầu, thật sự là mất mặt…” truyện copy từ tunghoanh.com

    Nghĩ tới đây, hắn cũng đem kiện bảo vật cuối cùng ra, giao cho Hiên Viên Minh Nguyệt cười nói: “Minh Nguyệt, nếu ngươi có thể kích phát được uy lực của bảo vật này, chỉ sợ ta cũng không phải là đối thủ của ngươi.”

    Hiên Viên Quang thần sắc khẽ động, biết Diệp Húc đúng là rất yêu thích kiện vu bảo này. Hắn định ngăn cản muội muội mình nhận lấy vòng tay kia, đã thấy Diệp Húc nhét bảo vật vào trong tay Hiên Viên Minh Nguyệt, cho nên đành phải im miệng.

    Hiên Viên Minh Nguyệt hoan hô một tiếng, mang vòng ngọc vào cổ tay, vòng tay màu lục ngọc, dưới làn da trắng nõn của nàng hiện lên vô cùng rực rỡ, cười nói: “Thiếu Bảo ca ca, ta cũng có một bảo vật tặng cho ngươi!” Dứt lời, nàng kéo Thạch Tinh Vân đang ngất đi ra, sau đó đá một cước thật mạnh làm cho Thạch Tinh Vân tỉnh lại.

    “Người này thật đúng là một kiện trọng bảo!” Diệp Húc sắc mặt chuyển lạnh.

    “Đám khốn khiếp các ngươi, các ngươi chết chắc rồi còn không biết sao?”

    Thạch Tinh Vân sau khi tỉnh lại, thái độ vẫn vô cùng kiêu ngạo, đứng lên cười lạnh nói: “Nhất là nha đầu chết tiệt nhà ngươi, không ngờ dám dánh ta! Ngươi có biết ta là ai sao? Cha ta một đầu ngón tay cũng đủ nghiền nát cả nhà các ngươi! Còn có các ngươi!”

    Hắn xoay người lại, hung hăng vênh váo, dường như bản thân mình không phải bị đám người Diệp Húc bắt giữ vậy, mà là hắn bắt giữ đám người Diệp Húc, đang răn dạy quở trách mọi người. Lạnh lùng nói:” Tên nhỏ bé nhà ngươi, cũng dám trừng mắt với ta sao, còn trừng mắt nữa, ta móc mắt ngươi xuống.”

    Hiên Viên Quang buồn bực vô cùng, giải thích nói: “Ta không phải nhỏ bé, tuổi ta còn lớn hơn ngươi. Hơn nữa sở dĩ ta trừng mắt nhìn ngươi, là bởi vì ngươi muốn tiêu diệt cả nhà ta…”

    “Mấy người cao to các ngươi, đứng cao như thế làm cái gì? Nằm úp sấp xuống mà nói chuyện với ta!” Thạch Tinh Vân cũng không để ý tới hắn, quay đầu lại răn dạy vài tên Khoa Phụ.

    “Ta muốn nghiền chết hắn.” Khoa Phụ Man buồn bực không ngừng.

    “Đem hắn đặt trong nồi rang khô, nấu thành cháo thịt, lão nương chỉ cần uống một ngụm là sạch sẽ, sau đó dùng xương cốt nhỏ bé của hắn làm tăm xỉa răng!” Khoa Phụ Minh Nguyệt hung tợn nói.

    “Còn có ngươi!”

    Thạch Tinh Vân rốt cuộc cũng quở trách tới Diệp Húc, trong mắt thịnh khí đột nhiên biến mất, lộ ra vẻ sợ hãi, quay đầu hướng tới Tống Cao Đức mà khiển trách: “Ngươi bộ dạng xấu như vậy, cả người đều là vảy, xấu vậy không phải muốn dọa người chứ, dọa ta ngươi bồi thường không đủ đâu!”

    Tống Cao Đức niết nắm tay vang lên những tiếng rung động, cười độc ác nói: “Thiếu Bảo, tiểu tử này là bảo bối nhi, chúng ta bắt cóc hắn, sau đó vơ vét tài sản của Tinh Cung, khẳng định có thể còn được nhiều hơn trong cái mật thất này! Tinh Cung sau khi xuất ra tiền chuộc, chúng ta liền giết con tin!”

    Thạch Tinh Vân hừ lạnh một tiếng, vẫn hung hăng vênh váo như trước, ngạo nghễ nói: “Các ngươi ai dám đụng tới ta? Cha ta đã đặt trong tử phủ của ta nửa thức vu pháp, một chiêu có thể oanh tạc các ngươi trở thành cặn bã hết! Nhanh chóng thả ta ra, cung kính tiễn ta rời khỏi Ân Khư này, thiếu gia không có thời gian nói tào lao với các ngươi!”

    Hiên Viên Minh Nguyệt nhảy tới, một cước đạp hắn xuống đất, quyền đấm cước đá. Đám người Tống Cao Đức cũng không nhịn nổi mà lao vào vòng chiến, đấm đá làm cho mặt mũi hắn bầm dập.

    “Cha ta và ca ca ta sẽ giết sạch cả nhà các ngươi!” Thạch Tinh Vân vẫn kiêu ngạo như trước.

    Mọi người không còn cách nào khác, hận tới mức răng nghiến kèn kẹt, cũng không dám hạ sát thủ với hắn. Nếu như tính mệnh của Thạch Tinh Vân bị uy hiếp, một thức vu pháp của Tinh Đế sẽ từ trong Tử Phủ của hắn bắn ra.

    Loại cao thủ cấp bậc này, chỉ sợ một kích cũng không ai ở đây ngăn cản được, tuyệt đối một chưởng diệt sát, không lưu lại ai cả.

    Thạch Tinh Vân hiển nhiên cũng biết điểm này, bởi vậy kiêu ngạo vô cùng, cố ý chọc giận mọi người, tính toán mượn tay Tinh Đế, gạt bỏ mọi người.

    “Vu pháp Tinh Đế sao…”

    Diệp Húc đi tới phía trước, ánh mắt nhìn thẳng vào mi tâm của Thạch Tinh Vân, thản nhiên nói: “Lần trước dựa vào tuyệt đại cường giả Thánh Tông ta ra tay, bức lui nửa thức vu pháp này, lúc này, ta muốn thử xem một chút thủ đoạn của Tinh Đế thế nào.”


Nguồn: tunghoanh.com/doc-bo-thien-ha/chuong-406-7zMaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận