Đao Kiếm Thần Hoàng​ Chương 112: Giáng xuống, kẻ địch đáng sợ nhất

Bây giờ trong khu rèn luyện cửu giai này thần đồng Mục Thiên Dưỡng Thanh Bình học viện cùng đại thái tử Hư Không công tử của Yêu Thần Cung đang săn bắn rèn luyện, giết chóc nhau, có nhiều đệ tử Thanh Bình học viện. Một khi thần đồng Mục Thiên Dưỡng kia nghe tin đến đây thì hai trưởng lão Vấn Kiếm tông không phải đối thủ của thần đồng nghe nói kinh tài tuyệt diễm, trên Thiên Hàn Tuyệt phong một kiếm đánh bại đám người Quan Phi Độ.

- Ha ha ha ha ha ha! Muốn đi? Không dễ vậy!

Trong tiếng cười lớn, nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác và nam nhân lùn mập râu xồm nhanh như chớp xông lên.

Tuy nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác, nam nhân lùn mập râu xồm không thể đánh bại đối thủ nhưng hai chọi hai, quấn lấy Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ, trưởng lão nội môn Vấn Kiếm tông nam khiến hai người này không thoát được, không thể mang năm đệ tử ký danh đạp gió trốn đi. Chỉ cần nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác, nam nhân lùn mập râu xồm kéo dài thời gian, chủ nhân Mục Thiên Dưỡng nhìn thấy tín hiệu sẽ chạy tới.

Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ chửi thề:

- Mau lên, tốc chiến tốc thắng!

Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ bùng nổ huyền khí, thi triển Bách Hoa đao pháp chiến kỹ địa giai trung phẩm đắc ý nhất. Trên bầu trời huyễn hóa ra từng đóa hoa xinh đẹp, trong không khí tràn ngập se lạnh đầu xuân. Ý cảnh cực kỳ ưu mỹ áp chế nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác.

Nam trưởng lão nội môn Vấn Kiếm tông hai tay cầm kiếm, mỗi đâm ra kiếm có tiếng hổ gầm đánh bạo không khí, cũng là đao pháp huyền công cực kỳ lợi hại buộc nam nhân lùn mập râu xồm tay chân luống cuống.

Nhưng đã không kịp thời gian.

Bởi vì, ngay sau đó là...

Trên bầu trời bỗng vang tiếng hú dài ẩn chứa sát ý lẫm liệt.

Trên bầu trời không chút dấu hiệu nổ tung, mây cuồn cuộn. Bầu trời bỗng thay đổi, vạn dặm trời xanh kéo đám mây xám bạc che đi mặt trời, mảng lớn bóng râm bao phủ mặt đất, trong không khí tràn ngập rét lạnh thấu xương.

Mọi người cảm thấy mắt hoa lên.

Một thiếu niên áo trắng mười bốn, lăm tuổi bỗng xuất hiện trên bầu trời.

Mái tóc dài màu bạc như băng tuyết ngàn năm trên đỉnh núi, lông mày giống như ngân châm, mặt trắng bệch như làm bằng băng. Áo trắng bay phần phật, sau lưng cõng hai thanh trường kiếm trắng, chuôi kiếm một màu trắng.

Trừ sắc trắng ra không thấy màu nào khác trên người thiếu niên.

Đôi mắt thiếu niên không phải màu đen như người bình thường mà là bạc trắng, cực kỳ đáng sợ.

Ánh mắt thiếu niên như kiếm đâm thấu hồn người.

Tuy thiếu niên không phát ra lực lượng cường đại là bao nhưng gã lơ lửng trên cao trăm thước cho mọi người cảm giác mình giống con kiến nhỏ bé lúc này thần lòng trên chín tầng trời nhắm trúng.

Dường như không khí bị đóng băng trong chớp mắt, khiến người nghẹt thở.

Đinh Hạo thầm nghĩ:

- Thực lực thật cường đại, trên cơ Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ, nam trưởng lão nội môn Vấn Kiếm tông nhiều, không lẽ thiếu niên này đạt trình độ Đại Tông Sư?

Nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác, nam nhân lùn mập râu xồm là cao thủ có thực lực gì? Thế nhưng biểu tình của nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác, nam nhân lùn mập râu xồm căng thẳng, lập tức quỳ một gối xuống, không dám thở mạnh.

Nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác, nam nhân lùn mập râu xồm cao giọng quát:

- Thuộc hạ tham kiến chủ nhân.

Chủ nhân?

Đinh Hạo khẳng định suy đáng trong lòng.

Thiếu niên màu trắng đáng sợ này quả nhiên là thiên tài tuyệt thế được gọi là ngàn năm khó gặp của Thanh Bình học viện, thần đồng Mục Thiên Dưỡng.

Đám người Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ, trưởng lão nội môn Vấn Kiếm tông biểu tình cực kỳ khó xem.

Không ngờ tiểu ma đầu đến nhanh như vậy, chớp mắt đã tới nơi, rắc rối đây.

Đinh Hạo thầm giật mình.

Trên bầu trời ánh mắt Mục Thiên Dưỡng như cột băng, giọng gã cũngc giống khối băng. Mục Thiên Dưỡng liếc mắt mọi người cuối cùng ngừng ở hai thuộc hạ.

Mục Thiên Dưỡng nói:

- Hai ngươi tốt nhất cho ta giải thích đàng hoàng.

Nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác run rẩy, quỳ rạp dưới đất không dám ngẩng đầu nói:

- Khởi bẩm chủ nhân... Chúng ta không dám tùy ý quấy rầy chủ nhân rèn luyện... Phát ra tín hiệu gấp như vậy... Là bởi vì... Bởi vì... Thiên Phong thiếu gia... Thiên Phong thiếu gia... Đã bị hại.

Nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác chưa dứt lời...

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Khí lãng vô hình đáng sợ sinh ra.

Nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác nói một câu như chìa khóa mở chiếc hộp Pandora, thiên địa nháy mắt biến sắc, gió mây cuồn cuộn.

Đinh Hạo, Tạ Giải Ngữ, đám người Bách Hoa Kiếm Lục Vũ Kỳ, trưởng lão nội môn Vấn Kiếm tông tựa tấm da trong bão tố không có đường vùng vẫy bị khí lãng gió mạnh thổi bay ra hơn mười thước, nghiêng ổn định thân hình.

Mắt hoa lên.

Mục Thiên Dưỡng đã đến trước mặt nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác, xách cao thủ Tiên Thiên Võ Tông cảnh như xách cổ gà. Khuôn mặt trắng bệch cực kỳ dữ tợn, như núi lửa sắp bùng nổ.

Mục Thiên Dưỡng gằn từng chữ:

- Nói - Rõ - Ràng!

Ai đều nghe ra thanh âm lạnh thấu xương.

Cảm xúc của Mục Thiên Dưỡng vì tin tức nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác nói mà sắp điên cuồng.

Nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác run lẩy bẩy, mặt không chút máu, lắp bắp kể ra chuyện mình biết.

Nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác không dám che giấu.

Vì nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác biết rõ nói dối trước mặt chủ nhân sẽ có kết cuộc gì.

Mục Thiên Dưỡng cực kỳ kiên nhẫn nghe nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác nói xong, cả quá trình khoảng một, hai phút.

Khi nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác dứt lời, khiến người bất ngờ là vẻ mặt Mục Thiên Dưỡng từ dữ tợn đã trở về bình tĩnh lạnh lùng.

Tim Đinh Hạo rớt cái bịch.

Trong hai phút ngắn ngủi lấy lại bình tĩnh từ đau khổ mất ca ca ruột, trở về lý trí, Mục Thiên Dưỡng đúng là người vô cùng đáng sợ.

Hận ý trong không khí dần tan biến.

Hơi thở đáng sợ như rồng nổi giận từng chút một loãng dần.

Mục Thiên Dưỡng hoàn mỹ giấu đi giận dữ, hoảng hốt.

- Chuyện này, không trách các ngươi.

Mục Thiên Dưỡng tạm dừng giây lát rồi nói, giọng lạnh băng như đang nói đến chuyện không liên quan đến mình.

Nam nhân trung niên râu dê mặt tam giác, nam nhân lùn mập râu xồm không biết chủ nhân có ý gì, bản năng run cầm cập.

- Ca ca không muốn bị các ngươi bảo vệ trói buộc, lén chạy ra ngoài lại vì nữ sắc mà mất mạng chỉ có thể trách số hắn không may. Nhiều năm qua không tiến bộ chút nào, kẻ vô dụng như hắn chết rồi cũng tốt.

Nói đến đây Mục Thiên Dưỡng thở dài, lầm bầm:

- Ta đã nói bao nhiêu lần nhưng ngươi không nghe, rốt cuộc ta không thể che chở ngươi cả đời, ca ca của ta.

Nam nhân lùn mập râu xồm lấy hết can đảm chỉ hướng Đinh Hạo:

- Chủ nhân hãy nén bi thương, hung thủ giết Thiên Phong thiếu gia là đệ tử Vấn Kiếm tông kia!

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/dao-kiem-than-hoang/chuong-111/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận