- Đại nhân! Đại sự không xong! Tên Trung tá Liên đội kia ở trên đường đi bị ám sát rồi!
Một thân vệ vừa chạy vừa hét như sau mông bốc lửa, bọn người Khang Tư đang tán gẫu trong phòng vừa nghe, lập tức nhảy dựng lên.
Khang Tư lập tức hạ lệnh:
- Kỵ binh lập tức phong tỏa bốn phía cửa thành, đồng thời truyền lệnh toàn thành cấm túc! Đại đội 1 giám sát nhân công! Bộ đội còn lại lấy biên chế tiểu đội phân tán trên đường tuần tra giới nghiêm!
Nói xong chụp lấy binh khí chạy ra khỏi phòng.
Theo bước chân Khang Tư đi ra, tiếng kèn tiếng vó ngựa khẩu lệnh lập tức vang lên khắp Phủ quận trưởng.
Áo Kha Nhĩ ở chung phủ, mang theo mấy thân vệ gấp rút chạy tới đây, còn chưa tới gần Khang Tư đã mở miệng hô to:
- Đại ca xảy ra chuyện gì? Sao lại tuyên bố quân lệnh tập hợp khẩn cấp như thế? Sơn tặc công thành sao?
- Trung tá bị ám sát!
Khang Tư thuận miệng nói một câu, xoay người lên ngựa phóng đi.
Áo Kha Nhĩ có điểm tán thưởng nhìn thoáng qua An Đạt, Liệt Văn, hiển nhiên hắn không ngờ thủ hạ mình hành sự cấp tốc như thế, nhưng lại kinh ngạc phát hiện, trên mặt bọn thủ hạ đều lộ vẻ giật mình.
Liệt Văn đi lên nhỏ giọng nói:
- Đại nhân! Người của chúng ta còn chưa phái ra mà.
Áo Kha Nhĩ sửng sốt, vậy chẳng phải nói có một thế lực khác ám sát Trung tá kia sao?
Rốt cuộc là ai? Là nhân viên sơn tặc ẩn nấp, hay là nói, thẳng ra chính là Khang Tư muốn độc bá thành Văn Tân phái người làm? Áo Kha Nhĩ phát hiện sự tình không thể khống chế lập tức cuống quít nhanh chân đuổi theo.
Tuy rằng lúc này chạy đến hiện trường có khả năng gặp nguy hiểm, nhưng hiện tại không có được tin tình báo trực tiếp, vậy có khả năng càng thêm nguy hiểm.
Đi tới chỗ Trung tá bị tập kích, mấy kỵ binh đã sớm khống chế được tràng diện, nhưng vẫn có điểm làm việc thừa, bởi bốn phía đã không còn bóng người, tất cả đều đã chạy về nhà trốn.
Thấy Khang Tư đến, kỵ binh lập tức bẩm báo:
- Đại nhân! Nỏ tiễn tập kích là từ tòa nhà phía trước bắn ra, chúng ta đã lục soát tòa nhà, bên trong ngoại trừ thi thể chủ nhân tòa nhà ra, không có dấu vết nào khác.
Khang Tư vừa định hỏi cái gì, Áo Kha Nhĩ phía sau vọt lên, hít thở còn chưa bình ổn gấp gáp hỏi:
- Đại ca! Là ai làm?
- Không rõ lắm, nhưng sử dụng là nỏ tiễn, hơn nữa mũi tên là quân Đế quốc chế tạo, sợ rằng địa vị không đơn giản.
Khang Tư cầm lấy một mũi tên lấy từ thi thể đưa sang nói.
Áo Kha Nhĩ sửng sốt một hồi mới tiếp nhận mũi tên, quan sát tỉ mỉ một phen, tên này là tên bằng sắt không có cánh, hơn nữa đầu mũi tên phủ thêm một tầng kim loại, so với tên gỗ đúng là một trời một vực.
Tuy rằng Áo Kha Nhĩ nhìn ra là tên chuyên dụng của cung nỏ, nhưng làm thế nào cũng không nhìn ra là hàng quân chế của Đế quốc, ít nhất tìm thợ rèn đầu đường bỏ chút tiền cũng có thể chế ra loại tên này. Trong lòng tuy nghi hoặc, nhưng hắn vẫn lộ vẻ mặt ngưng trọng gật đầu tán thành.
Áo Kha Nhĩ lại biết rõ Khang Tư đi từ tiểu binh mà lên, dám nói như thế thì khẳng định có chuyện như vậy, chỉ là bản thân mình không cách nào phân rõ mà thôi, chuyện mất mặt như thế hắn nào dám thừa nhận.
Về phần Khang Tư nói địa vị không đơn giản, ai cũng rõ ràng. Bởi vì cung nỏ quân Đế quốc lực sát thương lớn, mặc áo giáp kim loại trong 10m cũng có thể bắn thủng, thuộc về vũ khí cấm lưu hành bên ngoài, ngoại trừ quân chính quy ra, bộ đội tư nhân cũng không có, bách tính bình dân lại càng không phải nói.
- Đại ca! Có thể là sơn tặc làm hay không? Nên nhớ bọn họ giao chiến nhiều với quân Đế quốc, cướp được vài cây cung nỏ cũng không có gì kỳ quái?
Áo Kha Nhĩ hỏi, ở trong lòng hắn, vẫn còn vô thức cho rằng chuyện ám sát Trung tá lần này, cũng không phải do Khang Tư làm ra.
- Việc này không thể xác nhận, nhưng những mũi tên này đều là sử dụng lần đầu.
Sắc mặt Khang Tư ngưng trọng nói.
Áo Kha Nhĩ nhịn không được cầm lấy mũi tên xem xét, lần này hắn nhìn ra thân tên mới tinh, đầu mũi tên bẹp xuống cũng rất mới, vừa nhìn là biết vừa làm ra.
Loại mũi tên này bên ngoài cực kỳ hiếm, đa phần đều có thể thu lại, đặc biệt lúc huấn luyện, cho nên chỉ cần là sử dụng rồi, khẳng định sẽ để lại dấu vết.
An Đạt nghe không hiểu bất mãn nói thầm:
- Cái này đại biểu cái gì chứ?
Tương Văn trừng An Đạt, vẻ mặt khinh thường nói:
- Cái này còn không rõ? Nếu như ngươi có một bộ cung nỏ cực kỳ trọng yếu, muốn sử dụng nó, ngươi sẽ dùng tên cũ hay tên mới?
- Nào phân cũ mới chứ, có thể sử dụng là được.
An Đạt thuận miệng đáp.
- Đã như vậy, vì sao ở đây đều là mũi tên mới vậy? Cái này chứng tỏ đối phương rất thận trọng, chuyên môn chuẩn bị tên mới, hoặc là đồ trang bị của đối phương dư dã, ở bên trong thành cất giấu một lượng nỏ tiễn chưa sử dụng qua.
Tương Văn tức giận nói.
- Đây có thể nói rõ cái gì?
An Đạt vẫn còn nghi hoặc vò đầu, khiến cho Tương Văn lông mi dựng ngược sắp không nhịn được mắng ra.
Chỉ là đúng lúc này, vài kỵ binh từ xa giục ngựa chạy nhanh tới.
Ngựa còn chưa ngừng hẳn, kỵ binh đã nhảy xuống hành lễ:
- Đại nhân! Ở đường số 5 phát hiện 3 tên binh sĩ Liên đội bị nỏ tiễn bắn chết!
- Đại nhân! Nhận được báo án, có 5 binh sĩ liên đội bị nỏ tiễn bắn chết trong nhà!
- Đại nhân! Hai binh sĩ canh gác Liên đội, sau khi chúng ta ra ngoài liền bị nỏ tiễn bắn chết! Đại đội 1 đã phái một trung đội tới cảnh giới điều tra xung quanh!
Nghe tin tức liên tiếp, mọi người đều ngây dại, Uy Kiệt bấm tay tính toán nhân số, đột nhiên giật mình hô:
- Đại nhân! Không hay rồi! Như vậy tính ra nhân viên lưu thủ Liên đội 5 toàn bộ đều ngộ hại!
- Cái gì?
Bọn người Khang Tư càng thất kinh.
Còn Áo Kha Nhĩ càng hít một hơi lạnh:
- Trời ạ! Có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy, ở trước mắt công chúng, đồng thời ám sát một tiểu đội quân nhân Đế quốc! Hơn nữa không thất thủ một ai! Không có thời gian dài chuẩn bị căn bản không thể làm được điều này!
Hiện giờ trong lòng Áo Kha Nhĩ phi thường khiếp sợ. Nên biết dù hắn có muốn tiêu diệt sạch hai mươi mấy binh sĩ Đế quốc, cũng chỉ có thể chờ bọn họ tụ tập một chỗ, hơn nữa không có phòng bị, hoàn cảnh thời cơ phải tốt mới có thể làm được.
Hiện giờ những binh lính này tản khắp thành nam cổng bắc, lại cùng một thời gian bị ám sát, hơn nữa hình bóng hung thủ không hề lộ diện, đây không phải tổ chức bình thường có thể làm được, chỉ riêng chuyện vũ khí và địa điểm ẩn giấu, không phải nửa năm ba tháng là có thể chuẩn bị xong.
Cái thành Văn Tân này lúc nào trở nên nổi bật như vậy? Không ngờ còn cất giấu tổ chức lợi hại như thế?
- Đại nhân! Chúng ta phải lập tức bắt cho được hung thủ mới được! Đại nhân vừa mới nhận trọng trách phòng vệ thành liền xảy ra chuyện như vậy, khi người Liên đội 5 trở về không biết sẽ nghĩ như thế nào nữa.
Sắc mặt Uy Kiệt ngưng trọng nhắc nhở.
Hiện giờ hắn cực kỳ sầu não, thứ nhất là lo lắng không biết ăn nói thế nào với Liên đội 5, thứ hai là lo lắng tổ chức thần bí kia.
Phỏng đoán của Áo Kha Nhĩ đương nhiên Uy Kiệt hắn là chủ quản tình báo cũng có thể nghĩ được. Vừa nghĩ tới có một cái tổ chức thần bí ẩn nấp kín đáo ở trong thành, mà hệ thống tình báo của mình lại hoàn toàn không biết gì cả, nếu như mục tiêu lần ám sát này là đại nhân thì sao đây? Thật là khiến hắn toát mồ hôi lạnh!
Khang Tư lập tức nói:
- Đại đội 1 không nên cử động, lưu lại một trung đội trấn thủ cửa thành, người còn lại lập tức bắt đầu lùng bắt nhân vật khả nghi toàn thành!
Hắn quay đầu nói với Áo Kha Nhĩ:
- Thiếu tá Áo Kha Nhĩ! Phiền thân vệ của ngươi cũng tham gia vào hành động lục soát này.
Áo Kha Nhĩ gật đầu:
- Rõ! Tại hạ nghĩa bất dung từ.
Nói đến đây, Áo Kha Nhĩ đề nghị:
- Đại ca! Tiểu đệ có một cách, không biết có nên tạm dừng lục soát, chỉ cần thủ vững cửa thành, để dân chúng yên ổn xuống, lại tuyên bố thông báo toàn thành, treo trọng thưởng cho người nào phát hiện manh mối?
Khang Tư gật đầu:
- Ừ! Biện pháp này được.
Tiếp đó ra lệnh cho đội kỵ binh:
- Lệnh trước thay đổi, mệnh lệnh trừ đại đội 1 ra, bộ đội còn lại triệu hồi phòng thủ vững chắc thành trì, kỵ binh tuần tra trên phố; sau đó lớn tiếng tuyên đọc người cung cấp đầu mối thưởng 1000 kim tệ! Chỉ người cung cấp đầu mối mới có thể ra khỏi cửa, còn lại tiếp tục cấm túc!
Kỵ binh nhận lệnh lập tức phóng ngựa lên đường, đồng thời lớn tiếng hò hét.
------------------
Ngay lúc sự kiện ám sát xảy ra, Liên đội 5 đã chạy tới gần mục tiêu. Lão đầu Thượng tá Liên đội bắt đầu phát xuống nhiệm vụ.
- Ai dẫn một đại đội qua bên kia phô trương thanh thế?
Các Trung tá ở đây, đặc biệt là đám Thiếu tá đảm nhiệm Đại đội trưởng, tất cả đều lắc đầu như trống bỏi.
Phô trương thanh thế nói cách khác không cần khai chiến, không có chiến công sẽ không thể thăng cấp, thủ hạ mình không ai không hy vọng lập nhiều chiến công, chạy đi chấp hành nhiệm vụ như vậy, sợ rằng sẽ khiến đám thủ hạ oán hận.
Nguồn: http://truyenyy.comLão đầu Thượng tá cau mày, hắn cũng rất bất đắc dĩ, nhiệm vụ không có chiến công như vậy chỉ có thể là tự nguyện, không thì bản thân hắn cũng sẽ bị người ta oán giận.
Đúng lúc này Trung tá Lão Tam đứng ra nói:
- Trưởng quan! Ta đi.
Vừa thấy có người xuất đầu, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo đều cắt ra bộ hạ khó thăng chức hoặc đã thăng chức rồi, hợp thành một đại đội giao cho Lão Tam chỉ huy.
Liên đội 5 cũng không thể không đánh loạn quy củ biên chế, đều giao nhiệm vụ tác chiến tiền tuyến cho binh sĩ dễ dàng thăng chức.
Trung tá Lão Tam khua chiêng gióng trống mang theo 600 người tiếp tục đi tới, còn các binh sĩ Liên đội 5 còn lại phân tán ra xung quanh, mượn cỏ dại cao hơn đầu người chầm chậm tiến tới.
Loại cỏ dại dù mùa đông tuyết rơi vẫn sinh tồn như thường, ở nơi này rất phổ biến, cũng không biết vì sao những thực vật này có sức sống mạnh mẽ như thế, nếu là ở nơi khác thì đã sớm héo rũ rồi.
Theo thời gian dần trôi, màn đêm đã buông xuống.
Binh sĩ Liên đội 5 theo lệnh sĩ quan lấy lương khô ra ăn, sau đó liền quét dọn chút tuyết đọng, trải vài tấm thảm da trên mặt đất nằm nghỉ ngơi. Liên đội 5 đã thực hiện nhiều lần với loại nhiệm vụ phục kích, cho nên căn bản không phát sinh bất cứ hỗn loạn nào.
Sĩ quan cùng binh lính đều biết kế hoạch tác chiến, hiện giờ cũng biết bên mình cách nơi sơn tặc tập trung cũng chỉ vài cây số, hừng đông ngày hôm sau, chính là lúc phát động công kích bất ngờ.
Về phần vì sao không bị sơn tặc phát hiện?
Trung tá Lão Tam nhận nhiệm vụ là giả sao? Ở trong Liên đội ngoại trừ Liên đội trưởng ra hắn là sĩ quan xếp hàng thứ 3, là sĩ quan tuyệt đối tín nhiệm, bằng không, trên đường một tên sơn tặc tuần tra cũng không thấy bóng dáng? Khẳng định bị Trung tá Lão Tam hấp dẫn đi rồi.
Một đêm không nói chuyện, trời mới tảng sáng, lúc còn chưa nhìn rõ tình huống bốn phía, dưới các sĩ quan chỉ huy thúc giục, đám binh sĩ y phục đông cứng, cẩn thận vận động thân thể một chút, lấy ra lương khô bỏ thêm tiêu cay ăn một cái, toàn thân nóng lên mới bắt đầu tiếp tục bí mật đi tới.
Các binh sĩ đều có vẻ uể oải, cũng không phải do lạnh, mà là không ngủ ngon giấc, ai bảo hiện tại là mùa đông, một đêm ít nhất cũng phải dậy chục lần vận động cơ thể, miễn cho thân thể đông cứng.
Nhưng chuyện khổ như vậy mọi người đều không để ý, cởi trần thao luyện trong tuyết là kỹ năng cơ bản, hiện giờ mặc áo da dày như vậy, càng không cần phải lo.
Lần tiềm hành này mãi tới khi tới nơi sơn tặc tập trung hoặc bị sơn tặc phát hiện mới thôi, nhưng ở cự ly này cho dù bị sơn tặc phát hiện được, cũng không có gì nghiêm trọng, lộ trình vài cây số, sơn tặc vốn không có chỗ để trốn.