Đao Kiếm Thần Hoàng​ Chương 123: Đoạn Thiên Lý, Thiên Lý Lâu mạnh mẽ

Trong cạnh tranh tàn khốc nhiều đệ tử ngoại môn mất đi hy vọng tiến thêm một bước, địa vị trong tông môn không trên không dưới khá là lúng túng. Cho nên đệ tử ngoại môn tổ thành các loại tiểu đoàn thể, không chăm chỉ tiến tới mà dùng các loại thủ đoạn luồn cúi mưu lợi, mưu toan đi đường tắt trên đường võ đạo hoặc ham mê quyền tài, thường thích chèn ép đệ tử ký danh làm vui.

Những người này trở thành sâu nhọt của môn phái.

Nhiều người suy đoán cao tầng tông môn biết tập đoàn ung nhọt đó tồn tại nhưng vẫn mặc kệ rất có thể là vì thử thách năng lực các đệ tử ký danh, đây là một phần kiểm tra.

Nên biết rằng có nơi nào có người là chỗ đó có tranh đấu ích lợi.

Đệ tử tông môn không chỉ đối diện đánh giết, tu luyện võ đạo mà còn cần học đối mặt các âm mưu ngươi lừa ta gạt. Chỉ người thắng trong các cuộc tranh đấu mới đáng cho toàn tông môn dốc tâm huyết ra bồi dưỡng.

Nhóm đệ tử ngoại môn hợp thành đủ các tiểu đoàn thể buôn bán chiếm lợi ích trong phạm vi môn quy cho phép.

Bình thường tiểu đoàn thể này đa số có tụ điểm cố định, những nơi cố định đó đa phần nằm trong khu thương mại.

Thiên Lý Lâu là một cứ điểm như vậy.

Nói đến Thiên Lý Lâu thì khu thương nghiệp bậc ba Vấn Kiếm tông không ai không biết, đó là cứ điểm đoàn thể đệ tử ngoại môn rất có thế lực, trong khu trung tâm phồn hoa thương nghiệp Thiên Lý Lâu chiếm diện tích lớn với lầu cao gỗ sắt đỏ bốn tầng, cực kỳ dễ thấy.

Thiên Lý Lâu xếp ba hàng đầu trong chợ toàn bậc ba Vấn Kiếm tông.

Tổ chức Thiên Lý Lâu có rất nhiều thành viên, có mấy cao thủ, nghe nói vài trưởng lão ngoại môn cũng lén tham gia.

Trương Nghị chính là một trong các tiểu đầu mục của Thiên Lý Lâu.

Trương Nghị trở thành đệ tử ngoại môn đã bốn năm vẫn không thể vào nội môn nên tự sa đọa vào Thiên Lý Minh. Vì Trương Nghị giỏi luồn cúi, đầu óc nhanh nhẹn, tâm ngoan thủ lạt nên được chức tiểu đầu mục phụ trách cưỡng ép thu mua thứ các đệ tử ký danh có được trong rèn luyện. Nói là thu mua nhưng thật ra là cướp trắng trợn.

Bởi vì Trương Nghị cho giá cả thấp quá đáng.

Chớp mắt đến buổi chiều.

Trương Nghị ăn uống no nê xong ợ chua, xoay ghế bành lười biếng ngồi trước cửa Thiên Lý Lâu.

Dưới bậc thang có mấy chục đệ tử Thiên Lý Lâu xếp mấy chục bàn vuông, phô vải đỏ thành quầy tạm thời, hung ác thu mua.

- Sáu răng Hùng Bi thú lưng đen rác rưởi chỉ đáng bạc vụn, cầm rồi biến đi!

- Chỉ nửa lượng bạc? Đây chính là răng hoàn chỉnh của mãnh thú tam giai, mới rồi Kỳ Hàng Cư yết giá ba trăm lượng, các ngươi cướp trắng trợn. Quá đáng hết sức, ta không bán!

- Ô tiểu tử, to gan thật, ngươi ngứa da sao? Ăn đòn chưa đã? Cướp trắng trợn rồi sao? Cho ngươi nửa lượng đã đủ mặt mũi, không muốn? Để răng lại rồi biến!

- Các ngươi...

Thiên Lý Lâu mạnh mẽ thô bạo cuối cùng đệ tử ký danh bị bóc lột chỉ có thể nuốt máu và răng vào miệng, không dám phản kháng. Đệ tử ký danh bỏ lại hàng hóa vào sống ra chết, mang nửa lượng bạc ít đến tội bất đắc dĩ rời đi.

Trương Nghị nhìn thấy tất cả.

- Hì hì, đám nghé con đừng oán giận, hãy thích ứng thế giới mạnh ăn thịt yếu đi!

Trương Nghị nhìn các đệ tử ký danh mặt mũi bầm dập, vẻ mặt không cam lòng nhưng không có cách nào bán các loại tài liệu mãnh thú, linh thảo có được trong quá trình rèn luyện với giá cực thấp cho Thiên Lý Lâu. Trương Nghị ngồi trên ghế thái sư, vui sướng khi người gặp họa.

Một đệ tử ngoại môn như khỉ ốm đứng bên cạnh Trương Nghị phe phẩy quạt mo cho gã mát, cười nịnh nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Lần này lời một mớ, toàn nhờ Trương sư huynh cao minh.

Trương Nghị đắc ý nói:

- Cái này có là gì? Đây mới chỉ là đám nghé lần đầu rèn luyện. Ha ha ha ha ha ha! Còn các lần rèn luyện sau, khi đám tay mơ quen thuộc rèn luyện rồi thì sẽ thu hoạch nhiều hơn, Thiên Lý Lâu sẽ thu mua được nhiều tài liệu giá rẻ.

Đệ tử ngoại môn khỉ ốm đắc ý nói:

- Đúng đúng đúng, Trương sư huynh cao minh, ha ha ha ha ha ha! Nhìn đám đáng th ơng giống con cừu ngơ ngác bị chúng ta lần lượt cắt lông cừu rồi lại không biết làm sao thật là sướng. Ha ha ha ha ha ha!

Các thành viên Thiên Lý Lâu dưới bậc thang diễu võ dương oai cũng cười đắc ý.

Trương Nghị xỉa mấy thịt vụn dính ở kẽ răng, uống hớp rượu.

Trương Nghị lạnh lùng cười:

- Nói đến phải cảm ơn mây tên xương cứng Thanh Sam Đông Viện, muốn tiền không muốn mạng dám đi đầu đối kháng Thiên Lý Minh. Ha ha ha ha ha ha! Vừa lúc giết gà dọa khỉ, bị chúng ta đánh gần chết trước mặt mọi người, lần này không còn ai dám phản kháng.

- Lần trước đánh sướng tay thật, hì hì.

- Ta nói tiểu tử nhà ngươi xuống tay thật độc, cái tên Trương Phàm suýt bị đánh chết, dù không chết thì sau này cũng phế, chắc không thể tu luyện võ đạo được nữa. Sau này mọi người chú ý một chút, xuống tay có chừng mực đừng đánh chết người, nếu bị môn phái trách tội thì cả đám rắc rối.

- Ha ha ha ha ha ha! Sợ cái gì? Là Đoạn Thiên Lý sư huynh ra tay, lại nói phế vật tên Trương Phàm thực lực thấp thấy tội, tuyệt đối không có gì nổi bật, dù đánh chết cũng không vấn đề lớn.

Nhóm người này cực kỳ kiêu căng.

Lúc này trong đám người truyền ra một giọng nói trầm thấp.

- Một đám cướp vênh váo cái gì? Chờ Đinh Hạo sư huynh trở về chắc chắn đám tạp chủng các ngươi muốn khóc cũng khóc không được!

Tuy thanh âm nhỏ nhưng bị mọi người nghe thấy.

Đám người Trương Nghị biến sắc mặt.

Đệ tử ngoại môn khỉ ốm đứng trên bậc thang hét to:

- Ai? Mới rồi ai nói bước ra cho lão tử!

Không ai đáp lời.

Ánh mắt đệ tử ngoại môn khỉ ốm lần lượt quét qua các đệ tử ký danh.

Đệ tử ngoại môn khỉ ốm phát hiện điều gì nhảy xuống bậc thang, kéo cổ áo một đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện ra.

Đệ tử ngoại môn khỉ ốm cười âm trầm:

- Đồ đê tiện, nói, có phải vừa rồi là ngươi nói không?

Thiếu niên bị lôi ra khoảng mười ba, bốn tuổi, mặc áo xanh chắc là đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện. Thân hình thiếu niên hơi mảnh khảnh, mặt đỏ lên. Thiếu niên hừ một tiếng, cúi đầu, giận mà không dám nói gì.

- Bà nội nó, không phải mới rồi ngươi gan lắm sao? Bây giờ rụt vòi?

Đệ tử ngoại môn khỉ ốm xách cổ áo thiếu niên lơ lửng, lạnh lùng cười:

- Đồ đê tiện, ngươi không phục phải không? Có ngon thì lặp lại lời lúc này một lần nữa. Đinh Hạo chó chết gì đó không biết đã chết ở đâu trong hoang dã, ha ha, dù có quay về cũng sẽ ngoan ngoãn quỳ xuống liếm chân lão tử!

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/dao-kiem-than-hoang/chuong-122/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận