Đức Phật Và Nàng Chương 31

Chương 31
Tôi phải ra đi

Một chiếc bàn gỗ đượcdưng bên bờ sông TongChang, thân thể Ku­marayana được bọc kín trong những lầnvải trắng. Tục lệ an táng của người Khâu Từ là an táng, nhưng vì Ku­marayana làngười Ấn Độ, nên ông sẽ được hoả táng theo phong tục của Ấn Độ.

Bạch Thuần cùng cácthành viên của hoàng thất, các vương công đại thần xếp thành một hàng dài, tấtcả đều mặc y phục màu trắng. Cạnh khung gỗ đặt thi thể Ku­marayana là các nhàsư, do Ra­ji­va dẫn đầu, sư phụ của cậu – Bun­da­hat­ta cũng đến dự, họ ngồixếp bằng trên sông và cùng tụng niệm.

Pusyse­da vận đồ tangmàu trắng, vấn khăng tang, tay cầm đuốc, mắt đỏ hoe, thâm quầng, nét mặt đauthương. Theo phong tục thì con trưởng là người cầm đuốc, nhưng vì Ra­ji­va đãxuất gia, cậu không còn thân phận phàm tục nên việc này được gi­ao cho con út.

Bạch Thuần ra hiệu choPusyse­da, cậu đến bên chiếc bàn gỗ, châm lửa lên lớp cỏ khô phủ xung quanhkhung đỡ. Chỉ một lát, ngọn lửa bùng cháy nuốt trọn Ku­marayana.

Tiếng kêu khóc thươngtâm hoà lẫn tiếng tụng kinh trầm buồn, tạo nên một khung cảnh vừa trang nghiêmvừa thê lương.

Pusyse­da quỳ xuống, haitay chống đất, đầu cuối thấp, hai vai rung động. Tôi nhìn sang Ra­ji­va, cậu ấynhư quên cả tụng niệm, đôi mắt thẫn thờ nhìn người cha đang tan biến dần trongđống lửa, nỗi đau đớn tột độ hiện trên nét mặt khiến tôi không đủ can đảm nhìncậu ấy. Trong cuốn “Trung Luận” của Bồ Tát Long Thụ mà Ra­ji­va sẽ dịch sangtiếng Hán có đoạn: “Con người, từ nhân quả kiếp trước nên sinh ra trong kiếpnày, vì có sinh nên có già cỗi và chết đi, từ già cỗi và chết đi nên sinh rabuồn sầu, đau khổ. Mọi muộn phiền của con người đều từ đó mà ra. Nên biết rằng,sinh tử được tạo ra bởi nghiệp chướng của những kẻ u mê ngu muội”. Vòng luânhồi sinh lão bệnh tử là nghiệp chướng, là nỗi khổ của đời người. Bởi vậy, kẻsáng suốt phải biết cách “diệt trừ sự mê muội, để diệt trừ nghiệp chướng” Nhưngnếu Ra­ji­va có thể diệt trừ được sự mê muội, thì vì sao đêm đó, cậu ấy lạikhóc cha thê thảm đến như vậy?

Tôi lặng nhìn ngọn lửađó, thầm cầu nguyện: Quốc sư, cầu mong ông sẽ gặp được người mà trọn đời ôngthương nhớ. Nỗi lòng của ông, Phật Tổ sẽ thấu hiểu, vì Ngài cũng từng trải quanổi khổ tương tư dày vò, nhất định Ngài sẽ giúp hai người được đoàn tụ. Cầuchúc hai người hạnh phúc nơi cục lạc…

Nghi lễ an táng kéo dàihơn một giờ. Khi tàn lửa cuối cùng lịm tắt, Pusyse­da cùng người nhà thu lượmhài cốt của cha, rắc xuống sông TongChang. Trái tim tôi như thắt lại khi thấyPusyse­da ôm bình tro và kêu khóc thống thiết.

Trở về phủ quốc sư, tôikhông nói với Pusyse­da về ý định ra đi của mình, vì lúc này cậu đang quá đỗiđau buồn, tôi không nỡ nêu ra chuyện đó. Ra­ji­va không ở lại phủ, mà cùng sưphụ Band­hu­dat­ta trở về chùa Cakra. Trước lúc ra đi, cậu ấy lặng nhìn tôi hồilâu, tôi không hiểu ánh mắt phức tạp ấy muốn truyền đạt điều gì, thực ra thìtôi cũng không muốn tìm hiểu, vì tôi đã quá mệt mỏi…

Tôi ngồi trong sân nhìnngắm bầu trời. Trước kia tôi thường băn khoăn, bầu trời 1650 năm về trước chắchẳn là trong lành và thoáng đãng hơn bầu trời thế kỷ XXI, nhưng cứ ngắm mãi bầutrời ấy có gì thú vị đâu chứ? Bây giờ tôi mới hiểu, không phải bầu trời khôngcó thứ gì đáng để ngắm, mà vì khi trong lòng chất đầy tâm sự, ngắm nhìn bầutrời cao xa vời vợi kia sẽ cảm thấy dễ chịu hơn là ngồi thu mình một chỗ.

- Ngải Tình!

Quay lạ i đã thấy Pusyse­dađứng trên bậc thềm, cậu ta vẫn mặc áo tang, đôi mắt trũng sâu, khuôn mặt hốchác, râu ria lúng phúng quanh cằm. Cậu ta trở nên trầm tĩnh hơn trước, chínchắn hơn trước rất nhiều. Người xưa nói không sai, đàn ông trưởng thành hơn vàongày đưa tang cha.

Hai chúng tôi đã nhiềungày không trò chuyện với nhau. Pusyse­da bước xuống bậc thềm, đến bên cạnhtôi. Không cười đùa cợt nhã như trước kia, cậu ta chỉ cuối đầu nhìn tôi. Kể từsau khi trở về phủ quốc sư, cậu ta luôn tỏ ra giữ ý với tôi.

- Ngải Tình, hôm đó...

Cậu ta ngập ngừng, tôibăn khoăn, hôm đó là hôm nào?

- Ý tôi là hôm ở Sub­ashấy…

Nhớ rồi! Tôi khẽ lắcđầu:

- Chuyện qua lâu rồi,cậu nhắc lại làm gì!

- Tôi chưa bao giờ thôbạo với phụ nữ, nhưng không hiểu sao, với chị, tôi lại không kiềm chế nổi.

- Pusyse­da, nếu cậu vẫnmuốn xin lỗi, thì câu trả lời là, tôi đã tha thứ cho cậu từ lâu lắm rồi.

- Vậy còn… chỗ đó…

Cậu ta chỉ tay vào môitôi, gương mặt ửng đỏ:

- Nghe nói phụ nữ ngườiHán rất coi trọng tiết hạnh.

Tôi giật mình! Thì racậu ta muốn nói đến cái hôn đó. Tôi cười:

- Cái đó… không sao. Cứxem như bị chó cắn đi…

Thật tình tôi chẳng cònnhớ gì về chuyện đó nữa. Với tôi, đó không phải là một nụ hôn, mà chỉ là mộtvật thể nào đó áp lên môi tôi mà thôi.

- Chị… mắng tôi là chóư?

Cậu ta tức giận, nhàođến bên tôi.

- Cẩn thận kẻo bị chócắn lần nữa đấy!

Tôi né sang một bên,Pusyse­da không rượt đuổi tôi như trước nữa, chỉ đứng đó và cười. Nụ cười hiếmhoi sau gần 2 tháng. Pusyse­da khi cười mới giống con người thật của cậu ấy!

Nhưng nụ cười không kéođược bao lâu đã tắt lịm, đưa mắt nhìn xung quanh, giọng cậu ta trở nên thêthiết:

- Cha ra đi, căn nhà trởnên trống trải lạ thường, quạnh quẽ lạ thường.

Rồi quay lại nhìn tôiánh mắt dịu dàng, ấm áp.

- May có chị ở đây,khiến tôi thấy vui hơn một chút.

Pusyse­da đưa tay rađịnh chạm vào má tôi, tôi giật mình lùi lại. Cậu ta hụt hẫng, rụt tay lại.

- Ngải Tình, sau cái đóđó, tôi mới biết mình đã trách oan chị.

Tôi sững người, khônghiểu.

Pusyse­da mỉm cười:

- Phản ứng khi đó củachị chắc chắn là của một cô gái trinh nguyên, Pusyse­da nhận ra điều này dựatrên kinh nghiệm dày dặn của mình về phụ nữ.

- Cậu…

Tôi giậm chân.

- Sao cậu cứ nghĩ mãi vềchuyện đó thế? Tôi có phải cô gái trinh nguyên hay không thì liên quan gì đếncậu?

- Chị gạt tôi nói rằngchị vừa trở về, đến tận hôm đó tôi mới phát hiện ra chị đã sống cùng anh ta batháng rồi. Trai đơn gái chiếc ở cạnh nhau ba tháng trời, dù có là bậc cao tăngđi nữa, anh ta rốt cuộc vẫn là một người đàn ông. Tôi không tin giữa hai ngườikhông có chuyện gì. Tôi luôn cảm thấy mình kém cỏi so với anh ta, cha mẹ yêuchiều anh ta, đức vua tôn kính anh ta, người đời sùng bái anh ta. Còn tôi thìsao, tôi chẳng có gì cả. Mọi người chỉ biết tôi là em trai của đại pháp sư Ku­mara­ji­va,có ai biết đến tôi tên là gì, có ai thèm quan tâm tôi đã làm được gì đâu. Chờđợi mãi mới gặp được cô gái mà tôi thích thì lại bị anh ta cướp mất. Nên, tôikhông cam tâm. Chờ mãi chị không về, nên tôi đoán chắc chị đã đến chùa tìm anhta. Tôi như hoá điên, nên mới hành xử thô bạo như vậy với chị.

Cậu ta cúi đầu, như hồitưởng lại điều gì, tủm tỉm cười nhìn tôi:

- Nhưng sau khi hôn chị,tôi đã bình tâm trở lại. Tôi thấy mừng, vì chỉ môi chạm môi mà chị đã phản ứngdữ dội như vậy, chắc chắn không thể có gì với anh ta được. tôi vẫn còn cơ hội.Vì dù sao anh ta không thể thành thân, nhưng tôi thì có thể.

Tôi bực mình.

- Cậu thật trẻ con! Chỉvì đố kị với Ra­ji­va mà cậu biến tôi thành thứ đồ để tranh giành với cậu ấy? Tôithật không hiểu nổi, làm một người bình thường có gì không tốt? Người thôngminh có những phiền não của riêng họ, tiếng tăm càng lừng lẫy, cuộc sống càngmệt mỏi. Cậu muốn trở thành một người bình thường vui vẻ hay trở thành một vĩnhân bất hạnh?

- Vậy là…

Cậy ta nhìn tôi chămchú, ánh mắt ắp đầy sự trông đợi.

- Chị muốn chồng mình làmột người bình thường ư?

Sao cậu ta lại hỏi vậy?Trống ngực đập thình thịch, một lúc lâu tôi mới lấy lại được ngữ điệu bìnhthản.

- Pusyse­da, tôi đã liênhệ với đội thương nhân. Năm ngày nữa sẽ xuất phát, họ sẽ cùng tôi đến thành cổTaqian, sau đó sẽ đi Trường An.

Tôi đã phải trả thêm mộtkhoản tiền để đội thương gia đó nhận lời cùng tôi đến thành cổ Taqian.

- Chị…

Gương mặt Pusyse­da biếnsắc, cậu ấy chụp lấy vai tôi.

- Chị vẫn muốn ra đi ư?

- Tôi không có lí do gìđể ở lại đây cả.

- Hãy lấy tôi, chị sẽ cólí do để ở lại.

Vậy là đã rõ ý tứ cậuấy.

- Pusyse­da…

- Chị đừng để bụng việctrước đây tôi qua lại với nhiều phụ nữ, tôi xin thề, từ nay tôi sẽ một lòng mộtdạ với chị, tôi sẽ chỉ có mình chị mà thôi.

- Pusyse­da…

- Đừng nói với tôi vềtuổi tác, vài năm nữa tôi sẽ già hơn chị. Cũng đừng nói với tôi chị không thuộcvề nơi này. Trên trời hay Trường An, không có tôi ở đó, chị tìm đâu được niềmvui? Tôi chỉ muốn nghe một câu trả lời: đồng ý hay không đồng ý?

Chưa từng thấy cậu tanghiêm túc như thế bao giờ. Nếu không phải trái tim tôi từ lâu đã thuộc vềngười khác, hẳn là tôi sẽ chẳng thể cự tuyệt những lời thổ lộ ấy.

- Pusyse­da, tôi khôngđồng ý.

Tôi gỡ bàn tay Pusyse­dađang nắm chặt vai mình, bình thản đối diện cậu ta.

- Lý do duy nhất là: tôikhông yêu cậu.

Pusyse­da thoáng chaođảo, nụ cười chán nản hiện trên khoé môi.

- Ngải Tình, chính chịđã dạy cho tôi biết thế nào là yêu. Nhưng khi tôi biết yêu một người, chị lạinói với tôi rằng, chị chưa bao giờ yêu tôi.

- Tôi xin lỗi…

- Đừng nói lời xin lỗivới tôi!

Pusyse­da đột ngột quaylại, túm lấy tay tôi!

- Chị yêu anh ta phảikhông?

- Tôi…

Tôi không thể thừa nhận,tôi phải giữ gìn danh tiếng cho cậu ấy…

- Đừng giấu nữa! Thời gi­anvề đây ngày nào anh ta cũng chăm sóc vết thương cho chị và còn ánh mắt anh takhi nhìn chị nữa. Chị tưởng tôi không biết chắc?

Pusyse­da kéo tôi lạigần, ánh mắt sắc lẹm dò thám gương mặt tôi.

- Chị thừa biết anh ta chẳngthể cưới chị mà vẫn yêu hay sao?

- Pusyse­da, tôi cũngmong người tôi yêu là cậu. Nếu là một thời điểm khác, ở một nơi khác, chắc hẳntôi đã yêu cậu. Ở bên cậu tôi thấy rất vui vẻ, cậu mang lại tiếng cười và khiếntôi quên hết nỗi cô đơn, buồn chán.

Tôi không thể tiếp tụcphủ nhận. Thật ra thừa nhận hay không có gì khác nhau đâu, cũng đâu thay đổiđược gì.

- Nhưng, tình yêu vốn mùquáng, tôi không biết tại sao mình lại yêu cậu ấy. Dù biết sẽ không có kết cụcgì, nhưng tôi vẫn chẳng thể kìm chế bản thân. Vậy nên, tôi đã quyết định ra đi.

Pusyse­da buông tôi ra,cất giọng cười lạnh lùng, biểu cảm trên gương mặt phức tạp đến nổi tôi khôngsao hiểu được.

- Vậy là tôi vẫn chậmhơn anh ta một bước…Một năm qua tôi đã chán ngấy trò chơi tình ái với đám phụnữ nhạt nhẽo, tôi không có tình cảm thực sự với họ nên những mối quan hệ đódiễn ra chóng vánh, khi giây phút nồng nản qua nhanh, nỗi cô đơn lại trở về,xâm chiếm tâm hồn tôi. Từ lúc ấy, tôi bắt đầu mong chờ ngày chị trở về. Tiên nữcủa tôi từng nói rằng, nếu tôi học thuộc lòng “Kinh Thi”, nàng sẽ quay lại. Chịnghĩ rằng mười năm trước tôi đã bắt đầu học thuộc “Kinh Thi” ư? Không đâu, mớitừ năm ngoái thôi, tôi muốn thử xem lời chị nói có thật hay không. Kết quả, saukhi tôi học thuộc cả cuốn “Kinh Thi” ấy, chị đã trở về. Chị không hề thay đổi,vẫn nụ cười ngây ngô, gương mặt thuần khiết của mười năm về trước. Trước kia,cha sốt ruột giục giã tôi thành thân, tôi luôn cao giọng tuyên bố sẽ chỉ kếthôn với cô gái độc nhất vô nhị tự xưa đến nay. Khi đó chỉ vì muốn thể hiện vớicha, nên tôi mới thốt ra nhưng lời to tát ấy. Nhưng từ lúc gặp lại chị, tôi độtnhiên nhận ra chị chính là cô gái có một không hai ấy. Vì vậy, tôi muốn giữ chịở bên mình, tôi muốn được ngắm nhìn tôi mắt trong sáng của chị mãi mãi. Tôi nghĩlần này tôi đã nhanh hơn anh ta một bước. Nào ngờ cuối cùng vẫn bị anh ta cướpmất chị.

Tôi không phải không mảymay xúc động, nhưng những lời nói của Pusyse­da khiến tôi lo lắng nhiều hơn.

- Pusyse­da, mười nămtrước, tôi chỉ sống cùng cậu vẻn vẹn ba tháng và khi đó cậu mới 10 tuổi. Saumười năm, e rằng hình dáng tôi thế nào cậu cũng chẳng nhớ nổi, nói chị đếnchuyện ngày đêm nhung nhớ?

- Tôi nhớ chứ…

Cậu ta đưa tay ra địnhchạm vào má tôi, nhưng tôi đã kịp lùi lại. Cậu ta không tiến đến, chỉ đứng đó,tưởng tượng ra khuôn mặt tôi trong không gi­an.

- Một năm qua, hình bóngchị luôn hiện lên trong tim tôi, ngày một rõ ràng, sống động. Bởi vậy, khi chịxuất hiện trên phố với bộ dạng ngây ngô đó, tôi đã lập tức nhận ra.

Tôi thở dài, không thểtiếp tục tình trạng này nữa. Tuy rằng không biết vì sao cậu ta đột nhiên nảysinh tình cảm với tôi, nhưng tôi cũng không muốn tìm hiểu. Chuyện đã như vậy,có tìm hiểu thêm nữa cũng đâu có nghĩa lý gì. Tôi đưa mắt nhìn những cành nhotrụi lá trong sân, thở dài.

- Pusyse­da, ngày maitôi sẽ đến chùa Cakra.

- Để gặp anh ta?

- Đúng vậy, nhưng là đểchào từ biệt, đừng lo, sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì giữa chúng tôi đâu.

Tôi cười cay đắng.

- Tôi và Ra­ji­va đềurất tự trọng…

Tôi tháo chuỗi ngọc hìnhsư tử xuống, đưa cho Pusyse­da.

- Hãy tặng cho người congái sau này cậu yêu.

Cậu ta lặng lẽ nhìn viênngọc, không đón lấy, cũng không trả lời, một lúc sau mới lên tiếng

- Nó vốn là của chị mà!

Cậu ta bắt chước tôi ngólên trời. Ánh chiều tà đổ bóng lên thân người cao lớn ấy, sáng lạn, rực rỡ.

 

Nguồn: truyen8.mobi/t18876-duc-phat-va-nang-chuong-31.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận