Đao Kiếm Thần Hoàng​ Chương 208: Nội loạn, Cuồng Nhân Lữ Cuồng

Đinh Hạo vẫn ở trong phòng bắt đầu luyện tập kiếm pháp và đao pháp, đương nhiên, chủ yếu nhất là kiếm pháp.

Bởi vì pháp môn tu luyện trong tay Đinh Hạo có nhiều kiếm pháp nhất. Đinh Hạo đã hoàn toàn hiểu chín chiêu hai mươi bảy thức Long Vương Ly Thủy kiếm pháp, hiểu hết bốn chữ quyết trong Yêu Đào Mê Ly thân pháp. Lần trước Đinh Hạo đi kho vũ khí Tàng Kiếm Đường chọn bí quyết chỉ còn lại Băng Hỏa Cửu Chuyển kim thân là ở cảnh giới đệ thất chuyển Huyết Tủy Kim Thân.

Kim thân pháp môn vốn rất khó luyện, không phải dựa vào ngộ tính là được. Đinh Hạo vẫn chưa đến đỉnh đại viên mãn xem như hợp tình hợp lý.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Rất nhanh bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân và tiếng nói chuyện.

Đinh Hạo tu luyện xong thay áo xanh sạch sẽ đẩy cửa đi ra, thấy đại sảnh dưới lầu, đám võ giả tán tu lúc trước lôi kéo nhau rời đi đã quay về. Từ mười mấy tán tu biến thành bốn người, loang lổ vết máu rõ ràng bọn họ đã chiến đấu kịch liệt.

- Chuyện gì? Chẳng lẽ nơi này có nguy hiểm không phát hiện ra?

Đinh Hạo chậm rãi bước xuống thang lâu.

Đinh Hạo nghe rõ ràng mọi người trong đại sảnh nói chuyện.

- Chúng ta gặp tập kích, một đám sinh vật hình người, không thấy mặt mũi. Bọn họ như u linh chui ra từ địa ngục, quá nhanh. Các đồng bạn của ta đã chết, mấy người chúng ta trốn về.

- Quá đáng sợ, ta căn bản nhìn không rõ đó là cái gì.

- Trương lão Tam khổ luyện công phu đao thương không xâm thế nhưng quái vật kia xé thành hai cái rẹt.

Mấy tán tu quay về bộ dáng mất hồn mất vía kể chuyện.

Đinh Hạo liếc mắt mấy tán tu, quan sát biểu tình, vết thương trên người bọn họ, hơi nhíu mày.

Đinh Hạo phát hiện chuyện thú vị. Những người này luôn miệng nói chính mình gặp u linh quái vật móng vuốt sắc bén nhưng biểu tình không quá khủng hoảng, trên người có vài vết thương là binh khí đao thương để lại.

Bọn họ đang nói dối.

Lúc này rầm một tiếng, cửa chính khách sạn bj đá văng ra. Cuồng Nhân Lữ Cuồng của Tử Sam Nam Viện Vấn Kiếm tông người đẫm máu, tay cầm trường đao lảo đảo đi vào.

Rầm!

Cuồng Nhân Lữ Cuồng đặt một cái bao dính máu lên bàn vuông, chống trường đao ngồi xuống thở hổn hển, không quan tâm ánh mắt người khác.

Cuồng Nhân Lữ Cuồng thở đều đều, chợt ngửa đầu cười to như chốn không người:

- Sảng khoái, giết quá đã!

Cười làm cơ vết thương co giật, máu chảy ra từ vết thương. Trông Cuồng Nhân Lữ Cuồng như bò ra từ ao máu.

Không biết tại sao Đinh Hạo thấy Cuồng Nhân Lữ Cuồng tà mị thế này chợt cảm thấy cái tên Tử Sam Nam Viện này không phụ chữ cuồng. Tuy cho đến nay Cuồng Nhân Lữ Cuồng đối đầu với Đinh Hạo nhưng đặt ở ngoài sáng, không âm hiểm ám toán sau lưng. Cuồng Nhân Lữ Cuồng mạnh hơn tiểu nhân Lư Bằng Phi rất nhiều lần.

Một võ giả tán tu bỗng kinh kêu:

- Ủa? Đó chẳng phải là bao quyền bạch ngân của võ giả thủ hộ Thái Bình Thành Vương Chí Giang sao? Tại sao nằm trong tay thiếu niên áo tím người đẫm máu?

Mọi người nhìn theo ánh mắt của tán tu kia.

Cuồng Nhân Lữ Cuồng tùy tay ném cái bao lên bàn mở ra, thứ đồ bên trong rớt ra ngoài. Đó là một số vũ khí chất liệu tốt dính máu, trong đó có một, hai huyền khí câp thấp, một số quyển sách bí tịch in ấn tinh xảo, huyền tinh thạch lấp lánh ánh sáng, toàn là báu vật không tầm thường.

- Đó là... Phản Khúc Chi Cung huyền khí tàn tồn Hà Tuấn Thanh Giang Thanh mới có!

- Cự chiến đao của một trong võ giả thủ hộ Thổ Môn thành Vương Vinh!

- Còn có ba viên trung phẩm huyền tinh thạch của Tôn Phi Tứ Phương thành...

Mọi người nhìn báu vật dính máu rải rác trên bàn vuông, mắt lộ tia tham lam. Bọn họ liều mạng đi đến di tích thượng cổ quái dị này chỉ vì làm giàu, tìm báu vật. Nếu thứ trên bàn vuông thuộc về họ thì chuyến này lời to.

Bất giác có vài người, đặc biệt là những tán tu nói năng dõng dạc trên đại sảnh đềuy nê lặng, nhìn chằm chằm đống báu vật, thở gấp.

Bỗng có người tròng mắt xoay tròn nghĩ đến điều gì, vỗ bàn đứng dậy, bộ dáng căm hận nói:

- Ngươi đã giết nhóm Tôn Phi, Hà Tuấn? Quá tồi tệ, cùng là võ giả nhân tộc mà ngươi đi mơ ước tài phú của người khác, giết người cướp bảo?

- Đúng vậy. Thật vô sỉ, tàn sát đồng tộc, nên giết!

- Hừ! Giết nhiều đồng tộc mà còn dám trở về, quá cuồng vọng.

- Mọi người cùng nhau lên đi, tiêu diệt cuồng ma giết người vô sỉ tồi tệ này!

- Đúng vậy. Đối phó thứ tiểu nhân vô sỉ này không cần nói đạo nghĩa gì, cùng lên!

Ngày càng nhiều tán tu lòng đầy căm phẫn đứng lên, sát khí đằng đằng, cười lạnh vây quanh Cuồng Nhân Lữ Cuồng. Các tán tu bề ngoài đầy chính khí muốn lấy lại công đạo cho tán tu nhân loại đã chết.

- Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha!

Mặt Cuồng Nhân Lữ Cuồng không thay đổi, rõ ràng gã bị thương nặng, môi đen thui, vì mất máu nhiều mà mặt trắng bệch nhưng gã không chút e ngại.

Cuồng Nhân Lữ Cuồng ngửa đầu cười phá lên:

- Một đám gà rừng chó nhà, giả mạo trang nghiêm, ngoài miệng nói thật dễ nghe, ta phi phi phi! Còn không phải là vì đống báu vật trước mặt lão tử?

Trong giọng nói của Cuồng Nhân Lữ Cuồng tràn ngập khinh thường, một câu điểm phá huyền cơ.

Sắc mặt đám tán tu hoàn toàn biến đổi, quê quá nổi giận, làm liều.

Vang lên tiếng rống giận dữ:

- Giết hắn!

Đám tán tu rút vũ khí ra bao vây Cuồng Nhân Lữ Cuồng.

Các đệ tử ký danh của Vấn Kiếm tông như thiếu niên đẹp trai Lâm Tín, Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao đều xuất hiện, quan sát tình hình biến đổi.

Nói thật ra cùng là đệ tử ký danh Vấn Kiếm tông, trong lòng bọn họ nghiêng hướng Cuồng Nhân Lữ Cuồng. Nhưng nếu Cuồng Nhân Lữ Cuồng tàn sát nhân loại được đến đống báu vật dính máu thì là gã làm sai, mọi người không tiện giúp đỡ. Vậy nên thiếu niên đẹp trai Lâm Tín, Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao chờ đợi Cuồng Nhân Lữ Cuồng lên tiếng giải thích.

Thế nhưng Cuồng Nhân Lữ Cuồng chỉ lạnh lùng liếc đồng bạn Vấn Kiếm tông, không chịu giải thích hay cầu cứu.

Lưng Cuồng Nhân Lữ Cuồng thẳng như trường kiếm, cười lạnh ngồi trên ghế dài. Máu dọc theo cánh tay Cuồng Nhân Lữ Cuồng chảy xuống trường đao, dọc theo lưỡi đao nhỏ xuống đất, tụ lại bãi máu trên sàn đá xanh.

Một tán tu cầm trường đao chém xuống:

- Làm thịt hắn!

Cuồng Nhân Lữ Cuồng muốn giơ đao đỡ nhưng bởi vì thương thế quá nặng, cánh tay nâng một nửa, máu tươi nứt ra. Cuồng Nhân Lữ Cuồng rên rỉ, không thể giơ đao lên. Mắt Cuồng Nhân Lữ Cuồng tứcgiận trừng tán tu như muốn chính mắt nhìn trường đao kia chém vào cổ mình.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/dao-kiem-than-hoang/chuong-207/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận