Trong phòng khách, Nam Cung Diệp nhịn không được ha ha cười, hắn lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên hắn cười thoải mái như thế, đem Ngân Ca đưa cho tiểu nha đầu quả là ý kiến hay, nhìn hai kẻ dở hơi này xem, thật thú vị.
Mặc dù là cười rất thoải mái, tà áo như mây bay chạm xuống đất, thế nhưng dung mạo của hắn vẫn như thế, cao nhã, thanh lịch lại xinh đẹp, duyên dáng.
Nguyệt Cẩn cùng Nguyệt Hộc, còn có Thiên Bột Thần đứng đó không xa không nhịn được mà quay sang nhìn nhau, rất muốn ngửa mặt lên trời huýt một tiếng sáo, ông trời à, cuối cùng Ngài cũng để Gia của chúng ta nở nụ cười, đã bao nhiêu năm, hắn một mực kiềm chế, lạnh lùng vô tình, không nghĩ tới hiện tại lại cười phá lên.
Xem ra tiểu nha đầu này thật sự là khai tâm quả của Gia, tuy rằng nàng khiến người ta rất nhức đầu, thế nhưng chỉ cần Gia hài lòng là tốt rồi.
Thiên Bột Thần đang nghĩ xem mình có nên gửi một phong thư về đảo hay không, nói cho lão chủ tử biết, tâm của thiếu chủ rất nhanh có thể buông thả, chỉ cần hắn muốn, rất nhiều việc có thể được giải quyết dễ dàng, như vậy lão chủ tử có thể gặp mặt thiếu chủ.
Trong phòng khách, Phượng Lan Dạ mạc danh kỳ diệu nhìn Nam Cung Diệp, chờ hắn cười xong, nhíu mày, nghiêm khắc mở miệng
“Nam Cung Diệp, ngươi chớ có ý nghĩ nhúng chàm ta, bản thân tuyên bố một chút, ta cũng có sở thích sạch sẽ.”
“Vậy chúng ta không phải là một đôi sao.”
Nam Cung Diệp không cười nữa, chăm chú nhìn Phượng Lan Dạ, Phượng Lan Dạ mắt trợn trắng, chỉ chỉ chính mình.
“Ngươi thấy ta nhỏ như vậy mà cũng nhẫn tâm hạ thủ à.”
“Ta sẽ chờ ngươi.”
Tiếng nói đầy cuốn hút của hắn đột nhiên trầm xuống, như là một ngôi sao băng rơi xuống đất, trong trời đất đột ngột yên lặng, chỉ để nghe thấy những lời này.
Phượng Lan Dạ suýt nữa hoài nghi chính mình nghe lầm, quay đầu nhìn hắn, nam nhân này có làm sao không thế, cư nhiên nói đợi nàng, Nam Cung Diệp thâm sâu khó dò lại nói đợi nàng.
Thực sự có chút quỷ dị khó lường, sao lại không kiên định như vậy, nàng giống như đang nằm mơ, bất quá có một việc cần phải nói rõ.
“Vẫn là đừng đợi, ngươi lớn hơn ta nhiều lắm, đến lúc đó lại thành trâu già gặm cỏ non.”
Nàng cũng không có ý định ở lại Tề vương phủ, cho nên nam nhân này vẫn là đừng có chờ nàng.
“Ta không ngại.”
Lông mày Nam Cung Diệp nhiễm lệ khí, tựa hồ lời của Phượng Lan Dạ làm hắn mất hứng, trên thân tỏa ra hàn khí âm u, tựa như ám dạ Tu La.
Nhưng không biết vì sao, trực giác của Phượng Lan Dạ lại cho biết hắn sẽ không hại nàng.
“Nhưng ta ngại.”
Trâu già gặm cỏ non, cỏ non kia chính là nàng đó, hắn không ngại cái rắm ý.
Nàng vừa nói ra, con mắt đen láy của Nam Cung Diệp bắn ra hàn quang bốn phía, lạnh như băng ngọc, vẻ mặt âm hiểm.
Dám cả gan cướp người từ tay hắn, chỉ sợ không có bản lĩnh đó.
Hắn đã nhìn chúng cái gì thì sẽ không cho phép kẻ khác nhúng chàm, nếu không có hắn cứ một mực muốn bảo hộ nàng, nạp nàng làm Vương phi, với thân phận của nàng căn bản không thể tiến nhập được Tề vương phủ, mà nếu hắn đã xuất thủ, ai dám động chỉ có đường chết.
Nhưng bây giờ hắn lại không muốn cho nha đầu kia biết, dù sao nàng vẫn còn nhỏ, bọn họ cứ từ từ ở chung như vậy, một ngày nào đó, nàng sẽ minh bạch, trong thiên hạ này người phù hợp nhất chính là nàng, đối với nàng tốt nhất chính là hắn.
“Nghe nói cầm kỹ của nàng rất khá, ai ai cũng đều nghe qua, thân là phu quân của nàng, thế mà ta lại chưa từng nghe qua, có thể đàn cho ta một khúc hay không.”
Nam Cung Diệp đột nhiên đổi chủ đề, thần tình trên mặt hòa hoãn trở lại, dưới ngọn đèn, tựa như Minh Châu diễm lệ.
Phượng Lan Dạ cảm thấy sắc mặt nam nhân này so với lật sách còn nhanh hơn, một khắc lại một kiểu.
Nhưng muốn nghe nàng đánh đàn cũng không phải không được, khóe môi câu ra ý cười.
“Có thể, nhưng một khúc đổi một vấn đề, ngươi nghe ta đàn một khúc, ta hỏi ngươi một vấn đề, không cho không trả lời.”
Trên khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ hiển nhiên, lại mang theo chút nhõng nhẽo, nhu thuận, chỉ là nàng không biết mà thôi.
Không biết từ bao giờ, nàng và nam nhân này ở chung, đã rất tự nhiên, có cái gì đó từ từ len lỏi vào tâm can, giống như không khí vậy, không khiếm khuyết, không cảm giác.
“Được.”
Nam Cung Diệp khó có thể cự tuyệt, gật đầu, ngược lại đáy lòng khá hiếu kỳ, nàng muốn hỏi vấn đề gì.
Hai người nói xong, Ngân Ca vỗ vỗ cánh
“Tốt rồi, tốt rồi, Gia cùng Vương phi tốt rồi…”
Phượng Lan Dạ quay đầu, thật muốn gõ vào đầu con chim này một cái, có đôi lúc phát hiện ra rằng về cái khoản gió chiều nào xoay chiều ấy thì con chim này còn hơn khối người, lúc ngươi tức giận, một tiếng nó cũng không kêu, lúc ngươi vui vẻ, nó kêu luôn mồm, vỗ mông ngựa rất tốt, khiến cho tâm tình người khác vui sướng.
Mặc dù có điểm chán ghét nhưng nàng cũng từ từ tiếp nhận rồi.
“Hoa Ngạc, đem đàn của ta tới đây.”
“Dạ, Vương phi.”
Hoa Ngạc cũng không tiến vào, chỉ đứng ở bên ngoài lên tiếng, rất nhanh mang đàn tới, phía sau còn có hai nha đầu Diệp Linh, Diệp Khanh, hai người các nàng đánh đàn, ba người bọn họ cùng nhau tiến vào, bày biện đàn cho tốt, rồi lại lui xuống.
Phượng Lan Dạ đứng dậy, ngồi xổm trước bàn để đàn. Trên bàn cao, ánh đèn chiếu rọi lên người nàng, thân thể mềm mại, lanh lợi đáng yêu, giống như nụ hoa đang hé nở, mang theo làn hương thơm ngát, gương mặt thanh tú ngọt ngào, như mây như lụa, như ánh bình mình, như màn mưa, sáng trong đẹp đẽ.
Nam Cung Diệp kiêu ngạo nhìn nàng, khóe môi câu ra tiếu ý, nha đầu này rất hợp ý hắn, hắn nhận thức nàng, có nàng bên cạnh, cảm giác thật tốt.
Tiếng đàn nhè nhẹ vang lên, giống như xuyên thấu đêm đen, giống như mang tới tia nắng ban mai rực rỡ chói lọi.
