Đao Kiếm Thần Hoàng​ Chương 297: Thanh Sam Đông Viện kịch biến.

- Ta có nghe nói về ba người này.

- Thật khiến người thổn thất. Trước kia Đinh Hạo một thanh kiếm rỉ sét đè ép các thiên tài không ngờ bây giờ đã thành chuyện quá khứ, không còn oai hùng ngày xưa. Xem ra tiểu thiên tài này không lên được, rớt xuống rồi.

- Một triều phong vân khởi, bao nhiêu thiếu niên lang, anh hùng không còn.

Mọi người chưa từng nghe chuyện như vậy, đều cảm thán.

Người lúc trước mở miệng hỏi kiếm sĩ áo xanh tuấn tú lại chắp tay nịnh nót:

- Vị huynh đệ này, người thật lợi hại, tin tức nhanh nhạy quá. Không biết trừ mấy người kia ra Vấn Kiếm tông còn có cao thủ nào nữa không? Hãy nói ra cho mọi người cùng nghe.

Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú cười to bảo:

- Từ khi Đinh Hạo mất tích, tam kiệt vào lục phong lục tọa tu hành, hiện giờ trong năm viện Vấn Kiếm tông tính hàng cao thủ là Bát Hoang Tà Dương Lý Tàn Dương của Hồng Sam Tây Viện, Cuồng Nhân Lữ Cuồng của Tử Sam Nam Viện, Truy Phong Nhất Kiếm Phương Thiên Dực của Thanh Sam Đông Viện, vân vân. Tuy nhiên mấy người này chỉ tầm thường, theo ta thấy thì đệ nhất cao thủ chính là Kinh Thiên Kiếm Lư sư huynh, Lư Bằng Phi!

- Lư Bằng Phi?

- Kinh Thiên Kiếm?

Mọi người cực kỳ kinh ngạc.

Có kẽ buồn bực nói:

- Sao ta chưa từng nghe nói qua người này?

Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú lộ biểu tình bực mình, lạnh lùng cười:

- Hừ! Mùa đông giao thông không tiện, yêu ma phong dã, tin tức không lưu thông là bình thường. Huống chi hạng đê tiện các ngươi làm sao biết hết chuyện Vấn Kiếm tông? Lư Bằng Phi sư huynh độc tôn đại tái năm viện đã ba tháng. Ha ha, chờ đi, không lâu sau cái tên Kinh Thiên Kiếm sẽ truyền khắp Tuyết Châu!

- Kinh Thiên Kiếm? Khoác lác.

Một thanh âm lạnh lùng không biết từ đâu quanh quẩn bên tai mọi người, rõ ràng như có kẻ nói sát bên tai.

Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú tức giận quát:

- Ai? Dám càn rỡ như vậy? Lăn ra đây cho ta!

Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú nhìn xung quanh nhưng không thấy nguồn thanh âm.

Mấy người khác không dám nói chuyện với kiếm sĩ áo xanh tuấn tú nữa.

Mọi người không ngốc, từ đoạn đối thoại nghe ra kiếm sĩ áo xanh tuấn tú gọi Kinh Thiên Kiếm Lư Bằng Phi là sư huynh thì chắc cũng là người đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện.

Có người chạy lên lầu.

Lại là mấy võ giả trẻ mặc trường sam cùng kiểu, khoảng mười lăm, sáu tuổi, có người nhỏ hơn. Người đi đầu mặt chữ điền, da ngăm điên, khá lớn tuổi, khoảng hai mươi. Sau lưng nam nhân mặt chữ điền cõng cây kiếm to màu đen một thước sáu, bảy, rộng sáu lóng tay, bước đi trầm ổn đầy khí thế.

- Điền sư huynh!

- Điền sư huynh đến rồi!

Nam nhân mặt chữ điền xuất hiện, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú và đồng bạn cùng đứng dậy cung kính chào.

Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành gật đầu, hỏi:

- Có nghe rõ ràng tin tức phản đồ Trương Phàm chưa?

Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói:

- Điền sư huynh yên tâm, chúng ta đã tìm hiểu tin tức Trương Phàm, hắn ẩn thân trong một khách sạn xóm nghèo Thái Bình thành. Hắn bị thương, chạy không xa, ta đã kêu hai sư đệ Chung Lâm, Vương Tú theo dõi khách snạ, mọi chuyện tiến hành theo kế hoạch.

Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành gật đầu bước tới cạnh bàn, ngồi xuống.

Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành vừa lòng nói:

- Vậy thì tốt, chờ chuyện thành công Lô sư huynh sẽ thưởng xứng đáng cho ngươi.

Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú mừng rỡ gật đầu, nói:

- Đây đều là công của Điền sư huynh, ta không dám chiếm công.

Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú nói rồi cũng ngồi một bên, ngần ngừ một lúc tò mò hỏi:

- Trương Phàm tu luyện ma công, phản bội tông môn đã có chứng cứ chính xác, bây giờ chúng ta có thể bắt hắn về, tại sao cứ giám thị mà không hành động?

Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành cười càn rỡ:

- Đây chính là điểm cao minh của Lô sư huynh. Ai cũng biết Trương Phàm tu luyện ma công, Tổng giáo sư phái người bắt nhốt Trương Phàm nhưng trong Thanh Sam Đông Viện có người thầm quây rối ích kỷ thả hắn chạy. Mấy tên phản nghịch đó đều đáng chết, Lô sư huynh làm như vậy là muốn dùng Trương Phàm làm mồi bắt hết bọn chúng.

Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu kinh ngạc hỏi:

- Kẻ ích kỷ thả thợ săn đê tiện Trương Phàm không phải là Vương Tiểu Thất thất học sao? Còn có đồng bọn?

Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành lạnh lùng cười:

- Hừ! Làm gì đơn giản như vậy? Nơi nhốt Trương Phàm có ít nhất hai mươi sư huynh đệ đại viên mãn Võ Đồ cảnh nhưng hắn được người cứu ra thần không biết quỷ không hay. Vương Tiểu Thất chỉ là phế vật thất khiếu Võ Đồ cảnh, một mình hắn làm sao hành động?

Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu nghĩ ra điều gì.

- Không lẽ...

- Giờ ngươi mới hiểu?

Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành uống ly rượu đầy, lạnh lùng cười:

- Phương Thiên Dực, Lý Vân Kỳ, Lục Bác Văn, Vương Tiểu Thất, Lý Y Nhược, Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao, đám người này là bằng hữu của Đinh Hạo. Trương Phàm là bằng hữu tốt nhất của Đinh Hạo, còn cần đoán sao? Chắc chắn bọn họ xen lẫn bên trong. Hừ, dám ích kỷ thả phản nghịch phản bội tông môn, đám người này đều đáng chết.

- Lô sư huynh muốn đối phó bọn họ?

Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu giật mình kêu lên:

- Biểu huynh của Lý Y Nhược là Lý Tàn Dương làm viện thủ Hồng Sam Tây Viện, thế lực không yếu. Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao cũng không dễ đối phó.

- Ha ha ha ha ha ha! Lô sư huynh có diệu kế, không cần chúng ta quan tâm. Hơn nữap hản bội tông môn là tội chết, ai dính phải sẽ lột da, dù Lý Tàn Dương có là viện thủ Tây Viện thì... Hì hì.

Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành cười càn rỡ lộ rõ độc ác:

- Lô sư huynh đã đứng đầu đại tái năm viện ba quý, có thể nói là đệ nhất nhân ngũ viện, được cường giả tông môn lục phong lục tọa nhìn trúng, dù Đinh Hạo có tái sinh cũng không làm gì được. Ha ha, sợ cái gì?

- Cũng đúng.

Kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu gật gù, yên lòng.

Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành dặn dò kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu:

- Kêu các sư huynh đệ nhanh chóng ăn uống nghỉ ngơi, lập tức làm việc!

Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành lớn tiếng kêu tiểu nhị bưng đồ ăn lên.

Bây giờ là lúc ăn cơm, trong tửu lâu có nhiều khách khứa, không còn bàn trống. Năm người nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu ngồi một bàn, còn lại sáu thiếu niên áo xanh đánh giá bốn phía cuối cùng nhìn hướng người ngồi cô đơn bên cửa sổ, chỗ đó còn mấy ghế trống.

Một thiếu niên áo xanh đi tới cạnh bàn, cất cao giọng nói:

- Vị bằng hữu này, chúng ta muốn dùng cái bàn, ngươi mau đi đi.

Người cô đơn nghèo nàn luôn cúi đầu, chậm rãi ăn làm như không nghe thiếu niên áo xanh nói.

Bao gồm con mèo mập lông trắng lười biếng nằm bên cạnh người đó cũng híp mắt nằm im.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/dao-kiem-than-hoang/chuong-296/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận