Đừng Vội Nói Lời Yêu Chương 4: Xin tiền chữa bệnh.

Chương 4: Xin tiền chữa bệnh.
Không biết bao lâu sau, Tô Kiệt lao vào nhà. Bây giờ là tháng Tư nhưng cậu chỉ mặc độc chiếc áo ba lỗ, để lộ hình xăm hoành tráng trên cánh tay.

Tâm tư của Tô Lạc đã trôi về một nơi rất xa. Điện thoại vang lên giọng nữ máy móc: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

“Đúng là nhiều lúc sóng di động chẳng ổn định gì cả.” Một giọng nói đột nhiên vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.

Tô Lạc bừng tỉnh, lại là Tiêu Kiến Thành.

Anh ta nhìn cô, thành khẩn kiến nghị: “Cô có thể quyên góp xây dựng một trạm thu phát gốc[1] ở đó, như vậy sẽ không xảy ra tình trạng vừa rồi nữa.”

 

“Tiêu Tổng, thứ nhất, tôi là người nghèo, không có tiền để quyên góp. Thứ hai, buổi đấu giá đã kết thúc, anh có thể về nhà nghỉ ngơi được rồi.” Nghe ra sự châm biếm của đối phương, Tô Lạc cũng không khách khí.

Tiêu Kiến Thành chẳng để bụng, lại nói: “Cho tôi số di động của cô. Cô yên tâm, sóng điện thoại của tôi rất tốt.”

“Cho để anh làm gì?”

“Lần sau nhỡ tôi muốn quyên tiền thì sao?”

“Anh hãy gọi 114, nhờ chuyển đến văn phòng của chúng tôi.”

“Nếu tôi uống say thì sao?”

“Anh hãy đi khách sạn, tìm mấy cô gái hầu rượu.”

“Nếu tôi muốn bị nhân viên của quỹ từ thiện chuốc say, sau đó bỏ một triệu chín trăm ngàn mua hai cái bình hoa thì sao?”

“Anh không còn cơ hội, bình hoa đã bán rồi.”

“Đáng tiếc thật đấy! Lần sau, nếu bên cô bán tách trà hay bát đĩa gì đó, không biết chừng tôi đủ khả năng mua. Cô hãy cho tôi số điện thoại của cô đi, để tôi đỡ phải đi đường vòng, hoặc đi tìm Hồ Đại Sơn.” Tiêu Kiến Thành tỏ thái độ phải có bằng được, nếu cô không cho, anh ta sẽ tìm qua người khác.

Tô Lạc cảm thấy một sự chán ghét vô cớ. Tại sao trên đời luôn có những người đàn ông vô vị bám lấy cô?

Biết không thể tránh khỏi, Tô Lạc đành đọc số của mình. Nhân lúc anh ta cúi xuống nhập thông tin, cô liền bỏ đi.

Vừa đi hai bước, di động lại đổ chuông. Cô bắt máy, giọng Tiêu Kiến Thành truyền tới: “Đây là số của tôi, cô nhớ lưu lại.”

“Tuân lệnh, boss!” Tô Lạc đáp.

Vừa cúp máy, Tô Lạc nhìn thấy Tiểu Tần đang ôm một tập tài liệu, cô liền chạy tới đỡ hộ đồng nghiệp.

Tiểu Tần đưa cho cô. “Đám người này chẳng có lương tâm gì cả, quà lưu niệm lấy hết, quyển ảnh tuyên truyền vứt bừa bãi. Có bỏ đi thì cũng nên chờ khi nào ra về hẵng bỏ chứ, chẳng nể mặt chúng ta gì cả!”

“Họ vứt lại cũng tốt, lần sau có thể dùng tiếp, chúng ta đỡ phải chi tiền đi in.” Tô Lạc an ủi chị.

“Cũng phải, cô đem lên xe trước đi.”

Tô Lạc vừa ôm tập tài liệu đi về phía ô tô, chuông điện thoại lại reo vang. Đoán là Dương Nhuệ, cô rảo bước, đặt tài liệu lên xe rồi vội vàng rút máy.

Nhìn thấy dãy số xa lạ trên màn hình, cô hơi thất vọng. “A lô!”

“Là tôi.”

“Ai đấy ạ?”

“Vừa rồi bảo cô lưu số điện thoại của tôi, xem ra cô vẫn chưa lưu.” Lại là Tiêu Kiến Thành.

“Đúng là tôi chưa lưu.” Người đàn ông này quá vô vị, Tô Lạc mất hết kiên nhẫn nên trả lời qua loa.

“Tại sao cô không lưu?” Tiêu Kiến Thành hỏi.

“Tôi chẳng có hứng thú với anh.” Cô thẳng thắn nói.

Nghe câu này, người ở đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi cúp điện thoại.

Sau khi giành được thắng lợi n ho nhỏ, Tô Lạc đắc ý mỉm cười.

 

Ngày hôm sau được nghỉ, Tô Lạc muốn ở nhà ngủ nướng nhưng mới sáng sớm đã bị tiếng ồn ào đánh thức. Mẹ cô bán đồ ăn sáng ở trước cửa nhà, có lúc bị nhân viên quản lý trật tự đô thị xua đuổi, hoặc thỉnh thoảng có khách kiếm cớ gây sự.

Tô Lạc vội xuống giường, thay quần áo lao ra ngoài. Mẹ cô đang cầm cái muôi, đứng trước nồi nước phở, hung dữ chặn đường một người. “Ông đừng đến đây gây phiền phức! Ở đây không có ai hoan nghênh ông.”

“Tôi đến tìm con gái, sao lại gọi là phiền phức?” Người đó là bố đẻ của Tô Lạc.

“Ai là con gái ông? Chỗ này chẳng có người nào là con gái ông cả.”

“Tôi tìm Tiểu Lạc.”

“Ông tìm nó làm gì? Thua sạch rồi nên tìm nó xin tiền chứ gì? Nó còn chẳng thể nuôi sống bản thân, lấy đâu ra tiền cho ông?”

“Tôi bị ốm, cần tiền chữa bệnh.”

“Ông thì có bệnh chó gì! Mấy ngày trước, tôi còn thấy ông khiêu vũ với mấy bà già ở bờ sông, nhảy rất hăng say cơ mà?”

“Mấy hôm nay đầu tôi đau như búa bổ…”

Bố Tô Lạc mặt nhăn mày nhó, bộ dạng rất đáng thương. Năm xưa, ông vừa làm trong cơ quan nhà nước vừa tranh thủ làm ăn thêm ở bên ngoài nên cũng kiếm được ít tiền, nhưng sau lại bồ bịch, ly hôn với vợ, bỏ hai chị em Tô Lạc cho mẹ cô. Đáng tiếc, sau đó việc làm ăn thất bại, nhân tình bỏ ông mà đi. Bây giờ, ông chỉ sống dựa vào đồng lương hưu ít ỏi, thuê một căn hộ đơn giản, thỉnh thoảng quay về xin tiền Tô Lạc. Thấy bố đáng thương, Tô Lạc cũng hay cho ông tiền tiêu vặt, trong khi mẹ và em trai cô cực lực phản đối.

Bà Nhạc cầm cái muôi chỉ vào mặt chồng cũ, mắng nhiếc: “Tô Kiến Quốc, ông cút đi cho tôi. Tôi còn phải bán hàng, ông đừng ở đây cản trở, cẩn thận kẻo tôi gọi Tô Kiệt về đấy.”

Khách ở bên cạnh vẫn ngồi ăn như không có chuyện gì xảy ra. Đều là hàng xóm láng giềng, mọi người thường gặp cảnh này nên đã quen từ lâu, cũng chẳng một ai lên tiếng khuyên nhủ.

Thấy tình thế bất lợi, ông Tô đành lẩm bẩm một câu rồi quay người bỏ đi. Bà Nhạc tiếp tục bán hàng.

Tô Lạc đứng ở cửa một lúc rồi lại về giường nằm.

Không biết bao lâu sau, Tô Kiệt lao vào nhà. Bây giờ là tháng Tư nhưng cậu chỉ mặc độc chiếc áo ba lỗ, để lộ hình xăm hoành tráng trên cánh tay.

“Ông già đó lại đến đây phải không?” Tô Kiệt hùng hổ hỏi chị gái.

“Ừ.”

“Đến làm gì?”

“Xin tiền chữa bệnh.”

“Bị ốm hả? Ông ta chết quách đi cho xong.”

“Được rồi, Tiểu Kiệt, em đừng nói như vậy!” Tô Lạc vùi đầu vào gối.

“Sao em không thể nói? Cuộc đời này, ông ta đã sống quá đủ, có thể xuống gặp Diêm Vương được rồi. Em nói cho chị biết, ông ta đừng để em bắt gặp, bằng không, ông ta không muốn chết cũng phải chết.” Ánh mắt Tô Kiệt vụt một tia sáng, đó là tia thù hận sâu sắc.

Lúc bố mẹ ly hôn, Tô Lạc đã sáu tuổi nên ít nhiều cũng có tình cảm với bố. Tô Kiệt mới hai tuổi, trong quá trình trưởng thành của cậu, ký ức về người bố toàn đến từ những lời nguyền rủa và oán trách của mẹ, do đó, cậu rất căm hận bố. Đây cũng là cách tốt nhất để cậu thể hiện tình yêu với mẹ.

Đúng lúc này bà Nhạc đi vào, lập tức tiếp lời con trai: “Lần sau ông ta còn đến đây, mẹ sẽ gọi điện cho mày ngay. Đúng là đồ vô liêm sỉ, còn dám đến xin tiền. Ông ta không nghĩ đến năm xưa, ba mẹ con ta không có tiền cũng chẳng có cái ăn, suýt nữa thì chết đói. Tiểu Lạc, cô không được cho ông ta tiền, dù chỉ một xu, cô nghe rõ chưa, nghe rõ chưa?”

“Con rõ rồi ạ.” Tô Lạc đáp khẽ.

[1] Trạm thu phát gốc (hay còn gọi là trạm gốc): là một phần của mạng thông tin di động GSM, chịu trách nhiệm truyền và giao tiếp giữa điện thoại di động và hệ thống chuyển mạch. Trạm gốc thực hiện việc truyền các kênh thoại đã mã hoá, cấp phát các kênh sóng cho máy điện thoại di động, quản lý chất lượng truyền và nhận thông qua giao tiếp bằng sóng cao tần và thực hiện nhiều việc khác liên quan tới mạng truyền dẫn bằng sóng radio.

Nguồn: truyen8.mobi/t108252-dung-voi-noi-loi-yeu-chuong-4-xin-tien-chua-benh.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận