"Thật hả?" Bà quay lại hỏi, "Ôn Noãn, cháu có muốn đi dạo phố với dì không? Ánh mắt của dì rất tốt nhé."
"Híc." Nhìn thấy Dực Chẩn đứng sau lưng mẹ Trương ngấm ngầm lắc đầu, Ôn Noãn mỉm cười từ chối, "Không cần đâu ạ."
Bây giờ là cuối tháng, dù có muốn thì cô cũng không mua nổi quần áo. Cô là thiếu nữ ánh trăng điển hình, nghĩa là thiếu nữ xinh đẹp mỗi tháng đều tiêu sạch bách tiền tiêu vặt .
"Vì sao vừa rồi anh không cho em đi?"
"Ở đó vốn không hề có shop nào cả, tôi nói như vậy để mẹ tôi đi nhanh."
Dù sao có giảm giá hay không thì mẹ anh cũng đều mặc kệ mà mua về một đống quần áo, anh cũng không vì vậy mà cảm thấy tội lỗi.
"Em thực sự muốn đi theo leo núi?"
"Phải, núi Lao Sơn cũng không cao mấy, hồi đầu năm em cũng từng đi lên đó." Tuy nhiên lần đó cô ngồi xe du lịch tới trước điện Thái Thanh mới bắt đầu bò lên.
"Đi núi ban đêm không như đi chơi, tới lúc đó đừng có mà khóc nhè." Lần lên núi bái lễ ngày đó Ôn Noãn vốn chẳng tình nguyện đi theo, kết quả hành trình gian khổ 15 mét ấy cô chỉ đi chưa đầy 2 mét thì tay chân đã mỏi nhừ. Khi tới nơi thì cô dứt khoát khóc ré lên.
"Chờ mà xem."
Khi Hành Vân trở về thì thấy Ôn Noãn đang lựa quần áo trong chiếc tủ rối tung của mình, vừa nhìn thấy cô thì liền kéo qua hỏi: "Cậu cảm thấy tớ mặc bộ nào là đẹp nhất?"