- Vị huynh đệ này, ta là chaoảng môn Địa Linh tông Kiếm Châu, ngươi mau cứu ta ra! Chờ khi ta ra ngoài nhất định sẽ hậu ta ngươi thật hậu hĩnh.
- Đúng vậy. Tiểu huynh đệ, giúp đỡ ta đi, làm đứt sợi xích này, suốt đời ta không quên đại ơn đại đức của ngươi!
Mấy người khác kích động cầu cứu.
Đinh Hạo luôn nhìn chăm chú vào Tây Môn Thiên Tuyết, nghe kêu cứu không thèm quay đầu, tùy tay nhặt một thanh trường kiếm vung ra sau. Mấy luồng kiếm quang vèo vèo chặt đứt còng tay, xích chân trói năm người khác.
Năm người mừng như điên liên tục cảm ơn bò ra khỏi nhà tù nước ngầm.
Một thanh niên khoảng hai mươi bốn, lăm tuổi cảm ơn Đinh Hạo:
- Đa tạ vị huynh đệ này, bên ngoài xảy ra chuyện gì? Người Liệt Thiên Kiếm Tông đã đi chưa?
Thanh niên nho nhã, lễ độ, tiêu sái, mặt chữ điền, miệng rộng tuấn tú, trong giọng nói đầy cảm kích. Thực lực thanh niên mặt chữ điền miệng rộng cỡ Đại Tông Sư cảnh bị lực lượng minh văn nguyên thủy chỗ này áp chế xuống cỡ cảnh giới Đại Võ Sư cảnh. Tuy thanh niên không bị phế tu vi nhưng vẻ mặt rất mệt mỏi.
Khi thanh niên mặt chữ điền miệng rộng nói lời này thì ba trong bốn võ giả được cứuko thèm nhìn Đinh Hạo, như đã quên hứa hẹn lúc cầu cứu. Bọn họ xuyên qua đại sảnh chạy nhanh vào hành lang trốn ra ngoài.
Mắt Đinh Hạo lóe tia sáng lạnh không quan tâm ba người đo, nhìn hướng thanh niên mặt chữ điền miệng rộng nói chuyện.
Đinh Hạo nhíu mày hỏi:
- Tại sao tu vi huyền khí của ngươi không bị phế bỏ?
Thanh niên mặt chữ điền miệng rộng khẽ thở dài:
- Ta là nam nhân nên không ai làm khó dễ, còn cô nương này...
Thanh niên mặt chữ điền miệng rộng chỉ vào Tây Môn Thiên Tuyết, vừa khâm phục vừa đau lòng nói:
- Vị cô nương này quốc sắc thiên hương, khí chất xuất chúng, sau khi bị bắt có một đệ tử Liệt Thiên Kiếm Tông họ Đoànn hìn trúng nàng muốn nhận làm thiếp. Bằng hữu của ngươi thà chết không theo, tên họ Đoàn mất mặt phế tu vi của nàng trói trong nhà tù nước ngầm lạnh giá, tuyên bố khiến bằng hữu của ngươi sống không được, chết không xong, đến lúc không chịu nổi chủ động xin hắn... Xin... Xin...
Thanh niên mặt chữ điền miệng rộng nói đến đây thì ngần ngừ.
Mắt Đinh Hạo chớp lóe ngọn lửa thiêu đốt tất cả, lạnh lùng nói:
- Chủ động bò tới dưới chân hắn hầu hạ hắn?
Bùm!
Đinh Hạo đấm xuống đất, mặt đất trải rộng minh văn nguyên thủy bị xuyên thủng như đậu hủ.
Thanh niên mặt chữ điền miệng rộng giật nảy mình, mắt lóe tia đăm chiêu. Lúc trước thanh niên mặt chữ điền miệng rộng thấy Đinh Hạo tay không vặn bung dây xích minh văn đỏ đã rất giật mình, giờ thấy hình ảnh này thì càng chấn động hơn. Thanh niên mặt chữ điền miệng rộng biết rõ minh văn nguyên thủy đáng sợ cỡ nào, dù thực lực của gã còn ở đỉnh cao đấm xuống đất cũng chỉ để lại dấu hằn. Thanh niên tức giận đấm xuống đất xuyên thủng qua...
Thanh niên mặt chữ điền miệng rộng thầm đoán thực lực của Đinh Hạo chắc gần đến cảnh giới Võ Hoàng cảnh.
Thanh niên mặt chữ điền miệng rộng cảm giác Đinh Hạo tức giận, gã ngập ngừng cuối cùng kiềm không được hỏi:
- Vị huynh đệ này, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ người Liệt Thiên Kiếm Tông rút lui hay là... Bọn họ đã bị ngươi đánh bại?
Đinh Hạo liếc thanh niên mặt chữ điền miệng rộng, nói:
- Không óc chuyện gì xảy ra, ta lặng lẽ ẩn vào.
- A? Cái gì? Người Liệt Thiên Kiếm Tông còn ở đây? Sao tiểu tử nhà ngươi không nói sớm? Ta phải trốn nhanh, bị bọn họ phản ứng lại thì xong đời.
Người được cứu thứ năm kêu lên, như chó cụp đuôi co giò chạy nhanh ra ngoài hành lang, bỏ lại Đinh Hạo, Tây Môn Thiên Tuyết, thanh niên mặt chữ điền miệng rộng.
Đinh Hạo cười lạnh, quay đầu dịu dàng nói với Tây Môn Thiên Tuyết:
- Thiên Tuyết sư tỷ hãy chờ xem ta báo thù cho nàng như thế nào.
Tây Môn Thiên Tuyết uống thuốc trị thương xong sắc mặt tốt hơn nhiều, trong người còn có cực dương thiên hỏa huyền khí của Đinh Hạo trợ giúp, nỗi đau đớn bị áp chế. Tây Môn Thiên Tuyết sửa sang y phục trên người, từ từ đ ứng dậy nhìn chăm chú vào Đinh Hạo.
Tây Môn Thiên Tuyết nói:
- Đinh sư đệ, người Liệt Thiên Kiếm Tông... Rất lợi hại.
Một câu đơn giản tỏ rõ Tây Môn Thiên Tuyết quan tâm, lo lắng Đinh Hạo.
Thiếu nữ lạnh nhạt như Tây Môn Thiên Tuyết nói ra lời như vậy đã không dễ dàng.
Đinh Hạo nắm tay Tây Môn Thiên Tuyết, cực dương thiên hỏa huyền khí liên miên dọc theo thủ thiếu âm đệ nhất kinh chạy khắp người nàng, tẩm bổ, chải vuốt đường huyền khí bị phá hư.
Đinh Hạo mỉm cười, tự tin nói:
- Đã khi nào ta làm chuyện không có nắm chắc chưa?
Tây Môn Thiên Tuyết giật mình.
Đúng vậy, Tây Môn Thiên Tuyết nghĩ lại từ lúc Đinh Hạo vào Vấn Kiếm tông đến bây giờ đã sáng tạo rất nhiều kỳ tích, mỗi lần đều trong tình huống nhìn như bí lối đảo ngược kết cuộc. Tây Môn Thiên Tuyết âm thầm đứng sau lưng chú ý, chúc phúc Đinh Hạo bất giác tôn sùng, tin tưởng tiểu sư đệ đến mù quáng.
Nếu Đinh Hạo có tự tin thì chắc chắn hắn sẽ đánh bại được người Liệt Thiên Kiếm Tông!
Tây Môn Thiên Tuyết không nói gì nữa.
Thanh niên mặt chữ điền miệng rộng đứng bên cạnh bị khí thế ta vô địch của Đinh Hạo làm rung động.
Thanh niên mặt chữ điền miệng rộng ngẫm nghĩ, nhướng mày, cực kỳ nghiêm túc nói:
- Tiểu huynh đệ, tại hạ không đủ thực lực, khi đó sợ là không giúp gì cho ngươi được nhưng Tần Khả Diệc ta tuyệt đối không phải tham sống sợ chết tri ân không báo. Ta có thể giúp ngươi chăm sóc cô nương này. Ngươi yên tâm, dù ta chết cũng sẽ không để người Liệt Thiên Kiếm Tông đến gần nàng!
Đinh Hạo quay đầu liếc Tần Khả Diệc, ánh mắt như điện cẩn thận đánh giá gã, ánh mắt sắc bén không thể nhìn gần.
Biểu tình Tần Khả Diệc nghiêm túc.
- Tốt.
Đinh Hạo vỗ vai Tần Khả Diệc, nói:
- Hãy nhớ lời ngươi nói.
Tần Khả Diệc cảm thấy có dòng khí nóng từ bả vai chạy vào người, gã ngạc nhiên phát hiện minh văn nguyên thủy áp chế thực lực gã bỗng giảm bớt nhiều. Tần Khả Diệc có thể vận chuyển tu vi huyền khí trở lại trên Tiên Thiên Võ Tông cảnh.
Sao hắn làm được?
Tần Khả Diệc hoàn toàn nhìn không thấu Đinh Hạo.
Thật ra Tần Khả Diệc rất tò mò quan hệ giữa Đinh Hạo và Tây Môn Thiên Tuyết, tại sao hắn có thực lực bí ẩn, cường đại như vậy nhưng Tây Môn Thiên Tuyết là sư tỷ mà thực lực quá thấp, đại khái cỡ cảnh giới Tiên Thiên Võ Tông cảnh. Quan hệ một nam một nữ này mập mờ, Đinh Hạo và Tây Môn Thiên Tuyết đến từ tông môn nào?
- Đi đi.
Đinh Hạo nắm tay Tây Môn Thiên Tuyết rót lực lượng vào, bước ra ngoài đường hầm.
Con đường dài năm trăm thước Đinh Hạo đi rất chậm, tốn một nén nhang mới lên mặt đất. Thực lực của Tây Môn Thiên Tuyết bị phế, đi một đoạn đường đã làm trán nàng ướt mồ hôi, hơi thở dốc.
Trước mắt sáng lên.
Ba người ra khỏi nhà tù nước ngầm.
Sắc trời đã sáng, phía chân trời lộ ánh bình minh.