Chương 301: Khuôn mặt quen thuộc kia
Đó là đoạn thời gian tốt đẹp biết bao.
Cho tới hôm nay, dù nhiều đệ tử Thanh Sam Đông Viện bị áp lực không thể không cúi đầu trước Lư Bằng Phi nhưng trong lòng vẫn mong chờ, kính sợ người kia.
- Đinh Hạo?
Kiếm Bất Bình lạnh lùng cười:
- Đừng mơ ước viễn vông nữa, hắn chết rồi, không trở về được.
- Cái gì?
Người Phương Thiên Dực, thiếu niên thợ săn Trương Phàm run lên.
- Ta nói Đinh Hạo đã chết.
Kiếm Bất Bình cười, gã thưởng thức biểu tình khủng hoảng trên mặt Phương Thiên Dực, thiếu niên thợ săn Trương Phàm.
Kiếm Bất Bình nhấn mạnh từng chữ:
- Ta chính mắt thấy Đinh Hạo rớt xuống băng nhai, té chết.
- Ngươi nói dối!
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm khẽ run, tin tức này làm gã đau đớn hơn là toàn thân đầy vết thương.
Phương Thiên Dực kích động nói:
- Không thể nào!
Người đó luôn sáng tạo kỳ tích, người khiêu chiến thần đồng Mục Thiên Dưỡng sao có thể chết?
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm nhìn thẳng ánh mắt giễu cợt của Kiếm Bất Bình, thân hình khẽ run dần vững vàng. Thiếu niên thợ săn Trương Phàm thẳng sống lưng, ánh mắt kiên quyết, gã mỉm cười.
- Ngươi cố ý kích thích chúng ta? Ha ha ha ha ha ha! Mặc kệ ngươi nói gì, ta luôn tin, tin tưởng cho rằng Đinh Hạo sư huynh không chết! Dù rớt xuống băng nhai thì sao? Một băng nhai nho nhỏ sao có thể làm khó Đinh sư huynh? Mặc kệ ngươi nói gì thì ta vĩnh viễn tin tưởng Đinh sư huynh sẽ lại xuất hiện!
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm bình thường ít nói một hơi tuôn ra nhiều câu, thái độ kiên quyết chưa từng có.
Đó là phẩm chất bẩm sinh.
Điều này giải thích vì sao thiếu niên thợ săn Trương Phàm kiên quyết chọn tu luyện bộ công pháp bị Lư Bằng Phi hãm hại nói là ma công, trả giá nhiều chuyện. Trong lòng thiếu niên thợ săn Trương Phàm đã quyết định chuyện gì thì mặc cho có phải trả giá đắt cỡ nào gã cũng không dao động, hối hận.
Nghe thiếu niên thợ săn Trương Phàm nói, Phương Thiên Dực dần bình tĩnh trở lại.
Kiếm Bất Bình mỉm cười chất chứa tức giận:
- Nếu các ngươi đã tin tưởng Đinh Hạo như vậy thì ta tiễn các ngươi đi địa ngục gặp hắn!
Không hiểu sao chuyện và người nào liên quan đến Đinh Hạo luôn khiến Kiếm Bất Bình dễ nổi nóng.
Kiếm Bất Bình nhẹ vỗ eo, luồng sáng lạnh bắn ra từ vỏ kiếm, nhanh như chớp để lại cái bóng trên không trung bay hướng thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Phương Thiên Dực. Tốc độ kiếm ảnh quá nhanh, tiếng xé gió mới vang lên thì kiếm ảnh đã đến gần thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Phương Thiên Dực.
- Cẩn thận!
Phương Thiên Dực bước ra một bước che trước mặt thiếu niên thợ săn Trương Phàm, kiếm mỏng rung lên như chim công xòe đuôi bày ra tường kiếm rực rỡ.
Đây là võ kỹ đắc ý nhất của Phương Thiên Dực, Tường Kiếm Quang.
Nhưng chim công kiếm quang chưa hoàn toàn nở rộ đã bị kiếm ảnh bay tới đập vỡ.
Thực lực giữa Phương Thiên Dực, Kiếm Bất Bình cách biệt quá lớn, thậm chí không thể làm kiếm ảnh ngừng một lúc. Kiếm khí đáng sợ thổi bay tóc dài của Phương Thiên Dực, cắt mặt gã, máu ứa ra.
May mắn thiếu niên thợ săn Trương Phàm kịp phản ứng.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm hạ eo, trọng tâm đặc ở vùng eo, bách chiến trường đao nhìn chậm nhưng nhanh, nặng nề mà nhẹ nhàng nhấc bổng vỗ xuống, ra sau mà đến trước vỗ vào kiếm ảnh sắp đâm thủng trán Phương Thiên Dực.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khí kình đáng sợ bùng nổ, khí lưu hỗn loạn tản ra.
Bách chiến trường đao trong tay thiếu niên thợ săn Trương Phàm vỡ thành mấy khúc, mảnh vụn bay tứ tung như bươm bướm.
Khí kình đáng sợ hất bay hai thiếu niên, trong không khí có tiếng xương gãy. Người thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Phương Thiên Dực đẫm máu như diều đứt dây bay xéo ra ngoài, đập mạnh xuống đất.
- Lực lượng thật đáng sợ!
Đám người nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu trợn mắt há hốc mồm nhìn Kiếm Bất Bình.
Một chiêu đã nhẹ nhàng khiến Truy Phong Nhất Kiếm Phương Thiên Dực, thiếu niên thợ săn Trương Phàm tu luyện ma công mất đi sức chiến đấu. Đây chính là lực lượng của Đại Võ Sư cảnh sao?
- Chỉ là hai tép riu, giết bọn họ làm bẩn kiếm của ta.
Kiếm Bất Bình kiêu ngạo mỉm cười nói:
- Chuyện còn lại tự các ngươi giải quyết đi.
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành vui mừng nói:
- Đa tạ Bất Bình sư huynh.
Tự tay giết Phương Thiên Dực, thiếu niên thợ săn Trương Phàm giúp nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành trút ra bực tức, dù sao hai người đã nằm trong tội phản nghịch không được tông môn che chở, có giết cũng không sao. Nếu ai chất vấn thì đã có Lư Bằng Phi, viện thủ Thanh Sam Đông Viện chống giùm nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành.
Mặt kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu dữ tợn quát to:
- Một người một tên, giết!
Lần này đi ra Lư Bằng Phi âm thầm dặn kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu vì tránh cho đêm dài lắm mộng, Phương Thiên Dực, thiếu niên thợ săn Trương Phàm không thể trở về Vấn Kiếm tông. Bây giờ giết chết Phương Thiên Dực, thiếu niên thợ săn Trương Phàm xong cứ lấy cớ đùn đẩy trách nhiệm. Quan trọng là giết Phương Thiên Dực, thiếu niên thợ săn Trương Phàm giúp kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu lấy lòng tin của Lư Bằng Phi.
Nam nhân áo xanh mặt vuông Điền Hoành, kiếm sĩ áo xanh tuấn tú Trương Văn Chiêu cầm kiếm bén từng bước một chậm rãi tới gần.
Phía đối diện.
- Phụt.
Phương Thiên Dực vùng vẫy bò dậy, hộc búng máu, xương cốt toàn thân tan vỡ, không thể cầm kiếm.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm thì nằm ngửa dưới đất.
Vốn thiếu niên thợ săn Trương Phàm đã bị thương nặng lúc này người cắm đầy mảnh vỡ trường đao. Ngực không có một miếng da hoàn chỉnh, máu chảy ra từ người thiếu niên thợ săn Trương Phàm nhuộm đỏ mặt đất thành ao máu.
Sắp chết rồi sao?
A ba, a mỗ, các thúc bá thợ săn Bách Man sơn, xin lỗi, đã để các người thất vọng. Cuối cùng ta vẫn không thể trở thành cường giả bảo vệ Bách Man sơn.
Đinh sư huynh, rất xin lỗi. Từ ngày Đinh sư huynh rời đi ta luôn cố gắng nhưng không thể tiến bộ trong việc tu luyện Thái Huyền Vấn Kiếm Khí Thiên.
Nhưng công pháp ta đang tu luyện không phải ma công mà là ra ngoài rèn luyện được đến bộ công pháp nhân tộc viễn cổ. Lư Bằng Phi đáng hận vì không thể có được công pháp của ta nên thiết kế hãm hại. Ta không hối hận, ta chỉ tiếc là không thể chờ ngươi trở về.
Đinh sư huynh, xin yên tâm, ta luôn nhớ lời sư huynh nói.
Dù lúc chạy trốn nguy hiểm nhất ta cũng không giết một sư huynh đệ Thanh Sam Đông Viện nào.
Nếu có thể trước khi chết gặp lại Đinh sư huynh thì tốt biết mấy!
Lúc nằm dưới đất thiếu niên thợ săn Trương Phàm suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Có lẽ vì mất máu quá nhiều nên tầm mắt thiếu niên thợ săn Trương Phàm biến mơ hồ.
Thiếu niên thợ săn Trương Phàm ngẩng đầu nhìn bầu trời, không hiểu sao gã ngạc nhiên thấy khuôn mặt quen thuộc không biết từ khi nào hiện ra trên đầu. Khuôn mặt mỉm cười ôn nhuận như ngọc cúi đầu nhìn gã.