Chương 126: Cường đại, đi kêu người
- Sao có thể như vậy? Thì ra chỉ là một đám phế vật miệng cọp gan thỏ.
Một vài đệ tử ký danh nhìn hình ảnh này bỗng cảm thấy cái gọi là sư huynh, đệ tử ngoại môn trừ lớn hơn mình vài tuổi ra chẳng có gì đáng sợ.
Dưới ánh mặt trời.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đinh Hạo đặt bảng hiệu rộng nửa thước, dài một thước năm sáu nặng nề xuống thềm đá xanh.
Ánh nắng chiều ấm áp chiếu trên người Đinh Hạo, thân hình thon dài, khuôn mặt thanh tú đinể trai, quần áo phần phật. Đinh Hạo toát ra sức hấp dẫn khó tả, hắn trở thành trung tâm của thế giới.
Lúc này tụ tập ngày càng nhiều người nghe tin đến nơi, bàn tán xôn xao.
Đinh Hạo quay đầu nói với đệ tử ngoại môn mặt trắng ngã ngồi dưới đất:
- Này đừng khóc, đi kêu người đi!
Đệ tử ngoại môn mặt trắng ngây ngốc:
- A? Cái gì?
Đinh Hạo nói:
- Đi kêu cao thủ trong Thiên Lý Lâu đặc biểt là người tên Đoạn Thiên Lý đến đây. Nói với hắn trong vòng một nén nhang không chạy tới thì tấm biển này sẽ thành củi nhóm lửa cho các đệ tử Thanh Sam Đông Viện ta.
Huyền khí phun ra từ bàn tay Đinh Hạo.
Huyền khí bạc bắn ra, mộg góc nhỏ tấm biển phủ lớp băng lạnh.
Đinh Hạo nói xong chậm rãi ngồi vào ghế thái sư lúc trước Trương Nghị ngồi, nhắm mắt lại, bắt đầu tĩnh tĩnh chờ đợi.
Đệ tử ngoại môn mặt trắng ngây như phỗng.
Đệ tử ngoại môn mặt tráng không biết sát thần Đinh Hạo nói thật hay đùa gã. Đệ tử ngoại môn mặt trắng ngây người ngồi trên bậc thang, mặt lúc xanh lúc trắng thay đổi liên tục. Đệ tử ngoại môn mặt trắng liếc trộm Đinh Hạo vài lần, một lúc sau quyết định cắn răng bò xuống cầu thang, như chó cụp đuôi nhanh chóng chạy đi.
Đám đông đứng xem kinh ngạc, hưng phấn.
Có trò hay để xem.
Đinh Hạo này thật là đầy abs khí.
Chẳng những đánh người Thiên Lý Lâu còn cho đi kêu cứu viện, rõ ràng Đinh Hạo không để đối thủ vào mắt, muốn chọc thủng trời.
Nhiều người nhìn ra được Đinh Hạo lộ rõ tư thế không tha ai, không đánh sụp Thiên Lý Lâu quyết không bỏ qua. Nhưng Đinh Hạo lấy đâu ra tự tin dám một mình khiêu chiến nguyên Thiên Lý Lâu?
Trong tiếng bàn tán tụ tập ngày càng nhiều người hơn.
Tin tức từ khu thương mại truyền ra.
Theo thời gian trôi qua, số người bao quanh Thiên Lý Lâu đã hơn một ngàn. Trong đó có đệ tử ký danh, có đệ tử ngoại môn, một vài thương nhân, thậm chí có khuôn mặt quen thuộc. Lữ Cuồng, đông Nghị, Vương Tiểu Thạch của Tử Sam Nam Viện. Lâm Tín, tên mập may siêu may mắn Nhâm Tiêu Dao của Hoàng Sam Bắc Viện, cao thủ các viện lúc trước từng đấu với Đinh Hạo đều có mặt trong đám người.
Co vài thành viên Thiên Lý Lâu nghe tin chạy tới nhưng bọn họ là tôm tép riu, hù dọa trông chừng còn được, trong trường hợp này không dám lộ mặt chỉ biết núp lén trong đám người quan sát.
Tình trạng thê thảm của đám người Trương Nghị, đệ tử ngoại môn khỉ ốm, đệ tử ngoại môn chân mày dựng đứng hù những kẻ bắt nạt người yếu sợ vỡ tim. Trước khi cao thủ thật sự của Thiên Lý Lâu chưa tới, bọn họ không có gan đi lên khiêu khích người áo xanh ngồi trước cửa, nhắm mắt chờ đợi.
Nửan né nhang sau.
Một tiếng rống tức giận phát ra từ bên ngoài đám đông.
- Là tên chó chết nào dám gây sự trong Thiên Lý Lâu của ta? Muốn chết!
