Đức Phật Và Nàng Chương 30

Chương 30
Nỗi mất mát

Bước chân vào phòng Ku­marayana,không gi­an nồng nồng hơi thuốc. Chúng tôi trở về phủ quốc sư đã hơn mười ngày,bệnh tình của Ku­marayana không hề thuyên giảm. Mỗi ngày ông đều thổ huyết, hônmê bất tỉnh nhiều lần. Pusyse­da túc trực bên cha cả ngày lẫn đêm, cậu ta gầyrộc đi trông thấy. Ra­ji­va cũng ngày ngày cận kề bên giường cha, chăm sóc ôngvà tụng kinh cho ông. Hai anh em họ bận bịu tới mức không còn tâm trí để ý đếntôi nữa, điều đó khiến tôi thấy thoải mái hơn. Tôi không thể ra đi lúc này, tôiphải góp sức giúp họ chăm sóc Ku­marayana.

- Quốc sư…

Tôi ghé sát bên giườngKu­marayana, ông héo hon, tàn tạ đến thương tâm, trên người ông, dường như chỉcòn đôi mắt màu xám nhạt là nơi duy nhất toát ra sự sống.

- Cô Ngải Tình đến đấyà?

Ông khẽ gật đầu, gượngdậy, tôi vội vàng đến bên, chèn gối tựa sau lưng ông, bàn tay chạm phải thânhình da bọc xương của ông, trong lòng bỗng dâng lên nỗi chua xót!

- Cô Ngải Tình hẳn làrất bất ngờ khi ta muốn trò chuyện riêng với cô, đúng không?

- Vâng, một chút ạ.

Tôi thành thật thừanhận. Không hiểu sao, tôi luôn có cảm giác ông giống như là “sếp” của tôi vậy.Mặc dù tôi luôn gọi thầy hướng dẫn của mình là sếp, nhưng thầy luôn là người màtôi kính trọng nhất. Tôi mỉm cười.

- Quốc sư cho gọi NgảiTình, hẳn là có chuyện muốn nói.

- Cô Ngải Tình khônggiống những cô gái bình thường khác, mười năm trước ta đã nhận ra điều này.

Tôi lặng yên không đáp.

- Ta tự biết không cònsống được bao lâu nữa, lòng ta vốn đã chán ngán cõi trần, đi sớm ngày nào sẽbớt phiền hà cho người thân ngày ấy.

Sống mũi tôi cay cay,tôi muốn nói điều gì đó thật lạc quan để an ủi ông, nhưng ánh mắt tinh anh củaông đã ngắt lời tôi:

- Nhưng người ta ai cũngvậy, đến lúc nhắm mắt xuôi tay vẫn chưa hết những mối bận tâm, với ta là haiđứa con này…

Trực giác mách bảo vớitôi rằng, chủ đề lần này của ông chắc chắn có liên quan đến anh em họ, nên tôiyên lặng chờ đợi.

- Cô Ngải Tình là ngườikì lạ, liệu cô có thể tiết lộ cho kẻ sắp rời xa thế gi­an này được biết, haiđứa con trai của ta ngày sau sẽ ra sao không?

Tôi kinh ngạc, ngước lênđôi mắt sáng như thấu tỏ tâm can người đối diện. Lẽ nào ông ta đã đoán ra lailịch của tôi? Nhưng, vì sao ông biết được?

- Mười năm qua dung mạocủa cô không hề thay đổi, năm xưa cô lại đột ngột biến mất. Ta tin rằng, cônhất định biết được những chuyện mà người bình thường không thể biết.

Tôi không được phép tiếtlộ lịch sử, nhưng tôi có nên cứng nhắc giữ nguyên tắc đó với một người sắp quađời? Thấy tôi do dự, ông tiếp tục:

- Xin cô hãy tin ta, takhông tiết lộ thiên cơ đâu.

Sau khi suy xét kĩlưỡng, tôi quyết định tiết lộ một vài thông tin quan trọng, vì tôi không đànhlòng giấu ông.

- Thưa quốc sư, Ra­ji­vangày sau sẽ lưu danh sử sách.

Tôi ngập ngừng giây lát:

- Còn về Pusyse­da, xinquốc sư yên tâm, Ngải Tình hứa sẽ bảo vệ cậu ấy.

Lịch sử không ghi chépbất cứ điều gì về Pusyse­da, có lẽ cậu ta sẽ sống cuộc đời bình yên giống nhưnhững người bình thường khác. Và tôi quyết định sẽ chủ động nhắc nhở cậu ta khicầ n thiết, để cậu ta không rơi vào thảm kịch sẽ xảy ra mười một năm sau. Tôicũng chỉ có thể giúp cậu ta chừng đó.

- Thành tựu mà Ra­ji­vacó được là về lĩnh vực Phật học?

Tôi gật đầu.

- Ra­ji­va có sức ảnhhưởng rất lớn đến quá trình truyền bá đạo Phật vào Trung Nguyên.

Ku­marayana trầm ngâmsuy tư, một lúc lâu sau ông mới lên tiếng:

- Người làm cha làm mẹ,ai cũng mong con cái thành đạt, nhưng quan trọng hơn cả vẫn là sự bình an.

Cơn ho ào đến, tôi vộivã tới bên giúp ông giữ nhịp thở đều đặn. Ông lấy hơi, tiếp tục câu chuyện:

- Tôi không thấy lonhiều về Pusyse­da. Nó là người dám làm dám chịu, tính cách phóng khoáng, tuổitrẻ nông nổi có chút phản kháng cũng không sao, rồi thời gi­an qua đi, nó sẽtrưởng thành và chín chắn hơn. Người khiến tôi lo lắng hơn cả là Ra­ji­va…

Trống ngực đập thìnhthịch, tôi ngạc nhiên nhìn ông. Từ khi đổ bệnh, Ku­marayana chưa bao giờ tròchuyện nhiều đến thế. Gương mặt ông lúc này ửng lên sắc đỏ dị thường, ông nóitrong tiếng ho khan:

- Nó quá thông minh vàtừ nhỏ đến lớn chưa từng nếm trải cực khổ. Trong lòng suy nghĩ rất nhiều, nhưngkhông bao giờ tâm sự với ai. Tính cách ấy sẽ khiến cuộc đời nó trở nên bấthạnh.

Tôi nhớ từng đọc một bàibáo viết về một nhóm các nhà khoa học nghiên cứu, lai tạo ra giống chuột độtbiến gen thông minh hơn rất nhiều loài chuột thông thường. Và người ta hào hứngkháo nhau rằng, nếu áp dụng phương pháp gây đột biến gen đó lên cơ thể ngườithì con người sẽ trở nên thông minh hơn, tài giỏi hơn rất nhiều. Nhưng khônglâu sau, người ta lấy làm vui mừng vì đã không vội vàng biến giấc mơ ấy thànhhiện thực. Bởi vì nghiên cứu cho thấy, tuy rằng loài chuột đột biến gen trở nênthông minh hơn, nhưng chúng cũng phải trả một cái giá rất đắt. Bộ gen mới trongcơ thể “chuột thông minh” có tác dụng kích thích thần kinh, giúp chúng pháttriển trí nhớ và trí tuệ, nhưng đồng thời cũng khiến chúng trở nên mẫn cảm hơn vớinỗi đau và sự tổn thương.

Thế nên, quá ư thôngminh không hẳn đã tốt. Khi bi kịch xảy đến, người thông minh sẽ cảm thấy vôcùng tồi tệ và không thể chấp nhận hiện thực, thậm chí không thể chịu đựng nổi.Người bình thường có thể xem nhẹ hoặc bỏ qua để tiếp tục sống, nhưng họ thìkhông. Họ dễ trở nên mất phương hướng và hóa điên dại và cuộc đời họ vì thế sẽchỉ toàn thảm kịch. Đó là bi kịch của những người thông minh. Ra­ji­va cũng khótránh khỏi vận mệnh này.

- Tuy không rõ cô NgảiTình từ đâu tới, nhưng cô nói Ra­ji­va thành công trong lĩnh vực Phật học, tatin là cô đúng.

- Quốc sư, xin hãy nghỉngơi một lát.

Tôi mang nước tới choông. Ông thở dài, mệt nhọc cất tiếng:

- Không nói, e là khôngcòn thời gi­an nữa.

Ku­marayana đột nhiênhướng ánh nhìn nghiêm khắc về phía tôi:

- Cô Ngải Tình đã biếttrước Ra­ji­va sẽ dâng hiến trọn đời nơi cửa Phật, vì sao vẫn để nó nảy sinhtình cảm với cô? Như thế, có tàn nhẫn quá không? Phải chăng, Phật tổ cử cô tớiđây để thử thách nó?

Bàn tay tôi run bắn, cốcnước rơi xuống, vỡ choang. Tôi hốt hoảng thu dọn, trong lúc cuống quít, mảnh vỡlẹm một đường vào tay, vết cứa ấy đánh thức tôi. Vậy là ông đã biết từ lâu.Cũng phải thôi, Mava­su là người nô bộc trung thành đã theo ông từ Ấn Độ đếnKhâu Từ. Tôi sống trong căn nhà nhỏ của Ra­ji­va ba tháng trời, làm sao giấuông được.

- Quốc sư…

Ông thở dài, vẻ mặt mỏimệt, buồn khổ.

- Ta là người từng trải,từng bị nỗi khổ vì yêu dày vò. Năm xưa hoàn tục, ta đã chịu rất nhiều lời phỉbáng, chỉ trích. Cứ ngỡ, một chữ tình có thể hóa giải tất cả, đền bù tất cả.Nào ngờ, người ta yêu thương lại là người có trái tim sắt đá, một lòng theođuổi lí tưởng, khiến cả hai đứa con phải chịu khổ cùng ta.

Ông dứt cơn thở gấp,ngừng lại nghỉ ngơi, rồi mới tiếp tục.

- Ta biết cô cũng có tìnhcảm với Ra­ji­va. Nhưng nó đã một lòng hướng Phật, ngày sau lại có được thànhtựu như vậy, nó không thể dành chỗ cho tình yêu trong tim mình được.

Đức Phật và nàng

Ông nhắm mắt, vẻ mệt mỏicùng cực, khóe môi run run:

- Xin cô Ngải Tình đừnggiẫm lên vết xe đổ của ta…

Tôi thẫn thờ bước rakhỏi căn phòng của Ku­marayana, cảm thấy mình như đang trôi đi, thân thể hoàntoàn trống rỗng, hoàn toàn kiệt sức. Pusyse­da đang đi đi lại lại trước cửaphòng, thấy tôi, vội vã bước tới truy hỏi:

- Cha đã nói gì với chị?

- Không có gì?

Tôi khẽ lẩm bẩm, thấycậu ta ý chừng vẫn muốn hỏi tiếp, tôi rầu rĩ lắc đầu:

- Pusyse­da, tôi rấtmệt, muốn nghỉ một lát.

Trên đường về phòng, tôigặp Ra­ji­va đang mang thuốc vào cho cha, ánh mắt nhìn tôi đăm đắm, đầy vẻ lolắng và xót xa. Nước mắt cứ muốn trào ra, tôi vội cúi đầu để cậu ấy không thấyđược, lẳng lặng rảo bước về phòng.

Ngày nào cũng vậy, khimàn đêm tĩnh mịch buông xuống, Ra­ji­va lại ngồi trong phòng tụng kinh. Đãthành thói quen, tôi tắt đèn, giấu mình trong bóng tối. Ánh đèn leo lét bênphòng đối diện hắt lên khung cửa sổ một bóng hình cô độc. Bóng người dường nhưbất động, chỉ có âm thanh tụng niệm lầm rầm vang vọng trong không gi­an tĩnhlặng. Ra­ji­va, nếu chúng ta không bị ngăn cách bởi 1650 năm thời gi­an, nếucậu không phải mang thân phận người tu hành, suốt đời chẳng thể thay đổi ấy, cólẽ tôi sẽ có đủ nghị lực để thổ lộ tình cảm với cậu. Tôi tin rằng cậu cũng cótình cảm với tôi, không biết khi ấy, cậu có bằng lòng không? Nhưng, vì sao cuộcđời lắm nỗi trái ngang như vậy? Hai chúng ta, rốt cuộc cũng vẫn chỉ là haiđường song song tình cờ gi­ao nhau. Khi trở lại vị trí của mình, chúng ta vẫnchẳng thể rũ bỏ những chướng ngại trong lòng mỗi người. Tôi yêu cậu, bởi vậy,tôi quyết định, sẽ từ bỏ…

Bệnh tình của Ku­marayanangày một trầm trọng. Đức vua, hoàng hậu và hoàng thân quốc thích Khâu Từ thườngxuyên tới thăm ông. Tôi đã nhìn thấy Bạch Chấn, em trai út của Bạch Thuần,người mà mười một năm sau đã được Lữ Quang đưa lên ngôi vua Khâu Từ. Tôi cũngđã nhìn thấy công chúa Ak­saya­mati, lúc này vẫn còn là một cô bé gái chừngtám, chín tuổi. Cảm xúc của tôi lúc nhìn thấy cô bé thật khó diễn tả. Ak­saya­matilà người mà mười một năm sau sẽ trở thành vợ Ra­ji­va. Lúc trước, khi đọc tớiđoạn sử này, tuy có cảm thông với Ra­ji­va, nhưng cảm xúc chính của tôi là câuchuyện này thật ly kỳ, thú vị, tôi hào hứng mang nó đi kể cho mọi người nghe.Giờ đây, khi tôi đã trở thành một phần trong cuộc sống của cậu ấy, đoạn sử ngắnngủi kia trở nên vô nghĩa, yêu Ra­ji­va, tôi nhận ra mình không thể chịu đựngđược việc sau này cậu ấy có mối quan hệ như thế với người phụ nữ khác. Nghethấy giọng nói ngọt ngào của Ak­saya­mati khi gọi Ra­ji­va và nhìn thấy cậu ấytươi cười với cô bé, tôi nổi cơn ghen tuông, bất chấp đối tượng chịu trận chỉlà một cô bé con. Nhưng khi cơn thịnh nộ sắp bộc phát, thì những lời nói của Ku­marayanalại văng vẳng bên tai, lạnh buốt tựa băng giá, thấm vào lòng tôi, dập tắt mọingọn lửa điên cuồng trong tôi. Phải rồi, tôi đã hứa với Ku­marayana sẽ nhanhchóng rời khỏi đây. Vậy thì tôi lấy tư cách gì để ghen tị với số mệnh đã đượcan bài của Ra­ji­va?

Những loại thuốcquý giá nhất cũng chỉ có thể kéo dài sự sống của Ku­marayana được hơn chụcngày, ông như ngọn đèn trước gió. Đêm đó, hai anh em họ túc trực bên giườngcha, tôi nép mình vào một góc khuất, giọng nói ngắt quãng của Ku­marayana xentrong hơi thở khó khăn, đủ biết ông đã gắng gượng chừng nào.

- Pusyse­da, đừng ghétbỏ mẹ con… bà ấy… lúc nào cũng yêu con!

Ánh mắt tinh anh của ônggiờ phút này đã trở nên mơ hồ, chỉ có thanh quản vẫn phập phồng lên xuống, khókhăn lắm mới nghe rõ lời ông:

- Không biết… có thể…đoàn tụ với bà ấy… trên cõi cực lạc… hay không?

Gương mặt héo hon chỉcòn da bọc xương thoáng hiện một nét cười khổ sở:

- Chắc là không được rồi…Bà ấy đã chứng tam quả… cắt đứt mọi tơ tình nhân thế… trong khi ta vẫn đắm chìmtrong bể khổ tương tư…

Pusyse­da nắm chặt taycha, khóc cạn cả nước mắt. Ra­ji­va vẫn thinh lặng nhìn cha, vẻ mặt thê lương.Ku­marayana mấp máy môi:

- Lần đầu gặp bà ấy, contim ta đã lạc nhịp…

Ánh mắt ông chợt bừngsáng, như thể ông vừa nhìn thấy ai đó.

- Bà ấy rất đẹp, lạithông minh, lanh lợi, dễ thương… Ji­va, đừng đi… bọn trẻ còn nhỏ lắm…

Ku­marayana đột nhiênđưa tay về phía trước, ông đã hoàn toàn đắm chìm trong kí ức. Tôi nhìn thấy nétdịu dàng, yêu thương chưa từng thấy trong đôi mắt ông, như thể, người ông ngàyđêm mong nhớ đang hiển hiệ n trước mắt ông vậy.

- Ji­va, chờ ta…

Ku­marayana chới vớivươn ra phía trước, Pusyse­da ôm chầm lấy cha. Cánh tay Ku­marayana buôngthỏng, ông đổ người vào vòng tay Pusyse­da. Pusyse­da gọi cha trong cơn tuyệtvọng, nhưng ông không đáp lại. Ra­ji­va vẫn thinh lặng đứng đó, không một biểucảm đặc biệt nào trên nét mặt, đột nhiên cậu quỳ sụp xuống, tiếng tụng niệmvang lên. Hai anh em họ thể hiện những tâm trạng hoàn toàn không ăn khớp vớinhau.

- Thôi đi! Ngoài tụngkinh ra, anh còn biết làm gì nữa?

Pusyse­da đặt cha xuốnggiường, quay người lại gằn hắt anh trai, giọng nói đầy vẻ thô bạo.

- Cả ngày chỉ biết tụngkinh thì ích gì chứ? Tụng kinh có làm cha sống lại không?

Cậu ta chỉ tay vào Ra­ji­va,điệu bộ chì chiết dữ dằn:

- Anh chỉ biết trốn chạytrong kinh văn, Phật tổ của anh, ngoài việc vẽ ra cái thế giới vô nghĩa sau khichết, còn có thể làm được việc gì nữa?

- Pusyse­da, không đượclăng mạ anh trai cậu!

Tôi bước đến, kéo tayPusyse­da. Cậu ta không còn tỉnh táo nữa, cậu ta muốn trút nỗi đau mất cha lênanh trai mình.

Cậu ta quay lại nhìntôi, ánh mắt vằn lên những tia đỏ, khuôn ngực rung động mãnh liệt:

- Trong lòng mẹ chỉ cóanh ta là người con duy nhất. Cha cũng vậy, lúc nào cũng thương nhớ anh ta, tựhào về anh ta, mặc dù anh ta chưa một ngày tận hiếu với cha.

Cậu ta hất tay tôi ra,sức mạnh cuồng bạo khiến tôi chao đảo:

- Cả chị nữa, trong lòngchị cũng chỉ có mình anh ta. Anh ta được tất cả mọi người yêu thương, nhưng hãyxem xem, anh ta đã mang lại cho những người yêu thương mình được những gì nào?Cha qua đời mà anh ta cũng không thèm nhỏ một giọt nước mắt! Anh ta là đồ quáivật máu lạnh!

- Đủ rồi! Cậu có biết làcậu ấy còn đau khổ hơn cả cậu không? Cậu có thể gào thét để giải tỏa, muốn khóclà khóc, thích nhiếc móc là nhiếc móc, nhưng còn cậu ấy…

Ra­ji­va vẫn nhắm nghiềnmắt, lầm rầm tụng kinh, nước mắt tuôn trào.

- Cậu ấy không phảikhông biết đau đớn là gì, mà vì cậu ấy đau khổ tới mức không rơi nổi nước mắt…

- Ngải Tình…

Cậu ấy bất chợt lêntiếng, giọng nói như lạc đi.

- Pusyse­da nói khôngsai, tôi là người xuất gia, người xuất gia vốn dĩ không thể có tình cảm thếtục…

- Ra­ji­va…

Cậu ấy đứng lên, bước rangoài cửa.

- Tôi vào cung thông báocho đức vua…

Tôi định đuổi theo nhưngđã bị Pusyse­da giữ lại. Tôi đẩy cậu ta ra bằng hết sức lực mà tôi có. Tôikhông biết Ra­ji­va sẽ làm gì, nhưng tôi phải đi theo, để bảo vệ cậu ấy.

Cậu ấy đi rất vội, khôngrẽ về hướng hoàng cung mà ra khỏi thành. Lính gác cổng thành thấy cậu ấy thìlập tức cho qua, đến lượt tôi, tôi phải đưa cho họ toàn bộ số tiền có trênngười, họ mới đồng ý để tôi đi.

Cậu ấy bước đi langthang, vô định, bước chân gấp vội trong đêm, xiêu vẹo, loạng choạng. Điểm đếnsau cùng là bờ sông Tongchang. Cậu ấy gào khóc thảm thiết với mặt nước lặng nhưtờ. Đêm khuya tịch mịch, ngoại thành xa vắng, tiếng khóc của cậu ấy khuấy độngkhông gi­an.

Tôi lặng lẽ đứng nhìn từxa. Ra­ji­va, cậu không phải không có tình cảm, chỉ là cậu không thể khóc trướcmặt người khác. Một người giàu cảm xúc và giàu yêu thương như cậu, vì sao lạisùng bái thứ tôn giáo buộc người ta phải đoạn tuyệt với mọi cảm xúc của conngười?

Tôi đã rất muốn đến bênan ủi cậu ấy, nhưng những lời nói của Ku­marayana cứ văng vẳng bên tai. Ra­ji­va,tôi không muốn sự xuất hiện của mình khiến cậu rối bời, tôi chỉ có thể lặng lẽở bên cạnh cậu như thế này thôi.

Chợt nhớ đến những cakhúc của Tề Dự, bài hát khiến tôi cảm động nhất của cô là “Nước mắt lạc đà”. Lúc trước, tôi cảm động vì câu chuyện tình đẹp mà buồn trong tiểu thuyếtcùng tên của Tam Mao. Còn bây giờ, trong đêm sâu cô quạnh, con người mà ngay cảkhóc cũng không được khóc ấy khiến tôi không khỏi cảm khái mà nhớ đến ca khúcnày, nỗi buồn ngập tràn trong tôi. Con tim trốn chạy, tìm nơi trú ẩn nhưng vôích, đành ở đó, nhẫn nhịn chống chịu với cơn đau.

“Em mang theo hạnh phúcrượt đuổi nỗi đau. Ra đi có lẽ là cách duy nhất để yêu anh.

Chỉ biết trao đi, em đãkhông học cách nhận lại. Lãng quên, có lẽ là lời chúc phúc thành tâm nhất tadành cho nhau.

Đôi mắt ấy dịu dàng từthuở khai sinh, nhưng ngay cả khóc than cũng chịu sự nguyền rủa, không có nướcmắt, làm sao chảy ra cho vơi cạn nỗi cô đơn?

Gió cát mịt mùng, mắt emnhạt nhòa, bước đi xô lệch trong đêm tối. Lạc lối trong sa mạc, trái tim là vìsao Bắc cực, cần mẫn, kiệm lời.

Gió cát mịt mùng, hoangảo tiếng gọi tình yêu, muốn nhớ lại cũng nhọc nhằn. Hai ta, chẳng dám yêu,không dám hận, để mặc gió cát vô tình cuốn đi dấu chân”.

Trái tim tôi hát lên lờica này, nước mắt chan hòa, gió đêm thổi tới, tâm can càng thêm giá lạnh. Ra­ji­va,sức ảnh hưởng của cậu mới lớn làm sao, ngay cả hát tôi cũng không dám cất lời,ngay cả khóc cũng không dám khóc thành tiếng. Ra­ji­va, đêm nay cậu không côđơn, tôi luôn ở bên cạnh cậu, cùng khóc với cậu. Hãy để nước mắt của hai mươitư năm tuổi đời trong tôi được một lần vì cậu mà khóc cạn. Sau này, chúng tađừng khóc nữa, hãy để gió cát vô tình cuốn đi dấu chân hai ta từng lưu lại trênsa mạc cuộc đời này.

Tờ mờ sáng cậu ấy mớilặng lẽ quay về với vẻ mệt mỏi, rã rời, tưởng như hồn bay phách lạc. Đêm lạnhnhư băng, khi tôi đứng lên để đi theo cậu ấy, toàn thân dường như không còn mộtchút hơi ấm nào.

Mùa hạ qua đi, mùa thulặng lẽ kéo về.

 

Nguồn: truyen8.mobi/t18875-duc-phat-va-nang-chuong-30.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận