Đao Kiếm Thần Hoàng​ Chương 121: Trở về, lửa giận ngút trời

Càng quan trọng hơn là sau khi vào tứ khiếu Võ Đồ cảnh thì huyền khí có thể tản ra tứ chi, đến vị trí mấu chốt nội tạng, bảo vệ chặt chẽ hơn, dù bị thương cũng nhanh chóng lành.

Có thể nói vào tứ khiếu Võ Đồ cảnh là bước tăng vọt cho võ giả Võ Đồ cảnh.

Đinh Hạo đứng trên nhánh cây, cảm giác cường đại chưa từng có tràn ngập toàn thân hắn.

Nếu bây giờ đối mặt đám người Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết, dù Đinh Hạo không dùng lực lượng cơ thể biến thái, chỉ sử dụng lực lượng huyền khí cũng có thể đánh một trận đã tay.

- Cũng tới thời gian rồi, trên người không có ống cầu viện, không thể thông báo với cao thủ tông môn, phải đi bằng hai chân về Vấn Kiếm tông... A?

Đinh Hạo đứng trên cây vui sướng một lát rồi bỗng thừ người ra.

Đinh Hạo phát hiện một vấn đề tí mạng.

- A! Hình như... Ta mù đường, nên đi hướng nào?

Kiếp trước Đinh Hạo mù đường, trong thành phố có các loại bảng hướng dẫn nên không sao nhưng bây giờ... Bốn phía là cây xanh biếc không thấy cuối, Đinh Hạo nên đi đâu?

Rất nhanh, trong rừng cây vang tiếng hét thảm tiết của Đinh Hạo.

Khi Đinh Hạo quay về Vấn Kiếm tông đã là sáu ngày sau.

Không biết Đinh Hạo lạc đường đi tới đi lui khu rèn luyện bao nhiêu lần, đi vòng vèo bao nhiêu chặng đường rốt cuộc nhờ mặt trời chỉ dẫn, ấn tượng mơ hồ phương hướng Vấn Kiếm tông, Đinh Hạo từng bước một quay về.

Trong sáu ngày này Đinh Hạo màn trời chiếu đất, không biết đánh chết bao nhiêu mãnh thú, không biết gặp nguy hiểm bao nhiêu lần. Đinh Hạo không ngừng rèn luyện, ổn định cảnh giới, xem như hữu kinh vô hiểm. Đinh Hạo cắn răng vượt qua hết.

Nhờ rèn luyện sinh tử mấy ngày nay thực lực của Đinh Hạo đã tăng lên một cảnh giới mới.

Khi Đinh Hạo nhìn sơn môn Vấn Kiếm tông từ xa, hắn suýt khóc.

Rốt cuộc trở lại.

Bùm!

Đinh Hạo nhảy vào Tẩy Kiếm Trì tắm mát mẻ, tẩy vết máu và vết sẹo trên người, gội tóc dài rối thành ổ quạ. Đinh Hạo dùng trường kiếm gọt tỉa một phen, từ tên ăn mày đen thui trở về hình tượng thiếu niên phong lưu tiêu sái ngày xưa.

Đinh Hạo cõng bao da thú to như núi, trên đường gặp vô số người kinh ngạc chỉ trỏ. Khi Đinh Hạo quay về cửa sân số tám thì thấy đám người thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Vương Tiểu Thất hưng phấn nghênh đón.

- Đinh sư huynh, người... Rốt cuộc trở lại!

Vương Tiểu Thất ẻ mặt mừng rỡ lao đến ôm chặt Đinh Hạo, vô cùng hưng phấn.

Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện khác cũng vô cùng nồng nhiệt vây quanh Đinh Hạo.

Trong sáu ngày qua nghe nói tông môn có lục tục phái ra một số cao thủ ngoại môn đi khu rèn luyện cửu giai tìm Đinh Hạo nhưng không được tin tức, nhiều người cho rằng trạng nguyên đệ nhất đại tái năm viện mùa này đã đi chầu trời.

Rất nhiều đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện, thiếu niên thợ săn Trương Phàm Vương Tiểu Thất, Phương Thiên Dực lo lắng muốn chết.

Mấy ngày này mỗi một phút mỗi một giây bọn họ như kiến bò chảo nóng, nếu không phải Vấn Kiếm tông cấm không cho các đệ tử ký danh tự tiện rời khỏi sơn môn thì đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện đã tự tụ tập đi khu rèn luyện cửu giai tìm Đinh Hạo.

Trông chờ ngóng đợi mãi giờ Đinh Hạo đã an toàn trở về.

Mấy người Vương Tiểu Thất không để ý đang giữa chừng tiết linh thảo, như ong vỡ tổ đón Đinh Hạo.

Đinh Hạo cảm giác các sư đệ nhiệt tình, trong lòng ấm áp.

Đinh Hạo vỗ mạnh vai các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện, cười nói:

- Chẳng qua lạc đường nên về muộn chút... Ủa? Tiểu Thất, ngươi đánh nhau với ai sao? Bị đánh thành mắt gấu mèo? Ha ha ha ha ha ha! Phải rồi, tiểu Phàm đâu? Sao không thấy hắn?

Đinh Hạo không thấy thiếu niên thợ săn Trương Phàm trong đám người.

Vốn Đinh Hạo tưởng thiếu niên thợ săn Trương Phàm gặp chuyện gì chậm trễ nhưng không ngờ nhắc đến tên Trương Phàm thì sắc mặt đám người Vương Tiểu Thất, các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện thay đổi ngay. Các đệ tử ký danh ấp a ấp úng, đang che giấu điều gì đó.

- Rốt cuộc có chuyện gì?

Đinh Hạo linh cảm không may.

Hai hốc mắt Vương Tiểu Thất bầm đen không dám nhìn thẳng mắt Đinh Hạo, lắp bắp nói:

- Đinh sư huynh, chuyện này... Ài, Đinh sư huynh hãy mặc kệ đi. Cũng không có gì, Tiểu Phàm không cẩn thận té ngã, hiện tại đang tĩnh dưỡng, không có gì lớn.

Đinh Hạo nghe Vương Tiểu Thất nói liền biết là nói xạo, quát mắng:

- Nói nhảm! Thể chất của tiểu Phàm đi tự do trong hoang dã, té một cái thành hình dáng gì mà cần chuyên môn tu dưỡng? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nói thật cho ta biết!

Vương Tiểu Thất cười nịnh nói:

- Đinh sư huynh, thật sự không có gì...

Đinh Hạo sốt ruột, sắc mặt âm trầm nói:

- Vương Tiểu Thất, Đinh Hạo ta xem ngươi là huynh đệ, rốt cuộc có chịu nói xảy ra chuyện gì không?

Vương Tiểu Thất thấy Đinh Hạo tức giận, lời đến bên môi ngừng bặt, cúi đầu nghe chửi.

Đinh Hạo nhìn hướng một đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện khác:

- Chu Thanh, nói đi.

Chu Thanh rất kính và sợ Đinh Hạo, lắp bắp không biết nên nói sao:

- Cái này... Đinh sư huynh... Trương Phàm... Hắn... Hắn... Bị người ta... Bị...

Vương Tiểu Thất chợt hét lên:

- Chu Thanh, ngậm miệng! Không thể nói!

Vương Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn Đinh Hạo, nói:

- Đinh sư huynh, ta biết tính của sư huynh, rất bao che, không thể nhìn các huynh đệ bị khi dễ. Nhưng lần này dù có bị sư huynh đánh chết ta cũng không thể nói, chúng ta không chọc vào đối phương nổi, Đinh sư huynh cũng vậy. Chúng ta không bị tổn thương gì lớn, cho qua đi.

Đinh Hạo nhìn Vương Tiểu Thất, trong lòng tức giận vì lời gã nói mà dần dịu đi.

Đinh Hạo vỗ vai Vương Tiểu Thất, ném bao đồ trên người xuống, không nói tiếng nào bước vào ký túc xá sân số tám.

Phòng của thiếu niên thợ săn Trương Phàm là nhà đá mé tây.

Thiếu niên thợ săn Trương Phàm bị thương đang nằm trong phòng.

Cửa két một tiếng mở ra, Đinh Hạo bước nhanh vào.

Nương ánh hoàng hôn sau lưng chiếu vào, đập vào mắt Đinh Hạo là thiếu niên thợ săn Trương Phàm toàn thân bao vải trắng loang lổ vết máu. Thiếu niên thợ săn Trương Phàm nằm trên giường như xác ướp, không thể nhúc nhích, hôn mê.

Có lẽ bị tiếng mở cửa đánh thức, thiếu niên thợ săn Trương Phàm mở con mắt sưng húp, khi thấy Đinh Hạo thì lộ biểu tình rất vui.

- Đinh... Đinh sư huynh...

- Rốt cuộc... Đinh sư huynh... Trở về rồi?

Trong giọng nói của thiếu niên thợ săn Trương Phàm có vẻ nhẹ nhõm, hiển nhiên gã ngày đêm lo cho Đinh Hạo.

Biểu tình của Đinh Hạo bình tĩnh đến đáng sợ.

- Đúng vậy, ta đã trở về, trở về muộn.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/dao-kiem-than-hoang/chuong-120/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận