Diệp Khung nhíu mày nhìn Kỷ Lâm, trên mặt tuấn tú không tự chủ toát ra vẻ hài lòng.
Hôm đó sau khi Kỷ Lâm đi, Diệp Chi đã kể mọi chuyện của cô và Kỷ Lâm cho anh rõ. Khi đó Diệp Khung mới biết là do bản thân suy nghĩ nhiều. Nghĩ lại thì em gái của mình luôn luôn ngoan ngoãn, Hoàn Tử cũng chỉ là do ngoài ý muốn, dù thế nào đi nữa thì em gái cũng không dẫn đàn ông về nhà làm chuyện kia.
Cho nên hôm nay Diệp Khung dẫn Mạnh Trường Thụy vào nhà để cho anh ta và Diệp Chi tiếp xúc thêm, hơn nữa nhân cơ hội này xác định mối quan hệ luôn. Không ngờ lại gặp Kỷ Lâm, nhưng như vậy cũng tốt giải quyết luôn chuyện này thì anh mới có thể yên lòng.
Kỷ Lâm cũng chỉ là một người mới theo đuổi, còn Mạnh Trường Thụy thì khác, anh ta theo đuổi Diệp Chi đã ba năm. Mặc dù dùng phương thức nước chảy đá mòn nhưng dù sao tình cảm đó cũng đã ba năm còn Kỷ Lâm chỉ mới xuất hiện một tháng mà thôi, một tháng chống lại ba năm thì kết cục không cần nghĩ cũng có thể đoán được.
Đây cũng là lý do Diệp Khung dám gióng trống khua chiêng đem tất cả mọi chuyện mang ra nói, anh chắc chắn ở trong lòng của Diệp Chi nghiêng về Mạnh Trường Thụy .
Về phần Kỷ Lâm? Diệp Khung cười lạnh, tên tiểu tử này hãy chết tâm đi.
“Anh, anh nói cái gì vậy?” Sắc mặt Diệp Chi đỏ bừng không biết là tức giận hay thẹn thùng, mở to con ngươi đen bóng tức giận trợn trừng nhìn Diệp Khung “Anh uống rượu nhiều quá sao? Anh...Anh quả thật điên rồi.”
Diệp Chi cắn cắn môi, bị anh của cô làm tức muốn giơ chân. Kỷ Lâm và Mạnh Trường Thụy theo đuổi cô theo hai cách khác nhau. Cô còn chưa nghĩ tới và cũng không nhớ là muốn xác định sớm như vậy.
Cô bây giờ không phải là tình yêu nữ sinh nữa nên cô phải cân nhắc rất nhiều thứ. Tỷ như Hoàn Tử có thể vui vẻ hay không, tỷ như sau khi kết hôn không hề xảy ra vấn đề, còn cha mẹ đối phương có thể không để ý Hoàn Tử hay không. . . . . .
Nhưng anh của cô bây giờ lại muốn mang hai người đó đối mặt, buộc cô chọn một người. Đây quả thực là không có lý lẽ mà.
“Con gái đúng là phiền toái.” Diệp Khung lầm bầm ở ngay trên đầu Diệp Chi “Dù sao thì sớm muộn gì cũng phải chọn.”
Cái gì gọi là sớm muộn gì cũng phải chọn? Diệp Chi hận không thể cho anh của cô một cái tát, ánh mắt lại không tự chủ liếc Kỷ Lâm một cái, cô. . . . . . Hay là cô lựa chọn……
Ánh mắt Kỷ Lâm âm trầm, trong mắt hẹp dài của anh lóe lên, tay đặt ở sau lưng không tự giác nắm thành quyền.
Diệp Khung đang ép Diệp Chi với Mạnh Trường Thụy thành một cặp. Đclmm. Đây quả thực là ngang nhiên đội cho anh một cái nón xanh mà. (*nón xanh: cắm sừng)
Lồng ngực Kỷ Lâm vì tức giận mà giống như buồm gặp được gió biển, trong nháy mắt liền phồng lên. Trong mạch máu nóng bỏng kêu gào, sôi trào, ép huyệt thái dương nảy lên, quả thật hận không thể một quyền đánh vào gương mặt của Diệp Khung mới có thể hả giận.
Nhưng anh hiện tại phải nhịn nhất là ngay trước trước mặt Diệp Chi, Diệp Khung dù khốn kiếp thế nào cũng là anh trai của Diệp Chi, anh không ngốc. Anh bây giờ danh phận còn chưa có, lấy cái gì cùng với máu mủ của người ta so đo chứ?
Nhịn, không nhịn được cũng phải nhịn. Kỷ Lâm cắn răng nén tức giận xuống, miễn cưỡng nặn ra vẻ mặt tươi cười, chống trán của mình lên bả vai Diệp Chi “Chi Chi, em không tìm thuốc cảm cho anh nữa hả?”
A, thuốc cảm. Lúc này Diệp Chi mới nhớ Kỷ Lâm đang nhức đầu.
“Thật xin lỗi, tôi lập tức đi lấy. Hoàn Tử, vào trong phòng với mẹ làm bài tập.” Nói xong thì mượn cớ này xoay người chạy trốn.
“Chi Chi. . . . . .” Diệp Khung muốn nói lại thôi, anh nghĩ không ra vì sao em gái lại quấn quýt với hắn ta. Vừa nhìn đã biết Kỷ Lâm chính là loại miệng lưỡi trơn tru, bộ dáng không đứng đắn, còn Mạnh Trường Thụy chẳng những có thể kiếm tiền mà còn đàng hoàng.
Mỗi ngày trừ gõ chữ, ăn cơm, đi nhà cầu, thì không làm gì khác nữa. Một tuần ra cửa chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng không tiếp xúc với ai khác. Hơn nữa mấu chốt nhất là rất si tình, lại có chung tiếng nói với em gái. Người đàn ông như vậy có cái gì không tốt cơ chứ?
Ngay cả đàn ông như anh cũng cảm thấy Mạnh Trường Thụy không tệ. Không đúng. Dừng lại. Phải là rất tốt
Nói tóm lại, Mạnh Trường Thụy tuyệt đối là người chồng tốt, không có người thứ hai. Chân mày Diệp Khung nhíu chặt lại nhìn Diệp Chi khiển trách. Đối với việc trốn chạy của em gái vô cùng không đồng ý.
“Anh, anh có im lặng một chút không?” Diệp Chi xoa xoa khóe mắt, nét mặt mệt mỏi “Anh về lần này không phải muốn theo đuổi một cô gái tốt sao? Theo đuổi đi, đừng làm phiền em có được không?”
Diệp Khung trầm mặt, đối với việc em gái bỗng nhiên ghét bỏ mình vô cùng khó hiểu. Chuyện này kết quả không phải là em gái và Mạnh Trường Thụy trở thành một cặp vui vẻ còn Kỷ Lâm thì đứng một bên đau lòng rơi lệ sao?
Hiện tại sao lại biến thành mình và Mạnh Trường Thụy khóc, còn tên tiểu tử kia thì hả hê rồi?
Diệp Khung nhìn lướt qua Mạnh Trường Thụy, thấy anh ta đang buồn bã nhìn Kỷ Lâm với Diệp Chi, quả thật hận không thể bước qua đá anh ta một cái.
Tiên sư nó. Ngươi cô đơn cái rắm. Bây giờ là lúc để cô đơn sao? Ngươi nhìn tiểu tử kia đi. Ngươi phải có một nửa thông minh như anh ta thì đã sớm đem Chi Chi về tay rồi.
Không phải nói là cùng một chiến tuyến sao? Không phải nói trong ngoài tiếp sức sao? Tại sao đến cuối cùng chỉ có một mình anh chiến đấu hăng hái? Thảo nào người ta nói không sợ đối thủ mạnh chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Sắc mặt Diệp Khung lạnh như băng, ánh mắt âm trầm cơ hồ có thể chảy ra nước, anh lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp Chi nói một câu “Tùy em.” Rồi ‘Phịch’ một tiếng đá tung cửa vào phòng ngủ của mình.
Trong phòng khách có mấy giây yên tĩnh, sau đó Diệp Chi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Mạnh Trường Thụy “Chi Chi, vậy anh cũng về đây. Có cơ hội sẽ nói chuyện với em sau.”
Diệp Chi bị Diệp Khung khuấy nhiễu đầu óc thành một mớ hỗn độn nên nghe vậy chỉ gật đầu rồi nhấc chân đi về phòng ngủ.
Ngực Mạnh Trường Thụy buồn bực đau đớn, cảm thấy trái tim cũng co lại. Anh theo đuổi Diệp Chi ba năm nhưng trên thực tế số lần hai người gặp mặt không nhiều, hơn nữa anh cũng không phải là loại người biểu đạt nhiệt tình, nên quan hệ của hai người vẫn không nóng không lạnh, chưa bao giờ lui bước nhưng cũng không có tiến triển.
Anh là người chậm chạp, trong lòng cũng không có cảm giác nguy hiểm, dù sao cũng đã ba năm rồi nên cũng không gấp nhưng bây giờ xuất hiện Kỷ Lâm làm cho anh phải cảnh giác.
Đó là một người đàn ông hoàn toàn khác với anh. Dáng vẻ đẹp trai, tính tình hướng ngoại, nhìn cũng biết là loại rất được các cô gái thích. Hơn nữa quan trọng hơn là mỗi lần anh đấu với anh ta thì anh đều thua, thậm chí ngay cả chút tiện nghi cũng không chiếm được.
Người đàn ông kia có tâm kế, bộc lộ mánh khoé cũng không làm cho người ta chán ghét. Anh chỉ trơ mắt nhìn thái độ của Diệp Chi với Kỷ Lâm nhưng không có biện pháp nào.
Có lúc anh cũng muốn học Kỷ Lâm dùng phương thức mạnh mẽ nhưng không được, tính cách của anh không cho phép nên chuyện này anh làm không được. Theo đuổi Diệp Chi lâu như vậy, anh chỉ dám làm chuyện lớn mật nhất là lần ở trong xe, buộc cô cho anh một đáp án.
Nhưng hôm nay. . . . . . Mạnh Trường Thụy buồn bã rũ mắt xuống, hi vọng càng ngày càng mong manh. Tối thiểu thái độ hôm nay của Diệp Chi thì trong lòng anh đã biết địa vị của Kỷ Lâm và anh trong lòng cô không sai biệt lắm, thậm chí còn cao hơn.
Tối hôm đó, vô số độc giả đợi trước máy vi tính update từng lần một truyện của Tiêu Bất Ly Mạnh nhưng không có chương mới. Độc giả nhanh chóng gào khóc không ngừng ở khu thảo luận của Mạnh đại thần về nguyên nhân không có chương mới.
Nhưng không đợi bọn họ thảo luận lâu đã có độc giả mang đến một tin tức làm người ta khiếp sợ: Tiêu Bất Ly Mạnh đại nhân mới cập nhật trạng thái trên weibo rồi. Nói mình thất tình cho nên phải ngừng viết bài một thời gian.
Độc giả lập tức ùn ùn từ trang web tiểu thuyết chuyển tới weibo, cùng chứng kiến giây phút đau khổ của đại thần nhà bọn họ.
Tiêu Bất Ly Mạnh: Thất tình, cần nghỉ ngơi mấy ngày, xin lỗi.
Đại nhân của mình đau lòng như vậy, các độc giả cũng chuyển sang vấn đề khác, rối rít an ủi Mạnh Trường Thụy. Cái gì cũng nói, thậm chí còn có một bình luận nói: Đại nhân không cần phải khóc, đứng lên đi. Chân trời chỗ nào không cỏ thơm? Cầu xin người này nhìn mình chi bằng đi tìm hoa khác.
Bạn này vốn là đùa giỡn, không ngờ lại nhận được hồi đáp
Tiêu Bất Ly Mạnh: Ta thật ra đã yêu đơn phương người đó lâu rồi, cũng đừng an ủi ta...ta bây giờ chữa thương xong, mấy ngày sau sẽ tái chiến với tình địch.
Bình luận trong nhất thời lại chuyển sang cao triều khác, thậm chí còn có những bạn vô lương đang đánh cuộc Tiêu Bất Ly Mạnh đại thần lần này có thể thành công rước vợ về hay không. Tóm lại là làm ầm ĩ cả lên.
Diệp Chi bên này thì không khí cực kỳ trầm tĩnh. Diệp Khung đoán chừng là giận thật, vẫn tự giam mình ở trong phòng không chịu ra. Mà Diệp Chi với Kỷ Lâm vì Hoàn Tử đang làm bài tập, cũng không thế nào mở miệng nói chuyện với nhau.
Kỷ Lâm giả bộ bệnh nên phải nuốt khổ xuống, còn phải vội vã nằm trên giường nửa giờ rồi mới về nhà.
Diệp Khung nghe tiếng động ở cửa biết là Kỷ Lâm về. Suy nghĩ một lát đột nhiên cảm thấy cũng không muốn ở nhà, em gái giống như rất giận anh, anh ở trong phòng ngủ cũng rất bứt rứt chi bằng ra ngoài đi bộ một vòng cho thoải mái.
Nghĩ tới đây, anh lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Triệu Thanh Uyển nói muốn hẹn cô ra ngoài ngồi uống nước.
Mấy ngày nay quan hệ của anh và Triệu Thanh Uyển cũng có tiến bộ không ít, ít ra cô cũng không bài xích anh, thỉnh thoảng cũng sẽ tươi cười với anh một cái.
Đàn ông mà, đều không có tự trọng, người theo đuổi anh thì anh không cần. Thế nhưng khi bị người khác không để mình vào mắt thì anh lại giống như con ruồi bất chấp tất cả nhào tới, quả nhiên là kỳ quái.
Diệp Khung bây giờ rất vui vẻ chịu đựng việc bị coi thường.
Anh nhét điện thoại di động vào trong túi, vừa đi vừa nghĩ không biết Triệu Thanh Uyển đã ăn cơm tối chưa. Cô luôn luôn không chú trọng thân thể của mình. Sao mình không tự làm cơm cho cô nhỉ?
Anh vào cửa Đông thành phố C rồi ra ở cửa Bắc, rất nhanh quẹo vào một chung cư hạng sang, quen cửa quen nẻo chào người gác cổng một tiếng rồi đi vào con đường quen thuộc anh đã đơn độc đi nhiều lần.
Ai biết vừa mới ngẩng đầu, đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Kỷ Lâm cũng ở chỗ này? Sao lại khéo như vậy cơ chứ ? Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp.
Diệp Khung gia tăng bước chân, muốn đuổi theo Kỷ Lâm cùng anh hàn huyên một chút, nói chuyện lý tưởng một chút và thuận tiện tiếp tục thảo luận chuyện làm sao mới có thể làm cho anh ta buông tha em gái của mình, nhưng càng đuổi trong lòng anh càng có cảm giác quái dị.
Con đường của Kỷ Lâm đi sao lại giống mình như vậy?
Quỷ thần xui khiến, Diệp Khung không lên tiếng gọi Kỷ Lâm mà duy trì khoảng cách không gần không xa đi theo phía sau anh ta, vừa có thể nhìn thấy bóng dáng của Kỷ Lâm nhưng cũng không bị phát hiện.
Hai người cứ như vậy đi tới lầu ba, khi Kỷ Lâm móc cái chìa khóa mở ra cửa phòng quen thuộc thì tất cả nghi vấn trong lòng và cảm giác quái dị của Diệp Khung nhất thời đều được giải thích.
Kỷ Lâm và Triệu Thanh Uyển rõ ràng ở cùng một căn hộ. Cô nam quả nữ chưa cưới ở chung, cô gái đó trước đây không lâu còn phá thai, không cần hỏi cũng biết quan hệ của hai người.
Diệp Khung đứng tại chỗ, trên mặt âm trầm bình lặng như nước giống như mây đen bao phủ. Cái gì không thể sinh con, cái gì thích Diệp Chi nói xạo cũng quá đáng rồi.
Anh hừ một tiếng, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh, mình trong lúc vô tình đã khám phá ra cái gì gọi là sự thật.