Nam Cung Diệp không nhịn được mà thầm khen ngợi, cầm kỹ quả nhiên cao siêu, vẫn biết cầm kỹ của nàng không tồi, chỉ là không nghĩ tới đã đến mức cao thâm khó dó.
Thế nhân chỉ biết tam hoàng tử Nam Cung Tiếp là âm si, nhưng lại không biết thất hoàng tử Nam Cung Diệp đối với âm luật cũng có trình độ không kém. Nam Cung Diệp nhắm mắt lại, nghe âm sắc tĩnh mịch lại lặng yên đó, cả người thả lỏng, khoan khoái.
Ngoài cửa, các tiểu nha đầu toàn bộ đều đứng ở hành lang chăm chú lắng nghe. Như si như say.
Tuy rằng không hiểu âm luật, thế nhưng trong màn đêm tối tăm, tiếng đàn này lại tuyệt vời như thế, tuy không biết nàng đang đàn thủ khúc gì, thế nhưng các nàng lại biết nó rất êm tai, rất du dương.
Xa xa, Nguyệt Cẩn, Nguyệt Hộc, còn có Thiên Bột Thần cũng chăm chú lắng nghe, tiếng cầm của tiểu Vương phi này bọn họ đã từng nghe qua, quả thực chính là tuyệt nhất thế gian. Cùng với tiếng tiêu của Vương gia huyền diệu như nhau. Bọn họ vừa mới nghĩ, thì đột nhiên có tiếng tiêu vang lên. Đầu tiên có điểm đột ngột, thế nhưng đã từ từ dung hợp được, rất hài hòa, tự nhiên, cầm tiêu hợp tấu. Tiếng tiêu tiếng cầm tuyệt như vậy, toàn bộ người trong vương phủ đều ngây ngẩn lắng nghe, sững sờ đứng ở các nơi, đây là thanh âm đẹp nhất, xúc động nhất thế gian này.
Phượng Lan Dạ không nghĩ tới Nam Cung Diệp cũng biết thổi tiêu, hơn nữa tiếng tiêu lại xuất thần nhập hóa như vậy, so với tam hoàng tử Nam Cung Tiếp chỉ có hơn chứ không kém.
Dưới ngọn đèn, thân ảnh cao lớn đứng đó, tay áo rộng thùng thình như mây nhẹ bay, tóc đen rủ xuống trên vai, lưu quang ngập sắc, hư huyễn mê ly.
Ngọc Bích tiêu trong suốt rực rỡ, thắp sáng cả thân ảnh, ngón tay như ngọc, không chút tì vết, phong thần cũng như ngọc, tựa như mây trôi trên trời cao, lại như ánh trăng soi tỏ màn đêm.
Phượng Lan Dạ hoàn toàn chìm đắm trong tiếng đàn của bản thân, cũng đắm chìm trong tiếng tiêu của hắn, quên đi bản thân.
Trong thiên địa, chỉ còn có tiếng đàn, chỉ còn có tiếng tiêu.
Cứ vang xa, cứ dài mãi.
Một khúc kết thúc, nhưng cũng không có dừng, lại tiếp một khúc, Nam Cung Diệp chớp chớp mắt, hắn biết nàng hẳn có tính toán gì đó, nhưng cũng chẳng ngăn cản nàng, lại tiếp tục cũng nàng hòa tấu.
Trong phòng khách, cánh hoa tung bay, trôi nổi giữa không trung.
Mấy tiểu nha đầu bên ngoài, lén nhìn vào trong, thấy hiện tượng lạ trong phòng, trợn tròn hai mắt, để không bỏ lỡ hiện tượng ngàn năm khó gặp đó.
Tại nơi ngập tràn cánh hoa tung bay đó, Vương gia tựa như một thiên thần, còn Vương phi lại giống như một tiên tử, sao lại xuất trần như vậy, tựa như một đôi tiên đồng ngọc nữ ân ân ái ái nơi thế ngoại, không gì có thể so sánh được.
Nam Cung Diệp nhíu mày, ánh mắt thâm sâu thêm vài phần.
Trong tiếng đàn này rõ ràng mang theo một loại sức mạnh vô hình nào đó, đến tột cùng là cái gì cũng không rõ, thế nhưng tựa hồ có ma lực gì đó lôi kéo những cánh hoa kia, khiến chúng thoát ly khỏi vật chất tầm thường, tản mát một loại hương thơm nóng cháy, nồng nàn.
Xem ra hắn đã nhặt được một bảo bối, trên người tiểu nha đầu này vẫn còn rất nhiều bí mật?
Nam Cung Diệp đang nghĩ, bỗng lại nghe được Phượng Lan Dạ lại chuyển sang một thủ khúc khác, không khỏi cảm thấy khó hiểu, nha đầu kia không muốn sống nữa hay sao.
Trường tiêu vừa thu lại, thân ảnh nhẹ động, ngón tay đè lại dây đàn, trầm giọng nói.
“Ngươi không nên đàn nữa.”
Trong lời nói ẩn hàm yêu thương, trừng mắt nhìn Phượng Lan Dạ.
Phượng Lan Dạ chỉ cảm thấy toàn thân bị bao vây bởi một làn hương hoa lan âm u, tĩnh mịch, trong mùi hương còn pha trộn khí tức của nam nhân, mê ly sâu sắc.
Ngón tay dừng lại, không khách khí mở miệng
“Ta đây đàn ba khúc, ngươi trả lời ta ba vấn đề.”
“Được.”
Liền biết nàng có chủ ý này, bằng không cũng sẽ không cứng cổ cứng đầu đàn tiếp, Nam Cung Diệp thu tay, quay người trở về chỗ.
Phượng Lan Dạ cũng đứng dậy, đi tới chỗ cách hắn không xa ngồi xuống, nghĩ xem nên hỏi cái gì.
Bên ngoài, Hoa Ngạc, Diệp Linh cùng mấy tiểu nha đầu thất vọng vô cùng, nhanh chóng hồi phục tinh thần.
Nam Cung Diệp cầm tách trà trên bàn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, chờ nha đầu ngồi bên cạnh đặt câu hỏi.
Phượng Lan Dạ cuối cùng cũng nghĩ ra ba vấn đề
“Ngày đó tại sòng bạc, mũi tên là ngươi bắn?”
Bởi vì chỉ có hắn bắn thì Tấn vương cùng Sở vương mới không có biện pháp nói ra, ban đầu nàng còn tưởng thủ hạ của hắn bắn, về sau nghĩ lại, thủ hạ của Tề vương có bao nhiêu năng lực mà dũng cảm bắn rớt mũi tên của Sở vương.
Xem ra đúng là hắn, ngày đó hắn ở trong nhã gian, vừa vặn bắn mũi tên đó.
“Đúng, là ta bắn.”
Tiếng nói của Nam Cung Diệp vừa dứt, ánh mắt của Phượng Lan Dạ bỗng nhiên thâm trầm, u tối, xem ra nàng không chỉ thiếu ân tình của Sở vương, mà còn thiếu ân tình của nam nhân này, như vậy chuyện hắn bắt nàng cùng gà trống bái đường, so với việc hắn cứu mạng nàng, có thể nói chỉ là chuyện trẻ con, sau này nàng không thể đối với hắn bất lợi, lại còn phải tiến hành việc Sở vương bắt nàng làm.
Phượng Lan Dạ nghĩ nghĩ, tiếp tục hỏi vấn đề thứ hai.
“Đêm đó ngươi hạ ta loại dược gì?”
“Phương Lê đan.”
Nam Cung Diệp thập phần thẳng thắn, không giấu diếm chút gì, nói xong lại hơi hơi cười, giơ lên một ngón tay, nhắc nhở nàng chỉ còn một vấn đề.
Phượng Lan Dạ mất hứng trừng hắn, không cần phải nhắc nàng cũng biết, vừa định mở mồm hỏi Phương Lê đan có phải là bổ hoàn hay không, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ, chính là lúc diệt Vân Phượng, nam nhân này có phải cũng ở đó hay không, nàng muốn biết là có phải Sở vương cứu nàng không, bởi vì nàng vẫn một mực hoài nghi, một Nam Cung Liệt coi trọng hoàng quyền như vậy, làm sao lại chú ý đến một sinh mệnh nhỏ nhoi như nàng chứ? Nghĩ vậy, sửa lại vấn đề ban đầu, nhanh chóng mở miệng.
“Ngày đó diệt Vân Phượng, ngươi cũng ở trên đảo đúng hay không?”
Vấn đề này dường như thập phần trọng yếu, trên ngũ quan tuấn dật của Nam Cung Diệp bởi vì vấn đề này của nàng mà trở nên thâm u, sau cùng gật đầu
“Đúng vậy.”
Phượng Lan Dạ không nghĩ tới lúc đó Nam Cung Diệp thật sự ở tại Vân Phượng quốc, trong ngực xuất hiện một nghi vấn, xoay người chìa tay kéo hắn
“Như vậy lúc đó là ai cứu ta?”
Nàng nói xong, Nam Cung Diệp cũng đã đứng lên, vươn ngọc thủ nhéo mũi nàng, nghiêm túc nói.
“Ba vấn đề đã đáp xong.”
Hắn nói xong liền nhẹ nhàng gỡ tay Phượng Lan Dạ ra, cũng không để ý tới thanh âm to tướng của nàng
“Lần sau lại nghe khúc khác nhé.”
Nam Cung Diệp nhướng mày, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, bởi vì tới thăm nha đầu này, hiện tại tâm tình vui sướng không gì sánh bằng, Hoa Ngạc cùng Diệp Linh chờ ngoài cửa cung kính mở miệng
“Cung tiễn Vương gia.”
Bên trong phòng, thanh âm của Ngân Ca thét chói tai
“Tạm biệt Gia, tạm biệt Gia.”
Kêu được vài tiếng, thì Phượng Lan Dạ tức giận trừng nó, không thấy nàng đang tức giận sao? Lạnh lùng cảnh cáo
“Đừng có kêu, kêu nữa ta luộc ngươi luôn.”
Ngân Ca ngay lập tức đứng im rất quy củ, trong ngực oán thán, trong thiên hạ chỉ có nữ tử cùng tiểu nhân là khó dưỡng, may mà nó là giống đực.
Hoa Ngạc cùng Diệp Linh đi vào, cẩn thận nhìn đến sắc mặt của chủ tử, nhìn qua cũng không thấy quá tức giận, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, quay sang châm biếm Ngân Ca.
“Ngân Ca là được ai giáo huấn?”
Ngân Ca có thói quen nịnh hót, vừa thấy có người đùa nó, hào hứng ngay lập tức, kêu lên
“Tiểu Vương phi thật xinh đẹp, tiểu Vương phi thật xinh đẹp.”
Phượng Lan Dạ rốt cuộc bị nó chọc cười, quay sang nói
“Ngươi đấy, kiềm chế một chút cho ta đi.”
Nói xong xoay người đi ra ngoài, Hoa Ngạc nhanh chóng theo sau, Diệp Linh chăm sóc Ngân Ca, cho nên bây giờ ở lại trong Liên viện, mọi người từ lớn cho đến nhỏ đều thích con vẹt này, bởi vì nó khiến người ta vừa ghét vừa yêu, ai đời thấy cô nương nhà người ta thì kêu toáng lên
“Cô nương thật xinh đẹp, cô nương thật xinh đẹp.”
Lời tán dương ai lại không thích nghe, cho nên hiện tại nó chính là bảo bối của Liên viện, ngay cả tiểu Vương phi cũng không có biện pháp mà cưng chiều nó.
Đêm đã khuya, Hoa Ngạc hầu hạ chủ tử nghỉ ngơi, một đêm không nói chuyện.
Mấy ngày tiếp theo, Nam Cung Diệp cũng không xuất hiện, tuy rằng Phượng Lan Dạ rất nóng ruột, rất muốn hỏi vấn đề đó, nhưng cũng không chủ động đi tìm hắn.
Cho nên việc này cần phải chờ đến thời cơ thích hợp, nàng cũng không tin là không có cơ hội hỏi hắn.
Lúc đầu tại Vân Phượng quốc đến tột cùng là ai mở miệng ngăn cản Tấn vương Nam Cung Trác giết nàng, lẽ nào thật sự là Sở vương Nam Cung Liệt? Nếu như không phải hắn, như vậy là ai?
Phượng Lan Dạ vẫn nghĩ về vấn đề này, có thể ngăn cản Tấn vương hạ thủ, ngoại trừ Nam Cung Liệt, vậy rất có thể là Nam Cung Diệp? Có thể không? Phượng Lan Dạ cơ hồ hoài nghi đầu óc của bản thân bị ngắn lại, nàng sẽ không cùng hắn có nhân duyên sâu sắc đến vậy chứ?
Cho nên việc này nhất định phải điều tra rõ ràng, nếu không phải là Sở vương Nam Cung Liệt cứu nàng, như vậy ba lần bảy lượt nàng hỏi hắn, hắn lại ngầm thừa nhận, nam nhân này tâm địa thật quá ghê tởm, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.
Năm mới tới, Tề vương phủ rất náo nhiệt, hạ nhân trong vương phủ người nào người nấy đều mui mừng khôn xiết.
Cuối năm rồi, dựa theo thông lệ của năm cũ, tất cả mọi người sẽ được thưởng thêm bạc, có thể may thêm vài bộ y phục, nữ hài tử có thể mua thêm một chút trang sức, sao mà không cao hứng cho được.
Trong Liên viện, Diêp Linh, Diệp Khanh cùng mấy tiểu nha đầu đã len lén nghị luận, lần này muốn mua gì, trưng bày thế nào, năm qua đã làm được điều gì tốt, vân vân và vân vân, ngẫu nhiên truyền tới tai Phượng Lan Dạ, nàng liền mơ hồ biết một chút.
Năm nay không giống năm ngoái, năm ngoái trong vương phủ không có chuyện gì, đều là quản gia bẩm báo Vương gia, mỗi người được thưởng năm mươi đồng, để ọi người mua thêm đồ dùng mà mình thích, nhưng năm nay vương phủ có Vương phi rồi, cho nên quản gia liền tới Liên viện xin chỉ thị của Phượng Lan Dạ.
Phượng Lan Dạ ngủ thẳng tới trưa mới tỉnh, nghe Hoa Ngạc bẩm báo, liền đứng lên đi tới phòng khách.
Tích Đan kính cẩn xin chỉ thị
“Bẩm Vương phi, theo lệ cũ của những năm trước, đêm 30 đều sẽ phát một chút tiền thưởng cho bọn hạ nhân mua sắm, không biết ý Vương phi thế nào?”
Phượng Lan Dạ gật đầu, mấy ngày gần đây nàng đã tra xét sổ thu chi, phát hiện địa tô của đại bộ phận các cửa hàng đều thu hồi đủ, hơn nữa mỗi cửa hàng đều có sổ sách, trong vương phủ căn bản không thiếu bạc, vả lại hạ nhân của Tề vương phủ cũng không nhiều, chi trả cũng chẳng đáng bao nhiêu.
Theo lệ cũ, tiền thưởng cho hạ nhân chỉ có năm mươi đồng, cũng chẳng nhiều lắm, có vài lần nàng nghe Diệp Linh nói với số tiền đó cũng chẳng mua được gì, cho nên năm nay nàng muốn tăng thêm một chút.
“Tích quản gia, những năm vừa rồi đều là 50 đồng phải không?”
“Đúng vậy, Vương phi.”
Tích Đan cung kính bẩm báo, hiện tại đối với vị Vương phi này hắn không dám sơ suất, lại càng không có dũng ý lừa gạt nàng, hắn cũng không muốn tự tìm khổ.
“Năm nay thêm một chút đi.”
Phượng Lan Dạ tiếp nhận chén trà từ tay Hoa Ngạc nhấp một ngụm, Tích Đan vừa nghe vương phi nói, trước tiên sửng sốt một hồi, sau đó lại có chút xúc động, tâm địa của tiểu Vương phi chẳng hề xấu, nàng chỉ là hơi lạnh lùng mà thôi, ngày trước Vương gia cũng chẳng chú ý tới những chi tiết đó.
“Vương phi muốn thêm bao nhiêu…?”
“Dù sao vương phủ cũng không thiếu tiền, năm nay so với năm trước giá cả cũng có nhiều biến đổi, các nha hoàn và gia đinh 1 lượng, mấy đại nha đầu và người cao tuổi 2 lượng, thị vệ cũng 2 lượng, bọn họ thích uống rượu mà.”
Tích Đan nghe xong thật cao hứng, quỳ gối dập đầu trước Phượng Lan Dạ.
“Tích Đan thay mặt những người đó cảm tạ tiểu Vương phi.”
Diệp Linh và Diệp Khanh nghe Vương phi nói xong, lệ đã rơi đầy trên khuôn mặt thanh tú, cũng sớm học theo Tích Đan quỳ xuống, cung kính mở miệng
“Cảm tạ tiểu Vương phi, cảm tạ tiểu Vương phi.”
“Uh, sau này mọi người tận tâm tận lực làm việc, Tề vương phủ cũng sẽ không bạc đãi các người.”
Trong mắt Tích Đan cũng tràn đầy lệ quang, số tiền đó cũng không nhiều lắm, thế nhưng nghĩ tới việc trong mắt các chủ tử còn để ý đến bọn họ, việc nhiều hay ít đã không còn quan trọng rồi, cảm thấy bọn họ càng giống người một nhà, Vương gia ngày trước quá lạnh lùng rồi.
“Tạ ơn Vương phi.”
Tích Đan đứng lên chuẩn bị lui ra ngoài, Phượng Lan Dạ nhớ tới cái gì đó lại kêu lên gọi hắn
“Tích Đan, của ngươi là mười lượng.”
Kỳ thật lần trước nàng chỉ muốn dùng Tích Đan để bức Nam Cung Diệp hiện thân, không nghĩ tới Nam Cung Diệp chẳng thèm để ý tới, ngược lại khiến Tích Đan chịu thiệt thòi.
Tích Đan vừa nghe, miệng há hốc, kính cẩn nói
“Vương phi, hàng tháng tiền thưởng của tiểu nhân cũng không ít, cái này…”
“Được rồi, lui xuống đi.”
Phượng Lan Dạ phất phất tay, Tích Đan cảm động lui xuống, Diệp Linh cùng Diệp Khanh cũng đứng lên, xúc động nhìn Phượng Lan Dạ, Phượng Lan Dạ chịu không nổi, phất tay bảo các nàng cũng đi ra ngoài, hai người này vừa ra ngoài liền lập tức đem tin tức tốt lành đến tai hạ nhân của Liên viện, khiến cho người nào người nấy xôn xao háo hức, thanh âm nói chuyện ríu ra ríu rít liên tục truyền ra.
Hoa Ngạc cười tủm tỉm nhìn chủ tử
“Mọi người thật cao hứng.”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Phượng Lan Dạ hiện lên chút khó hiểu, những người này có phải quá kích động rồi hay không, nhưng vui vẻ là tốt rồi.
Hiệu suất làm việc của Tích Đan luôn rất cao, nhanh chóng dựa theo phân phó của Phượng Lan Dạ mà phân phát tiền thưởng ọi người.
Việc này làm cho toàn bộ hạ nhân trong Tề vương phủ đều thật cao hứng, chưa bao giờ Tề vương phủ lại có một năm náo nhiệt như năm nay.
Trong Tuyển viện, Nam Cung Diệp nghe Nguyệt Cẩn bẩm báo, trên khuôn mặt tuấn dật tuyệt đích hiện lên một loại ánh sáng hoa mỹ, khóe môi duyên dáng hiện lên tiếu ý, đáy lòng than nhẹ.
Tiểu nha đầu này làm việc thật là dốc lòng dốc sức, không hổ là người mà hắn nhìn trúng.
“Đúng là tính cách của nàng”
Tử y như mây, ánh trăng nhẹ nhàng xuyên qua làn sương, đẹp không sao tả xiết.
Giơ tay nhấc chân lại càng tà mị mê người.
Trên dung nhan như ngọc khó thấy được một chút sóng ngầm dao động, dường như nhớ tới cái gì đó liền phân phó
“Nói Tích Đan chuẩn bị một ít pháo hoa, ngoài ra chuẩn bị thêm cả vài bàn tiệc tối.”
“Dạ, Vương gia.”
Nguyệt Cẩn cười cười lui ra ngoài, người đã thành thân quả nhiên thay đổi, những năm trước Vương gia chưa bao giờ lưu ý đến lễ mừng năm mới hay đại loại mấy thứ khác, nhưng năm nay có thêm một tiểu vương phi thì phải khác rồi.
Đêm 30 là khoảng thời gian cát tường, náo nhiệt, Tề vương phủ thiết đãi một vài bàn tiệc rượu.
Chủ tử một bàn, bọn hạ nhân cũng có một vài bàn ở bên ngoài.
Đợi đến tối, mọi người đồng loạt tụ tập, tiếng hoan hô, tiếng nói cười náo nhiệt không ngớt.
Trong phòng so với bên ngoài an tĩnh hơn nhiều, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ an tĩnh dùng bữa, nghe âm thanh nói cười bên ngoài, còn kèm theo cả tiếng xướng ca, không nén nổi cảm xúc, bầu không khí trở nên sôi nổi hơn nhiều, kỳ thực Phượng Lan Dạ rất muốn hỏi Nam Cung Diệp, ngày đó là ai cứu nàng? Nhưng hiện giờ không phải là thời điểm thích hợp, đêm 30 không nên đề cập tới chuyện này là tốt nhất, bất quá còn một việc nàng muốn nói với hắn, không khỏi mặt mày tươi cười, vươn chiếc đũa ra gắp một ít rau để vào trong bát Nam Cung Diệp, nhìn hắn, đáy mắt hiện lện nét cười yếu ớt, muôn màu muôn vẻ.
“Kỳ thực dược hoàn người hạ ta là giải độc hoàn, tương đối hiếm thấy giải độc hoàn.”
Phượng Lan Dạ nhìn sâu vào trong mắt hắn.
Nàng không hề nghĩ tới thứ hắn bắt nàng ăn chính là giải độc hoàn, một loại giải độc hoàn rất trân quý, hiện tại máu của nàng có khả năng giải độc, có thể thấy được loại thuốc đó quý giá cỡ nào, thế nhưng tại sao hắn lại đem dược hoàn trân quý đó đưa cho nàng, còn dọa nàng đó là độc dược, lúc trước nàng thật sự tin, còn thử kiểm tra thế nhưng không nghiệm ra độc tính, thời gian này nàng thử lấy máu xem sẽ chế luyện ra được cái gì, không nghĩ tới cư nhiên trong đó có bao nhiêu loại dược liệu hiếm thấy, mà máu của nàng lại trở thành thứ giải dược quý giá không gì so sánh được trên đời này.
Vì sao hắn làm như thế?
“Nói đi, vì sao ngươi làm như thế? Ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì?”
Phượng Lan Dạ nhịn không được cầm lên chén rượu trên bàn, nhấp một ngụm, bởi vì cay cay cho nên nhíu mày, Nam Cung Dạ đưa tay nghĩ muốn đoạt lại chén rượu, tiếc rằng Phượng Lan Dạ không để cho hắn được như ý nguyện, lại uống một ngụm, hai con mắt chớp chớp theo dõi hắn.
Trong nhận thức của nàng, nam nhân này nhất định muốn lợi dụng nàng làm cái gì, bởi vì tử khi nàng xuyên qua, dường như mỗi một nam nhân đều muốn lợi dụng nàng, cho nên hiện tại không lợi dụng nàng, nàng ngược lại không tin.
Nam Cung Diệp mắt thấy nàng lại uống một ngụm, trên khuôn mặt thanh nhã tuấn dật chợt lóe lên một tia bá đạo, chìa tay đoạt lấy chén rượu trong tay nàng, từ từ mở miệng.
“Nếu như ta nói ta không muốn cho nàng bị tổn thương, thầm nghĩ muốn bảo hộ nàng?”
Hắn luôn lãnh huyết vô tình, thế nhưng đêm đó trong ngõ vắng gặp phải nàng, thấy được sự nhạy bén của nàng, cẩn cẩn dực dực, rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương nhỏ bé, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại quật cường, ngạo nghễ giống như loài sói, hắn thấy được trên thân thể nàng có dáng dấp của hắn khi còn nhỏ, cho nên liền muốn bảo hộ nàng, kế tiếp chính là càng ngày càng tin tưởng vững chắc vào đoạn cảm giác đó, hơn nữa nha đầu kia lại thu hút được ánh mắt của hắn, hắn cảm thụ được ấm áp trên người nàng, cuối cùng hoàn toàn buông thả đề phòng.
Phượng Lan Dạ nghe Nam Cung Diệp nói xong, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của hắn, cảm giác thế giới này sao lại mộng ảo như thế, phong thần như ngọc đó, một nam tử cao ngạo thanh tuyệt lại cư nhiên muốn bảo hộ nàng, đây đại khái chính là một giấc mộng, nàng mới uống một chút rượu mà đã con mẹ nó nằm mơ rồi.
“Nam Cung Diệp, con mẹ ngươi đừng nghĩ muốn gạt ta, ta sẽ không mắc lừa đâu.”
Nàng cứ nhắm vào mặt Nam Cung Diệp mà mắng, cố sức vung tay, đấm vào cái khuôn mặt quá mức xinh đẹp trước mắt, nàng mới không tin có người không lợi dụng nàng, đừng nghĩ lừa nàng, nàng không có khả năng bị mắc lừa đâu.
Năm Cung Diệp vừa bực mình vừa buồn cười, xem ra nha đầu kia say thật rồi, sau này ít cho nàng uống rượu thôi, không nghĩ tới nàng rượu say lại trở nên thô lỗ như vậy, còn có thể chửi người nữa chứ.
Lúc này, Tích quản gia bưng một chén rượu từ bên ngoài đi vào, nhìn Vương gia cùng Vương phi, cung kính nói.
“Vương gia, Vương phi, mọi người bảo tiểu nhân đại diện kính hai vị một chén.”
Phượng Lan Dạ vừa nghe Tích Đan nói, vươn tay lấy chén rượu, hào sảng mở miệng
“Tốt, uống, uống đi, thế giới quá hắc ám, người người đều là ma quỷ, say là tốt, xong hết mọi chuyện, cái gì cũng không nghĩ tới.”
Trong mắt Nam Cung Diệp hiện lên niềm yêu thương, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Vân Phượng quốc đẹp như họa, nơi nào nơi nấy mỹ mỹ lệ lệ, thế nhưng lửa đạn đã hủy diệt toàn bộ, cũng làm tổn thương trái tim của tiểu nha đầu này, khiến cho nàng không bao giờ có thể tin tưởng bất luận kẻ nào nữa, cho dù có chuyện gì xảy ra.
“Đừng uống nữa!”
Nam Cung Diệp bá đạo đưa tay đoạt lấy chén rượu của Phượng Lan Dạ, cùng Tích Đan uống một chén, mắt thấy Phượng Lan Dạ lại đang chìa tay ra, vội vã ra hiệu bảo Tích Đan dọn dẹp bàn tiệc, bắt đầu bắn pháo hoa.
“Dạ.”
Tích Đan cười cười lui ra ngoài, chân có chút xiêu vẹo, hắn cũng hơi say, hôm nay thật sự rất vui, chưa một năm nào lại có nhân khí như năm nay, cảm thấy tất cả như người một nhà, quả nhiên Vương gia thú Vương phi là đúng, xem ra Vương gia cũng rất đau tiểu Vương phi.
Dọn dẹp bàn tiệc xong xuôi, bắt đầu bắn pháo hoa.
“Đùng, đoàng, đùng, đoàng…” Pháo hoa đầy trời, rực rỡ nhiều màu.
Pháo hoa trên trời đủ mọi màu sắc, giống như mưa pháo hoa đang rơi từ trên trời xuống.
Nam Cung Diệp ôm Phượng Lan Dạ đứng trong sân, ngẩng đầu nhìn pháo hoa và những vì tinh tú trên bầu trời, sao lại đẹp đến vậy, giống như một bức tranh phong cảnh mỹ lệ, sinh động, mọi thứ đẹp nhất thế gian đang hiện ra trước mắt.
Phượng Lan Dạ bình tĩnh lại, dịu dàng nằm trong ngực Nam Cung Diệp, ngẩng đầu nhìn bầu trời, chớp chớp đôi mắt to, nở nụ cười.
Xinh đẹp mỹ lệ, giống như một con bướm thanh nhã mới từ trong kén chui ra, mang theo đôi cánh có chút huyền ảo lại có chút mê hoặc, dường như muốn dang cánh thật rộng để bay lên bầu trời cao vời vợi.
Nam Cung Diệp càng siết chặt cánh tay ôm lấy nàng, giờ phút này hắn rất sợ mất đi người luôn bên cạnh mình, nếu như không có nàng thì còn ai có thể bồi hắn nữa đây?
Nếm thử tư vị có người bên cạnh làm bạn, sẽ cảm thấy không còn tịch mịch, mà người kia chỉ có thể là nàng, không phải ai khác.
Hai người cùng nhau ngẩng đầu ngắm pháo hoa trên bầu trời, pháo hoa đẹp, nhưng thật ra hai người còn đẹp hơn…
Trong suốt lại rực rỡ, tươi đẹp lại cao quý, nhã nhặn, hòa hợp làm một, đó chính là một bức tranh, một hình ảnh khiến đám hạ nhân phía sau cảm thấy kinh ngạc, không còn tâm trạng để ngắm pháo hoa nữa, cứ như vậy vụng trộm ngắm nhìn hai người bọn họ, không đành lòng để bức họa đó rời khỏi tầm mắt.
Phượng Lan Dạ có chút say, cho nên không tỏ ra lạnh lùng như bình thường, nhìn pháo hoa trên bầu trời, rồi lại nhìn nam nhân đang ôm mình, cuối cùng cuộn mình nằm ngủ trong lòng hắn, trước khi ngủ cũng không nhắc lại câu thần chú, giấc mơ này thật là đẹp.
Đêm nay, pháo hoa của Tề vương phủ bắn đến nửa đêm, cảnh vật đêm trừ tịch đó là thật đẹp, đẹp nhất An Dịch thành, dù cho qua bao nhiêu năm, nhưng còn có người nhớ kỹ, có người nói đó là Tề vương vì tiểu Vương phi của hắn mà chuẩn bị, nghe nói tiểu thê tử của Tề vương so với pháo hoa còn đẹp hơn, được Tề vương cực kỳ sủng ái.
Giao thừa qua đi, một năm mới lại tới.
Phượng Lan Dạ 13 tuổi rồi.
Mùng một tết là ngày các Vương gia, Hoàng tử phải vào cung để chúc tết Hoàng thượng cùng các phi tần nơi hậu cung, ngày mùng hai, mùng ba, Hoàng thượng sẽ thiết yến chiêu đại văn võ đại thần trong triều, ngày mùng bốn, mùng năm là ngày các đại thần thăm viếng qua lại, ngày mùng sáu bắt đầu vào triều sớm.
Sáng sớm, tiếng pháo nổ khắp nơi, vang lên không ngớt.
Phượng Lan Dạ đâu còn ngủ được nữa, đã sớm tỉnh, đầu có chút đau, trốn trong ổ chăn xoa đầu, hình ảnh của buổi tối hôm qua từ từ hiện lên trong đầu, không nghĩ tới bản thân không thể uống rượu, kỳ thật rượu đó cũng không có cay, đây là mới chỉ uống có hai chén, không nhớ được sau này còn cùng Nam Cung Diệp nói cái gì nữa ấy, mấy cái đó thật ra nàng cũng chẳng nhớ nữa, nhưng lại nhớ kỹ cảnh tượng pháo hoa ngày hôm qua, thật mỹ lệ, bản thân cư nhiên còn nằm trong lòng Nam Cung Diệp, vừa nghĩ tới chuyện đó, Phượng Lan Dạ hận không thể có cái lỗ nào để chui xuống, chẳng lẽ đấy chính là bản tính của mình lộ ra lúc say rượu, xem ra sau này nghìn vạn lần không nên uống rượu nữa.
Hoa Ngạc mang nước vào, thấy nàng đã thức dậy, mỉm cười chúc mừng nàng.
“Năm mới tốt lành, Vương phi.”
“Năm mới tốt lành, Hoa Ngạc.”
Phượng Lan Dạ gật đầu, hai má hơi đỏ, nhìn trong mắt Hoa Ngạc có chút trêu ghẹo, không khỏi trừng mắt với tiểu nha đầu này
“Cười cái gì!”
Ý cười trên môi Hoa Ngạc càng sâu, đi đến hầu hạ chủ tử rời giường
“Đêm qua, mọi người đều rất rõ ràng, Vương gia đối với Vương phi rất tốt.”
Tối hôm qua, dưới pháo hoa hoa lệ, hai người đẹp như tiên giáng trần, rực rỡ chói mắt.
“Nói bậy bạ gì đó.”
Phượng Lan Dạ có chút mơ hồ, chỉ nhớ là Nam Cung Dạ ôm mình xem pháo hoa, đối với chi tiết khác cũng không rõ lắm, nghe Hoa Ngạc nói xong, có chút buồn bực, đưa tay gõ đầu nàng ta một cái
“Ngươi chỉ biết xem thôi.”
Hoa Ngạc chọn một kiện áo khoác màu hồng nhạt, vạt áo điểm xuyết một vài đóa hoa mai, dường như những đóa hàn mai đó từng bong, từng đóa đang nở rộ, rơi xuống váy áo màu trắng tinh khôi.
Cả người giống như một đoa u lan mới nở, lại giống như một đóa hàn mai tinh khiết.
Hôm nay phải tiến cung, cho nên Hoa Ngạc trang điểm cho nàng một chút, còn làm tóc nữa, nhưng cũng không dám đeo cho nàng những đồ trang sức xa hoa, chỉ đơn giản cắm vào búi tóc sau gáy của nàng hai cây châm có gắn chiếc chuông nho nhỏ, theo bước chân của nàng mà nhẹ nhàng lay động, dịu dàng lại phóng khoáng, mệm mại lại thướt tha.
Hai người rời phòng ngủ, đi đến phòng khách sát vách dùng đồ ăn sang, vừa ra khỏi cửa liền thấy Diệp Linh và Diệp Khanh đang chờ, cung kính vấn an.
“Vương phi, năm mới tốt lành.”
“Năm mới tốt lành.”
Phượng Lan Dạ gật đầu, dẫn mọi người ra phòng khách, Ngân Ca đang nhảy nhót ở trong lồng, vừa nhìn thấy than ảnh Phượng Lan Dạ, liền kêu lên
“Vương phi năm mới tốt lành, năm mới tốt lành.”
“Ngân Ca năm mới tốt lành.”
Con vẹt này về độ cao hứng thì miễn bàn, thỉnh thoảng lại nghiêng nghiêng đầu đánh giá Phượng Lan Dạ, nó trái lại nhận thức Phượng Lan dạ rất rõ ràng.
Bọn nha đầu bưng đồ ăn lên bàn, còn chưa ăn được vài miếng, liền nghe thấy Ngân Ca kêu lên
“Gia tới, Gia tới.”
Lúc này mọi người nhanh chóng nhìn ra bên ngoaifm quả nhiên thấy Vương gia đã đi tới, hôm nay tiến cung, lại vừa là năm mới, khó thấy được Vương gia một một kiện cẩm bào màu tím thẫm, nhìn qua tà mị mà cao quý, toàn thân lạnh lẽo, lông mày hẹp dài nhướng lên, trên đầu buộc một dải lụa màu ngọc bích, tao nhã, phiêu dật như mỹ ngọc, một nam tử lãnh tình, lúc này càng khó thấy được khí sắc ôn nhuận, bọn tiểu nha đầu chỉ nhìn thoáng qua liền không dám nhìn nữa, cúi đầu nói câu tốt lành, liền lui ra ngoài.
Chỉ có Hoa Ngạc cùng Diệp Linh đứng hầu hạ trong phòng.
Vương gia tuy rằng rất xinh đẹp, là nhân trung long phượng, thế nhưng không phải người bình thường có thể nhận thức được, cho nên những người như bọn họ cũng không dám có nửa điểm qua phận.
Trong phòng khách, Phượng Lan Dạ liếc Nam Cung Diệp một cái, tiếp tục dùng đồ ăn sang, Nam Cung Diệp không để bụng, vén áo bào, cao nhã ngồi xuống, phân phó Diệp Linh
“Mang thêm bát đũa.”
“Dạ, Vương gia.”
Bát đũa rất nhanh được mang lên, Nam Cung Diệp an tĩnh ngồi dùng đồ ăn sáng.
Trong phong yên tĩnh không tiếng động, ngoại trừ tiếng bát đũa va chạm thỉnh thoảng vang lên, còn lại thì một âm thanh cũng không có.
Phượng Lan Dạ nâng mắt nhìn về phía nam nhân đối diện, chỉ thấy hắn cúi đầu dùng bữa, tóc đen mềm như mây, an tĩnh ngồi ngay ngắn, thanh hoa sáng trong, như lan như mai.
Nghĩ đến chuyện tình xảy ra vào lúc xem pháo hoa tối hôm qua, lại nhớ đến chuyện Hoa Ngạc nói lúc nãy, hắn đối với nàng vô cùng tốt.
Thế nhưng vì sao? Phượng Lan Dạ thật không hiểu chuyện này, trong ánh mắt hiện lên sự hoang mang, nghi hoặc.
Nam Cung Diệp ngồi đối diện vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm, đẹp đẽ như Bích hồ kia đang ánh lên những gợn sóng lăn tăn, giống như đã hiểu ra chuyện gì, khóe môi câu ra tiếu ý, thanh âm mang đầy vẻ dụ hoặc vang lên
“Làm sao vậy?”
Phượng Lan Dạ cúi đầu xuống, tiếp tục ăn cơm, bất quá rất nhanh liền ăn xong rồi.
Nam Cung Diệp cũng dùng xong, Hoa Ngạc và Diệp Linh đã sớm mang nước súc miệng cùng khăn bông đứng bên cạnh, hai người lau tay, súc miệng... tất cả an bài xong xuôi, nên vào cung chúc tết Hoàng thượng cùng các vị phi tần thôi.
Bầu trời đã sáng rõ, Nam Cung Diệp tự nhiên vươn bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phượng Lan Dạ, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Đám hạ nhân thấy hai người đi qua, đều cung kính thỉnh an.
“Vương gia, Vương phi, năm mới tốt lành.”
Hoa Ngạc cùng Diệp Linh đi theo phía sau.
Phượng Lan Dạ phản ứng có chút ngây ngốc, chưa từng có ai giống hắn đối xử như thế với nàng, trong long dường như có một dòng nước ấm đang chảy.
Rất xa lạ, rất sợ hãi, nàng cố sức hất tay hắn ra, nhưng không được vì lực đạo của bàn tay to lớn đó lớn hơn gấp bao nhiêu lần bàn tay của nàng, làm cho nàng gạt tay hắn không được, nhưng cũng không làm nàng bị thương.
Ngoài cửa vương phủ, quản gia đã sớm chuẩn bị xe ngựa.
Hai người lên xe ngựa, bọn nha đầu thì lên một chiếc xe ngựa khác, mười mấy người thị vệ xoay người lên ngựa, bảo vệ chủ tử, một đường đi thẳng tới Hoàng cung.
Trên đường, thỉnh thoảng lại có người đốt pháo, vang lên đinh tai nhức óc.
Phượng Lan Dạ cẩn thận rút tay về, lúc này ngược lại Nam Cung Diệp không có ngăn cản nàng.
Trong không gian nhỏ hẹp, không khí lạnh thỉnh thoảng lại lùa vào trong, Phượng Lan Dạ tuy rằng mặc không ít, thế nhưng vẫn nhịn không được mà run lên.
Nam Cung Diệp bỗng nhiên như làm ảo thuật, từ trong cẩm bào lấy ra một cái ấm lô nho nhỏ xinh xắn, nhét vào trong tay nàng, nhiệt khí từ trong lòng bàn tay lập tức truyền ra, toàn thân trở nên ấm áp.
“Ngươi lấy cái này từ đâu đấy?”
Lúc nãy có thấy đâu, con ngươi trong trẻo, lạnh lùng hiện lên chút kinh ngạc.
Nam Cung Diệp mỉm cười, nhẹ nhàng mở miệng
“Vẫn mang theo người, biết nàng nhất định sẽ lạnh mà.”
Hắn nói xong liền nhắm mắt tựa vào nhuyễn tháp, Phượng Lan Dạ an tĩnh bưng ấm lô, nghĩ đến những việc hắn làm, nam nhân này đối với nàng thực rất tốt, thế nhưng vì sao hắn lại đối với nàng tốt như vậy?
“Ngươi đối với ta thật tốt, cho tới bây giờ chưa có ai đối với ta tốt như vậy.”
Nàng hừ nhẹ, lúc nói những lời này, trong ngực rất đau.
Nam Cung Diệp thân thể cứng đờ, có chút không thể tin nổi, nhưng cũng không có mở mắt.
Trong lời nói của nàng mang theo sự cô đơn, tịch mịch, không giống lời của một hài tử nên nói.
Lúc Vân Phượng chưa bị diệt, nàng chính là tiểu Công chúa của Vân Phượng, nghe nói Quốc Vương và Hoàng hậu rất thương yêu nàng, sao lại nói không ai đối tốt với nàng, hắn nhất thời không biết nói gì, chỉ biết bản thân rất thương yêu tiểu nha đầu này, tình cảm đó càng lúc càng mãnh liệt, về sau sẽ không cho bất luận kẻ nào khi dễ nàng.
Nhớ đến lúc hắn bảo Nguyệt Cẩn chuẩn bị ấm lô, Nguyệt Cẩn miệng cười rộng ngoác đến tận mang tai, cuối cùng bị hắn hù ột trận.
Kỳ thực giống như bây giờ rất tốt, săn sóc bảo hộ một người, cảm giác thật là diệu kỳ.
Phượng Lan Dạ mở to đôi mắt diễm lệ nhìn chằm chằm vào dung nhan sáng trong, cao quý như ngọc kia, xe ngựa lắc lư, tóc mai trên đầu hắn buông thả tự nhiên, da thịt trơn bóng không tì vết, lông mi dài dài che phủ đôi mắt thâm sâu khó lường, cái mũi cao cao, bạc môi hơi mỏng, xinh đẹp, gợi cảm.
Nam nhân này lớn lên thật đẹp, lần trước nàng nói hắn là đoạn tụ, hắn cũng thừa nhận, thật đáng tiếc ột nam nhân tốt như vậy.
Không chỉ đẹp người, mà tiếng nói cũng rất êm tai.
Phượng Lan Dạ vừa nghĩ đến hai chữ “âm thanh”, trong đầu bỗng hiện ra thanh âm vang lên trước khi hôn mê trong đại điện Vân Phượng ngày đó, thanh âm đó trong veo lại lạnh lẽo, lạnh thấu xương như nước suối trên Thiên Sơn, nhưng lại không có sự mê hoặc, thập phần êm tai.
Sau khi tỉnh lại thì đã ở trên thuyền lớn của Sở vương, cho nên luôn nhận thức Sở vương chính là người đã cứu nàng, thế nhưng thận trọng nghĩ lại, tiếng nói của Sở vương Nam Cung Liệt hơi thô, phóng khoáng lại trầm thấp, nghe giống thanh âm của những nam tử nơi thảo nguyên mênh mông phương Bắc, không có cái gọi là trong trẻo cuốn hút, nghĩ kỹ một chút thì thấy có vài phần giống với thanh âm của Nam Cung Diệp.
Vừa nghĩ đến đó, Phượng Lan Dạ xoay người, mở to mắt, đưa tay lay lay Nam Cung Diệp ngồi bên cạnh, ngón tay trắng muốt vẫn còn hơi run run, thất thanh kêu lên.
“Ngày ấy ngăn cản Tấn vương giết ta không phải là ngươi chứ.”
Nam Cung Diệp mở mắt, lông mi dài khẽ động, lộ ra một đôi mắt sáng trong mê người, khóe môi hơi cong lên nhẹ động, không rõ tại sao tiểu nha đầu này lại kích động như thế, nàng luôn là một người rất bình tĩnh, chưa bao giờ hiện ra sắc thái đó, loại thất thố này thật hiếm thấy, nghĩ tới cái đêm Sở vương Nam Cung Liệt phái người tới, sẽ không là vì việc này chứ.
Con ngươi của Nam Cung Diệp trở nên buốt giá, thâm u, thanh âm trần thấp vang lên.
“Lẽ nào Sở vương Nam Cung Liệt nói hắn cứu ngươi, tên hỗn đản này.”
“Ngươi biết.”
Phượng Lan Dạ không thể nói được trong ngực lúc này có tư vị gì, kích động nhiều hay phẫn nộ nhiều, người này không chỉ một, mà ba lần cứu nàng, nàng nên lấy cái gì báo đáp hắn đây, Sở vương Nam Cung Liệt thực sự quá ghê tởm, làm sao có thể lợi dụng một nữ nhân như thế? Người này thực sự quá ti bỉ vô sỉ, xem ra bản thân nên dạy cho hắn một bài học mới được.
Thế nhưng không nghĩ tới Nam Cung Diệp cũng biết, xem ra nam nhân này so với trong tưởng tượng của nàng còn thâm khả bất trắc hơn, chẳng qua hắn vì sao phải cứu nàng?
“Nam Cung Diệp, ta thiếu ngươi ân tình, sau này sẽ trả lại cho ngươi, cho dù bắt ta cả đời làm Tề vương phi cũng được.”
Tiếng nói của Phượng Lan Dạ vừa dứt, bạc môi của Nam Cung Diệp hơi cong, tiểu nha đầu này vẫn tưởng hắn là đoạn tụ, thế nhưng nghe nàng nói nguyện ý cả đời lưu lại Tề vương phủ, cảm giác không tệ.
Nam Cung Diệp cũng không thèm đính chính lại thông tin, trước tiên cứ để nàng từ từ thích ứng với cuộc sống trước mắt, hắn quay đầu nhìn về phía nàng, thanh âm giống như làn gió mát trong đêm trăng sáng vang lên
“Ta sẽ không thương tổn ngươi.”
Hắn là loại người gì, nàng biết chứ, nếu hắn đã nói thế, nàng sẽ tin tưởng, không biết vì sao, chỉ là tin tưởng mà thôi.
Giờ khắc này tâm lại không thấy cô đơn chút nào, còn có chút nhiệt, có chút hơi ấm, thậm chí cảm giác như trong mắt có lệ, một người ít khi bộc lộ tình cảm như nàng lại cảm thấy thật tốt nhưng lại thật xa lạ, vì sao vậy? Cố sức nắm chặt ấm lô trong tay, cúi đầu che giấu cảm xúc.
Xe ngựa vẫn cứ đi thẳng tới Hoàng cung.
Mùng một tháng giêng, phố lớn ngõ nhỏ rất náo nhiệt, pháo đốt cho tới hừng đông, tất cả đều gợi lên không khí năm mới, một năm mới tốt lành, quay đầu nhìn lại, đâu đâu cũng là sắc đỏ vui mừng, đèn lồng đỏ rực treo đầy trên phố, trên đường cái rải đầy hoa giấy, còn có các ống bắn pháo hoa chồng chất như núi, đường cái được quét tước, xe cộ của những người đi chúc tết người thân nườm nượp trên đường.
Ngoài cửa cung, có mấy chiếc xe ngựa xa hoa, lộng lẫy, có xe ngựa vủa Tấn vương phủ, Sở vương phủ, tam Hoàng tử, An vương phủ, xe ngựa của bọn họ là cái cuối cùng đến.
Cửa cung đã mở khi bọn họ đến, các xe ngựa nối đuôi nhau từ từ đi vào, thẳng hướng nội cung mà đi.
Đây là xe ngựa của các Vương gia Hoàng tử, một đường không gặp trở ngại, dừng lại trước cửa nội cung.
Trong Hoàng cung cảnh giới đề phòng còn nghiêm khắc hơn ngày thường, thị vệ tuần tra cảnh giới gia tăng không ít, một đội lại một đội đi qua đi lại.
Trước cửa nội cung, mọi người đều xuống xe ngựa.
Thái giám thân cận của Hoàng thượng Nguyên Phạm đứng trên thềm đá trước cửa cung, tay cầm phất trần, cung kính nghênh đón các vị Vương gia.
“Tham kiến các vị Vương gia, Vương phi, trước tiên theo nô tài tới Tiêu Vân cung.”
Tấn vương Nam Cung Trác cùng Sở vương Nam Cung Liệt đi lên trước, sớm chắp tay chào hỏi Nguyên Phạm: “Nguyên công công khách khí rồi.”
Trên mặt Nguyên Phạm lộ ra tiếu ý, khiêm tốn hữu lễ, càng tỏ ra cung kính.
Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt câu được câu không mở miệng
“Phụ hoàng long thể có khỏe không?”
Nguyên Phạm mỉm cười, gật đầu
“Long thể của Hoàng thượng rất khỏe.”
Bề ngoài tỏ ra khách khí cung kính, kỳ thực trong nội tâm ai lại chẳng không biết, những vị Vương gia này đều chỉ mong Hoàng thượng không khỏe, đáng tiếc là thân thể, xương cốt của Hoàng thượng thực cứng cáp, việc ăn mặc ngủ nghỉ đều có hạ nhân chuyên trách hầu hạ, không chỉ như vậy, phàm là lúc ăn, trước tiên phải có thái giám thử các món ăn đó trước.
Có thể thấy rõ Hoàng thượng cũng rất đề phòng mấy vị nhi tử, trong lòng Nguyên Phạm cảm thấy thật bi thương, chuyện bi thương nhất thế gian đó chính là làm phụ mẫu lại đề phòng nhi tử như phòng phường trộm cắp, rõ ràng hoàng thất không có tình thân.
Những hành vi, thái độ cung kính mà các vị Vương gia này biểu hiện chỉ là vẻ bề ngoài, trong ngực chỉ sợ ước gì Hoàng thượng chết sớm thôi, nếu có thể, chỉ sợ hạ độc giết người, chuyện gì cũng dám làm, mục tiêu duy nhất là ngồi trên ngai vàng.
Đoàn người đi đến Tiêu Vân cung.
Tiêu Vân cung là nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất, là cung điện chuyên dụng của Hoàng đế, nơi này bình thường không cho phép ai được tiến vào, hậu cung phi tần không có ý chỉ của Hoàng thượng mà dám tiến vào sẽ bị xử tội chết, người trong cung đều biết quy củ cho nên không ai dám phạm phải.
Trước cửa Tiêu Vân cung, hoa cỏ xanh biếc, thơm nồng, cây cối um tùm xanh mướt, trên thềm đá bạch ngọc, các cung nữ mặc váy hoa cùng các thái giám mặc y phục xanh ngọc đứng hai bên, vừa nhìn thấy mấy vị thiên chi kiêu tử đi tới, đều quỳ xuống, cúi đầu.
“Tham kiến các vị Vương gia, Vương phi.”
“Đứng lên đi.”
Tấn vương Nam Cung Trác nhẹ nhàng phất tay, Sở vương khẽ gật đầu.
Thái giám cùng cung nữ đứng dậy, Nguyên Phạm cung kính nói mọi người chờ bên ngoài một chút, hắn trước tiên vào bẩm báo Hoàng thượng đã.
Nhóm người đứng ở trước cửa cung, quả nhiên khiến người khác hoa cả mắt, châu ngọc xanh biếc, nam tuấn dật, nữ quyến rũ, ai ai cũng như trăng sáng trên trời, như châu báu trong bảo khố.
Mấy người thái giám cùng cung nữ ngay cả liếc mắt cũng không dám, nhanh chóng cúi đầu không dám nhìn nhiều.
Cao nhất là Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt, ánh mắt hai người không tự chủ được mà nhìn về phía Phượng Lan Dạ thấp bé, hai người đều có tâm tư riêng, chỉ trong nhát mắt liền dời sự chú ý đi nơi khác.
Phượng Lan Dạ bởi ánh nhìn của Nam Cung Liệt mà toàn thân trở nên lạnh lẽo như hàn đầm, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên u tối, con ngươi đen láy càng thêm sắc bén.
Tấn vương phi Lâm Mộng Yểu cùng Sở vương phi Tô Nghênh Hạ, đứng phía sau hai vị Vương gia nhìn thấy Phượng Lan Dạ, trong ngực không khỏi buồn bực, ánh mắt không khỏi buồn bã, hai người nhìn nhau, cười nhạt.
Hôm nay các nàng nhất định phải giáo huấn nữ nhân này một trận ra trò.
Nhất là Lâm Mộng Yểu, từ khi Vương gia nhà mình chỉ đích danh Phượng Lan Dạ trên đại điện, lòng của nàng như có một tảng đá đè nặng, xem nữ nhân này như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, chỉ đáng hận nàng không tiến nhập Tấn vương phủ, bằng không sẽ khiến cho nàng ta sống không bằng chết, thống khổ thập phần.
Phượng Lan Dạ không phải không cảm giác được cái nhìn của Lâm Mộng Yểu cùng Tô Nghênh Hạ, nhưng nàng quanh thân tỏa ra hàn khí, lặng lẽ quan sát những nữ nhân đó, nếu các nàng manh động nàng cũng chẳng chút nào sợ hãi, chí ít hiện giờ trong lòng nàng rất rõ một chuyện, Tề vương Nam Cung Diệp sẽ che chở nàng, cho nên nàng sẽ không cần giống như trước đây, làm việc phải động thủ động cước.
Phượng Lan Dạ đang trầm tư, Trầm Vân Tinh vốn đứng ở phía trước đột nhiên lùi lại phía sau vài bước, đứng ở chỗ cách nàng không xa, thản nhiên cười tươi nhìn về phía Phượng Lan Dạ.
“Muội muội năm mới tốt lành.”
“Năm mới tốt lành.”
Phượng Lan Dạ gật đầu nhìn Trầm Vân Tinh, không khó nhìn ra hôm nay Trầm Vân Tinh cố ý trang điểm, quả thật so với hoa còn có điểm đẹp hơn, thế nhưng chẳng nhẽ nữ nhân này không biết mùa đông rồi nên mặc cho nó kín đáo ấm áp một chút à, cư nhiên mặc một cái quần dài mỏng dính, tuy rằng đã khoác trên vai một cái áo choàng, thế nhưng có chỗ nào cản được gió đâu, Cái áo dài rất tinh tế, thắt đáy lưng ong, thướt tha mê người, cực kỳ dụ hoặc, thế nhưng nó lại khiến nàng ta phát run, phá hủy toàn bộ hình tượng, hơn nữa khuôn mặt tựa như đóa phù dung còn trở nên trắng bệch, răng trắng môi hồng lại trở nên tím tái.
Phượng Lan Dạ bất động thanh sắc đánh giá nữ nhân này, thấy nàng ta cũng đang đánh giá nàng, trong lòng đã rõ ràng ý định của nữ nhân này, cũng không vạch trần, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười rực rỡ.
“Tam hoàng tẩu, người không lạnh sao? Mùa đông mà ăn mặc ít như thế, nghìn vạn lần đừng để cảm lạnh nhé.”
Nàng nói một tiếng, tất cả mọi người mới phát hiện Trầm Vân Tinh này cư nhiên lại ăn mặc phong phanh như vậy giữa mùa đông, ánh nhìn mang đầy dụng ý, sắc mặt của tam hoàng tử Nam Cung Tiếp thoáng cái tối sầm, nữ nhân này quả thật rất có dũng khí, lúc trước nhất quyết không cùng hắn ngồi cùng xe ngựa, lại cùng tỳ nữ ngồi một xe, hóa ra lại mặc thành như vậy, thật đúng là mất mặt.
Nam Cung Tiếp thong thả bước tới bên cạnh Trầm Vân Tinh, cởi áo choàng trên người khoác cho nàng ta, thành thật mà nói, hắn không thể cứ đứng nhìn nữ nhân này chịu lạnh như vậy, hắn làm như vậy vì cảm thấy nàng ta đã quá mất mặt rồi…”