Độc Cô Chiến Thần Chương 127: Chấp hành nhiệm vụ. (2)

Thành vệ đội của tỉnh thành đã sớm nhìn thấy đội ngũ này. Có điều không vì đội ngũ mấy nghìn người này mà cảnh giới. Bởi vì nhìn thấy phía trước đội ngũ có cầm cờ thành vệ đội của Tân thành, ngay sau là nam nữ lão ấu chính là các thương nhân ngồi trên xe ngựa. Những đoàn thương nhân có hàng vạn người, thành vệ đội của tỉnh thành cũng đã từng thấy qua, huống chi đây chỉ là đoàn thương nhân chỉ có mấy ngàn người.
Trưởng quan giử cửa thành đang còn ngủ gà ngủ gật, bị thủ hạ gọi dậy:
- Trưởng quan! Thành vệ đội của Tân Thành đã đến!
Trưởng quan giử cửa thành lập tức nhảy dựng lên:
- Cái gì? Cả năm chờ đợi, cuối cùng thành vệ đội của Tân Thành cũng đã đến! Ha ha nghe nói chúng ta có thể tùy tiện khi dễ bọn thành vệ đội, lão tử đảm nhiệm ở đây đã hơn một năm, cuối cùng cũng đã có chuyện tốt rồi! Bọn người kia thật đúng là thức thời, ngày mai đã là lễ mừng năm mới, cũng biết điều chạy đến giúp ta vui vẻ ngày tân niên đây.

Nói xong Trưởng quan giử cửa thành hưng phấn chạy xuống thành lâu.
Hai tên bảo vệ trước cửa thành cũng chính là hai tên vệ binh mà Khang Tư khi vào thành lần trước đã gặp, gã vệ binh lớn tuổi cười ha hả, nhìn sang tên tân binh bên cạnh hớn hở nói:
- Ha ha! Đến lúc chúng ta vui vẻ rồi!
- Đại ca! Cái gì vui vẻ? Chẳng lẽ thành vệ đội của Tân Thành cho chúng ta ưu đãi gì sao?
Vừa phất tay nhường đường cho dân chúng, gã tân binh vừa tò mò hỏi han.
Gã vệ binh lớn tuổi cười nói:
- Ngươi không biết, thành vệ đội của Tân Thành không biết đã đắc tội với đại nhân vật nào mà đại nhân đã ám chỉ cho chúng ta phải làm khó dễ bọn họ, chỉ cho các thương nhân được vào thành, còn thành vệ đội của Tân Thành tuyệt đối không thể vào thành. Chỉ là bọn hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, hàng năm đều đến thử một phen, chỉ cần chúng ta không đả thương người, tùy tiện quát mắng bọn chúng một chút đều được. Ngươi nói xem, có thể nhằm vào đội trưởng thành vệ đội mà chỉ cây dâu mắng cây hòe có phải là rất thích thú không?
- Bọn họ sẽ không tức giận đánh chúng ta một trận chứ?
Tên vệ binh kia lo lắng hỏi.
Gã vệ binh lớn tuổi đắc ý nói:
- Ha ha! Bọn họ dám sao, dù bị chúng ta mắng đến giội máu chó lên đầu cũng không dám làm gì, bởi vì bọn họ nếu dám đụng đến bọn ta một ngón tay, lập tức có thể bắt nhốt bọn họ vào nhà tù giam mười ngày nửa tháng. Chỉ có điều tiểu binh chúng ta đối với sĩ quan chỉ có thể mắng mỏ, chứ không được động thủ. Nếu muốn đánh lén, phải đợi đến lúc người mình đông hơn rồi nói. Ha ha! Trưởng quan chúng ta đã trực tiếp xuống góp vui rồi.
Gã tân binh quay đầu nhìn lại, quả nhiên, Trưởng quan đang dẫn một đám thủ hạ hưng phấn chạy tới.
Khi đội ngũ kia đến gần, bọn thành vệ đội của tỉnh thành bật cười, bởi vì binh lính của thành vệ đội thành Tân Thành ăn mặc như thợ săn, vũ khí duy nhất một loại là thương tre đầu bọc sắt. Đây chính là trang bị điển hình của tá điền trong các lãnh địa quý tộc lúc tham gia bạo động.
Trong đoàn quân của Khang Tư, tất cả binh lính của thành vệ đội đều ngẩng đầu ưỡn ngực đi đều bước tiến tới. Bước chân rầm rập át cả tiếng cười từ trên tường thành truyền xuống. Bây giờ thì uy phong như vậy nhưng những ngày đầu bọn sĩ quan thân vệ phải dùng roi mới đạt được.
Đang đi Khang Tư phát hiện nhóm thương nhân cố tình đi chậm lại, lát sau họ đã tách ra khỏi Đội phòng vệ.
Thấy Khang Tư đang quan sát nhóm thương nhân, Uy Kiệt tiến đến gần Khang Tư nhỏ giọng nói:
- Nghe nói thành vệ đội Tân Thành từ khi do Lão nhân kia đảm nhiệm chức Trưởng quan chưa từng tiến vào tỉnh thành!
Ngắn ngủn một câu, Khang Tư liền biết ngay lý do, nhìn đám binh sĩ đang tụ tập trước cửa thành, hắn mỉm miệng cười, nhẹ nhàng giục ngựa, chạy tới phía trước đội ngũ. Tương Văn, Uy Kiệt và những tên kỵ binh thân vệ không phải chỉ huy binh sĩ, lập tức vọt tới phía sau Khang Tư để bảo vệ.
Có kỵ binh dẫn đầu, khí thế của toàn đội ngũ lập tức biến đổi hẳn, đơn vị trở thành dũng mãnh kinh người.
Trưởng quan giử cửa thành lập tức biến sắc:
- Mẹ kiếp! Hiển uy phong với ai đây, không ngờ lại không cho ta mặt mũi, xem ta làm sao cho các ngươi ăn tết!
Nói xong liền xắn tay áo, nộ khí đằng đằng, chuẩn bị đánh nhau. Thủ hạ của hắn đương nhiên cũng học theo, đều hùng hùng hổ hổ.
Hai tên lính dưới tay vội vàng ngăn hắn lại nói:
- Đại nhân! Không được đâu! Người đi đầu chính là Khang Tư đại nhân đấy ạ!
Hai tên này không phải là vệ binh bình thường, chúng chính là hai tên bảo vệ cổng thành đã từng gặp Khang Tư. Bọn họ thấy người cưỡi ngựa khí thế quen thuộc, nỗi bật trong đám thân vệ, nhận ngay ra là Khang Tư, vội vàng cuống quít khuyên can, bằng không thủ trưởng của mình gặp phải cảnh khó xử rồi.
Trưởng quan giữ cửa thành sửng sốt, kinh hô:
- Khang Tư! Chính cái người mà Tỉnh Trưởng, Sư đoàn trưởng tự thân tìm tới cửa chúc mừng đó sao?
Tuy rằng lần đó yến hội hoan nghênh là do lữ đoàn bộ tổ chức, không có người ngoài, nhưng dù sao cũng không có cái gì cơ mật, sĩ quan tham gia yến hội căn bản không cần thủ khẩu như bình, ra về đều thuận miệng khoe khoang ra vẻ chính mình tin tức linh thông. Cho nên Khang Tư vừa đến không bao lâu, đã nổi danh khắp tỉnh thành trong tất cả nhân viên quân chính. Một số người bình dân có mối quan hệ lớn, cũng biết sự tồn tại của Khang Tư.
Nhìn hai tên lính của mình cùng gật đầu công nhận, gã Trưởng quan bảo vệ cửa thành biến sắc, vội vàng nhanh chóng sửa sang quần áo, rồi làm ra một vẻ mặt nghiêm túc, ra trước cửa thành chờ đợi.
Thấy Trưởng quan của mình thay đổi chóng mặt, vừa đó đã làm thành bộ mặt của một vệ binh nghiêm nghị tận trung với chức vụ, tên vệ binh tân binh đứng ngẩn người, đến nỗi bị tên vệ binh lớn tuổi đá cho một cước mới tỉnh trí lại quay về vị trí.
Tiếp đó các sự việc diễn ra vô cùng chính quy, Khang Tư xuống ngựa thi lễ rồi đưa ra giấy thông hành cùng chứng minh quân tịch, Trưởng quan bảo vệ cửa thành đáp lễ tiếp nhận văn kiện kiểm tra, rồi hướng dẫn nhắc nhở thành vệ đội vào trong thành đóng quân ở địa phương phải chú ý chuyện tình như thế.. như thế... , rồi phất tay cho đi. Khang Tư tiếp nhận, đáp lễ, đưa đội ngũ đi qua.
Thấy thành vệ đội nhanh chóng thông qua nghi thức nhập quan, nhóm thương nhân chờ ở bên ngoài, đang thấp thỏm bất an nghĩ đến chuyện thành vệ đội sẽ bị làm khó dễ, toàn bộ há hốc mồm kinh ngạc.
Sau khi vào thành, cùng các thương nhân ước định thời gian trở về, Khang Tư bố trí bộ đội tập kết an nghĩ trong doanh trại, rồi mang theo Uy Kiệt, Tương Văn cùng vài tên thân vệ đến bái phỏng Tỉnh Trưởng và Sư đoàn trưởng.
Hai lão Đại của tỉnh Hải Tân rất nhiệt tình với Khang Tư, quả thực nhiệt tình quá mức... , giống như hận không thể đem nữ nhân gả cho Khang Tư ngay vậy. Có điều, nếu biết sau khi bọn họ ký kết hiệp định bằng miệng cùng Khang Tư, thời gian mới chỉ hơn một tháng, đã kiếm được lời không ít bằng buôn lậu, sẽ thấy được bọn họ nhiệt tình một chút cũng chẳng quá đáng.
Có chỗ dựa lợi ích quá lớn, hai đầu sỏ của tỉnh đối với yêu cầu của Khang Tư quả thực chính là chỉ mong sao có cơ hội để báo đáp.
- Cần năm nghìn tráng đinh? Không thành vấn đề, nếu quan phủ không bán đủ nô bộc cho ngươi, thì hãy mua sắm nô bộc trong tay các phú hộ đi.
- Cho thành vệ đội của Tân Thành trong tay ngươi hoạt động trên địa bàn toàn tỉnh? Không thành vấn đề, có Sư đoàn trưởng ở đây, chúng ta lập tức ký tên cấp công văn cho ngươi!
- Ngươi nói ngoài hai nghìn binh sĩ thành vệ đội, ngươi còn chiêu mộ ba nghìn phụ binh? Tính toán làm gì, thành vệ đội không đủ một cái liên đội là được rồi. Còn phụ binh, không phải là chiêu mộ tới thành vệ đội để làm công nhật sao? Thế thì có vấn đề gì đâu, quân quy của đế quốc không có hạn chế việc sĩ quan thuê người làm công đến làm công nhật.
- Trang bị còn đơn sơ? Ái chà! Sao ngươi không nói sớm? Ta viết mệnh lệnh này, ngươi trực tiếp đi đến kho quân bị của sư đoàn, chỉ cần không phải là nỏ công thành, ngươi muốn lấy gì cũng được, đừng ngại! Có gì thì liên hệ với chúng ta?
Nếu hỏi Sư đoàn trưởng luôn chèn ép liên đội năm sao bỗng dưng làm chuyện tốt như thế? Nguyên nhân rất đơn giản đó là Sư đoàn trưởng biết chắc chắn Khang Tư không phải là người của Lão nhân kia. Do đó hắn còn ước rằng Khang Tư phát triển mạnh mẽ sức chiến đấu của thành vệ đội để có thể vượt qua được liên đội năm.
Như vậy một khi Khang Tư lập được chiến công, hắn có thể cười nhạo lão nhân kia, thậm chí còn có thể trước mặt thế nhân biểu diễn một màn thỏ tử hồ bi, đầu tiên làm bộ rưng rưng nước mắt không đành lòng, rồi mới nói lý do là quân pháp bất vị thân, bất đắc dĩ mà không thể dùng kẻ ngu ngốc vô năng, không làm tốt cương vị công tác, chỉ huy không bằng thành vệ đội, để cách chức lão gia hỏa kia! Lúc đó tuyệt đối không có ai dám nói xấu mình!
Khang Tư cũng không thể tưởng được, chuyện mình lo lắng không ngờ có thể dễ dàng giải quyết như thế. Xem ra ích lợi thật lớn có thể dùng làm chìa khóa vạn năng đây. Để xem xem, nói không chừng chiêu này có thể dùng để mở rộng mạng lưới tình báo sang đến bên kia biên giới Sơn Việt Quốc.
Ngày mai đã là tết rồi, Khang Tư định trở về cùng đơn vị tổ chức lễ mừng năm mới. Nhưng vì Tỉnh Trưởng cùng Sư đoàn trưởng quá nhệt tình mời mọc, Khang Tư đành phải căn dặn bọn thân vệ dẫn người đi mua sắm, chuẩn bị cho binh sĩ có một cái tết vui vẻ, còn mình cùng Tương Văn, Uy Kiệt ở lại đón mừng năm mới với hai lão đại.
Thời gian trôi qua quá nhanh, mấy ngày tết mừng năm mới cũng đã hết. Bởi vì có hai đầu sỏ tiếp đón, bọn thương nhân cũng thơm lây, mua sắm hàng hóa rất thuận lợi, ngoài mấy thương nhân định cư ở tỉnh thành, những người khác đều đã chuẩn bị xong hành lý.
Ở tỉnh thành đợi gần mười ngày, bọn thương nhân đều ý thức được, Khang Tư dù chỉ có thân phận là Thiếu tá tham mưu liên đội, đảm nhiệm Trưởng quan thành vệ đội, nhưng lại chính là một đại nhân vật.
Bằng không chỉ là một Thiếu tá nhỏ bé, dựa vào cái gì mà Tỉnh Trưởng, Sư đoàn trưởng hai đầu sỏ của tỉnh lại nhiệt tình chiêu đãi. Trong mười ngày qua hắn gần như thay phiên ngủ lại ở phủ trạch của hai người. Nhớ lại, khi ấy Lữ đoàn trưởng hạ mình chạy tới mời một Thiếu tá tham gia tiệc rượu, cũng không có gì đáng ngạc nhiên!
Binh lính của Đội phòng vệ cũng nghe được phong thanh, Trưởng quan của mình uy phong, chính mình cũng được uy phong, mọi người còn cảm thấy chính mình như đã thuộc loại cao nhân rồi.
Kết thúc lễ mừng năm mới cũng là tới kỳ khảo hạch của chính binh và phụ binh. Lần khảo hạch đầu tiên này cũng đơn giản, chỉ so sánh sức chịu đựng, đội ngũ hành quân và trường thương đột kích. Kết quả không có gì bất ngờ xảy ra, đại đa số phụ binh được tấn chức làm chiến binh, đại đa số chiến binh biến thành phụ binh. Không có biện pháp, thanh niên so sánh năng lực với tráng niên thường kém hơn nhiều.
Ngay cả các Đội trưởng, Tiểu đội trưởng cùng với các Thập phu trưởng cũng bị thay đổi toàn bộ. Khi chiến binh và phụ binh đã thay đổi hiển nhiên hạ tầng sĩ quan cũng phải tuyển lại theo.
Khi Khang Tư mang đội ngũ nhân mã của mình chậm rãi rời khỏi tỉnh thành, thành vệ đội gần như là một liên đội chiến binh.
Thành viên của Đội phòng vệ, tuy vẫn ăn mặc hắc y như những người thợ săn, nhưng đã như là súng bắn chim đổi pháo, toàn bộ bên ngoài đều mặc mật đằng giáp (thứ chiến giáp làm bằng mây song – DG), hơn bốn ngàn người mỗi người được trang bị một cây cương đao sáng loáng, một cái cương thuẫn, còn có một cây trường thương toàn thân bằng sắt.
Hơn tám trăm người còn lại được trang một con thanh dao thợ săn, một cây trường cung và một túi tên. Những người này trước kia đều làm nghề thợ săn và là những người bắn cung giỏi nhất.
Có điểm kỳ quái chính là Khang Tư để lại tất cả trường thương bằng tre, mà lại bảo thợ thủ công trong toàn thành làm cho rất nhiều đầu thương cứng rắn sắc bén, đủ để chất đầy một chiếc xe ngựa mang đi.
Sư đoàn trưởng vốn hào phóng, khi nhìn thấy Khang Tư đang chọn lựa mật đằng giáp đã gần như phế phẩm trong một kho hàng, lập tức cấp cho Khang Tư một số bì giáp còn rất tốt. Nhưng có lẽ Khang Tư đã dò hỏi biết rõ vùng phụ cận Tân Thành hoặc đã biết thời tiết vùng Sơn Việt Quốc nên liền lắc đầu từ chối.
Sơn Việt Quốc bao gồm cả vùng Tân Thành kia đều có thời tiết ẩm ướt nhiều mưa, mặc bì giáp rất dễ bị mục nát, cuối cùng biến thành một đống rách nát, mật đằng giáp không thấm nước rất có lợi ích thực tế.
Mật đằng giáp tuy rằng sợ lửa, nhưng đối mặt với cung tên, đao chém và thương đâm, biểu hiện phi thường ưu tú, hơn nữa đi trong nước còn có thể làm phao, đồ tốt như thế sao lại không dùng?
Còn như khi đội cung nỏ lựa chọn cung tên? Khang Tư cũng không quy định phải sử dụng loại gì. Tuy nhiên bọn cung tiễn thủ đều lựa chọn trường cung, giống như loại cung đã dùng để đi săn. Đối với bọn họ, chờ ngươi bắn ra được mũi tên thứ hai, hắn đã làm cho ngươi thành con nhím rồi.
Dưới ánh mắt cung kính của các thương nhân, Đội phòng vệ Tân Thành trong thần sắc tự hào, cờ xí dương cao, bắt đầu khởi hành quay về Tân Quận.
.................................................. .......
Không nói chuyện của Khang Tư bên này nữa. Hãy quay lại thành Thanh Nguyệt ở bán đảo Phi Ba trên bờ biển phía đông.
Lúc này một chiếc thương thuyền to lớn cùng một kiểu dáng như chiếc thương thuyền của An Tái Kháng đang chạy nhanh như bay trên mặt biển. Xem hướng đi, đúng là nó đang tiến về thành Thanh Nguyệt.
Trên thuyền, đang đứng đón gió là ba thiếu nữ ăn mặc giản đơn, nhưng thân hình uyển chuyển xinh đẹp. Ba cô gái đang đứng ở đầu thuyền nhìn ra phía trước.
Nhìn vị trí họ đứng, rõ ràng người đứng giữa và người đứng bên trái so ra thân cận với nhau hơn, đứng sát vào nhau. Nữ nhân đứng giữa có vẻ như là chủ nhân, bởi vì người bên trái đứng lùi ra phía sau một chút. Mặt khác mặc dù nữ nhân đứng giữa tự mình che dù, nhưng người bên trái vẫn theo bản năng thỉnh thoảng lại chắn hoa tuyết cho nàng. Cô gái đứng bên phải nhìn có vẻ cô đơn, nàng đứng dịch lên phía trước làm cho người ta thấy rõ vẻ cao ngạo của nàng.
Nhìn kỹ khuôn mặt ba cô gái này, mọi người sẽ phải giật mình, bởi vì họ thực sự rất xinh đẹp.
Tuy rằng ba người đều xinh đẹp, nhưng mỗi người mỗi vẻ, tất nhiên, cho dù đều hoàn mỹ, nhưng nếu đem so sánh cũng có thể lập tức phân ra cao thấp.
Trong ba người đẹp nhất chính là người đứng giữa. Chưa nói đến dung mạo, chỉ nói đến khí chất đã thấy sự thanh nhã của nàng. Nhìn đến nàng lập tức có thể thấy nàng rất uyên bác, có tu dưỡng cao, bộ dáng như sắp thoát ly phàm trần. Loại nữ nhân như vậy chỉ có thể làm hồng nhan tri kỷ, nếu lấy làm vợ ngươi sẽ tự ti, còn làm tình nhân căn bản không có khả năng.
Xếp thứ hai trong ba người đó là nữ tử cao ngạo kia. Con người cao ngạo, ánh mắt cũng cao ngạo, nhìn qua cũng biết nữ tử này là con người cực kỳ hiếu thắng. Tuy trên mặt không thể hiện, nhưng nhìn bộ dáng lạnh lùng ngạo nghễ, ai cũng có thể nhận ra, loại người như nàng không đạt được mục đích không thôi.
Có điều điểm cổ quái chính là, trên người nàng luôn toát ra khí thế muốn chỉ huy, một nữ nhân trên người lại có khí thế mà chỉ sĩ quan cao cấp mới có, thật sự là hiếm thấy.
Cho nên nữ nhân này tuyệt đối không thể làm hồng nhan tri kỷ, nàng căn bản sẽ không để ý tới lời của ngươi, chỉ biết ra mệnh lệnh cho ngươi. Làm vợ ư? Trước hết ngươi nhất định phải là người quyền thế, bằng không đừng nghĩ, hơn nữa cho dù thành công, sau này cũng sẽ bị chỉ huy mà thôi. Nếu làm tình nhân? Chỉ sợ sẽ bị nàng một đao chém chết.
Còn người thứ ba lại là một cô gái dịu dàng. Vừa nhìn đã biết là người không có chủ kiến, là người nhu nhược, mọi chuyện đều nghe theo người khác. Loại thiếu nữ này do không biết tích lũy kinh nghiệm nên không thích hợp làm hồng nhan tri kỷ, có điều làm lão bà hay là làm tình nhân đều là lựa chọn tốt nhất.
Nữ tử như vậy khi yêu sẽ yêu say đắm nam nhân của mình. Khi nàng đã thích một nam nhân, mặc kệ nam nhân đó là tốt hay là xấu, đối với nàng không quan trọng. Khi đã yêu nàng sẽ yêu tất cả thân phận lẫn tính cách của người yêu.
Ba người nhìn bông tuyết phất phới, biển trời cảnh sắc giao hòa, lẳng lặng không nói gì. Nguồn: http://truyenyy.com
Một hồi lâu, nữ tử cao ngạo lạnh lùng đứng bên phải liếc mắt nhìn nữ tử nhu nhược bên trái một cái, rồi cười lạnh nói với người đứng giữa:
- Hừ! Y Ti Na! Tiểu Cầm của nhà ngươi uy phong thật là lớn, mặt mũi của chúng ta cũng chưa lớn bằng cô ta, chỉ có Tiểu Cầm của nhà ngươi ra mặt mới làm cho bọn họ nghe lệnh khởi hành.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/doc-co-chien-than/chuong-127/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận