Đợi chờ ký ức Chương 2 part 1


Chương 2 part 1
Những năm tháng tuổi trẻ


Hải Quỳnh ngồi ngáp dài một cái trong sự chờ đợi mệt mỏi. Nữa tiếng đồng hồ trôi qua rồi mà anh trai Hiểu Huy của cô vẫn chưa tới. Sắp tới giờ chiếu phim rồi, biết vậy cô không thèm tới sớm làm gì cho mệt thân, vốn định cùng anh trai ăn chút gì đó rồi mới xem phim. Đành lết thân đi mua bắp rang và nước ngọt trong khi chờ đợi.

Đang nhâm nhi mấy hột bắp ngọt ngào thì di động cô đỗ chuông. Là anh Hiểu Huy gọi.

- Hải Quỳnh, anh không thể tới xem phim cùng em được, công ty anh đột xuất có cuộc họp, anh phải tranh thủ thời gian mới gọi cho em được. Em cứ vào xem phim đi, lát nữa anh đến đón.



- Không cần đâu, xem phim xong em đón taxi về ký túc xá luôn. Anh không cần phải chạy tới chạy lui chi cho mệt – Hải Quỳnh vội ngăn anh mình lại. Cô biết mỗi khi họp là anh trai cô lại bận bù đầu bù cổ, không có thời gian ăn uống, cô không nỡ để anh mình phải mệt nhọc đến đón mình.

- Có được không? – Hiểu Huy e dè hỏi lại em gái.

- Được mà – Hải Quỳnh khẳng định chắc như bắp rang – Em chỉ cần đón taxi rồi nói địa chỉ ký túc xá là xong thôi mà.

- Ờ thôi được, vậy em xem phim đi, xem xong rồi về, nhớ cẩn thận nha. Về tới ký túc xá nhớ gọi điện cho anh – Hiểu Huy ân cần dặn dò em gái.

- Em biết rồi, tạm biệt – Hải Quỳnh đáp rồi vội vã cúp máy, cô sợ anh mình không yên tâm lại chạy đến đón thì khổ.

Nhìn lại đồng hồ lần nữa, cô đứng dậy định bước vào trong rạp chiếu phim thì…

- Buông ra đi, em đừng có như vậy được hay không? – Tiếng của một chàng trai đang quát một cô gái đang ôm chầm lấy cánh tay chàng trai như không muốn để anh ta đi.

- Không, em nhất định không buông – Cô gái đó nhất quyết lắc đầu đáp, tay càng siết chặt tay chàng trai hơn.

- Anh nói rồi, chúng ta chấm dứt tại đây. Anh không yêu em, xin em đừng bám theo anh nữa được không? – Chàng trai cau mày bực bội tìm cách gỡ tay cô gái đó ra.

- Không, anh không yêu em nhưng em yêu anh. Xin anh đừng bỏ rơi em có được không? – Cô gái khóc nức nở nói.

- Chẳng phải lúc đầu anh đã nói, em muốn quen anh thì anh không từ chối, nhưng mà đến khi chán thì chúng ta chia tay trong hòa bình. Luật chơi là như vậy, em chấp nhận rồi thì phải chịu. Bây giờ anh chán em lắm rồi , anh muốn chia tay – Chàng trai thản nhiên đáp, không màn đến ánh mắt và phán xét của những người xung quanh.

Hải Quỳnh chỉ muốn chạy đến đấm vào cái bản mặt ******** của anh ta một đấm thật mạnh cho vỡ luôn, để sau này anh ta không đi làm khổ con gái nữa.

Nhưng dù cậu ta nói gì thì cô gái vẫn một mực không chịu. Chàng trai bực mình quá liền đi đến quầy bán vé mua một vé phim, bởi vì trong rạp hát mà cô cứ làm phiền thì sẽ bị bảo vệ mời ra ngoài để tránh làm phiền đến người khác, vậy thì cậu có thể thoát khỏi sự phiền phức từ cô. Cậu đặt tiền lên mặt bàn bán vé rồi nói:
- Phim gì cũng được, suất chiếu bây giờ.

- Xin lỗi anh, vì hôm nay là cuối tuần cho nên vé xem phim toàn bộ đã hết rồi ạ. Nếu anh muốn xem phim thì chờ đến suất sau đi – Giọng nữ bán vé ngọt ngào nói.

Chàng trai cau mặt khó chịu lẫn thất vọng khi biết đã hết vé.

Hải Quỳnh chứng kiến từ đầu đến đuôi, cô thấy anh chàng này quả thật đẹp trai vô cùng. Anh ta mặt chiếc áo sơ mi màu đen hở ngực, để lộ vàm ngực vạm vỡ. Mái tóc phủ qua một bên đầy cá tính, sợi dây truyền trên ngực của anh ta càng khiến anh ta trông hấp dẫn hơn.

Mà cô gái cũng cực kì xinh đẹp, ăn bận thì cực kì model. Chiếc áo hở vai, chiếc váy ngắn đến không thể ngắn hơn, trên người cô đều nhà những trang sức lộng lẫy đến phát ghiền. Hải Quỳnh cảm thấy cô gái này thật đáng thương, người xinh đẹp là thế, thiếu gì trai theo đuổi, sao lại đi yêu nhằm một kẻ đểu cáng như thế. Nghe hắn nói mà cô sôi máu cả lên, cái thứ đàn ông như hắn ta thay bồ như thay áo, đúng là khinh thường phụ nữ quá đi mất. Nhưng cũng thấy cô gái kia quả thật là mặt dày quá sức, sao không biết xấu hổ mà cứ bám theo một kẻ xua đuổi mình trước đám đông như vậy.

Dù có yêu anh ta thế nào cũng nên giữ lại cho mình chút lòng tự trọng chứ, cô ta thật là làm mất mặt chị em phụ nữ như cô quá. Điều này cho thấy cô ta cũng là hạng con gái không ra gì.

Nên khi nhìn thấy anh ta mua vé mà không có, vì hai tấm vé cuối cùng đã bị cô mua mất rồi còn đâu. Nhìn vẻ mặt khổ sở có phần đẹp trai quá mức của anh ta cô bỗng thấy thương cảm. Dù sao thì anh Hiểu Huy cũng không đến, tấm vé này cũng không thể trả lại, cho nên cô bước đến bên anh chàng đó chìa ra trước mặt anh ta tấm vé.

- Vé của anh đây – Cô nói, nhưng rồi sau đó thầm mắng mình là đồ mê trai, thấy trai đẹp thì quên mất hắn chính là hạng người mình ghét nhất.

Anh ta sững lại một chút rồi cầm lấy tấm vé trên tay của cô. Thôi bỏ đi, cho thì cũng cho rồi, không nên hối hận mà mệt lòng, Hải Quỳnh quay lưng định bỏ đi thì…

Một bàn tay ôm chặt lấy eo cô, kéo sát vào lòng mình khiến cô giật mình, cảm nhận được hơi ấm cùng hương thơm trên người của người kia. Còn chưa kịp định thần lại thì đã nghe giọng nói của anh chàng kia.
- Cô ấy chính là bạn gái mới của tôi.

Cô và cô gái kia đều sửng sốt tột độ nhìn về chàng trai kia, miệng Hải Quỳnh há ra như chữ O, mắt cô mở to nhìn cậu không chớp mắt (>0<), nhưng sau năm giây cô cảm nhận được dịch vị từ miệng mình tiết ra vì đang ngắm nhìn trực diện vào gương mặt đẹp trai của anh ta. Xém chút nữa là chảy nước miếng nếu cô không vội vàng ngậm miệng lại. ^^

Không để cho cô và cô gái kia kịp phản ứng gì thêm, anh ta kéo cô đi thẳng vào bên trong rạp, cô cố gắng thoát ra khỏi tay anh ta và nhìn về hai cái ly nước ngọt và hộp bắp rang của mình tiếc rẻ. Nhưng đã bị ánh ta đẩy nhanh vào bên trong.

Vừa vào bên trong, cô bực tức vằn người ra khỏi tay anh ta, hầm hầm nét mặt nhìn anh ta nói:

- Dù anh muốn lợi dụng tôi để thoát khỏi tay bạn gái mình, thì ít nhất cũng để tôi lấy ly nước ngọt và hộp bắp rang đã chứ, tôi mới vừa mua.

Anh ta hìn Hải Quỳnh phá lên cười nghĩ:” Cô gái này không tức vì bị lợi dụng mà lại tức vì bị mất ly nước ngọt và hộp bắp rang”.

- Lát nữa tôi đền lại cho cô. Trả luôn tiền vé cho cô.

- Không cần – Cô đứ khoát từ chối – Chỉ cần đừng để tôi gặp mặt anh thêm nữa là được – Nói rồi cô quay lưng bỏ đi về hàng ghế của mình.

Chàng trai đứng bất động một lát nheo mắt nhìn theo Hải Quỳnh ngẫm nghĩ:” Cô gái này cũng khá thú vị đấy chứ”

Hải Quỳnh vừa đặt mình ngồi xuống thì thấy ghế bên cạnh cũng có người ngồi xuống, theo phản xạ cô quay người nhìn người đó.

- Sao lại là anh? – Cô khó chịu hỏi, cô chẳng muốn gặp một kẻ được trời cho nhan sắc mà lại lấy đi tư cách như anh chút nào.

- Cô nương, hai vé cô mua là ngồi sát bên nhau, tôi không ngồi ở đây thì ngồi ở đâu – Anh ta nhìn cô phân trần vì sợ cô hiểu lầm anh ta theo cô.

- Tôi quên không được sao – Biết mình đã nghĩ sai nhưng cô bướng bĩnh không chịu nhận lỗi ngang ngược nói.

Anh nhìn cô khẽ lắc đầu rồi ngồi xuống xem phim. Anh vừa ngồi xuống thì đèn trong rạp cũng vừa tắt, màn hình bắt đầu giới thiệu về bộ phim. Hải Quỳnh đang ngồi xem nhìn thấy tựa phim:”Quỷ ám”, và những phân đoạn giới thiệu phim thì đứng tim luôn.

Lúc cô mua vé, toàn bộ vé đều bán hết chỉ còn lại hai cái vé này. Tuy không xem được bộ phim mình muốn coi, nhưng đã cất công đến đây rồi thì xem đại phim nào cũng được. Vậy là cô đã mua hai cái vé đó mà không hề chú ý đến tên bộ phim.

Dù sống đến từng tuổi này, dù luôn luôn tin vào khoa học, dù không tin chuyện trên đời này có ma nhưng cuối cùng cô cũng sợ ma (T_T) . Vốn dĩ cô nhát gan từ nhỏ và dĩ nhiên cô ghét nhất trên đời này là phim ma.

Trong rạp hát tối om, chỉ phản chiếu ánh đèn từ màn hình tivi, cô sợ hãi không dám bước ra. Đành ngồi lại chờ cho đến khi đèn sáng.

Nhưng mà dù không dám nhìn màn hình tivi nhưng mà những âm thanh rùng rợn ma quái vang lên từ tivi cũng khiến cô sợ xanh cả mặt. Hải Quỳnh co rút người lại, mà vẫn cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Tần Phong nhìn biểu hiện của cô như vậy thì cười nhạt. Con người thật đáng buồn cười, lại có bản tính tò mò quá đỗi. Rõ ràng là sợ ma, vậy mà cứ thích được nghe kể truyện ma hay đi xem phim ma. Bộ phim ma này cũng chẳng có gì đáng sợ đến thế, chỉ có vài cảnh máu me đầm đìa, vài cảnh con ma lơ lửng, ngoài ra cũng chẳng có gì đáng bàn.

Nhưng Hải Quỳnh thì sợ đến nỗi nghiêng hẳn đầu về phía vai cậu, tay che lấy mặt, nhưng buồn cười nhất là những ngón tay xòe ra để cho đôi mắt hi hí nhìn về màn hình. Tần Phong muốn cười nhưng không nỡ, đành ngồi yên chịu trận. Hải Quỳnh có mái tóc ngắn chưa chấm vai, mái trước rẽ qua hai bên ôm sát gương mặt bầu bĩnh của cô cộng thêm hai cái lúm đồng tiền khá sâu khiến cô trông rất đáng yêu.

- Không đáng sợ đến thế đâu. Cứ ôm lấy tay tôi cho đỡ sợ – Có chút động lòng thuơng cảm, anh bèn đề nghị sau đó nhích tay về phía cô.

Hải Quỳnh chỉ chờ có thế liền ôm chặt cánh tay của Tần Phong, trước đây mỗi lần đi xem phim cô đều ôm chặt tay của anh trai, nó khiến cô an tâm hơn rất nhiều. Tuy anh ta là người lạ nhưng dù sao cũng giảm bớt được phần căng thẳng và lo sợ trong cô.

Cả hai lại tiếp tục xem phim, thỉnh thoảng Tần Phong thấy tay mình bị siết chặt. Xem ra anh giống với mấy anh chàng dẫn bạn gái đi xem phim ma để có cơ hội gần gũi. Mà đúng là vào rạp này toàn là các cặp tình nhân đang co cụm sát vào nhau.

Cuối cùng phim cũng đến hồi kết thúc đèn trong rạp sáng lên, Hải Quỳnh mừng rỡ quay sang Tần Phong cười rạng rỡ, nhưng rồi cô nhận thấy tay mình vẫn còn ôm lấy tay anh, hơi bối rối, cô vội vàng buông tay anh ra. Rồi vơ lấy cái ba lô dưới đất bỏ chạy ra ngoài không quên luôn câu nói “cám ơn”.

Nhưng Tần Phong không vội ra ngoài, cậu sợ Nguyên Thu, cô gái lúc nãy bám theo cậu vẫn còn đợi bên ngoài nên từ từ bước vào tolet. Sau đó đảo thêm mấy vòng ở khu trò chơi điện tử rồi mới ra về, cũng đã gần 9 giờ rưỡi. Tần Phong đoán không thấy cậu, Nguyên Thu đã bỏ đi mất rồi nên tần Phong yên tâm lấy xe ra về. Nhưng mới vừa ra chạy được một đoạn ngắn cậu đã thấy cô gái lúc nãy đang bị hai tên côn đồ bắt nạt. Thấy chết mà không cứu còn gì là đạo học võ, Tần Phong bèn dừng xe lại ngay sát cạnh và chạy đến đánh hai tên kia một trận cho chúng biết mặt đai đen đệ tam đẳng là gì, khiến chúng bỏ chạy, nhưng cô gái đã la lên:

- Đừng để bọn chúng chạy trốn.

Tiếng la của cô gái trong cơn sợ hãi có phần run rẩy khiến câu chữ không rõ ràng. Tần Phong tưởng cô gái bị gì nên quay đầu lại nhìn, hai tên cướp nhân cơ hội này bỏ chạy.

Thấy hai tên cướp bỏ chạy, Hải Quỳnh vội đuổi theo, Tần Phong vội chạy theo kéo cô lại. Anh sợ bọn chúng sẽ kêu đồng bọn đến, cho dù là anh có ba đầu sáu tay cũng không đánh lại bọn chúng. Huống hồ bọn này không chừng có thể sử dụng vũ khí nguy hiểm.

- Buông tôi ra, tôi phải đuổi theo bọn chúng, bọn chúng đã cướp ba lô của tôi rồi, trong đó có tiền và điện thoại của tôi.

- Trong đó có nhiều tiền không? Cô có khoảng bao nhiêu?

Hải Quỳnh đưa tay 4 ngón tay lên.

- 40 triệu – Tần Phong dò hỏi, hải Quỳnh lắc đầu, cô cúi đầu giấu đi gương mặt của mình.

- 4 triệu!

Tiếp tục lắc đầu.

- Đừng nói với tôi là 400 ngàn nha.

- Chỉ có bốn mươi ngàn thôi – Cô lí nhí đáp. Mặt đỏ bừng lên, cô không dám ngẩng đầu lên nhìn Tần Phong. Liều mạng chỉ vì 30 ngàn, nói ra đúng là khiến người ta cười cho thúi mũi. Nhưng mà bốn mươi ngàn đó đủ để cô đi taxi về đến ký túc xá. Bây giờ trong người cô không còn một đồng làm sao đi về cơ chứ.

Vốn dĩ là đi cùng anh trai nên không cần lo lắng đến vấn đề tiền nong. Nhưng cô vẫn đem theo 5 trăm ngàn dằn túi. Nhưng rồi tiền đi taxi đến, tiền mua vé, tiền mua nước ngọt và bắp rang, rồi lúc ra về cô đã lên tầng ăn chút gì chữa cái bụng đói, chỉ chừa đúng 40 ngàn đi taxi về. Biết thế cứ ra về sớm rồi tìm cái gì đó ăn lót dạ cho rồi, thì đâu có lằng nhằng tới giờ này mới ra để bị bọn cướp chặn đường mất của thế này. Hải Quỳnh khẽ gõ vào cái đầu của mình

- Cô định vì 30 ngàn đồng và cái điện thoại cũ mèm mà liều mạng sống chết với bọn đó à – Tần Phong nhìn cô gái trước mặt mình muốn đánh cho một trận cho tỉnh cái sự điên rồ của cô. Lúc nãy cậu đã nhìn chiếc điện thoại của cô, nó là loại điện thoại lỗi thời rồi. Tuy cậu sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng không vì vậy mà cậu coi rẻ đồng tiền. Nhưng nhìn bộ dạng của cô, cậu không cho cô đang sống trong một gia đình nghéo khó. Huống hồ hành động sảng khoái không cần tiền của cô lúc nãy càng khiến cậu khẳng định. Vậy thì lí do gì mà cô ta lại muốn đuổi theo bọn chúng như thế.

- Anh thì biết gì mà nói – Vừa bị mất tiền, lại còn bị giảng đạo khiến cô phát cáu, liền gắt lên. Bây giờ cô không có tiền về ký túc xá, điện thoại cũng bị mất rồi làm sao liên lạc với mấy đứa bạn . Mà cái điện thoại đó là kỷ niệm lần sinh nhật thứ 14 của cô do anh trai cô tặng, tuy bây giờ nó cũ rồi, nhưng cô rất quý nó, không nỡ mua cái mới mà vứt bỏ nó sang một bên nên mới xài đến giờ này. Người ta bị mất của, không an ủi một câu còn mắng người ta, cô cảm thấy uất ức vô cùng, mắt bắt đầu rưng lên.

Cho nên khi nói xong, cô quay người đi vào một góc đường xụ người ngồi xuống mà khóc. Nước mắt phụ nữ luôn làm mềm yếu trái tim đàn ông, nhưng Tần Phong lại chỉ thấy phiền phức mà thôi. Không ngờ cậu lại tự chuốc lấy phiền phức vào người, nếu lúc nãy cứ bỏ đi luôn là xong chuyện rồi. Tần Phong thầm thở dài nói:

- Cô ở đâu, tôi chở cô về.

Hải Quỳnh đưa đôi mắt sáng lấp lánh mừng rỡ của cô nhìn Tần Phong rồi cười hớn hở:
- Thật sao ? Vậy làm phiền anh rồi .

Chẳng để cho Tần Phong nói thêm gì cô liền chạy đến chụp lấy cái mũ bảo hiểm còn lại úp lên đầu mình rồi quẩy tay hối thúc Tần Phong. Tần Phong chỉ còn cách lắc đầu chịu thua.

Chiếc xe đưa hai người họ tới cổng ký túc xá thì dừng lại, nhưng mà cánh cổng ký túc đã đóng lại từ lâu. Hải Quỳnh nhìn đồng hồ mới phát hiện đã qua 10 giờ rồi. Cô nhìn cánh cửa cổng lạnh lẽo đóng lại, bên trong những ánh đèn tối thui thì khổ sở vô cùng. Phải làm sao đây. Cô cắn nhẹ môi suy nghĩ trong khi Tần Phong đang đứng nhìn cô, gương mặt không hề biểu cảm gì.

Cô không thuộc số điện thoại của mấy đứa bạn, cứ nghĩ đi đâu vác theo điện thoại là không có vần đề gì nữa. Trước lúc quyết định dọn đến ký túc xá ở, cô đã hùng hồn tuyên bố rằng mình muốn tự lập, không muốn cứ phải dựa dẫm vào ba và anh hai nữa. Nào ngờ vừa bước ra đường không bao lâu thì lại gặp phải sự cố này. Cô chẳng biết phải làm gì trong tình huống này.

- Cho tôi mượn điện thoại của anh đi – Hải Quỳnh e dè nhìn Tần Phong nói.

Anh không nói gì chỉ lặng lẽ đưa tay vào túi rút điện thoại ra đưa trước mặt cô. Cô đó l16y và bấm dãy số bị bắt học thuộc lòng từ lâu.
- Anh….

- Hải Quỳnh là em à, sao lại sài số điện thoại này. Có chuyện gì xảy ra à.

Hải Quỳnh reo lên khi anh Hiểu Huy của cô bốc máy, nhưng lại nghe giọng nói mệt mỏi của anh mình, lòng cô chùn xuống. Bây giờ mà bắc anh cô đến đón thì thật là tội nghiệp cho anh ấy, làm việc vất vả cả ngày như vậy rồi.

- Không có gì, đây chỉ là sim khuyến mãi của em thôi, em chỉ muốn báo với anh một tiếng thôi, em về đến ký túc xá rồi, em buồn ngủ lắm nên đi ngủ đây, anh cũng ngủ đi nha, tạm biệt.

Nói rồi, cô lại vội vàng tắt máy đưa trả điện thoại cho Tần Phong, anh khẽ cười đón lấy. Điện thoại của cậu mà dám nói là sim khuyến mãi, có số sim khuyến mãi nào lại có hàng số đẹp thế này không. Nếu anh chàng đó mà tinh ý nhìn ra thì sự nói dối của cô sẽ bị bại lộ ngay.
- Bây giờ cô tính sao? – tần Phong nheo mắt nhìn Hải Quỳnh dò hỏi.

Cô lắc đầu buồn não, rồi sau đó ngẩng đầu lên nhe răng nhìn anh cười.
- Anh có thể cho tôi ở nhờ một đêm không?

- Chi bằng tôi cho cô ít tiền vào ở khách sạn – Tần Phong lạnh lùng nói. Đột nhiên có ác cảm với cô gái trước mặt mình. Cậu không biết liệu cô có giở trò gì hay không?

- Không được, người ta nói: Của biếu là của lo, của cho là của nợ. Tôi không muốn mắc nợ ai cả.

- Coi như là đền bù cho phần nước và bắc lúc nãy cộng với tiền vé nữa, được chứ?

- Cũng không được, ba tôi nói, con gái con đứa không nên tùy tiện bước chân vào khách sạn sẽ bị người ta hiểu lầm – Cô khoát tay nói.
Xém chút nữa Tần Phong sặc nước miếng của chính mình. Là ba cô nói không rõ hạy là cô nghe không hiểu vậy, Thời buổi này người ta ra vô khách sạn hà rầm. Chỉ khi nào cô khoát tay một anh chàng nào đó cùng vô mớ khiến người ta hiểu lầm chứ. Là cô quá ngây thơ hay là ngu ngốc đây. Đi vào khách sạn ở thì sợ mang tiếng, vậy mà đòi vào ở nhà của đàn ông con trai mà cô không sợ mang tiếng ư.

- Cô không sợ tôi là người xấu à – Tần Phong nhếch môi nói giọng trêu đùa.

- Vậy anh là người xấu à – Cô bất ngờ hỏi lại khiến Tần Phong ngớ ra một giây rồi cười phá ra nói:

- Cô nương à. Người xấu không viết chữ xấu trên mặt đâu.

- Vậy thì anh đi đi, cứ mặc kệ tôi, nếu tốt bụng thì chạy đi mua cho tôi mấy tờ báo để lót nằm – Cô khóat tay xua đuổi rồi đến góc tường cởi giày ngồi lên. Sau đó co ro xoa tay vào nhau trước cái lạnh bắt đầu dồn về.

Hành động của cô làm Tần Phong nhíu mày. Anh bây giờ mới biết câu “giúp người giúp cho chót”, “ tiễn phật, tiễn tới tây thiên”. Đành chịu vậy.
- Lên đi, tôi đưa cô về nhà tôi.

- Thật hả? – Cô nhảy lên vui mừng vội xỏ giày chạy đến làm cho Tần Phong lại lần nữa không biết có phải cậu lại bị mắc lừa hay không
Khi vào đến chung cư cao cấp, Hải Quỳnh cứ lửng thửng đi sau lưng Tần Phong, ông bảo vệ nhìn anh cười vui, còn nháy mắt với vẻ, đây là lần đầu tiên Tần Phong đưa con gái đến đây. Mặt Tần Phong đỏ bừng lên, anh biết ông bảo vệ hiểu lầm mối quan hệ của hai người, nhưng lại không tiện giải thích nên đành cúi đầu bỏ đi. Chỉ có Hải Quỳnh là vô tư không biết gì, cứ nhảy chân sáo theo sau.

 

 
Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/15611


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận