Đen trắng Chương 45


Chương 45
"Cậu ấy bảo, nếu cô ấy có bản lĩnh thì cứ đi khỏi đây, cậu ấy muốn xem xem, cô ấy có thể đi được đâu.”

Vốn nghĩ rằng sẽ được chứng kiến cảnh Đường Kình và Tiểu Miêu quấn quýt ân ái bên nhau, không ngờ vừa vào đến cổng vườn hoa, người quản gia bước ra mở cửa cho Đường Dịch liền run rẩy chỉ vào bên trong, giọng nói đầy vẻ lo lắng: "Hai người đang ở trong nhà, cãi nhau dữ lắm... Hôm nay Kình thiếu gia bị Tô tiểu thư làm cho tức điên lên rồi..."

Không sai, Đường Kình và Tô Tiểu Miêu hôm nay thực sự bắt đầu một cuộc chiến, cuộc chiến mặt đối mặt!

Từ nhỏ, Tô Tiểu Miêu đã quen với lối sống tự do. Thứ nhâ't, cô thật sự không có người thân giám hộ, thứ hai, bởi vì căn bản chẳng có ai có thể quản nổi cô. Tô Tiểu Miêu cứ lớn lên trong môi trường không hề bị ai quản thúc như vậy, khi trưởng thành đã thực sự trở thành một con người tự do. Truyen8.mobi

Sau đó, cô gặp Đường Kình, được bao bọc, được anh dắt tay vào lễ đường, không phải là không khiến cô cảm thấy hạnh phúc và may mắn. Mặc dù là vợ chồng, nhưng mấy năm qua, Đường Kình giám sát Tiểu Miêu quá nhiều, luôn dung túng cho những hành động kỳ quặc khác người của cô, trừ phi Tiểu Miêu gây chuyện, gặp nguy hiểm, vi phạm tới luật pháp của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, Đường Kình mới ra tay.

Một Đường Kình như vậy, quả đúng như mong muốn của Tiểu Miêu, vì thế ngày thường lúc nào cô cũng tỏ ra xu nịnh anh.

Thế nhưng, Từ khi Tô Tiểu Miêu phát hiện ra cô có en  thì bé tâ't cả mọi thứ đều thay đổi.

Đường Kình nắm quyền lực trong tay, điều đó thì Tiểu Miêu rất rõ, nhưng rốt cuộc là bao nhiêu, Tiểu Miêu lại hoàn toàn không hay biết. Đường Kình không phải là người thích giở thủ đoạn trước mặt người khác, vì thế rất nhiều việc đtrợc anh xử lý cực kỳ kín đáo, không để lại bất kỳ dấu vết gì. Tiểu Miêu chưa từng chứng kiến, cũng không thể tưởng tượng là một khi Đường Kình dùng thủ đoạn thì sẽ như thế nào.

Thế mà, từ sau khi chắc chắn rằng cô đã mang bầu, Đường Kình không còn tỏ vẻ kín đáo nữa, công khai dùng mạng lướỉ quyền lực, khống chế mọi quyền lợi của Tô Tiểu Miêu, cô không được đi làm, không được đi phỏng vấn, chỉ được phép ngồi trong văn phòng, dù ngồi trong văn phòng cũng không được phép dùng máy vi tính, vì máy vi tính có tia phóng xạ, nếu viê't bài thì chuyển sang hình thức viết tay.

Thế vẫn chưa là gì. Đường Kình còn dứt khoát tuyên bố không cho phép cô tới quán bar, trước mười giờ phải đi ngủ, không được ăn những đồ lạnh, cay, không được mặc quần chật, không được trượt patin, không được đánh mắng người khác...

Tô Tiểu Miêu đâu phải là người dễ dàng để người khác khống chế như vậy? Từ nhỏ cô đã chẳng sợ trời cũng không sợ đất, giờ đây sao cô có thể chịu đựng nổi sự ngược đãi này.

Hôm nay, Tô Tiểu Miêu trốn ra ngoài nhưng đã thất bại, Đường Kình tóm được, mâu thuẫn nội bộ cuối cùng bùng phát một cách toàn diện.

Vậy là, không còn nghi ngờ gì nữa, cuộc nội chiến đã bắt đầu.

Đường Kình lạnh lùng nhìn cô: "Những lời anh nói, em bỏ ngoài tai hết phải không?"

Vốn đã cảm thấy ấm ức vì bị quản thúc, hôm nay Đường Kình lại còn không tha cho cô, Tô Tiểu Miêu lập tức nổi giận, tính cách sắc sảo khi đối chọi với giai cấp thù địch trước đây lập tức quay lại. Truyen8.mobi

Tiểu Miêu đi giày thể thao đứng trên sofa. Nhìn cô rất hùng hồn và mạnh mẽ. Cô giơ tay chỉ thẳng vào Đường Kình, gào to:

 "Em nói cho anh biết, từ trước tới giờ không ai dám ra lệnh cho Tô Tiểu Miêu này làm bất cứ việc gì."

Sắc mặt của Đường Kình không tốt chút nào, lạnh lùng như băng, nhìn cô, giọng nói không còn chút hơi ấm nào nữa:

"Anh cảnh báo em, bước ngay xuống khỏi sofa."

Tô Tiểu Miêu cười khẩy: "Sao, em không xuống thì anh xé xác em ra ư? Trước đây, nếu em không cam tâm tình nguyện phối hợp, anh tưởng rằng có thể động được vào em đấy à?"

Nếu đầu óc Tô Tiểu Miêu vẫn còn tỉnh táo thì không khó để phát hiện ra rằng vẻ mặt của Đường Kình đã trở nên cực kỳ khó chịu.

Dù dịu dàng đến mấy thì Đường Kình cũng là một người đàn ông, mà còn là một người đàn ông mang một nửa huyết thống của nhà họ Đường, từ nhỏ đã mắt thấy tai nghe những cảnh bạo lực, có thể hình thành nét tính cách điềm tĩnh như ngày hôm nay mà không phải động một chút là dùng bạo lực như Đường Dịch quả thực đã là một kỳ tích lắm rồi, lại còn kỳ vọng Đường Kình giống Kỷ Dĩ Ninh, cả đời không, bao giờ biết nổi cáu ư? Những lúc như thê' này, nếu lấy cứng chọi cứng là hoàn toàn không phù hợp, áp dụng chiến thuật ỷ thế người khác một cách phù hợp mới là thượng sách.

Điều đáng tiếc là, Tô Tiểu Miêu của chúng ta thường ngày rất tinh nhanh mà bây giờ đầu óc cũng mụ mẫm cả rồi.

Nói cho cùng, cũng không thể trách cô ấy.

Hãy xem các cô gái khác, có cô gái nào không yêu thương con của mình đâu? Còn cô thì ngược lại, có bầu mà cứ như người bị cầm tù. Mà những triệu chứng nghén ngẩm của bà bầu như lợm giọng, buồn nôn... đến thời điểm hiện tại, cô cũng chưa mắc phải, không những không có, mà lại còn ăn nhiều hơn, ngủ nhiều hơn. Vì thế cô hoàn toàn không có động lực để cảnh cáo bản thân, cũng căn bản là không có sự giác ngộ với những hành động "ăn uống thoải mái, vui chơi thâu đêm suô't sáng không về nhà".

Đang sống một cách yên ổn, Đường Kình lại đột nhiên trói chân bó tay cô, can thiệp thô bạo vào cuộc sống riêng của cô, Tiểu Miêu bắt đầu nóng mắt, cô chỉ tay vào Đường Kình, cất cao giọng: "Anh quan tâm đến con cái thế thì bảo người khác đẻ giúp cho! Tôi không cần!"

Ngay lập tức, cánh tay trái của cô bị Đường Kình túm chặt.

Giọng của Đường Kình trở nên lạnh như băng: "Những lời cô nói vừa nãy, là thật lòng chứ?"

Lông mày của Tô Tiểu Miêu dựng đứng lên, giống như con nhím xù lông: "Vô ích!"

“…”

Đường Dịch vừa mới bước vào cửa phòng khách, sau khi nghe thấy tiếng hai người bên trong đang cãi nhau, ngập ngừng vài giây, anh lập tức quay người bước ra ngoài.

Kỷ Dĩ Ninh bị Đường Dịch kéo ra theo, lo lắng hỏi: "Này, sao lại đi như thế này?"

“Không phải đi, mà là chuẩn bị đuổi bắt người hộ Đường Kình."

"Hả?" Đuổi bắt ai?

Đường Dịch mỉm cười: "Em cứ đợi mà xem, trong vòng một phút, Tô Tiểu Miêu nhất định sẽ chạy ra ngoài..." Anh xoa xoa cằm, không quên bổ sung một câu: "Đường Kình nhìn đằng đằng sát khí như thế, khi Tô Tiểu Miêu chạy ra, chắc chắn cô ấy sẽ khóc đấy."

Kỷ Dĩ Ninh lập tức bật cười: "Đường Kình là người dịu dàng như vậy, sao có thể..."

Chữ "thể" vẫn chưa kịp thốt ra, chỉ thấy một bóng người bỗng nhiên từ trong phòng lao ra, Kỷ Dĩ Ninh ngước mắt nhìn, khi chạy ngang qua người cô, rõ ràng nhìn thấy Tiểu Miêu lấy tay gạt nước mắt.

Kỷ Dĩ Ninh vô cùng sửng sốt!

"Tiểu Miêu..."

"Để anh đuổi theo cô ấy." Đường Dịch kéo Dĩ Ninh lại. "Bên ngoài đang mưa to, em vào trong với Đường Kình đi.

Lúc đó, mưa to gió lớn quả thực kéo đến...

Kỷ Dĩ Ninh gật đầu quay vào phòng khách.

Người quản gia thì thầm với cô: "Vừa nãy Kình thiếu gia đã nặng lời với Tô tiểu thư..."

"Ừm!" Kỷ Dĩ Ninh cẩn thận hỏi: "Anh ấy đã nói những gì?

"Cậu ấy bảo, nếu cô ấy có bản lĩnh thì cứ đi khỏi đây, cậu ấy muốn xem xem, cô ấy có thể đi được đâu.”

Kỷ Dĩ Ninh thắt ruột lại.

Những lời nói đó quả thật là quá đáng.

Truyen8.mobi tiếp tục cập nhật đến bạn đọc chương tiếp theo một cách nhanh nhất. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/11967


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận