Khác với những gỉ Yong Goo nói, cả phòng giam sô' 7 không hề sống yên ổn chút nào. Vì tội giấu Ye Seung trong phòng mà họ đã phải trả một cái giá vô cùng đắt. Hình phạt của họ là hàng ngày phải ra quỳ gối và đưa tay lên ôm đầu ngoài hành lang mỗi khi mở cửa tù, để cho những người tù khác đều nhìn thấy và lấy đó làm bài học. Họ bị phạt quỳ như vậy đã được một tuần, kể từ khi Ye Seung quay về trại trẻ mồ côi. Chỉ vì phòng giam số 7 giấu Ye Seung trong phòng mà những phòng giam khác cũng phải chịu khổ sở vì bị kiểm tra đột xuất, thế là mỗi khi đi qua, đám tù lại ném vào mặt họ những lời lẽ khó chịu.
“Nhà tù này có phải trường mẫu giáo đâu, bị phạt đúng là đáng đời!”
Man Bom vừa xấu hổ vừa muốn phát điên khi bị nghe những lời như thế, luôn miệng càu nhàu trách móc. Đại ca thì chỉ nhắm nghiền mắt lại.
“Lúc đó nếu chúng ta đi khai báo thì giờ đầu đến nỗi? Bây giờ phải làm thế nào hả? Nếu chúng ta không được hưởng ân xá thì sao? Trời ơi! Bao giờ mới được ra tù? Ai làm lễ thôi nôi cho con tôi đây! Trời ơi! Sao mà khốn nạn thế này!”
Những lời kêu than không ngớt của Bong Sik khiến ai nấy đều ngán ngẩm. Cả tuần trời, ngày nào Bong Sik cũng ca một bài như thế, vừa trách móc vừa than thở, những lời ấy càng làm Đại ca thêm mệt mỏi. Đại ca nhắm mắt như để rèn luyện lòng kiên nhẫn chịu đựng, không nói lại lời nào. Đúng lúc ấy thì có tiếng còi của quản giáo Jeong.
“Bọn mày không yên lặng được à?”
Bong Sik với bộ mặt bất mãn, trề môi và thôi không ca thán. Nhưng Man Bom thì tỏ ra bất cần.
“Sao? Không yên lặng thì sao hả? Định xử tử hình hết à? Đúng không?”
“Mọi người vừa ngủ dậy đã phải ra ngồi quỳ nên có hơi ồn một chút ạ.” Chun Ho ngẩng đầu nói với viên quản giáo.
Viên quản giáo vừa đi khỏi, Đại ca bỗng mở mắt ra. “Các cậu mau yên lặng cho tôi nhờ. Chúng
ta mà cứ kêu loạn lên thì đám quản giáo cũng bị
mất miếng cơm đấy! Bọn họ có thể làm gì được
chúng ra chứ? Phải chấp nhận rủi ro thôi.”
Đại ca nói rồi hạ tay xuống đặt lên đầu gối.
Chun Ho cũng bắt chước bỏ tay theo và thì thầm.
“Dù sao chúng ta cũng cùng hội cùng thuyền, là
Đồng chí cùng chung chí hướng, phải cùng nhau Đồng cam cộng khổ!”
“Oa, quả nhiên là người có học vấn, ăn nói
khác thật, ‘đồng cam cộng khổ’, Đại ca... Quả nhiên có cảm giác an toàn hẳn.”
Man Bom cũng đã hạ tay xuống.
“Bố của Ye Seung chắc đã bị đưa đến phòng kỷ luật rồi...
Người tù già cuối cùng cũng lên tiếng và bỏ tay xuống đặt lên đùi. Bỗng quản giáo Jeong từ xa nhìn thấy, chạy xộc quát tháo.
“Không giơ tay lên à, mấy tên phá phách này!”
Cả phòng giam số 7 đồng loạt lại giơ tay lên.
Dẫu sao hình phạt của bọn họ vẫn còn nhẹ so với Yong Goo. Yong Goo lúc này đang bị nhốt tại phòng biệt giam. Trong căn phòng ẩm ướt và tăm rối, Yong Goo chỉ nghĩ đến con gái Ye Seung.
“Ye Seung ơi...”
Ye Seung hát hay nhất, Ye Seung được các bạn yêu quý nhất, giờ còn giỏi hơn cả bố... Cô giáo Ye Seung đã đến tận đây để gặp và nói với
Yong Goo... Từng lời khen ngợi của cô giáo, Yong Goo vẫn nhớ rất rõ. Yong Goo nằm lẩm bẩm nhắc lại một mình rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết... Ngay cả trong giấc mơ Yong Goo cũng mơ gặp Ye Seung, trên khuôn mặt tội nghiệp ấy bỗng như đang nở một nụ cười mơ hồ và mãn nguyện.
“Ye Seung à, con gầy đi đấy! Ăn nhiều cơm.
Con phải ăn nhiều vào đấy nhé!”
“Bố cũng gầy đi đấy. Bố cũng phải ăn nhiều vào!”
Đó là những câu cuối cùng Yong Goo và Ye Seung nói với nhau trong phòng gặp mặt. Khi ấy Min Hwan giục Yong Goo khẩn trương ra ngoài còn con bé Ye Seung thì luôn miệng dặn bố đừng lo lắng cho nó và cười thật tươi với bố.
Cuộc nói chuyện của hai bố con nhà ấy khiến Min Hwan nhớ đến đứa con trai đã mất. Khi còn sống, hai bố con cũng từng trò chuyện với nhau những lời như vậy. Min Hwan lại nhìn vào bức ảnh gia đình để trên bàn làm việc có nụ cười rất tươi của cậu con trai và lặng đi một hồi lâu.
“Jin Ưk à... sao con gầy thế? Con phải ăn nhiều cơm vào. Bố cũng sẽ... ăn thật nhiều cơm...” Rồi Min Hwan tưởng tượng ra đứa bé trong bức ảnh đang nhìn mình cười và mỉm cười đáp lại. Hai bố con trò chuyện và cười với nhau
Nhưng thực ra trong phòng khi ấy chỉ có sự tĩnh lặng đang ngự trị. Min Hwan như chìm vào một chế giới khác với con trai, đưa tay lên sờ vào khuôn mặt cậu bé trong bức ảnh, nhìn âu yếm. Min Hwan từ từ nhắm mặt lại và chìm trong tâm tưởng.
Bô... Ốp!
Có tiếng đánh nhau vang ra từ đâu đó. Rồi
tiếp đến là tiếng chuông báo động vang lên bất thường. Min Hwan giật mình mở choàng mắt và đứng bật dậy. Đúng Lúc đó, quản giáo Kim hớt hải chạy vào.
“Đội trưởng! Cháy... Có cháy lớn rồi! Thằng Ba Park...” “Cái gì?”
Đội trưởng chạy ra thì đã thấy hành lang và những chỗ xung quanh phủ đầy khói đen. Ba Park đứng trong đám lửa vừa chửi bới, gào hét vừa cầm một thùng xăng lớn chực đổ ra. Các quản giáo đứng bên ngoài tìm đủ mọi cách để áp chế, khuyên giải còn đám tù nhân thì rơi vào tình trạng hỗn loạn.
“Hãy mang bố tao đến cho tao... Tao muốn được gặp bố. Bọn chó kia...”
Ba Park vừa gào hét vừa đổ thêm xăng vào đám lửa. Ngọn lửa được đà lan ra các bức tường, trên trần nhà và ngày càng không kiểm soát được.
Các quản giáo trấn tĩnh lại tinh thần, không áp chê' Ba Park nữa mà chuyển sang tìm bình cứu hỏa để khống chê' ngọn lửa. Nhưng trong đám cháy còn xảy ra ẩu đả lớn nên họ chỉ biết đứng lùi ra xa, không biết làm thê' nào để dập lửa được.
Vấn để không phải chỉ riêng Ba Park. Còn một đám tù nhân khác cũng đang làm loạn lên trong nhà tù. Bọn họ vừa kêu gào vừa đập bát ăn cơm vào song sắt cửa sổ rồi tự cào lên người.
“Giết người! Bọn chúng muốn giết người...”
“Cứu tôi với! Chúng tôi sắp bị giết chết đến nơi rồi.. ”
Luồng khói lúc này đã lan mạnh đến phòng kỷ luật, nơi Yong Goo đang bị trói nằm một mình. Yong Goo tỉnh dậy sợ hãi nhìn ra cửa thấy khói đen đang bò vào ngày một nhiều.
“Lùa tất cả tù nhân ra sân vận động!”
Theo lệnh của đội trưởng, các quản giáo lần lượt đi mở cửa từng phòng. Đám tù chen nhau chạy ra hành lang rồi theo sự giám sát của quản giáo di chuyển ra sân. Hành lang bỗng chốc trở nên ồn ào hỗn loạn.
“Cúi thấp xuống!”
“Tất cả mau ra sân vận động!”
Lúc ấy phòng kỷ luật cũng được mở. Yong Goo bị sặc khói, ho một hồi mới đứng dậy mở mắt ra được. Nhào ra khỏi phòng nhưng Yong Goo lại
bị mắc kẹt ở hành lang, giữa đám tù đang chen lấn hoảng loạn để chạy ra sân. Ba Park đã tưới hết nửa thùng xăng để uy hiếp bảo vệ và quản giáo. Dường như gã muốn thiêu cháy nhà tù rồi tự vẫn trong đám lửa. Đội trưởng bảo tất cả mọi người tránh ra xa rồi một mình tiến vào đứng đối diện với Ba Park lúc này vẫn đang gào thét điên loạn.
“Bỏ cái đó xuống. Anh có biết mình đang làm gì không hả? Muốn chết cháy à?”
“Tại sao bố không đến phòng gặp mặt tìm tao? Là bọn mày chặn lại không cho gặp đúng không? Chính bọn mày chặn lại đúng không? Lũ khốn nạn!” Ba Park vừa chửi vừa hất xăng ra phía trước. Min Hwan đưa tay lên che mặt.
“Tôi sẽ cho anh gặp bố. Bỏ cái thùng đó xuống!”
“Thật không? Có thật là cho tôi gặp bố không?”
Nghe Min Hwan nói vậy, Ba Park ngừng lại, ngạc nhiên hỏi. Rồi hắn lại cười điên dại. "
“Khốn kiếp! Tao là trẻ mồ côi! Hahaha...”
Ba Park cười lớn rồi lại cầm thùng xăng đổ về phía Min Hwan. Ngọn lửa bốc lên bùng bùng khiến cửa phòng bị đóng sập lại. Đồ đạc bị cháy bắt đàu rơi xuống. Chỉ mình Ba Park ở bên trong.
“Anh định chết như vậy sao?”
Dẫu có đứng trước một tên tội phạm đáng chết cũng không thể nào để hắn chết như thế được.
Min Hwan cầm lấy cầy rìu ở gần máy điện thoại và bắt đầu phá cửa. Một nhát, hai nhát, ba nhát... Trên cảnh cửa bắt đầu xuất hiện một lỗ thủng. Min Hwan dùng chân đạp mạnh, cánh cửa mở và đổ sầm xuống nền nhà. Min Hwan vội vàng chạy vào bên trong.
“ơ?...”
Đúng lúc ấy, Yong Goo trong đám người còn lại chạy ra sân vận động chợt nhìn thấy Ba Park và đội trưởng trong căn phòng cháy. Yong Goo dừng lại và nhòm vào. Đội trưởng đi vào chưa được mấy bước thì thấy tiếng đồ đạc rơi vỡ trong phòng. Trần nhà bị cháy đang rơi xuống, có một mảng đang rơi ngay lối cửa vào.
Yong Goo sợ hãi mắt mở to. “ơ... ơ?”
Yong Goo vừa chỉ ray vào Min Hwan vừa kêu lên nhưng Min Hwan không nghe thấy. Những người quản giáo khác vì lo coi chừng đám tù nhân đang náo loạn kia nên không ai để ý đến đội trưởng. Rốt cuộc chỉ có Yong Goo chạy vào.
Min Hwan đang cố gắng giải quyết tình hình nghiêm trọng trong căn phòng, nhưng lửa vẫn ngoan cố bao vây bốn phía. Càng cố gắng di chuyển, lại càng hít phải nhiều khói hơn nên Min Hwan vẫn không thể cứu vãn được gì. Yong Goo chạy thẳng vào bên trong thì nhìn thấy Ba Park nằm sõng soài trên nền đất không động đậy.
“Có... có người bị thương! Có người trong này!”
Yong Goo vội vàng nhảy ra khỏi căn phòng để tìm người đến cứu. Ngoài hành lang đám người chạy loạn vẫn đang xô đẩy nhau tránh xa ngọn lửa, không một ai quan tâm đến Yong Goo đang đứng ú ớ kêu cứu.
“Có cháy lớn! Có người bị thương trong phòng...”
Thực ra Yong Goo đã từng trải qua một chuyện tương cự trong quá khứ, đó là ký ức đau buồn nhất trong cuộc đời hơn 30 năm của người đàn ông tội nghiệp.
Ngọn lửa đã bắt đầu tất cả bi kịch, chính ngọn lửa đỏ rực ấy. Vì sao lửa lại bốc cháy thì Yong Goo đến giờ không còn nhớ được. Mọi người đã từng nhắc đến nguyên nhân của nó, nhưng đó là những từ ngữ quá khó hiểu đối với Yong Goo, chỉ biết rằng trong ngọn lửa tàn nhẫn đó có những người quan trọng nhất đối với Yong Goo.
Hôm ấy khi quay trở về nhà, anh trông thấy ngôi nhà của mình đang bị bao phủ bởi ngọn lửa dữ dội và đang dần sập xuống. Trong ngôi nhà ấy,
Ye Seung bé bỏng đang ngồi co rúm lại vì sợ hãi và người vợ đã ngã gục dưới sàn.
Yong Goo chạy vào ngôi nhà đang bốc cháy.
Nhưng những người hàng xóm và lính cứu hỏa đã
nhanh chóng ngăn Yong Goo lại vì sợ rằng Yong Goo có vào cũng không ra được. Yong Goo kêu gào, vùng vẫy, tìm mọi cách để chạy vào cứu vợ và con gái. Ngày hôm ấy, Yong Goo đã thực sự biết thế nào là đau đớn.
Không thể, không thể để người thân mình mất trong đám cháy. Yong Goo đã dùng hốt sức để vùng ra và chạy vào nhà. Cánh cửa ra vào đang bốc cháy, Yong Goo dùng chân đạp thật mạnh, dùng cả người để đẩy. Yong Goo bị thương, nhưng những vết thương ấy đâu có đáng gì? Lúc ấy anh chỉ nghĩ làm sao để cứu được những người thương yêu nhất.
Và cũng đúng lúc ấy, Yong Goo đã phải quyết định một điều vô cùng đau đớn, đó là nên cứu ai trước giữa người vợ đang nằm bất tỉnh trên sàn và con gái Ye Seung bé bỏng đang khóc thét bên cạnh mẹ.
Không còn thời gian để chần chừ, Yong Goo cầm chiếc chăn trùm lấy bé Ye Seung. “Mình... mình à. Tôi sẽ quay vào ngay. Mình chờ tôi một chút thôi. Chờ một chút thôi nhé!” Yong Goo chĩ kịp nói với người vợ đang nằm trên sàn như thế.
Nhưng trong lúc Yong Goo chạy ra bên ngoài, lửa đã lan lên mái khiến ngôi nhà không thể chống đỡ được nữa, liền đổ sập xuống. Yong Goo cũng bị bao vây trong đám lửa, không biết làm sao
để thoát ra. Yong Goo hai tay ôm chặt lấy Ye Seung và không nghĩ được một điều gì nữa. Sau này theo lời kể của bà chủ nhà, những người lính cứu hỏa đã xông vào đống đổ nát và tìm được bé Ye Seung đang được bọc trong chiếc chăn và Yong Goo nằm trong tư thế ôm lấy đứa bé. Yong Goo cũng nghe nói khi ấy đứa bé vẫn nằm ngủ trong lòng bố ngon lành như không có chuyện gì.
Còn vợ anh đã không kịp đợi chồng mình quay lại.
Nếu lúc đầu Yong Goo cứu người vợ ra trước mọi chuyện có tốt hơn không? Nhưng khi nhìn thấy bé Ye Seung còn sống, Yong Goo không hối hận chút nào. Mà cũng không biết nữa. Không hối hận là cảm giác thế nào, đấy là lần đầu trong đời nên Yong Goo không thể nào biết được. Yong Goo nghĩ rằng không thể cứu được vợ là vì lúc đó mình đã không thể nhanh hơn, vì đã không cứu người đáng ra phải cứu trước, vì mình không đủ sức để bảo vệ cho cả vợ và con.
Yong Goo nghĩ mình đã mắc tội lớn và hai hàng nước mắt cứ thể tuôn trào. “Không được!
Không thể nào như thế được!”
Yong Gòo vừa khóc vừa cố gắng hơn nữa để có thể vào được bên trong căn phòng trại giam đang bốc cháy. Không quan tâm đến những ngọn lửa đang bùng bùng trước mặt, Yong Goo dùng
chân đạp mạnh vào những mảnh gỗ trần nhà đang chắn ngang lối vào, mấy lần như thế.
Lúc ấy từ đằng xa những người quản giáo và đám tù nhân đã nhìn thấy Yong Goo trong căn phòng cháy. Những người quản giáo vừa sợ hãi vừa lo lắng nhưng không ai dám đến gần ngọn lửa mà chỉ biết đứng nhìn.
Dùng chân đá liên tiếp nhưng mảng gỗ chắn ngang vẫn không lay chuyển, Yong Goo dùng cả thân mình đập mạnh vào tấm gỗ. Lửa bám vào áo bốc cháy, Yong Goo cũng không dừng lại. Ở những chỗ áo cháy khói bắt đầu bốc lên, Yong Goo thấy da thịt bỏng rát. Những vết thương vừa chảy máu đã bị lửa chạm vào. Nhưng dẫu đau đớn Yong Goo cũng không thể dừng lại. Nhìn Yong Goo xông vào căn phòng cháy cứu người khi đó chẳng khác gì cảm tử quân dũng mãnh can đảm.
Thời gian châm chạp lê từng bước nặng nề. Rốt cục Yong Goo cũng có thể chiến thắng bức tường lửa chắn ngang trước lối vào phòng. Khói, bụi và lửa như cùng một lúc tạt vào mặt. Yong Goo đưa một tay lên che, một tay quạt đám khói bụi và chạy vào phòng. Trên nền nhà, đội trưởng và Ba Park đang nằm bất động.
Đầu tiên Yong Goo cõng Ba Park ra ngoài. Những thứ đổ nát làm Yong Goo mấy lần suýt vấp ngã, lại cộng với sức nặng của Ba Park trên vai,
Yong Goo gần như phải sử dụng toàn bộ sức lực của mình mới đưa được Ba Park ra bên ngoài đặt xuống. Không nán lại chút nào, Yong Goo nhanh chóng đứng lẽn quay trở vào phòng một lần nữa.
Yong Goo bỗng thẫn thờ vừa đi vừa bật khóc.
“Tôi sẽ quay vào ngay. Chờ tôi một chút thôi. Chờ một cluit thôi nhé!”
Yong Goo nhớ lại lời hứa với người vợ đã mất, nhớ lại mình đã không thể quay vào khiến cô ấy phải ra đi, nước mắt cứ thê' chảy ra. Và anh cuống cuồng chạy vào phòng, lúc ấy trong đầu chỉ nghĩ nhất định phải quay lại để thực hiện lời hứa với đội trưởng, nhất định phải cứu được anh.
Yong Goo dùng hết sức đưa đội trưởng lên vai và cõng ra ngoài. Cánh tay run run vì không còn sức lực, trong khi trọng lượng của Min Hwan đè nặng trên vai, Yong Goo cố gắng bước từng bước một ra phía cửa.
Trên đầu, trần nhà vẫn tiếp tục bốc cháy và phát ra những tiếng nổ lốp bốp. Những mảnh gỗ bị cháy vẫn tiếp tục rơi xuống, trần nhà đang chực đổ sập xuống căn phòng. Yong Goo bật khóc rưng rức, cố gắng chịu đựng những đau đớn trên khắp cơ thể và gượng chút sức lực cuối cùng rẽ lửa bước đi. Và tưởng chừng như sắp ra được khỏi căn phòng thì trần nhà bỗng đổ sập xuống. Chỉ cần thêm một bước chân nữa thôi...
Cả Min Hwan đã ngất và Yong Goo cạn kiệt sức lực đều ngã ập xuống sàn nhà. Các quản giáo hốt hoảng kêu lên và vội vàng chạy đến nhưng lúc ấy, cả hai đều đã bất tỉnh.
Chiều ngày hôm sau, Min Hwan tỉnh dậy và từ từ mở mắt. Dường như trong mắt vẫn còn phản chiếu hình ảnh của trần nhà bốc cháy ngày hôm qua. Min Hwan thấy mình đang thở bằng bình oxi, cánh tay bị bỏng đang được điều trị. Nhưng chắc trong phổi vẫn còn khói hít phải tối hôm qua, Min Hwan ho sặc sụa.
“Khụ... khụ...”
“Trời ơi, đã tỉnh lại rồi ạ?”
Bác sĩ đang điều trị cho Min Hwan nghe thấy tiếng ho liền quay lại mỉm cười và thở phào nhẹ nhõm. Đó là vị bác sĩ của trại giam.
“Có chuyện gì vậy?” Min Hwan ngước nhìn khuôn mặt tươi cười của bác sĩ và hỏi.
“Có chuyện gì ư? Thật may mắn. Nếu không phải nhờ cái tên nói lắp đó thì cậu đã bị cháy thành tro rồi!”
“Ai cơ?”
Min Hwan vẫn chưa nghĩ ra tên nói lắp ấy là ai, nhìn theo tay chỉ của bác sĩ sang giường bên cạnh. Đó không ai khác chính Yong Goo, đang
Nằm yên và thở khò khè như một đứa trẻ bị ngạt trên giường bệnh.
“Vì cứu cậu mà anh ta đã hít phải không ít khói độc. Nghe nói lúc ấy nước mắt nước mũi chảy giàn giụa vì khói nhưng anh ta vẫn không ngừng kêu ‘Làm ơn cứu đội trưởng của chúng tôi, làm ơn hãy cứu sống anh ấy’. Cũng may mà bị thương không quá nặng. Nhưng có thật anh ta là tội phạm nguy hiểm không?”
Ông bác sĩ không thể giải thích được, đành tự đặt câu hỏi rồi lắc đầu một mình.
Min Hwan lặng lẽ quan sát Yong Goo. Anh ta đang nằm ngủ yên bình như một đứa trẻ vô lo vô nghĩ. Anh ta đã cứu mạng mình. Trong lúc ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt, không một ai dám lại gần, không ai nghĩ có khả năng đi vào căn phòng đang cháy ấy. Nhưng anh ta lại không hê' do dự tìm mọi cách để vào và cứu sống hai sinh mạng.
Trong đầu Min Hwan, mọi ký ức về Yong Goo trong trại giam lần lượt hiện ra và được sắp xếp lại. Một kẻ ngờ nghệch, hiền lành, và khuôn mặt luôn tươi cười khi chào người khác. Đến giờ vẫn không có gì phủ nhận nổi con người ấy. Một kẻ hiền lành và tốt bụng đến ngốc nghếch, không có lý do gì để bắt cóc và giết hại trẻ con.
“Tên này rốt cục là thế nào đây?” Min Hwan tự nhủ, không tài nào hiểu được.
Bỗng trong đẩu Min Hwan mở ra một hướng suy nghĩ mới. Trong vụ án của Yong Goo không phải chỉ có một hai điểm đáng nghi. Yong Goo là một người có vấn đề về thần kinh, hơn nữa đạo dức, phẩm hạnh của anh ta không phù hợp với một kẻ phạm tội xâm hại trẻ vị thành niên, lại càng không thể nào giết người. Những nghi ngờ của Min Hwan ngày một lớn dần khiến anh không thể ngồi yên một chỗ được nữa. Anh nói với quản giáo Kim chuẩn bị xe cùng đến phòng quản lý tội phạm. Có một chuyện nhất định Min Hwan phải hỏi trưởng phòng Park về Yong Goo.
Chỉ một lát đi xe, Min Hwan và trưởng phòng Park đã gặp nhau.
“Cậu hãy thử nghĩ xem. Không phải sát hại con gái của một cảnh sát bình thường mà là con gái của Cục trưởng. Việc này với cả Bộ là vụ việc rất nghiêm trọng, nếu trong vòng một tuần không giải quyết xong thì tất cả sẽ bị sa thải như chơi...” Min Hwan vừa nghe trưỏng phòng Park nói vừa di vào phòng quản lý tội phạm. Một lát sau, Min Hwan mới quay sang nói.
“Có thể cho tôi xem bản tường trình của Lee Yong Goo được không?”
Trưởng phòng Park ngừng lại một lát.
“Nhưng đội trưởng Chang...”
Trưởng phòng Park thoáng lo lắng nhưng đội trưởng Min Hwan sắc mặt vẫn kiên định. Biết không thể lay chuyển được Min Hwan, trưởng phòng Park đành nén tiếng thở dài.
“Ưm…”
Cuối cùng Min Hwan đã thuyết phục được trưởng phòng Park bằng sự cứng rắn của mình, và xem được bản tường trình của Yong Goo trong tập hồ sơ quản lý tội phạm.
Chỉ xem qua vài trang, Min Hwan đã nhận ra ngay đây là bản tường trình giả. Sự kiện và các chi tiết nêu trong đó được lắp ráp với nhau thật hoàn hảo chẳng khác gì kịch bản. Nét chữ viết đậm và rõ, từ ngữ cũng được dùng rất sáng nghĩa, rõ ràng. Một người gặp vấn đề thần kinh như Yong Goo, khi nghe những câu dài hoặc hơi phức tạp còn không hiểu nổi, làm sao viết ra được một bản tường trình hoàn hảo như thế này?
Min Hwan thình lình ngẩng lên hỏi trưởng phòng Park. “Cái này có đúng là của Yong Goo viết không?”
Trưởng phòng Park nhíu mày. “Hồ sơ này không phải do tôi tiếp nhận nên cũng không rõ nữa... Nhưng chắc đúng đấy. Bây giờ là thời buổi nào rồi...”
Min Hwan gật gù hùa theo nhưng trong đầu lại nghĩ cheo một hướng hoàn coàn khác. Lee Yong Goo... không phải là một người thông minh đến mức viết đươc bản tường trình như thế. Cái này chắc chắn không phải Yong Goo tự viết.
Kể từ hôm ấy, Min Hwan có cái nhìn gần gũi hơn với Yong Goo. Anh nhận ra rằng dường như cuộc sống của Yong Goo trở nên vô nghĩa nếu không có Ye Seung. Những khi không được gặp con gái, Yong Goo không giống như đang sống.
Lúc nào bộ dạng cũng thẫn thờ và không hề chú tâm đến bất cứ thứ gì, chỉ làm những việc linh tinh để giết thời gian. Trên khuôn mặt mỏi mệt của Yong Goo, râu đã mọc ra khá dài nhưng vẫn chưa được cạo. Có lẽ vì Ye Seung không có ở đây để nổi cáu hay giận dỗi nên Yong Goo cũng không buồn cạo.
Giờ giải lao ngoài sân vận động Yong Goo cũng vẫn vậy, hoàn toàn không có hứng thú với những trò đá cầu, bóng bàn hay đá bóng như những tù nhân khác. Yong Goo thường tìm chỗ có ánh nắng rọi xuống, ngồi một mình ở đấy và viết vẽ linh tinh lên mặt sân.
“Mỗi ngày chỉ được ra vận động tắm nắng một lần, lúc nào anh cũng ngồi thế này sao?”
Ông Soe tiến lại gần định trò chuyện, nhưng Yong Goo chỉ gật đầu như không còn sức lực.
“Xin lỗi ạ!”
Ông Soe lôi Yong Goo đứng dậy. “Mau đứng lên đi, phải vận động một chút chứ... Nếu cứ thê' này cậu sẽ gục trong tù mất.”
Yong Goo đứng dậy rệu rạo bước theo ông Soe ra đến giữa sân rồi đứng đó. Mặc kệ đám người xung quanh dang tập thể dục, Yong Goo vẫn chỉ đứng im nhìn với bộ mặt không sức sống.
Đội trưởng Min Hwan lặng lẽ đứng nhìn Yong Goo từ góc sân vận động, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, đầu óc rối bời. Yong Goo rốt cục tại sao lại như vậy? Anh đã đưa ra kết luận rằng một người như Yong Goo không thể nào lại bắt cóc và
sát hại con gái cục trưởng, và bản tường trình kia chắc chắn là những lời bịa đặt. Min Hwan nhớ lại lúc hỏi bệnh thần kinh của Yong Goo đang ở mức độ nào, có nặng lắm không, trưởng phòng Park đã tỏ ra hết sức bực bội và tìm mọi lời lẽ để thuyết phục Min Hwan.
“Với những thằng súc vật như thế, phải trị tội thích đáng chứ? Tội phạm vẫn là tội phạm thôi! Nếu cứ nghĩ như cậu thì ai sẽ là người vào tù?
Những gã đấy đều là lũ chó má, bị bắt là đáng kiếp!”
Min Hwan đã cố gạt bỏ những lời của trưởng phòng Park ra khỏi đầu nhưng mất mấy ngày mà không thể nào quên được. Trong trại giam, Min Hwan lúc nào cũng để mắt đến từng cử chỉ, tâm trạng của Yong Goo. Về nhà, câu hỏi liệu Yong Goo có thực sự phạm tội hay không cứ ám ảnh Min Hwan cả trong giấc ngủ.
Sau khi giờ vận động kết thúc và tất cả các tù nhân đã quay trở về phòng, đội trưởng Min Hwan tiến lại chỗ Yong Goo ngồi lúc nãy. Những dòng chữ nguệch ngoạc trên mặt đất đập vào mắt Min Hwan.
Lee Ye Seung. Lee Ye Seung. Lee Ye Seung. Lee
Ye Seung của tôi. Lee Ye Seung - con gái yêu.
Tất cả là tên Ye Seung.
Min Hwan bỗng thấy lòng mình quặn thắt.
Lúc con trai Jin Ưk qua đời, trái tim cứng như đá của Min Hwan đã vỡ tan tưởng như không có nỗi đau nào trên đời hơn thế. Anh nhìn không rời mắt khỏi những dòng chữ nguệch ngoạc của Yong Goo và ngồi xuống thẫn thờ như một kẻ mất hồn. Chợt quản giáo Kim chạy đến và thì thầm.
“Đội trưởng, Yong Goo có một đứa con gái. Bây giờ... đang phải nằm trong viện.”
“Gì cơ? Nằm viện?”
Vừa nghe tin Min Hwan đã vội vàng chạy đến bệnh viện gần trại trẻ mồ côi. Ye Seung đang nằm trên giường bệnh trong phòng cấp cứu, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt xanh xao và mỏi mệt. Trên cánh tay nhỏ xíu của cô bé được gắn một mũi kim nối với ống truyền ở đầu giường.
Yong Goo trong trại giam mấy ngày vừa qua cũng không chợp mắt.
Vừa nhìn thấy Min Hwan, cô giáo của Ye Seung trong trại trẻ đã lo lắng nói.
“Con bé không ăn bất cứ thứ gì cả. Tôi biết ngay sự việc sẽ thành thế này mà.”
Có vẻ như người ta chỉ bắt ép chứ không có vẻ gì dỗ dành cho Ye Seung ăn uống. Cô giáo vừa tỏ ra khó chịu vừa than phiền.
“Chúng tôi cũng không còn cách nào để chăm sóc cho con bé nữa. Phải làm theo quy định thôi.”
“Quy định nào ạ?”
Thật bực mình. Sao họ có thể đối xử với đứa trẻ không có lấy một người thân thích như vậy được nhỉ. Min Hwan đột nhiên giận dữ hỏi lại khiến cô giáo hết sức ngỡ ngàng.
“Gì cơ ạ? Chỉ là... viện trợ của chính phủ có hơi hạn hẹp...”
“Chẳng phải nó vẫn là một đứa trẻ hay sao?”
“Chính vì thế nên tôi đang ìm hiểu xem ở nơi nào khác có thể tiếp nhận... Thực sự chúng tôi...
Cô giáo nói đến đây thì có chuông điện thoại reo nên ngừng lại. Min Hwan cảm thấy rất khó chịu muốn ra ngoài nhưng chợt nghe thấy tiếng cô giáo nói chuyện.
“Đứa bé rồi sẽ tỉnh dậy mà. Tôi cũng đi cùng à?”
Giọng nói có phẩn lo lắng của cô giáo và những lời nói chuyện ở đầu dây bên kia Min Hwan đều nghe thấy hết. Về hoàn cảnh của trại trẻ, Min Hwan không thể can thiệp được, nhưng anh tự hỏi những người như cô giáo ở trại mồ côi này có thực sự chăm lo cho những đứa trẻ hay không, hằng ngày chúng có được trông nom cẩn thận hay không?
Min Hwan lại nhìn Ye Seung đang nằm trên giường bệnh. Cánh tay cô bé nhỏ xíu mà cây kim thì lớn như thế kia. Đứa bé mới chỉ vừa tròn 8 tuổi, cái tuổi mà những đứa trẻ cùng trang lứa vẫn còn khóc và vòi vĩnh bố mẹ, thì Ye Seung vì lo lắng cho bố đang bị giam trong tù đã phải thức trắng bao đêm trời.
Thật tội nghiệp! Min Hwan bất giác khẽ chạm vào đôi tay khẳng khiu nhỏ bé của Ye Seung. cô bé bỗng tỉnh dậy.
“Chú ơi...”
Ye Seung nhìn Min Hwan và nói bằng giọng yếu ớt. Min Hwan không đáp lại mà chỉ cúi nhìn cô bé. Bỗng nhiên nước mắt Ye Seung trào ra.
“Cháu... cháu đã đòi mua... tại cháu đòi mua thứ đó. Cặp sách Thủy thủ mặt trăng...” Ye Seung ngừng lại, nước mắt giàn giụa. Cô bé cố
kìm nước mắt vừa nấc lên vừa nói. “Chỉ vỉ cháu đã đòi bố mua cho cặp sách nên mới như thế ạ. Nếu không phải vì cháu... thì bố... đã không bị bắt vào tù. Chú ơi... cháu... cháu xin lỗi...”
Dù Min Hwan không phải là người bắt Yong Goo, nhưng những lời Ye Seung nói như đang cầu xin Min Hwan sẽ thả Yong Goo ra khỏi tù. Cô bé làm sao đã hiểu được những thứ như xét xử hay pháp luật, chỉ biết nhìn Min Hvvan vừa khóc như van nài. Rồi cô bé cầm lấy tay Min Hwan liên tục nói. “Cháu xin lỗi, cháu sai rồi.” Nhìn cô bé lúc này, Min Hwan cảm thấy lòng đau như ai xé nát và chẳng biết làm sao để vỗ về.
“Chú ơi... vì cháu đã mắc lỗi... cháu sai rồi ạ. Thế nên... chú cứ bắt cháu vào nhà giam đi. Bắt cháu vào đó cùng bố không được sao ạ?”
Min Hwan thực sự thấy mình bất lực, liền gạt tay Ye Seung và bước ra ngoài. Anh không có đủ dũng khí để ở đó nghe Ye Seung khóc và nói thêm một câu nào nữa. Cô bé đột ngột bị bỏ lại, chăn chở nhìn theo cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại. Ye Seung nhắm mắt nhưng những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má.
Trên đường quay về trại giam, trong lòng Min Hwan chứa đầy những điểu phức tạp và không biết phải giải quyết thế nào. Ngồi trên xe, anh lại nhìn không rời mắt tấm hình cậu con trai
Jin Uk. Jin Uk trong hình cũng cười tươi như Ye Seung khi được gặp Yong Goo. Anh bất giác thở dài khiến quản giáo Kim đang lái xe phải ngoái lại nhìn. Min Hwan hỏi quản giáo Kim mà như đang tự nói một mình.
“Nếu Jin Uk còn sống thì lớn bằng từng nào rồi nhỉ?”
Quản giáo Kim nghe Min Hwan nói nhưng mãi sau mới quay sang nhỏ nhẹ. “Đứa bé khi nãy...Có phải đã khiến anh nghĩ đến Jin Uk không? Anh đã đưa thằng bé đến đây một lần rồi nhỉ? Hôm ấy là ngày Tết thiếu nhi...”
“Thật à? Sao tôi không nhớ nhỉ...?”
“Tôi đã mua kẹo cho nó mà... Thê' rồi nó lại đòi mua thêm một chiếc nữa, nói là để đem cho bố...” Quản giáo Kim nhớ lại và bật cười. “Đáng yêu thật!”
Nói đến đó quản giáo Kim bỗng câm bặt, nhận ra mình đang nhắc đến cậu con trai đã mất trước mặt người bố của nó. Min Hwan bề ngoài vẫn tỏ ra bình thường nhưng lòng đau đớn như có ai chạm vào vết thương còn chưa lành miệng. Min Hwan không nói gì, chỉ ngồi lặng lẽ suy nghĩ đến một chuyện hoàn toàn khác.
Ye Seung cần có bố. Và Yong Goo cũng cần có Ye Seung. Trong đầu vị sở trưởng đang hiện ra hình ảnh Ye Seung yếu ớt nằm trong phòng bệnh,
khuôn mặt xanh xao đẫm nước mắt đòi vào tù với bố, và hình ảnh khuôn mặt vô hồn, cuộc sống không chút ý niệm của Yong Goo. Đột nhiên Min Hwan cất giọng.
“Giám đốc đi công tác từ hôm nay à?”
“Sao ạ?” Quản giáo Kim nghe hỏi liền ngạc nhiên quay lại. Min Hwan không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn xa xăm ra ngoài cửa kính xe.
***
Trại giam là nơi mọi thứ đều miễn phí. Điều đó đã được mặc định như thế, cho nên ở đây, dẫu câu chuyện có tẻ nhạt cũng vẫn được nghe, dẫu trò chơi không hấp dẫn mọi người vẫn cứ hào hứng tham gia. Và phòng giam số 7 cũng không nằm ngoại lệ.
Ngày hôm đó trò chơi đã đến hồi kết thúc.
Ngoại trừ lão tù già và Yong Goo thì mọi người đều tham gia chơi vui vẻ. Đó là trò nối từ, người kê' tiếp phải tìm được từ bắt đầu bằng chữ cái vừa kết thúc của người nói trước. Cứ chơi mãi như thế cũng nhàm chán, Man Bom đề nghị mỗi người khi đến lượt mình nói phải bỏ ra một điếu thuốc cho đến khi nào hết thì thôi.
Mỗi khi gặp phải những từ có kết thúc khó,
Đại ca lại ngồi vừa rung đùi, vừa nhìn ra chỗ Yong Goo. Yong Goo nằm bên cạnh chỉ chăm chú nhìn ngắm bức vẽ thủy thủ mặt trăng mà lần trước Ye Seung để lại.
“Thật là...”
Thấy Yong Goo cứ nằm nhìn mãi bức vẽ mà không chán, Đại ca buộc phải dựng Yong Goo ngồi dậy. Không thích cũng phải chơi cùng nếu không muốn bị Đại ca hăm dọa, vậy là Yong Goo chẳng còn cách nào khác, đành ngồi dậy nhích đến gần Đại ca.
Man Bom khéo tay đã nhanh chóng làm một chiếc vương miện bằng báo cũ và đội vào đầu Yong Goo. Đó là chiếc vương miện của trọng tài - người phán xét thắng thua trong trò chơi đố chữ. Tất cả mọi người đều nhìn vào tay Yong Goo.
“Bắt... đầu...!”
Trên đời chắc chẳng có câu khẩu lệnh nào mệt mỏi và yếu ớt như thế.
“Hi-ro-bong!”[1]
Đại ca đọc từ đầu tiên và ném vào giữa vòng tròn một điếu thuốc. Tiếp theo là lượt của Chun Ho. Chun Ho nghĩ ngợi một lát rồi nói.
“Bong...bu-ra!”[2]
Bong Sik liền nhanh nhảu. “Ra-oa-ba-ri!”[3]
Man Bom liếc nhìn gườm gườm. “Này! Ra- o.i-ba-ri là cái gì hả?”
“Quy luật biến âm, không biết à?”
Chun Ho ra vẻ hiểu biết bênh vực câu trả lời của Bong Sik, liền bị Man Bom quạt lại. “A... ra vẻ có học đấy hả?" Rồi nhíu mày suy nghĩ một lát,
Cuối cùng cũng tìm ra một từ. “Ri-bal-sa![4]
“Thái độ học hỏi cũng tốt lên rồi đấy!” t
Chun Ho đập tay vào đùi rồi nói. “Sa... sa...
S.I.. .si-mi!”[5]
Giờ lại quay lại từ đầu, nhưng Đại ca vẫn chưa nghĩ ra được từ nào. Chợt có tiếng gậy sắt gõ bên ngoài cửa sổ. Là quản giáo Kim. Không phải giờ tuần tra nên cả phòng ai cũng hết sức ngạc nhiên và hoảng hốt. Bong Sik vội vàng vơ đám thuốc lá vứt trên sàn rồi nằm xuống lấy người che lại.
“Chà, ta cũng muốn chơi trò đố chữ quá!” Quản giáo Kim thản nhiên nói như không.
Cả phòng ai cũng thận trọng đưa mắt nhìn nhau.
Duy có Man Bom là dám lên tiếng hỏi lại.
“Không biết mùa đông này ngài có gì viện trợ cho chúng tôi chăng?”
“Viện trợ à? Cái đó... À... ừm... Cái này thì sao:
Quản giáo Kim ngập ngừng một lát rồi cũng cho mọi người xem thứ mà mình bất ngờ đem đến.
Ye Seung.
Cả phòng ai cũng ngạc nhiên đến mức không thốt lên được lời nào. Người đấu tiên nhìn thấy Ye Seung không ai khác chính là Yong Goo.
Yong Goo vốn chẳng quan tâm gì đến trò chơi đố chữ, chỉ chăm chăm nhìn ra ngoài song sắt cửa sổ.
Ye Seung đang được quản giáo Kim bế trên tay, nhìn Yong Goo cười rạng rỡ. Yong Goo bất ngờ và sung sướng ngỡ như đang mơ, đứng bật dậy chạy ra cửa. Yong Goo kêu lên mừng rỡ, nhưng Ye Seung vội đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng.
“Suỵt!”
Không phải mơ nữa rồi. Rõ ràng là Ye Seung, là Ye Seung bằng xương bằng thịt trước mặt Yong Goo thật rồi. Yong Goo dang cả hai tay ra chờ ôm lấy con, nghẹn ngào không nói nên lời. Quản giáo Kim cũng vui lây, liền vội vàng mở cửa phòng và chỉ chờ có thế, Ye Seung chạy ào vào ôm lấy bố. Yong Goo kéo Ye Seung vào lòng, hôn con gái rồi nhảy lên sung sướng. Cô bé cũng áp mặt vào lòng bố vui mừng khôn xiết.
Cả phòng giam số 7 vẫn không khỏi bàng hoàng, hết nhìn hai bố con Ye Seung lại nhìn quản giáo Kim.
“Bí mật nhé! Là quà của đội trưởng. Đội nưởng đi tập huấn rồi... A anh Yang Ho...”
Quản giáo Kim chợt quay sang nhìn Đại ca và nháy mắt.
Đại ca nãy giờ vẫn ngồi há hốc mồm, nghe quản giáo Kim nói vậy, chợt hiểu ý và gật đầu.
Tôi biết rồi. Tôi sẽ giữ kín với đám tù nhân phòng khác...”
Đến giờ mọi người mới thực sự yên tâm nở nụ cười nhẹ nhõm. Những người khác trong phòng giam số 7 không ai nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn hai bố con Yong Goo đang mừng rỡ vì được gặp nhau. Chợt quản giáo Kim nhìn thấy những
điếu thuốc lá nằm lăn lóc trên sàn.
“Cái gì đây? Phải tịch thu mới được!”
Nhưng đến cả Đại ca lúc ấy cũng chẳng buồn quan tâm đến mấy điếu thuốc vì còn đang bận đập tay với Ye Seung. “Yê...”
Mọi người ai cũng lôi Ye Seung lại để ôm một cái, ai cũng chung một niềm vui rất lớn với bố con Yong Goo. Cho dù không được phát ra âm thanh lớn nhưng như vậy cũng đủ lắm rồi. Nhìn cảnh sum vấy đó, quản giáo Kim cũng không giấu được vẻ vui mừng trên nét mặt.
Đêm hôm ấy, Yong Goo đặc biệt nhờ quản giáo Kim mua giúp ít bánh kẹo ngon và lặng lẽ rời phòng. Khuôn mặt gầy gò xanh xao của Yong Goo vừa được gặp Ye Seung đã trở nên tươi tắn khác chường. Yong Goo vừa đi vừa cười tủm tỉm một mình.
Yong Goo đang đi đến phòng của đội trưởng Min Hwan. Quản giáo Kim nói rằng việc mang Ye Seung đến phòng giam số 7 là chủ ý của đội trưởng, chính đội trưởng đã cho phép nén ông ấy mới có rhể làm được như vậy. Vậy nên Yong Goo
muốn làm gì đó để bày tỏ lòng cảm ơn với ngài đội trưởng, mà trong nhà tù này ngoài những thứ ăn nhẹ như bánh kẹo ra thì chẳng còn gì khác có thể đem làm quà.
Quản giáo Kim mở cửa dẫn Yong Goo đi, nhìn bộ dạng đó liền cười và nói. “Đội trưởng không thích mấy thứ này đâu, anh ấy chỉ thích rượu thôi. Đáng ra phải mua rượu mới đúng chứ?”
Nghe nói vậy mặt Yong Goo bỗng biến sắc, cúi xuống nhìn chỗ bánh kẹo trên tay rồi lại nhìn quản giáo Kim với vẻ mặt như sắp khóc.
“Vậy thì tôi sẽ... nhờ Đại ca mua giúp rượu...”
“Thôi thôi, đùa đấy, đùa thôi mà...” Quản giáo Kim cười lớn rồi chỉ cho Yong Goo phòng làm việc của đội trưởng.
Quản giáo Kim gõ cửa nhưng không thấy bên trong trả lời. Mở cửa phòng thấy không có ai, ông quay sang bảo với Yong Goo.
“Chắc ông ấy đến phòng quản lý. Anh ngồi chờ chút nhé!”
Nói rồi quản giáo Kim đi ra ngoài, để Yong
Goo lại một mình trong phòng đội trưởng. Yong
Goo để bánh kẹo lên bàn, đi đi lại lại và chợt
thấy bức ảnh để trên bàn làm việc. Yong Goo lén nhìn qua và đoán người trong ảnh là vợ và con trai đội trưởng. Cậu con trai đang cười rất tươi. Yong Goo thấy những dấu vân tay và bụi bám trên khung ảnh liền cầm lên và dùng tay áo
lau sạch.
Chợt đội trưởng Min Hwan bước vào phòng và thấy Yong Goo đang lau bức ảnh. Đội trưởng lớn tiếng hỏi. “Anh đang làm gì ở đây?”
“Chào anh ạ!” Yong Goo cúi gập người và chào một cách kính cẩn nhưng Min Hvvan vẫn đứng nhìn lạnh lùng.
“Còn chưa để bức ảnh đó xuống?”
Yong Goo sợ hãi run run đặt bức ảnh lại chỗ cũ trên bàn làm việc. “Bánh kẹo... tôi muốn cảm ơn bằng một chút bánh kẹo... nên....”
“Tôi đem Ye Seung đến không phải vì anh.
Đi ra!”
Yong Goo lúc này không biết phải nói gì, chỉ đứng ngây ra nhìn đội trưởng. Min Hwan lại lớn tiếng nhắc lại. “Tôi nói đi ra!”
“À... Vâng, tôi về ạ... Chào anh ạ!”
Yong Goo không làm được gì khác ngoài việc cúi chào tạm biệt và đi ra ngoài. Trong khi Yong Goo khẽ đóng cửa thì nghe thấy tiếng đội trưởng ngả mình trên ghế dựa, tiếp đó là tiếng bàn làm việc khẽ xê dịch, tiếng chạm vào gói bánh kẹo của Yong Goo.
Min Hvvan đang nằm trên ghế và đưa mắt
nhìn gói bánh kẹo ấy.
Trong lúc Yong Goo vắng mặt, ở phòng giam số 7 đã xảy ra một chuyện. Mọi người trong phòng đặt Ye Seung vào giữa và ngồi xung quanh trò chuyện. Ai cũng bị cuốn theo sự vui vẻ của cô bé.
“Trật tự đi nào! Ye Seung của chúng ta, khi vào đây điều gì cháu thấy đặc biệt nhất?”
Đại ca đang ngồi dựa vào chân giá sách và hỏi Ye Seung vê' ấn cượng khi vào trại giam, và câu hỏi ấy đã mở ra một sự kiện khó tin trong phòng. Ye Seung suy nghĩ một lát nhưng không trả lời mà lôi trong cặp sách ra một cuốn truyện tranh rồi đưa cho Đại ca.
“Chú ơi, đọc truyện cho cháu nghe di!"
Đại ca bàng hoàng. “Gì cơ?”
“Trong phòng giọng của chú là hay nhất. Chú đọc cho cháu nghe đi!”
Ye Seung vừa nói vừa mở cuốn truyện ra trước mặr Đại ca. Đại ca chẳng có cách nào khác lóng ngóng cầm lấy cuốn truyện, nhưng vừa mở trang đầu tiên đã vã mồ hôi lấm tấm. Đại ca liền đưa mắt nhìn Ye Seung rồi lại nhìn những người khác, mãi mới cất giọng một cách đấy khó khăn.
“À... Cháu có thể thấy... ở đây... ừm…”
Thật ra Đại ca không hề biết chữ. Sự thật ấy đã được dày công giấu kín bao năm nay, vậy mà giờ lại có nguy cơ bại lộ. Thấy chú Đại ca cứ ấp a ấp úng nhìn vào sách, Ye Seung nghiêng đầu tỏ vẻ nghi ngờ.
Lúc ấy Chun Ho mới lên tiếng. “Đại ca, Đại ca đang cầm sách ngược để đọc à?”
“Gì? À...”
Đại ca ấp úng trả lời rồi nhìn vào cuốn truyện. “Cháu nhìn này... Con bươm bướm... A, cháu có thể nhìn thấy nó đang bay một mình...”
Chun Ho nhìn Đại ca bằng ánh mắt lạ lùng rồi ngập ngừng hỏi. “Đại ca?”
“Sao?”
“Có phải... Đại ca không biết chữ không thế?”
“Thì... th.. thật ra...”
Đại ca bất giác đỏ mặt rồi bực tức ném cuốn truyện xuống sàn nhà. Đã mất bao công sức mới giấu kín được đến bây giờ, vậy mà chỉ vì cuốn truyện kia... Giờ thì ai cũng biết cả. Đại ca vừa xấu hổ vừa tức giận ngoảnh mặt đi.
Cuối cùng lão tù già đọc truyện cho Ye Seung. Ông đặt Ye Seung lên đùi và bắt đầu đọc, mọi người trong phòng cũng dỏng tai lên nghe ngóng. “Trong tiết trời mùa đông lạnh giá, con bướm vàng phá kén bay đi...”
“Mùa đông lạnh giá thì làm gì có bướm chứ? Vớ vẩn!”
Đại ca bực bội chen ngang lời lão tù già.
Nhưng ông già vẫn không đổi giọng, chậm rãi đọc sang đoạn khác. “Lúc ấy bỗng một con chuột nhìn thấy bướm vàng đang rong chơi và nó tự nhủ: ‘Ta đói quá, phải bắt chú mày ăn mới được!’...”
Đại ca lại quay sang nói chen vào. “Chuột mà đòi bắt bướm để ăn...”
“Để hiếp... dâm à?”
Cả phòng quay sang lườm Man Bom - đứa vừa phát ngôn ra câu vừa rồi. Man Bom thấy vậy nhăn mặt giãy nảy. “Trời ạ, thật là...” Biết mình lỡ lời, Man Bom xấu hổ đấm tay xuống nền nhà.
“Bướm vàng vội bay vào hang để trốn chuột, nhưng lại gặp một con rắn.”
“Tại sao lại vào nhà người khác? Bị cáo đã phạm tội xâm nhập trái phép. Tòa phạt tù 1 năm 6 tháng! Cộp!”
Man Bom lần này không bình luận linh tinh mà bắt chước theo giọng thẩm phán trong phiên tòa khiến ai nấy đều bật cười. Thấy các chú bật cười, Ye Seung cũng cười theo. Lâu rồi bầu không khí trong phòng mới trở nên vui vẻ như vậy.
Nhưng từ nãy tới giờ, Bong Sik có vẻ không hào hứng với câu chuyện, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ. Rồi Bong Sik bò sang chỗ Đại ca nằm và năn nỉ bằng vẻ đáng thương hết sức.
“Đại ca... Cho con em vào đây với!”
“Cái gì?”
“Đại ca, Ye Seung chẳng phải cũng là lén lút vào đây thôi sao? Cho con em vào đây đi Đại ca?”
Đại ca đang nằm đưa chân đá Bong Sik một cái rồi quát lớn. “Cái thằng này, mày định biến nơi này thành nhà trẻ à? Cho một đống trẻ con vào đây ồn chết đi được!”
Chun Ho cũng đồng tình với Đại ca, ra hiệu cho Bong Sik không được đòi hỏi nữa.
“Vì chuyện đó chúng ta sẽ không được hưởng ân xá đâu, nếu có thêm một đứa trẻ con trong phòng này... Thật là!”
“Em chỉ vì muốn được hưởng ân xá để ra mà đã chịu đựng nhiều lắm rồi. Đại ca, em nhớ con em! Em cũng muốn gặp con em chứ? Sao Đại không chịu hiểu cho em? Huhu...”
“Mày muốn đưa con vào đây thê' sao?” Đại ca tỏ vẻ nghiêm túc hỏi, Bong Sik gật đầu vội đáp.
“Đương nhiên rồi ạ!”
Đại ca nghĩ một lát rồi tiến lại gần, Bong Sik hồi hộp ghé tai vào miệng Đại ca để được nghe cao kiến. “Vậy thì... chú mày chỉ có đường chết thôi!”
Câu trả lời của Đại ca như gáo nước lạnh dội vào mặt, khiến Bong Sik ngay lập tức lùi lại, giận dỗi bò về chỗ nằm úp mặt vào tường. Nhìn dáng vẻ giận dỗi của hắn có vẻ như rất muốn được gặp con. Ye Seung đang ngồi trên đùi lão tù già chứng kiến cảnh tượng ấy chỉ lặng lẽ chớp mắt không nói gì.
***
Theo lịch, mỗi tuần phạm nhân được nhận bưu phẩm một lần, và Yong Goo được giao nhiệm vụ đi phân phát tuần này. Anh mang theo thẻ đi đến các phòng đưa sách báo và bưu phẩm. Tất cả đều được đưa qua song sắt cho từng người một cách cẩn thận, bởi không chỉ có quản giáo Jeong đi theo giám sát, mà quản giáo Kim cũng đang đi tuần.
Yong Goo đến đứng trước ô cửa phòng giam số 3 rồi đọc tên được ghi trong danh sách.
“Anh Park Yong Sik!”
Lúc nãy khi tình cờ đọc đến tên Ba Park, Yong Goo đã thoáng giật mình và có chút hoảng
Sợ. Vừa được đọc tên, Ba Park lập tức ló ra sau
song cửa, khuôn mặt ngơ ngác hỏi. “Gì vậy?”
Yong Goo cúi thấp người rồi lấy cuốn sách
đưa cho Ba Park. “Hơ... hơ... Một cuốn ‘Nhà tù
Shawshank’!”
Bất cứ ai đọc to tên sách của Ba Park lên
cũng khiến hắn tức giận. Hắn nhìn xung quanh rồi
quát. “Đừng có mà đọc tên lên!”
“Một cuốn ‘Tử thần vùng Texas’!”
“Tao bảo đừng có đọc tên, cứ thế mà đưa
thôi!”
Vâng ạ!
Ba Park vừa nói xong, Yong Goo lập tức im lặng gật đầu và định chuyển sang phòng khác.
Nhưng Ba Park đã lên tiếng hỏi một câu khiến Yong Goo điếng người.
“Này! Yong Goo, con gái mày đã vào đây rồi đúng không?”
“Gì... gì ạ?”
Làm thế nào Ba Park lại biết được chuyện đó? Chắc chắn Đại ca không đời nào nói ra bên ngoài. Yong Goo run rẩy sợ hãi, còn Ba Park đứng bên trong song sắt cười lớn.
[1] Chất gây nghiện.
[2] Đệm ngực.
[3] Khu vực.
[4] Nhét vào.
[5] Thợ cắt tóc.
Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo!