Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong cắm trường kiếm tinh cương trở về vỏ kiếm, năm viêm nhiệt tinh thạch đỏ nhạt lăn qua lăn lại trong tay Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong.
Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong xoay người cười nhe răng với các đệ tử ký danh, nói:
- Các tiểu tử có phải là nhìn ngu người không? Có phải chưa từng thấy kiếm pháp oai như vậy không? Ha ha, ta biết các ngươi đang rất tôn sùng ta nhưng ta nói cho các ngươi biết ta vẫn chưa sử dụng chiêu thức lợi hại nhất.
Cha nó!
Trán Đinh Hạo nổi gân xanh, khóe môi giật giật.
Rốt cuộc Lý Lan cũng biến sắc, vội che mắt cúi đầu ra vẻ 'ta không quen tên này'.
Đinh Hạo, Lý Lan ở trong lòng mắng: Tới nữa rồi, cái tên xấu bụng nhà ngươi không giả đáng yêu sẽ chết sao? Sẽ chết sao?
Các đệ tử ký danh khác ngây ngốc nhìn Tổng giáo viên của Thanh Sam Đông Viện, trong phút chốc khó thể tiêu hóa một kiếm cực kỳ kinh diễm kia do tên ngốc trước mắt thi triển. Một chút sùng bái trong lòng tan biến, các đệ tử ký danh thầm nhủ: Tên này không đáng tin chút nào, không có phong độ sư thúc tiền bối.
- Hừ!
Tổng giáo viên Tử Sam Nam Viện, một nam nhân trung niên đẹp trai mặt âm trầm hừ lạnh, không nói chuyện.
Mấy Tổng giáo viên khác có thân phận tương đương với Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong, đã sớm thấy vị này hoạt bát, không đáng tin nên không có biểu tình gì.
* * *
Sáng sớm xuất phát từ Vấn Kiếm tông bay đi sáu canh giờ, đến giữa trưa Tử Sam Nam Viện mới tới bên trên Tây Nham sơn mạch.
Trên đường đi đám người gặp nhiều yêu ma, yêu thú bay, tong đó không thiếu xương cứng thực lực trên Thiên Cẩu Yêu. May mắn Tổng giáo viên năm viện đông, tây, nam, bắc, trung và ba đệ tử tam đại khác đều có thực lực tuyệt vời, chiến đấu giết yêu ma, đám người thuận lợi đi tới mục đích.
Các đệ tử ký danh từ lúc ban đầu giật mình đến sau này bình tĩnh, rốt cuộc biết thực lực của võ giả cao giai là gì.
Huyền Cương Thanh Ưng giảm tốc độ, chậm rãi đáp xuống.
Tây Nham sơn mạch là đất cổ sâu thẳm, núi cao chọc trời, sâu trong sơn mạch không thiếu yêu ma cường đại đẳng cấp yêu tướng, yêu vương. Bay nhanh trên bầu trời nếu rơi vào lĩnh vực của các yêu ma cường đại sẽ dễ dàng gặp công kích hủy diệt, dù là đám người Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong cũng không dám sơ sẩy.
Mọi người đáp xuống bên ngoài Tây Nham sơn mạch, chuẩn bị đi bộ vào núi.
Keng keng keng!
Keng keng keng!
Một chuỗi tiếng kim loại ma sát rậm rạp truyền đến, Huyền Cương Thanh Ưng bắt đầu thay đổi.
Huyền Cương Thanh Ưng đập lông chim hai cánh hóa thành ngàn vạn đoản kiếm nhỏ, không ngừng co rút ma sát. Mỗi phần thân thể Huyền Cương Thanh Ưng biến đổi kỳ dị toát ra hỏa hoa thô. Đinh Hạo kinh ngạc phát hiện huyền khí tứ phẩm Huyền Cương Thanh Ưng toàn do các thiết kiếm kích cỡ, hình dạng khác nhau hợp thành.
Trong biểu tình giật mình của các đệ tử ký danh, Huyền Cương Thanh Ưng sắt thép khổng lồ cuối cùng biến thành ưng tượng khoảng nửa thước, bị một cao thủ mặt trắng có ba chòm râu đen dài phất tay thu vào không gian trữ vật.
Đệ tử tam đại mặt trắng râu đen này tên là Liễu Tùy Phong, nói:
- Chúng ta đi.
Liễu Tùy Phong cất bước đi đằng trước nhất.
Mọi người nhanh chóng đi theo.
* * *
Vì Tây Nham sơn mạch nằm ở tây thùy Tuyết Châu, vì nham thạch hoàn chỉnh liên miên nên được tên này, là một trong mười hiểm địa Tuyết Châu.
Đoàn người đi trong khe núi nhỏ bé như con kiến.
Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy từng ngọn núi cao vạn thước dựng đứng như lợi kiếm, trường đao đâm vào bầu trời, che ánh ănngs, rất là hiểm trở.
Đất Tuyết Châu còn lưu truyền một truyền thuyết. Sơn mạch hiểm này hình thành từ mấy trăm vạn năm trước. Khi đó trên bầu trời sấm giật bão bùng như thần ma đang chiến đấu đánh đến trời sụp đất nứt, vô số lưỡi đao kiếm từ trên bầu trời rớt xuống mặt đất hóa từng từng khối nham thạch to biến thành Tây Nham sơn mạch hiện giờ.
Từ xưa đến nay trong Tây Nham sơn mạch tràn ngập hiểm địa.
Nơi này từng có nhiề u di tích thượng cổ, động phủ của tiền nhân, ra nhiều báu vật. Bây giờ vài huyền khí thượng cổ được các đại tông phái xem như báu vật trấn tông lừng lẫy tiếng tăm trong Tuyết Châu có sáu cái là lấy từ Tây Nham sơn mạch.
Cho nên bình thường sẽ có một số võ giả rất tự tin vào thực lực của mình đến Tây Nham sơn mạch thử vận may.
Lần này phát hiện một di tích thượng cổ nằm bên ngoài Tây Nham sơn mạch, nghe nói là một tiểu đội võ sĩ lưu lạc đến đây thám hiểm vô tình kích phát một số cấm chế không nhạy dẫn đến ánh sáng ngập trời, dị tượng hiện ra, kinh động nhân loại, yêu ma gần đó.
Dựa theo minh ước thái cổ là cường giả chí tôn hai tộc yêu ma, nhân tộc ký kết, nếu là võ giả nhân loại phát hiện di tích thượng cổ trước thì thuộc về nhân loại điều tra.
Nhưng dù là ngoài rìa Tây Nham sơn mạch cũng vẫn vô cùng nguy hiểm với nhân loại.
Bây giờ trăm vạn năm trôi qua, sơn mạch trụi lủi mọc đầy các loại thảm thực vật, tảng đá không có một cọng cỏ mọc rêu xanh dày. Rất nhiều chỗ chất đống bụi mọc các loại thực vật kỳ dị, dây leo, quyết rất tươi tốt. Trên mặt đất đạp bùn dày, độc trùng sinh ra, không khí ẩm ướt âm trầm thành chướng khí kịch độc tích lũy qua năm tháng trong rừng núi.
Đinh Hạo chính mắt thấy một con yêu ma cảnh giới yêu binh chỉ vì bị một luồng khí độc màu trắng dính trúng lông, giây lát sau hét thảm bị ăn mòn trở thành một bãi nước mủ.
Cực kỳ đáng sợ.
Người Liễu Tùy Phong phát ra khói bạc khuếch tán bao phủ mười lăm đệ tử ký danh vào trong tránh cho chướng khí xâm hại.
Liễu Tùy Phong và bốn đệ tử tam đại khác vì kiếm điểm cống hiến cho môn phái mới hộ tống đám nghé con đi thám hiểm di tích thượng cổ, cho nên cần phải bảo vệ an toàn của đệ tử ký danh, đây là trách nhiệm cơ bản.
Khó được Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong biểu tình nghiêm túc nhắc nhở một câu:
- Nơi này yêu thú tung hoành, bao gồm thực vật rất có thể là sinh linh cắn nuốt, cực kỳ nguy hiểm. Đám chim non các ngươi theo sát đừng rớt lại phía sau.
Năm vị Tổng giáo viên cũng biểu tình nghiêm túc nhìn xung quanh, năm người xoay quanh đoàn người bảo vệ các đệ tử ký danh.
Đừng nghĩ mới chỉ ngoài rìa Tây Nham sơn mạch, mức độ nguy hiểm ở đây không phải các đệ tử ký danh như Đinh Hạo có thể đối phó.
May mắn đệ tử tam đại tên Liễu Tùy Phong có thực lực cực kỳ mạnh, phát ra hơi thở huyền khí dao động cường đại, huyết khí vượng thịnh giống như thượng cổ cự thú chấn nhiếp bốn phía, yêu ma lớn nhỏ xung quanh cảm nhận lực lượng này không dám đến gần, lựa chọn tránh xa, cho nên trên đường đi không gặp nhiều rắc rối.
Xuyên qua núi non trập trùng, tốc độ đoàn người chậm rất nhiều.
Có nhiều đường cùng ngõ cụt cần thi triển khinh thân công pháp vượt qua hoặc leo lên, hao phí huyền khí rất nhiều.
Chỉ khi thực lực của đệ tử ký danh không thể ứng đối được các đệ tử tam đại mới ra tay giúp đỡ.
Với thể chất, thực lực vượt xa người thường của các đệ tử ký danh, đoàn người đi đến chạng vạng bắt đầu thở hổn hển.
Trong quá trình thực l c mười lăm đệ tử ký danh chia cao thấp.
Bốn người Đinh Hạo, Lý Lan, Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết từ đầu đến cuối biểu tình không thay đổi, nhàn nhã, có vẻ còn sức. Thiếu niên đẹp trai Lâm Tín, Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn, Tiêu Thừa Tuyên, Lý Tàn Dương, Võ si Trần Thắng khá nhẹ nhàng. Những người còn lại hơi chật vật, trong đó Lư Bằng Phi, Cuồng Nhân Lữ Cuồng, Vương Tiểu Thạch là vất vả nhất, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.
Tuy lúc này mặt trời chưa xuống núi nhưng tầm mắt bị núi non cao ngất xung quanh ngăn cản, đường núi âm u.
Giọng Liễu Tùy Phong dịu dàng phát ra từ đằng trước khiến mọi người phấn chấn tinh thần.
- Đến rồi.
Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn. Đằng trước là vách đá, cao ngất đâm mây thẳng vào khung trời, không có đường mòn hay cửa hang gì, không có dấu vết nhân loại hoạt động. Đinh Hạo thầm lấy làm lạ, chẳng lẽ đây chính là di tích thượng cổ sao?
Đang lúc Đinh Hạo ngạc nhiên thì Liễu Tùy Phong búng tay bắn ra một đoàn kiếm khí màu bạc, tiếng xé gió vang vọng khắp núi rừng.
Chuyện khó tin xảy ra.
Vách đá nham thạch trước mắt như làn nước dao động tầng tầng trong suốt, bên trong phát ra tiếng cười to sang sảng.
- Hay cho một chiêu Đan Kiếm Vấn Thiên Kiếm Khí, thì ra là bằng hữu Vấn Kiếm tông đã đến, muồi vào.
Liễu Tùy Phong không nói một lời, cất bước đi vào sóng gợn, xuyên qua vách đá nham thạch. Liễu Tùy Phong thi triển kiếm khí màu bạc rực rỡ có tên là Đan Kiếm Vấn Thiên, một thức kiếm khí rất nổi tiếng của Vấn Kiếm tông. Liễu Tùy Phong làm như vậy là để chứng minh thân phận đoàn người với kẻ trông cửa.
Đinh Hạo ngộ ra:
- Hóa ra chỗ này đã bày trận pháp minh văn.
Đinh Hạo đi theo mọi người hướng vách đá nham thạch, quả nhiên không thấy có chướng ngại nào, như xuyên qua tầng nước mỏng manh. Mắt Đinh Hạo sáng lên, phong cảnh thay đổi, hắn đứng trên sườn núi khá là bằng phẳng.
Sườn núi địa hình phẳng, không khí mát mẻ, cỏ dại khô vàng trải dưới đất, phong cảnh xinh đẹp so với bên ngoài sơn cùng thủy tận khiến người thoải mái gấp vô số lần.
Đưa mắt nhìn hàng đống lửa cháy bập bùng, các lều đủ màu lớn nhỏ, tiếng người ồn ào. Sườn núi có ít nhất ngàn người.
Chỗ này như một khu kinh doanh buôn bán khổng lồ, võ sĩ nhân loại mặc trang phục đủ loại tới lui. Có thân hình mạnh mẽ, biểu tình bá đạo, đeo bội đao kiếm, các loại binh khí ngoại môn hình dạng kỳ lạ, thực lực khá mạnh. Bọn họ kết thành nhóm, đều có đoàn thể nhỏ riêng.
Nhiều ánh mắt nhìn sang đánh giá đám người Đinh Hạo.
Những ánh mắt này có hâm mộ, ghen tỵ, khinh thường, kính sợ.
Vấn Kiếm tông là đại tông phái Tuyết Châu nên tiến đến đã hấp dẫn mọi người chú ý.
Đinh Hạo cẩn thận quan sát ác võ giả nhân loại rải rác trên sườn núi, lòng hơi hiểu ra.
Đinh Hạo vốn tưởng rằng chỉ có đệ tử chín đại môn phái đến đây, bây giờ xem ra rất nhiều võ giả thủ hộ thành trấn nhân loại cư ngụ, võ giả lưu lạc, tán tu cũng tụ tập lại. Chín đại môn phái không dám quá càn rỡ cướp đoạt đa số báu vật trân quý vẫn để lại chút vụn vặt cho đám võ giả lưu lạc chia một chén canh, tránh chọc nhiều người tức giận.
- Ha ha ha ha ha ha! Cuối cùng người Vấn Kiếm tông cũng đến, tốt lắm, lần này chín môn phái đều đến đủ. Sáng sớm ngày mai có thể mở ra di tích để mọi người vào trong thám hiểm.
Tiếng cười to vang lên bên ngoài vách đá nham thạch lại xuất hiện, một lão nhân tóc đỏ râu dài uy mạnh tiến tới.
Lão nhân cười nói:
- Không biết là vị cao thủ nào của Vấn Kiếm tông dẫn đội?
Liễu Tùy Phong mặt trắn râu đen chắp tay nói:
- Đệ tử tam đại Vấn Kiếm tông, Liễu Tùy Phong.
Lão nhân uy mãnh biểu tình ngạc nhiên cười nói:
- Không ngờ Nhất Kiếm Lăng Trần tới rồi, thất kính thất kính. Nghe đồn Lăng Trần kiếm pháp của Lăng huynh quỷ thần khó lường, là cao thủ dòng khoái kiếm hiếm có trong đệ tử tam đại của Vấn Kiếm tông, hôm nay gặp mặt đúng là diện mạo bất phàm, danh đúng với thật. Kính ngưỡng!
Liễu Tùy Phong mỉm cười gật đầu, khách sáo với lão nhân.
Liễu Tùy Phong là nhân vật hạch tâm trong đệ tử tam đại của Vấn Kiếm tông, có Lăng Trần kiếm pháp xuất thần nhập hóa. Ba mươi năm trước Liễu Tùy Phong thành danh trong Tuyết Châu, được mỹ danh Nhất Kiếm Lăng Trần, nổi tiếng như cồn, là một trong các cường giả đỉnh giai của nhân tộc Tuyết Châu.
Chính lúc này...
Một thanh âm kỳ cục khiêu khích vang lên từ bên cạnh:
- Cao thủ dòng khoái kiếm? Nhất Kiếm Lăng Trần tính cái gì? Còn nhớ Vấn Kiếm tôngc có một tên gọi là Quan Phi Độ Nhất Kiếm Truy Phong gì đó rất vênh váo, cuối cùng bị thần đồng tiểu sư thúc của chúng ta đánh cho chạy trối chết.
Các đệ tử Vấn Kiếm tông trợn mắt nhìn.
Phía đối diện có bốn, năm thanh niên mặc áo đỏ đứng, lứa tuổi khoảng mười bốn, lăm. Các thiếu niên cười nhạt, người mới rồi lên tiếng trào phúng là một thiếu nữ mặt mày thanh tú có mái tóc dài màu bạc, khuôn mặt đẹp nhưng mắt mày ẩn chứa lệ khí. Vẻ mặt thiếu nữ cao quý lãnh diễm, ánh mắt nhìn đám người Vấn Kiếm tông tràn ngập khiêu khích.
- Là người của Thanh Bình học viện.
Đinh Hạo nhìn trang phục nhận ra lai lịch của nhóm người này.
Vấn Kiếm tông xếp hạng hai trong chín tông phái nhân loại Tuyết Châu. Ba, bốn mươi năm nay Vấn Kiếm tông càng nổi tiếngh ơn, nhân tài lớp lớp, có xu hướng tiến một bước đuổi theo Thanh Bình học viện tự nhận là chính thống nhân tộc Tuyết Châu. Vấn Kiếm tông sắp trở thành tông phái nhân loại bát giai uy hiếp địa vị cao lớn của Thanh Bình học viện.
Cho nên quan hệ giữa hai phái rất căng thẳng.
Mãi khi Thanh Bình học viện ra một thần đồng Mục Thiên Dưỡng mới trấn được Vấn Kiếm tông.
Đặc biệt là không lâu trước đó bốn cường giả đỉnh cao trẻ tuổi nhất, Tứ Khoái Kiếm Tuyết Châu tụ tập trên Thiên Hàn Tuyệt phong tỷ võ. Thần đồng Mục Thiên Dưỡng một người một kiếm đánh bại Tứ Khoái Kiếm Quan Phi Độ. Lúc trước Quan Phi Độ được cho rằng đệ nhất nhân khoái kiếm của Vấn Kiếm tông, chiến tích như vậy làm Vấn Kiếm tông thấy xấu hộ.
Quan hệ hai phái vẫn căng thẳng, các đệ tử khiêu khích, so tài nhau là chuyện bình thường.
Đây cũng là vì sao n nhân tóc bạc đệ tử của Thanh Bình học viện trước tiên khiêu khích.
Xem bộ dạng của bọn họ rõ ràng đã chờ sẵn.
Liễu Tùy Phong liếc qua mấy đệ tử Thanh Bình học viện, thấy chỉ là vài tiểu tử hậu bối thì lắc đầu mặc kệ. Liễu Tùy Phong nói mấy câu với lão nhân râu tóc đỏ uy mãnh, mang theo đoàn người đi lên sườn núi.
Các đệ tử Thanh Bình học viện đắc ý kêu gào, cười to.
- Ha, thì ra người Vấn Kiếm tông đều là đám rùa nhát gan, ha ha ha ha ha ha!
- Đúng vậy. Một đám người nhu nhược, gan nhỏ như vậy còn đến thăm dò di tích thượng cổ? Quay về ngực mẫu thân uống sữa đi!
- Câm chế di tích này bị Thiên Dưỡng sư thúc của chúng ta công phá rồi. Hì hì, một đám kẻ đáng thương, đôi mắt trông mong uống nước rửa chân của Thanh Bình học viện chúng ta.
Nữ nhân tóc bạc ra hiệu, mấy đệ tử Thanh Bình học viện hết sức khiêu khích, thanh âm xen lẫn huyền khí vang xa rõ ràng.
Tất cả người có mặt đều nghe thấy chuện xảy ra. Nhiều võ giả lưu lạc, người môn phái khác lộ biểu tình xem náo nhiệt tụ lại muốn nhìn Vấn Kiếm tông, Thanh Bình học viện ma sát kiểu gì.
Các đệ tử ký danh theo sau lưng Liễu Tùy Phong không nhịn được nữa.
Nữ nhân tóc bạc lỗ mãng nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Sợ rồi sao? Nếu sợ thì cút mau! Di tích này là Thiên Dưỡng sư thúc chúng ta mở, không hoan nghênh các ngươi!
Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào người Vấn Kiếm tông.
Bị đối thủ cạnh tranh ác ý khiêu khích, nếu cụp đuôi đi thì Vấn Kiếm tông sẽ mất hết mặt mũi, huống chi chỗ này có nhiều võ giả lưu lạc, tán tu.
Nhưng đám người Liễu Tùy Phong là cao thủ đệ tử tam đại không có biểu thị gì, vẫn đi hướng sườn núi.
Đinh Hạo đột nhiên dừng bước lại, hừ lạnh một tiếng. Đinh Hạo đột nhiên xoay người đi hướng năm đệ tử Thanh Bình học viện.
Gió nhẹ thổi vào mặt, vạt áo Đinh Hạo bay lên, khuôn mặt nho nhã, bước đi mạnh mẽ uy vũ long hành, có hơi thở nhã nhặn.
Mọi người nhìn chằm chằm vào Đinh Hạo, cảm thấy thiếu niên này có khí thế kỳ dị.
Lý Lan không chút do dự xoay người đi theo sau Đinh Hạo.
Hai đại thiên tài trong đệ tử ký danh là Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết không lên tiếng, dường như mọi chuyện không xảy ra đi theo Liễu Tùy Phong lên sườn núi.
Võ si Trần Thắng thấy vậy đành theo sau hai vị ca ca.
Mười một đệ tử ký danh khác Tiêu Thừa Tuyên, Lý Tàn Dương, thiếu nữ diện mạo thanh tú Hồng Sam Tây Viện cũng xoay người đi theo Đinh Hạo. Thiếu niên đẹp trai Lâm Tín, Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn Hoàng Sam Bắc Viện chỉ đứng yên tại chỗ nhìn từ xa. Thiếu niên thân hình vạm vỡ, khuôn mặt ngại ngùng thì đứng sau lưng Lâm Tín.
Cuồng Nhân Lữ Cuồng, Vương Tiểu Thạch của Tử Sam Nam Viện đều bước đi theo Liễu Tùy Phong.
Ngược lại thiếu nữ da trắng khuôn mặt bình thường, thân hình yểu điệu của Tử Sam Nam Viện lộ nét mặt hứng thú đi theo Đinh Hạo.
Một vị đệ tử ký danh khác của Thanh Sam Đông Viện, Lư Bằng Phi quay đầu nhìn Đinh Hạo, mắt chớp lóe có vẻ vui sướng khi người gặp họa. Lư Bằng Phi khựng lại một chút, theo sát ba người Lý Mục Vân, Lương Phi Tuyết, Võ si Trần Thắng Bạch Sam Trung Viện. Lư Bằng Phi cười nịnh nọt, không biết gã đang nói gì.
Trong đám người đứng xem có một thiếu niên mặt có vết đao nhạt trầm ngâm nói:
- A? Đệ tử Vấn Kiếm tông dường như không đồng lòng.
Thân hình thiếu niên vạm vỡ, mày rậm mắt kiếm, mặt chữ điền, cho người cảm giác thô kệch. Từng vết sẹo không phá hỏng khí chất của thiếu niên còn tăng cảm giác bí ẩn yêu dị. Thiếu niên khoanh tay trước ngực, tay ôm một thanh trường đao, vỏ đao màu lam to hơn cương đao bình thường gấp đôi. Vải đỏ rực quấn quanh vỏ đao bay phần phật trong gió.
Bên cạnh thiếu niên mặt chữ điền có bốn, năm thiếu niên khác mặc trường sam màu xanh, ai nấy khí vũ hiên ngang, đầu vai gác vỏ đao to, vải đỏ rực như lửa đang đốt cháy.
Người quen thuộc chín môn phái Tuyết Châu đều biết đó là có ăn mặc của đệ tử Trảm Nhật thành nổi tiếng về đao pháp.
Trừ Trảm Nhật thành ra trong đám người có mấy nhóm thiếu niên mặc trang phục kiểu cách khác nhau.
Có người mặc y phục võ sĩ đỏ thẫm dán sát người là đệ tử Lôi Âm phái, có người mặc trang phục đạo sĩ là đệ tử của Vô Niệm phái, Thái Hư phái. Có đệ tử mặt mày thanh tú, diện mạo tuấn tú là Duyên Sinh tông. Có đệ tử mặc trang phục các loại túi da lớn nhỏ, mang bao tay da lộc là Tinh Vẫn tông. Có đệ tử người cõng trường kiếm, như tuyết núi trắng, tuấn nam mỹ nữ là Minh Tâm thành.
Có người liền có giang hồ.
Hôm nay đệ tử chín môn phái đi tới di tích thượng cổ ngoài rìa Tây Nham sơn mạch đều là thiên tài ưu tú trong số đệ tử ký danh, đại biểu cho tương lai và tiềm lực của tông môn mình. Ai nấy tự cho mình siêu phàm, tự cho mình rất cao, trong lòng không chịu chịu thua nên tất nhiên muốn mượn cơ hội này nhìn đệ tử ký danh của Vấn Kiếm tông, Thanh Bình học viện số một số hai trong chín môn phái có trình độ gì.
Giờ phút này, phong vân tụ tập, truyền thuyết về các thiếu niên thiên tài Tuyết Châu giương buồm ra khơi đã mở màng.
* * *
Các các đệ tử ký danh Vấn Kiếm tông theo đến đứng thành hình cong sau lưng Đinh Hạo, Lý Lan, cách đệ tử ký danh của Thanh Bình học viện năm, sáu thước.
- Ô, không ngờ trong đám người nhát gan Vấn Kiếm tông có kẻ dám đứng ra.
Nữ nhân tóc bạc cười nhạt, trong đôi mắt đẹp tràn ngập trứ xem nhẹ và khinh miệt.
Nữ nhân tóc bạc đầy kiêu ngạo ngoắc ngón tay nói:
- Can đảm đáng khen. Cho các ngươi một cơ hội, cùng nhau lên đi, một mình ta có thể giải quyết các ngươi.
Đinh Hạo lắc đầu, nói:
- Thanh Bình học viện được gọi là đệ nhất học viện Tuyết Châu, Thái Bình Tịch Diệt Tâm Kinh là võ học thánh nhân, chú trọng trầm ổn hạo nhiên, tâm vi thân phạm, thân vi hành phạm, hành vi khí phạm, khí vi ý phạm, tâm ý hợp nhất, hạo nhiên mà ngoại tà bất khả xâm, nội tà không có chỗ che giấu, nội ngoại vô tà mới đạt đến ý 'thanh bình'. Nếu nàng là đệ tử nổi bật trong Thanh Bình học viện lại là thân nữ nhi không có phụ đức cũng đành thôi, tại sao không biết ý nghĩa võ học của môn phái mình? Nhảy loi nhoi, nói năng lỗ mãng, tự cho là trên đầu người nhưng không biết ở trong mắt người ngoài rõ ràng là nội ngoại tà khí quấy nhiễu, như diễn trò hề. Thật đáng thương.
Nữ nhân tóc bạc biến sắc mặt nói:
- Ngươi... Ngươi mới là diễn trò hề... Ngươi...
Nữ nhân tóc bạc đứng ngây tại chỗ, biểu tình cực kỳ khó xem, muốn phản bác nhưng không biết nói thế nào.
Đinh Hạo nói mấy câu đó không có một chữ thô tục nhưng từng chữ thấu tim, cố tình là xuất phát từ góc độ chân ý võ học của Thanh Bình học viện, không thể cãi lại. Đinh Hạo mắng nữ nhân tóc bạc và Thanh Bình học viện.
Đoạn nói chuyện này khiến đám người đứng xem bàn tán.
Mặt nữ nhân tóc bạc lúc xanh lúc trắng, tức giận người run rẩy, nàng như cảm thấy mọi người đều đang cười nhạo mình.