Độc Bộ Thiên Hạ Chương 556 : Nhân Hoàng quyết đấu.



 Độc Bộ Thiên Hạ
Tác giả: Trạch Trư
Chương 556: Nhân Hoàng quyết đấu.

Nguồn dịch: Nhóm dịch Mr5800
Sưu tầm: tunghoanh.com

Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: kenwen.com




    Cảnh tượng hoàng tuyền lạc nhật này thật rộng lớn khiến đám người Diệp Húc nhìn mà chấn động.

    Hai vị Nhân Hoàng đánh cho trời sụp đất nứt, những luồng năng lượng mạnh dữ dội đánh vào nhau trên hư không giống như những hòn đá rơi vào hồ nước, gợn lên những gợn sóng nhanh chóng lan đến gần ánh trăng.

    Nguyệt Cung các nơi hai vị Nhân Hoàng giao thủ ước chừng cả triệu dặm, nhưng dư âm của trận đánh vẫn lan truyền đến tận nơi đây. Dòng năng lượng gào thét thổi quét tới, gần như đem tất cả kiến trúc ở nơi dừng chân của Hàn Nguyệt Cung này nhổ cả gốc!



    Diệp Húc giơ tay bắt một cái, đem đám người Mạc Tang Tang lên trên chiến hạm, lập tức sau lưng hắn hiện ra một gốc đại thụ mấy vạn trượng, tán cây che trời, những chiếc rễ kẹp thật sâu vào trong ánh trăng. Vô số cành lá che khuất không gian mấy trăm dặm, bảo vệ nhiều đệ tử ngoại môn bảo vệ Hàn Nguyệt Cung ở dưới nguyên thần.

    Gió lốc thổi tới, ngọc thụ khẽ rung rung, triệt tiêu luồng sức mạnh mênh mông này.

    Đám người Mạc Tang Tang hoảng hồn, nếu không phải Diệp Húc lấy nguyên thần đến chống đỡ luồng dư âm kia, e là nó có thể hủy hoại toàn bộ Nguyệt Cung chỉ trong chớp mắt, thậm chí cả bọn họ những đệ tử của Hàn Nguyệt Cung cũng đều sẽ chết hết ở trong dư âm, hồn phi phách tán!

    “Hoàng Tuyền Ma Tông ta chỉ có hai vị Nhân Hoàng, Triều sư bá và Ứng sư huynh. Chẳng lẽ một trong hai người bọn họ đang giao thủ với người của Thái Dương Thần Cung sao?”

    Nguyên thần Diệp Húc trấn thủ Diệp Húc, hắn vô cùng buồn bực trong lòng. Bá chủ Hoàng Tuyền Ma Tông xuất hiện ở nơi đây đã đủ kỳ quái, mà càng kỳ quái hơn lại chính là Nhân Hoàng của Thái Dương Thần Cung cũng xuất hiện ở đây.

    Quan hệ giữa Thái Dương Thần Cung và Hàn Nguyệt Cung cũng không hề hòa thuận. Từ trước đến nay có cách nói mặt trời mặt trăng không bao giờ gặp nhau, mặt trời xuất hiện vào ban ngày, mặt trăng xuất hiện vào ban đêm, Thái Dương Thần Cung và Hàn Nguyệt Cung cũng vì nguyên nhân nào đó mà trong lịch sử từng ra tay với nhau, hai nhà có thể nói là kẻ thù truyền kiếp.

    Mà hiện giờ, Nhân Hoàng của Thái Dương Thần Cung lại xuất hiện ở gần Hàn Nguyệt Cung, điều này khiến cho Diệp Húc rất tò mò.

    Trận chiến giữa Nhân Hoàng khủng bố như thế, uy lực to lớn như thế, nếu mà đánh ở thế giới Vu Hoang, e là ngàn dặm đất đai đồi núi đều sẽ bị chôn vùi hết!

    Đây là lần đầu tiên Diệp Húc nhìn thấy Nhân Hoàng toàn lực ra tay, so với vị Nhân Hoàng Hạ gia Trung Châu lại càng khủng bố. Lúc trước Hạ thánh chủ ra tay đối phó hắn vẫn chưa khiến hắn để trong lòng, chỉ là ra tay cách trăm núi ngàn sông, mà lúc này lại là hai vị Nhân Hoàng giao phong chính diện, uy lực không gì sánh nổi!

    Xa xa, hai vị Nhân Hoàng đánh nhau đã nhanh đạt tới tình cảnh không thể tách ra, chỉ thấy trong hư không đột nhiên hiện ra một tôn Thiên Địa Pháp Tướng thật lớn, dường như so với mặt trăng dưới chân đám người Diệp Húc còn khổng lồ hơn vài phần.