Đám người xôn xao. Một bóng người toàn thân lấp lóe ánh sáng vàng mang theo gió rít sắc bén như chim to lăng không bay tới, nhanh như chớp công kích Đinh Hạo nằm trên ghế nhắm mắt tĩnh dưỡng.
Đây là một cao thủ.
Cao thủ của Thiên Lý Lâu rốt cuộc xuất hiện!
Người này có huyền khí kim hệ sắc bén, sắp đến cảnh giới bao phủ quanh người chứng minh tu vi huyền khí ít nhất là đỉnh tam khiếu Võ Đồ cảnh. Gã đánh ra một đấm không khí có tiếng nổ.
Dù là một tảng đá cũng sẽ bị nắm đấm đánh nát.
Lúc trong đại tái năm viện Đinh Hạo chỉ lộ ra thực lực đỉnh nhị khiếu Võ Đồ cảnh, bây giờ hắn có thể là đối thủ của cao thủ Thiên Lý Lâu không?
Mọi người kiềm không được nghi ngờ.
Đáp án lập tức công bố.
Có thể!
Đinh Hạo thậm chí không thèm đứng dậy, phất tay như đuổi ruồi.
Vù vù vù vù vù!
Một chưởng ấn bạc bay nhanh ra khỏi tay Đinh Hạo, xé gió kèm theo khí lạnh nhập xương nhanh như chớp tát má phải cao thủ Thiên Lý Lâu.
Bốp!
Lại là tiếng tát tai.
Cao thủ Thiên Lý Lâu có huyền khí kim hệ sắc bén như con diều đứt dây hét thảm một tiếng, bay ngược ra ngoài, khéo sao té xuống bên cạnh đám người đệ tử ngoại môn chân mày dựng đứng, Trương Nghị, đệ tử ngoại môn khỉ ốm.
- Ngươi . . .
Cao thủ Thiên Lý Lâu chỉ kịp nói ra một chữ chợt bị khí lạnh bao phủ, nửa người ánh bạc. Cao thủ Thiên Lý Lâu há mồm hộc máu, xỉu.
Bốn phía vang tiếng kinh kêu khó tin và tiếng hút ngụm khí lạnh.
Một bàn tay . . . Tát bay?
Bọn họ không hoa mắt đi?
Đây chính là cao thủ đẳng cấp đỉnh tam khiếu Võ Đồ cảnh chứ không phải rau cải ven đường, nói bay là bay sao?
Trong đám người, mỹ thiếu niên Lâm Tín đến từ Hoàng Sam Bắc Viện hơi giật mình kêu lên:
- Hắn biến mạnh!
Một chưởng của Đinh Hạo biểu hiện ra thực lực làm Lâm Tín giật mình, gã vốn tưởng mấy ngày nay được cơ duyên tiến bộ siêu tốc nhưng so với Đinh Hạo vẫn cách xa nhiều.
Tên mập Nhậm Tiêu Dao đứng bên cạnh vô tư cắn đùi gà, gật đầu, nói:
- Tiểu Lâm tử chưa đuổi kịp hắn, hì hì.
* * *
Cuồng Nhân Lữ Cuồng của Tử Sam Nam Viện nhíu mày nói:
- Chết tiệt, tại sao tiểu tử này bỗng biến mạnh như vậy?
Đinh Hạo lộ ra cường đại khiến bọn họ thấy áp lực mạnh.
Giờ phút này, tĩnh lặng.
Chỉ có tĩnh.
Gần ngàn người nhìn thiếu niên áo xanh nhắm mắt ngồi trên ghế thái sư tựa cửa Thiên Lý Lâu, giật mình không nói nên lời.
Không biết ai là người thứ nhất rống lên sau đó không khí sôi sục. Một số đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện rụt rè giờ không kiềm được chủ động chen khỏi đám người đứng bên Đinh Hạo, trong mắt tràn ngập kiêu ngạo, tự hào.
Bọn họ muốn sóng vai chiến đấu với Đinh sư huynh.
Không thể lùi!
Cho dù sau đó Thiên Lý Lâu phản kích như sóng triều, bọn họ không dám khẳng định Đinh sư huynh có đánh lại Thiên Lý Lâu không nhưng các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện kiên quyết đứng sau lưng Đinh Hạo.
Các đệ tử ký danh của viện khác thì ánh mắt hâm mộ nhìn đám đệ tử ký danh mặc áo xanh.
Giờ phút này, có thể đứng bên cạnh thiếu niên đó cũng là một loại vinh diệu.
Chính lúc này, phương xa vang tiếng bước chân hùng hổ, tiếng quát mắng.
Viện quân Thiên Lý Lâu rốt cuộc đến.