Chương 185: Đêm trăng, Lý Lan
Đã dựng lều xong, ba đệ tử Thanh Sam Đông Viện ở chung một lều.
Nhưng Lý Lan có tính ưa sạch sẽ không muốn cùng người khác chung một lều nhỏ. Thân phận, lai lịch của Lý Lan bí ẩn, rất hiển hách. Lý Lan đã sớm chuẩn bị tự dựng một lều bên cạnh lều Thanh Sam Đông Viện, cái lều hoa lệ thoải mái. Lý Lan đi vào nghỉ ngơi.
Một đệ tử ký danh khác của Thanh Sam Đông Viện, Lư Bằng Phi đã sớm cùng Đinh Hạo xé da mặt, lúc này không dám ở một mình với hắn. Lư Bằng Phi vắng mặt trong lều suốt, không biết gã đã đi đâu.
Đinh Hạo rất thích một mình ở trong cái lều to.
Hình như lúc trước mèo con màu trắng tai gập đáng yêu ra vẻ đáng yêu quá nhiều làm nó thấy mệt, vừa vào lều liền cuộn người ngủ.
Đinh Hạo nhắm mắt dưỡng thần, nắm chặt thời gian tu luyện, ôn nhuận huyền khí trong trung, hạ đan điền.
Thời gian trôi nhanh.
Không biết bao lâu sau Đinh Hạo chậm rãi mở mắt ra.
Đinh Hạo thấy hơi đói, định kiếm đồ ăn. Nhưng khi Đinh Hạo vén rèm cửa lên thì thấy ngạc nhiên.
Không biết từ bao giờ trên bầu trời rơi xuống bông tuyết, tuyết trắng dày nửa tấc phu mặt đất. Đưa mắt nhìn sườn núi khô vàng phủ tuyết trắng tinh khiết. Sơn mạch nguy nga phía xa cũng một mảnh trắng ngần, thế giới một màu trắng cực kỳ đẹp, như mộng ảo.
- Đợt tuyết thứ nhất của Tuyết Châu rốt cuộc buông xuống sao?
Đinh Hạo đứng ở cửa lều, hít vào khí lạnh lẽo, lòng thầm hưng phấn.
Trong truyền thuyết mùa đông Tuyết Châu vừa dài vừa lạnh lẽo, khắp mặt đất bị băng tuyết phủ lên, biến thành thế giới băng tuyết. Với Đinh Hạo một kẻ kiếp trước ít khi thấy tuyệt rơi thì rất có sức hấp dẫn.
Đột nhiên sau lưng Đinh Hạo có tiếng bước chân.
Đinh Hạo xoay người, thấy Lý Lan mặc áo choàng da cừu màu xanh.
- Sáng sớm ngày mai sẽ vào di tích thượng cổ thám hiểm, đây là bản đồ và Liễu Tùy Phong sư thúc dặn các chuyện cần chú ý.
Lý Lan đưa một quyển sách nhỏ cho Đinh Hạo, nói:
- Lúc trước thấy ngươi đang tu luyện nên không quấy rầy.
Đinh Hạo nhận sách, cảm ơn, tiếp tục bảo:
- Cảnh đẹp tuyệt như thế này ta đang định đi tìm ăn. Này tiểu Lan, có muốn đi chung không?
Khóe môi Lý Lan giật giật, bất đắc dĩ nói:
- Ta đã nói rồi, còn gọi kiểu đó ta sẽ xé miệng ngươi ra.
Đinh Hạo cười to bảo:
- Được rồi được rồi, chỉ là một cái xưng hô, ngươi cũng có thể gọi ta là tiểu Đinh hay tiểu Hạo, ta tuyệt đối không để bụng. Lại nói ngươi uy hiếp bao nhiêu lần nhưng miệng ta vẫn còn nguyên. Đi, tiểu Lan, ở trong lều rất chán, cùng nhau ngắm tuyết cũng hay.
Lý Lan nghiến răng đi theo Đinh Hạo.
Lý Lan, Đinh Hạo chậm rãi đi trong tuyết, tán gẫu, tránh đi chỗ nhiều người đến bên con suối nhỏ chảy xiết. Nước sông trong thấy đáy, đá trắng phủ kín đáy, bông tuyết lấp lánh rơi trên mặt nước, trong khoảnh khắc hòa tan . . .
Đinh Hạo dào dạt hứng thú.
Đinh Hạo ngâm nga, quen tay nhặt vài hòn đá nhỏ bên bờ sông chất thành cái bếp, nhặt cành cây khô, búng tay. Một đốm huyền hỏa từ đầu ngón tay Đinh Hạo rơi vào củi, tí tách đốt cháy. Ánh lửa bập bùng chiếu khuôn mặt Lý Lan, Đinh Hạo lúc sáng lúc tối.
Lý Lan trải áo choàng da cừu xuống xuống tuyết, ngồi bên đống lửa.
Lấy thực lực hiện tại của Lý Lan dù lõa thân cũng không sợ nhiệt độ không khí cỡ này, nhưng gã vẫn bản năng duỗi hai tay gần đống lửa sưởi ấm, khuôn mặt dịu đi nhiều.
Đinh Hạo chạy đến bờ sông đâmm ấy con cá to vui vẻ chạy về, quen tay rửa sạch ghim trên cành cây, cẩn thận nướng.
- Meo meo meo meo meo!
Không biết từ khi nào mèo con màu trắng tai gập đáng yêu đi theo đến, mèo con luôn kiêu kỳ nay hưng phấn nhảy nhót trong tuyết. Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu thấy Đinh Hạo đang nướng cá, mèo con màu trắng tai gập đáng yêu nhào quá há mồmm uốn cắn.
- Thôi thôi thôi, chưa nướng chín, đi sang bên chơi!
Đinh Hạo phủi mèo con màu trắng tai gập đáng yêu kiêu kỳ háu ăn ra.
- Meo meo meo meo!
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu tức giậnn hảy lên cắn cánh tay Đinh Hạo không nhả, treo lủng lẳng.
Nhưng mèo con màu trắng tai gập đáng yêu biết chừng mực, không cắn thật, chỉ cắn vải tay áo Đinh Hạo chứ không cắm vào da thịt.
Nếu không thì dù Đinh Hạo đã tu luyện Băng Hỏa Cửu Chuyển kim thân đến cảnh giới đệ ngũ chuyển Chân Huyết Kim Thân trước hàm răng có thể cắn nát huyền tinh thạch của mèo con màu trắng tai gập đáng yêu thì chỉ không là gì.
Đinh Hạo vẫy vài cái không hất mèo con màu trắng tai gập đáng yêu ra được, chịu thua nói:
- Ài, cha nó, thua ngươi. Chờ chút, chờ chút nữa được không? Nướng chín ăn ngon hơn.
Thế này mèo con màu trắng tai gập đáng yêu mới kiêu ngạo nhả ra, có lẽ bị Đinh Hạo vung tay làm váng đầu, nó lảo đảo như uống say đi ngang vài bước. Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu tỉnh táo lại, lăn lộn trên tuyết tự chơi, người dính đầy bông tuyết. Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu hưng phấn kêu to.
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu chơi đùa một lúc rất là tự nhiên nhảy vào ngực Lý Lan, ngồi trên đùi gã ngủ khò khò.
Hiếm khi Lý Lan không vì sạch sẽ mà ném mèo con màu trắng tai gập đáng yêu đi, ngược lại gãi ngựa cho nó. Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu thoải mái lật người đưa bụng nhỏ ra, kêu hừ hừ khiến Lý Lan gãi bụng.
Đinh Hạo cười hì hì, không ngờ một người một mèo đều có bệnh kiêu kỳ lần đầu tiên gặp mặt đã ở chung tốt như vậy.
Rất nhanh trong không khí tỏa mùi hương thơm ngát hấp dẫn.
Lý Lan khen thật lòng:
- Không ngờ ngươi có tay nghề này.
Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu nhảy ra khỏi ngực Lý Lan, vây quanh đống lửa kêu, nhìn chằm chằm cá nướng trên cành cây, nhễu nước miếng đầy đất. Nếu không phải Đinh Hạo quát mắng chắc mèo con màu trắng tai gập đáng yêu đã vọt tới.
Đinh Hạo cười nhe răng, vừa lật cá vừa nói:
- Hết cách, từ nhỏ ta sinh ra trong xóm nghèo, rất sớm không có phụ mẫu, chỉ có một đệ tử tam đại dựa vào nhau. Nếu không biết nấu ăn thì sớm chết đói, cái này gọi là con nhà nghèo trưởng thành sớm, ha ha.
Lý Lan hâm mộ nói:
- Có lẽ đây cũng là một trải nghiệm cuộc sống, không ai kiểm soát, tự do tự tại. Không như ta từ ngày sinh ra đã định không thể sống vì mình.
Nói đến đây Lý Lan chợt nghĩ ra điều gì, cười đổi đề tài hỏi:
- Phải rồi, ngươi còn có một muội muội vậy giờ nàng ở đâu? Sao ta chưa từng gặp?
Theo tin tức Lý Lan có được thì hình như không nhắc đến Đinh Hạo có một muội muội tồn tại.