    Tôn Thiên Địa Pháp Tướng này là một lão già tóc trắng xóa, bộ râu kia không gió thổi mà tự bay. Lão đột nhiên há miệng phun một hơi, lại là một con sông Hoàng Tuyền lớn được phun ra từ trong miệng, uốn lượn mấy vòng, hoàn toàn dập dắt vầng mặt trời kia.

    “Triều sư bá!” Diệp Húc lập tức nhận ra lai lịch lão già tóc bạc này, thất thanh hô.

    Bên trong mặt trời lụi tàn kia, một con Tam Túc Kim Ô đột nhiên bay ra, kêu liên tục, Tam Túc giơ vuốt ra chụp vào thiên linh của lão già đầu bạc!

    Hai con sông Hoàng uyền hóa thành hai con nộ long cuốn lấy lẫn nhau, gào thét bay về phía trước đón nhận Tam Túc Kim Ô.

    Nhưng vào lúc này, một tiếng chuông bất thình lình vang lên, một chiếc chuông đồng thật lớn hiện ra, tiếng chuông chấn động khiến cho hư không ngàn dặm hóa thành hỗn độn hư vô, chấn vỡ hai con sông Hoàng Tuyền kia.

    Tam Túc Kim Ô thuận thế hạ xuống, bắt lấy thiên linh cái Thiên Địa Pháp Tướng của Triều Công Thiều, răng rắc một tiếng liền xốc thiên linh cái, lập tức chiếc mỏ cực lớn kia mổ xuống, mổ vỡ đầu Thiên Địa Pháp Tướng!

    Tôn Thiên Địa Pháp Tướng kia tuy không có đầu nhưng lại dũng mãnh vô cùng, hai tay hợp lực lại vỗ, chụp cho con Tam Túc Kim Ô kia thành bánh thịt, lập tức nhoáng cái, một cái đầu lại mọc ra.

    Chiếc chuông đồng chụp xuống, định nhốt Thiên Địa Pháp Tướng của Triều Công Thiều dưới chuông. Đúng lúc này, một con sông Hoàng Tuyền lại ầm ầm chảy tới, kéo dài mấy trăm ngàn dặm, cuối con sông dừng thẳng ở trên Đại Uy Long Chiến Hạm của Diệp Húc.

    Sông Hoàng Tuyền nhanh chóng ngắn lại, Triều Công Thiều đạp sóng mà tới, hạ xuống đầu thuyền. Lão già này hai tay chống nạnh, cười ha ha, hào khí ngất trời: “Đông Hoàng Thương, lão tiểu tử nhà ngươi quả nhiên đủ âm hiểm, lại mang theo một món Nhân Hoàng chi bảo. Có giỏi thì buông cái chuông rách của ngươi ra, dùng đao dùng thương đánh một trận với Triều gia gia đây!”

    “Hừ! Lão bất tử, thiệt ngươi từng là Tông chủ Hoàng Tuyền Ma Tông, không ngờ không biết xấu hổ mà đánh lén ta!”

    Một tiếng hừ đầy tức giận truyền đến, chỉ thấy một con lâu thuyền thật lớn từ xa xa nhanh chóng chạy đến, hỏa thế ngút trời, chiếu rọi hư không sáng như ban ngày. Chiếc lâu thuyền này giống như được đúc trong lửa, quanh thân bốc cháy đỏ thẫm một mảnh, chỉ tiếc là nó rách nát, khắp nơi bị đánh ra những lỗ hổng rạn nứt, cột thuyền cũng bị đánh gãy một số, hẳn là Triều Công Thiều ra tay đánh lén, khiến cho uy năng của chiếc thuyền bất diệt chi bảo này bị tổn hao nhiều.

    Đầu thuyền có một lão già áo đỏ rất oai phong đứng, sắc mặt lão như cổ đồng, không giận mà tự uy, lạnh lùng nhìn thẳng Triều Công Thiều, thao túng chiếc thuyền bất diệt này nhanh chóng chạy tới.

    Phía sau lão thì có sáu vị cao thủ Thái Dương Thần Cung đi theo, không ai thấp hơn Tam Thần cảnh, đại đa số là Tam Tương cảnh, thậm chí còn có hai lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh.

    Thái Dương Thần Cung có quy củ khác với các thánh địa thế gia khác, người có thể bước vào Thái Dương Thần Cung, đầu tiên là phải họ Đông Hoàng, sau đó là phải tu luyện đến Tam Thần cảnh, trở thành trong một thời gian nhất định, lúc đó mới có tư cách trở thành đệ tử Thái Dương Thần Cung.

    Bởi vậy đệ tử Thái Dương Thần Cung không ai không phải là nhân vật thiên tài nổi tiếng, chỉ cần tùy tiện đưa ra một người thôi, tu vi cũng đủ để những môn phái, thế gia, thánh địa khác hâm mộ không ngừng.

    Mà bên người lão già áo đỏ này còn có một người quen cũ của Diệp Húc, Đông Hoàng Mục.


    “Sư bá, sao ngài lại đến đây?” Diệp Húc nhìn lão già tóc trắng bên cạnh, khẽ hỏi.

    “Ha ha, ta vội tới làm chỗ dựa cho ngươi, miễn cho ngươi không lấy được vợ về!”

    Triều Công Thiều cười ha ha, dùng sức vỗ vỗ bờ vai Diệp Húc, cười tủm tỉm nói: “Tiểu tử, làm cho tốt, ta coi trọng ngươi!”

    Diệp Húc bất đắc dĩ nói: “Ngài rõ ràng không đánh lại vị Nhân Hoàng Thái Dương Thần Cung kia, cho nên mới trốn đến trong lâu thuyền của ta có được không…”

    Triều Công Thiều thổi râu trừng mắt, cả giận nói: “Nếu không phải lão tiểu tử Đông Hoàng Thương mang theo cái chuông rách kia, sao lão tử lại không đánh lại hắn? Mười hắn ta cũng đập cho chết! Tiếc quá, ta vội chạy tới nên không mang theo Nhân Hoàng chi bảo, không thì ta tất sẽ đánh cho lão tiểu tử này ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra!”

    Diệp Húc cẩn thận ngẫm nghĩ tình hình vừa rồi một lúc, nếu Đông Hoàng Thương không dùng Nhân Hoàng chi bảo thì quả thật Triều Công Thiều sẽ chiếm thế thượng phong. Nhưng Triều Công Thiều nói ông ta có thể đánh chết mười tên Đông Hoàng Thương thì quả đúng là khoác lác.



    Chiếc chuông đồng to lớn như một tòa đại lục hình chuông kia lơ lửng trên đầu đám người Đông Hoàng Thương, hỏa vân tràn ngập ra bốn phía. Chuông đồng rung lên, những luồng hơi thở hủy diệt lao thẳng đến đám người Diệp Húc, thậm chí khiến cho thông đạo thông đến Hàn Nguyệt Cung phải đóng lại.

    “Không xong, ta không có Nhân Hoàng chi bảo trong tay, e là khó có thể chống lại lão tiểu tử Đông Hoàng Thương này!” Triều Công Thiều biến sắc, thất thanh nói.

    Diệp Húc bất đắc dĩ, tế ngọc lâu lên rồi lấy ra Tây Hoàng Cầm. Chiếc cầm này di động trong khoảng không, không hề nhỏ hơn chiếc chuông của Đông Hoàng Thương kia, hắn nói: “Sư bá, chiếc cầm này cho ngài mượn trước, nhớ rõ, là cho ngài mượn, dùng xong nhớ trả.”

    “Quỷ hẹp hòi!”

    Triều Công Thiều cười mắng một câu. Thiên Địa Pháp Tướng của ông lơ lửng giữa không trung, đặt Tây Hoàng Cầm trên gối, lão già này trông như một ẩn sĩ cười to không tiếng động, hành vi phóng túng, tùy ý gẩy, chỉ thấy dây đàn rung lên, lập tức những tiếng cầm công phạt trùng điệp mà ra, đón nhận lấy ma âm của chuông đồng.

    Uy năng của hai món Nhân Hoàng chi bảo gặp nhau, lại được bá chủ Nhân Hoàng kỳ thúc giục, có thể nói là hủy thiên diệt địa, thậm chí cả mặt trăng bên dưới cũng đã xuất hiện những khe sâu không thấy đáy, gần như cắt cho tòa tinh cầu này thành hơn mười mảnh!

    “Bảo bối tốt!”

    Triều Công Thiều mừng rỡ cười ha ha, tóc bạc bay múa, nhe răng cười gằn: “Đông Hoàng Thương, ngươi đến cầu hôn cho đệ tử nhà ngươi, lão tử cũng thế. Hiện giờ lão tử cũng có Nhân Hoàng chi bảo trong tay, hôm nay ta xử lý hết tất cả đám đối thủ cạnh tranh các ngươi trước!”

    “Ai sợ ai?”

    Đông Hoàng Thương cười lạnh một tiếng, tuy lão kinh ngạc uy lực của Tây Hoàng Cầm nhưng lại không hề sợ chút nào.

    “Mong hai vị hãy dừng tay lại!”

    Lúc này một giọng nói lạnh lùng truyền đến, chỉ thấy bí cảnh Hàn Nguyệt Cung lại xuất hiện, một chạc cây hoa quế bay ra từ trong bí cảnh, dừng ở giữa hai chiếc lâu thuyền. Cái chạc này to như nguyên thần của Diệp Húc, che khuất bầu trời, ẩn chứa uy năng không hề kém hai món Nhân Hoàng chi bảo kia, ngăn cách hai chiếc lâu thuyền lại.

    “Hai vị đều là khách của Hàn Nguyệt Cung ta, đã là khách quý, nếu đánh hỏng nơi dừng chân của Hàn Nguyệt Cung ta, chẳng phải là làm hỏng thể diện chủ nhân?”

    Một vị thiếu phụ mặc cung trang bay ra từ trong bí cảnh, hạ xuống trên cành cây hoa quế, tơ mang tung bay, phong tư tha thướt nhưu tiên tử giáng trần, không dính chút bụi phàm. Nàng mỉm cười, dường như chẳng hề để ý đến chuyện hai vị Nhân Hoàng kia giao thủ đánh phá nơi dừng chân của Hàn Nguyệt Cung.

    “Hóa ra là Tam cung chủ, vừa rồi Triều mỗ lỗ mãng.”

    Triều Công Thiều thu hồi Tây Hoàng Cầm trả lại cho Diệp Húc, vuốt chòm râu cười ha ha: “Nhưng lão tiểu tử Đông Hoàng Thương này khinh người quá đáng, thấy lão già ta đây chỉ có một mình liền tính toán giết ta đoạt bảo, cho nên mới đánh phá nơi dừng chân của quý cung, còn mong Tam cung chủ thứ lỗi.”

    Đông Hoàng Thương tức giận đến da mặt giật giật, hừ một tiếng, há miệng thở dốc nhưng lại không biết phải giải thích thế nào.

    Vị thiếu phụ cung trang kia khẽ mỉm cười, hạ giọng nói: “Đều là việc nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới. Ta sẽ tìm người sửa chữa Nguyệt Cung, mời các vị vào trong cung nói chuyện.”

    Diệp Húc hơi hơi chắp tay với vị thiếu phụ kia: “Quấy rầy cung chủ.” Rồi lập tức điều khiển Đại Uy Long Chiến Hạm bay tới Hàn Nguyệt Cung.

    Cùng lúc đó, đám người Đông Hoàng Thương cũng điều khiển con thuyền bất diệt kia bay tới, hai chiếc chiến hạm cực lớn chạy song song với nhau, đồng loạt tới Hàn Nguyệt Cung.

    “Long Khiếu Thiên, chúng ta lại gặp!” Mạc Tang Tang nhìn thấy Hao Thiên Khuyển, không khỏi mừng rỡ, một bước tiến tới ôm con phá cẩu kia vào trong ngực, giơ tay vuốt tới vuốt lui cái đầu nó, trong chốc lát bóp tròn mặt nó, lát sau lại kéo kéo miệng nó.

    “Nhóc con, các ngươi chẳng phải người tốt, lần trước còn định giết ta!” Con phá cẩu này tức giận đến bụng phình lên, quay đầu ra sau, không thèm để ý tới nàng ta.

    “Đó là Lộ sư tỷ muốn giết mày có được không?”

    Mạc Tang Tang giải thích: “Tỷ ấy nói mày chính là khắc tinh của Hàn Nguyệt Cung chúng ta, sẽ ăn thịt luôn bọn ta. Ta còn lâu mới tin mày một chú cún nhỏ như vậy lại đi ăn thịt người.”

    Hao Thiên Khuyển nghe nói như thế bèn vội vã quay đầu lại, nhìn nàng mà nước miếng chảy ròng ròng, cái đuôi lắc tới lắc lui.

    Mạc Tang Tang cười khanh khách nói: “Nói mày béo mày còn thở hổn hển, đó mày ăn đi, cho mày ăn đó, ăn đi nè!”

    Hao Thiên Khuyển vô cùng kích động, vội vàng quay đầu nhìn Diệp Húc. Diệp Húc im lặng không nói mà chỉ lặng lẽ lắc đầu, con phá cẩu này lập tức chẳng còn tinh thần, nhảy ra khỏi ngực Mạc Tang Tang, buồn bã chạy về khoang thuyền, mệt mỏi nói: “Đừng để ý tới ta, ông đang rất phiền lòng…”



Nguồn: tunghoanh.com/doc-bo-thien-ha/chuong-556-K0Taaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận